Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội
-
Chương 120: Hoàng đế quá ư là nạnh nùng! _ 1
Xương An Diệp bị cái hệ thống vô nhân tính ném bịch một cái xuống sàn, đau muốn rớt nước mắt.
Xương An Diệp thở dài một tiếng, xoa xoa cái mông mình đứng dậy. Dù sao y cũng đã quá quen với sự mạnh tay của cái hệ thống này rồi.
Vị diện này lại là một cái cổ đại. Hệ thống như gió mà truyền sơ lược cốt truyện.
Đông Triêu Duẫn đường đường là hoàng đế của Đông Hoàng U quốc, tuổi trẻ tràn đầy vậy mà lại mắc bệnh lạ, mấy năm đều không khỏi. Cho dù có mời bao nhiêu thần y danh tiếng thì bệnh tình cũng không có tiến triển gì.
Nam chính thụ - Ngữ Hoà Điệp vốn là đã chết một lần, gia tộc bị sát hại, y cũng teo tèo teo theo, trọng sinh lại bất đắc dĩ phải trở thành một nam sủng bị Đông Thành vương dâng lên hoàng đế.
Thân phận khác nhau đến vạn dặm trường sơn nhưng cuối cùng lại có thể nắm tay nhau đến già.
Xương An Diệp thân phận là ngoại tôn của quốc sư, cũng có thể nói là trúc mã với Đông Triêu Duẫn. Nhưng lại chưa từng được nhắc đến.
Xương An Diệp bức bối muốn đạp cái hệ thống. Hệ * không có thân thể chỉ có tiềm thức* thống vẫn rất phối hợp với kí chủ đại nhân kêu " ui da" một tiếng xem như xong.
[ Nhiệm vụ lần này, kí chủ thỉnh chú ý.
Nhiệm vụ phụ: Đo mức độ căm giận của Ngữ Hoà Điệp. Đạt đến 100 có thể coi là hoàn thành.]
Xương An Diệp " ồ" một tiếng. Nghe có vẻ không khó lắm.
[ Phải do chính ngài làm người ta tức thì mới được tính điểm. ]
Xương An Diệp: "...." Thật là quá khó khăn.
Ổn định lại tinh thần, Xương An Diệp mới he hé cửa nhòm ra ngoài.
Đù má, tẩm cung của hoàng đế.
Xương An Diệp muốn chạy, kết quả lại bị hai tên thị vệ bắt được, lôi sền sệt trở lại, bị bắt quỳ trước mặt Đông Triêu Duẫn.
Đông Triêu Duẫn nâng mí mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Xương An Diệp, hơi thở mang theo áp bách cùng lạnh lùng.
Xương An Diệp vẫn cúi đầu, thầm rủa đám thị vệ một tiếng. Rủa đủ mới ngẩng đầu nhìn Đông Triêu Duẫn. Ngồi trên long sàn thì chỉ có thể là hoàng đế.
" Bệ hạ, người....vẫn khoẻ chứ??"
" Ha...." Đông Triêu Duẫn trầm thấp cười một tiếng: " Ngươi vẫn còn biết vác mặt về đây??"
Xương An Diệp hơi cúi đầu. Y thực sự không biết tại sao y lại không thể về đây a?? TAT
Càng nói càng lộ, Xương An Diệp quyết tâm phải chuẩn bị xong bài phát biểu mới quay trở lại. Vì thế muốn hành lễ lui về nhưng khi vừa mới đứng dậy, Đông Triêu Duẫn đã sai người bắt y lại, đem nhốt vào...đại lao.
Xương An Diệp mặt đầy mờ mịt: WTF??? (‘◉⌓◉’)
Bên trong đại lao ban đêm vừa tối vừa lạnh, lại còn có nhện, chuột, gián. Nếu là ở vị diện trước thì y đếch sợ đâu vì đám đó hoá hình người hết rồi còn đâu.
Nhưng ở đây làm gì tốt như thế. Vậy nên....ngoại tổ, mau đến cứ connnnnnn.
" Bệ hạ, lão nô có một thỉnh cầu." Cát Khắc Nạp lọm khọm hành lễ. Đông Triêu Duẫn cũng nể tình nghĩa hơn mấy chục năm mà ban ghế. Nhưng hắn biết, lão đến đây vì chuyện gì.
" Nếu muốn cầu xin cho Xương An Diệp thì miễn đi. Y hại trẫm thành như vậy. Chưa vặt đầu y là may. Nhốt có mấy hôm là đã quá nhân từ rồi."
Cát Khắc Nạp hơi cười:
" Lão nô biết bệ hạ nhân từ. Nhưng dù sao nó gây ra việc lớn như vậy, không trị không được. Sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến việc sau này. Chỉ mong người giơ cao đánh khẽ, đừng giết nó là được rồi. Ta sẽ dốc toàn lực giúp bệ hạ chữa trị, hy vọng có thể bù đắp tội lỗi mà Tiểu Diệp gây ra."
Đông Triêu Duẫn tức mà không thể làm gì, chỉ nhìn tấu chương. May mà hắn chưa có hứng thú với ai, nếu không....Xương An Diệp...ngươi chết chắc.
Xương An Diệp ở trong nhà lao hắt xì một cái. Xung quanh đều là tù nhân, mặt lấm lét bẩn thỉu, mùi ở trong đại lao cũng vô cùng khó ngửi.
" Tiểu huynh đệ, ta có thể hỏi một chút được không??" Xương An Diệp bò đến sát đến bức tường bên phải muốn với sang bên nói chuyện.
Người bên kia chỉ bắn cho Xương An Diệp một ánh nhìn. Xương An Diệp triệt để rét run mà lui lại.
Thôi, y không cần hỏi nữa. Xin lỗi đã làm phiền.
Thấy bộ dáng biết khó mà lui của y, tên tù nhân phía bên trái cười khanh khách, giọng rõ ràng còn rất trẻ.
" Nè tiểu ca ca. Ta có thể nói chuyện với ngươi a. Ta biết nhiều lắm đó. ". Truyện Mỹ Thực
Xương An Diệp nghe vậy lại nhích về phía bên trái. Đúng lúc này cai ngục đi đến gõ một cái vào song sắt, quát: " Trật tự."
" Tiểu ca ca phạm tội gì vậy?? Xinh đẹp như vậy sao lại vào đây? Thiệt đáng tiếc nga."
Tên đó không thèm để ý.
Xương An Diệp mặc kệ hắn nói gì, y hỏi: " Ta hỏi ngươi, hoàng đế bị bệnh gì vậy??"
Tên kia nhướn mày, trên môi nở ra một nụ cười vô cùng đểu cáng: " Ca ca muốn biết?!!"
Xương An Diệp nheo mắt nhìn hắn. Với kinh nghiệm lâu năm trên thương trường của cậu, nụ cười này xuất hiện chứng tỏ chẳng có gì tốt lành.
Xương An Diệp thở dài phất tay: " Thôi, không có gì đâu. Ngươi cứ xem như là ta chưa hỏi."
Tên kia lập tức trợn to đôi mắt, nóng nảy nói:
" Sao lại như thế? Đáng nhẽ ra ngươi phải nói ngươi rất muốn biết chứ?? Ta sẽ nói cho ngươi biết đó. Nè. Sao ngươi lại như thế?? Thật là.. chẳng thú vị gì sất. Ngươi quay lại cho ta. Ta nhất định phải nói với ngươi. Ngươi nhất định phải nghe. Con mẹ nó hoàng đế bị chúng độc á."
Xương An Diệp ngoay phắt lại: " Cái gì?? Trúng độc?? Ai hạ độc?? "
Xương An Diệp thở dài một tiếng, xoa xoa cái mông mình đứng dậy. Dù sao y cũng đã quá quen với sự mạnh tay của cái hệ thống này rồi.
Vị diện này lại là một cái cổ đại. Hệ thống như gió mà truyền sơ lược cốt truyện.
Đông Triêu Duẫn đường đường là hoàng đế của Đông Hoàng U quốc, tuổi trẻ tràn đầy vậy mà lại mắc bệnh lạ, mấy năm đều không khỏi. Cho dù có mời bao nhiêu thần y danh tiếng thì bệnh tình cũng không có tiến triển gì.
Nam chính thụ - Ngữ Hoà Điệp vốn là đã chết một lần, gia tộc bị sát hại, y cũng teo tèo teo theo, trọng sinh lại bất đắc dĩ phải trở thành một nam sủng bị Đông Thành vương dâng lên hoàng đế.
Thân phận khác nhau đến vạn dặm trường sơn nhưng cuối cùng lại có thể nắm tay nhau đến già.
Xương An Diệp thân phận là ngoại tôn của quốc sư, cũng có thể nói là trúc mã với Đông Triêu Duẫn. Nhưng lại chưa từng được nhắc đến.
Xương An Diệp bức bối muốn đạp cái hệ thống. Hệ * không có thân thể chỉ có tiềm thức* thống vẫn rất phối hợp với kí chủ đại nhân kêu " ui da" một tiếng xem như xong.
[ Nhiệm vụ lần này, kí chủ thỉnh chú ý.
Nhiệm vụ phụ: Đo mức độ căm giận của Ngữ Hoà Điệp. Đạt đến 100 có thể coi là hoàn thành.]
Xương An Diệp " ồ" một tiếng. Nghe có vẻ không khó lắm.
[ Phải do chính ngài làm người ta tức thì mới được tính điểm. ]
Xương An Diệp: "...." Thật là quá khó khăn.
Ổn định lại tinh thần, Xương An Diệp mới he hé cửa nhòm ra ngoài.
Đù má, tẩm cung của hoàng đế.
Xương An Diệp muốn chạy, kết quả lại bị hai tên thị vệ bắt được, lôi sền sệt trở lại, bị bắt quỳ trước mặt Đông Triêu Duẫn.
Đông Triêu Duẫn nâng mí mắt, ánh mắt sắc bén nhìn Xương An Diệp, hơi thở mang theo áp bách cùng lạnh lùng.
Xương An Diệp vẫn cúi đầu, thầm rủa đám thị vệ một tiếng. Rủa đủ mới ngẩng đầu nhìn Đông Triêu Duẫn. Ngồi trên long sàn thì chỉ có thể là hoàng đế.
" Bệ hạ, người....vẫn khoẻ chứ??"
" Ha...." Đông Triêu Duẫn trầm thấp cười một tiếng: " Ngươi vẫn còn biết vác mặt về đây??"
Xương An Diệp hơi cúi đầu. Y thực sự không biết tại sao y lại không thể về đây a?? TAT
Càng nói càng lộ, Xương An Diệp quyết tâm phải chuẩn bị xong bài phát biểu mới quay trở lại. Vì thế muốn hành lễ lui về nhưng khi vừa mới đứng dậy, Đông Triêu Duẫn đã sai người bắt y lại, đem nhốt vào...đại lao.
Xương An Diệp mặt đầy mờ mịt: WTF??? (‘◉⌓◉’)
Bên trong đại lao ban đêm vừa tối vừa lạnh, lại còn có nhện, chuột, gián. Nếu là ở vị diện trước thì y đếch sợ đâu vì đám đó hoá hình người hết rồi còn đâu.
Nhưng ở đây làm gì tốt như thế. Vậy nên....ngoại tổ, mau đến cứ connnnnnn.
" Bệ hạ, lão nô có một thỉnh cầu." Cát Khắc Nạp lọm khọm hành lễ. Đông Triêu Duẫn cũng nể tình nghĩa hơn mấy chục năm mà ban ghế. Nhưng hắn biết, lão đến đây vì chuyện gì.
" Nếu muốn cầu xin cho Xương An Diệp thì miễn đi. Y hại trẫm thành như vậy. Chưa vặt đầu y là may. Nhốt có mấy hôm là đã quá nhân từ rồi."
Cát Khắc Nạp hơi cười:
" Lão nô biết bệ hạ nhân từ. Nhưng dù sao nó gây ra việc lớn như vậy, không trị không được. Sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến việc sau này. Chỉ mong người giơ cao đánh khẽ, đừng giết nó là được rồi. Ta sẽ dốc toàn lực giúp bệ hạ chữa trị, hy vọng có thể bù đắp tội lỗi mà Tiểu Diệp gây ra."
Đông Triêu Duẫn tức mà không thể làm gì, chỉ nhìn tấu chương. May mà hắn chưa có hứng thú với ai, nếu không....Xương An Diệp...ngươi chết chắc.
Xương An Diệp ở trong nhà lao hắt xì một cái. Xung quanh đều là tù nhân, mặt lấm lét bẩn thỉu, mùi ở trong đại lao cũng vô cùng khó ngửi.
" Tiểu huynh đệ, ta có thể hỏi một chút được không??" Xương An Diệp bò đến sát đến bức tường bên phải muốn với sang bên nói chuyện.
Người bên kia chỉ bắn cho Xương An Diệp một ánh nhìn. Xương An Diệp triệt để rét run mà lui lại.
Thôi, y không cần hỏi nữa. Xin lỗi đã làm phiền.
Thấy bộ dáng biết khó mà lui của y, tên tù nhân phía bên trái cười khanh khách, giọng rõ ràng còn rất trẻ.
" Nè tiểu ca ca. Ta có thể nói chuyện với ngươi a. Ta biết nhiều lắm đó. ". Truyện Mỹ Thực
Xương An Diệp nghe vậy lại nhích về phía bên trái. Đúng lúc này cai ngục đi đến gõ một cái vào song sắt, quát: " Trật tự."
" Tiểu ca ca phạm tội gì vậy?? Xinh đẹp như vậy sao lại vào đây? Thiệt đáng tiếc nga."
Tên đó không thèm để ý.
Xương An Diệp mặc kệ hắn nói gì, y hỏi: " Ta hỏi ngươi, hoàng đế bị bệnh gì vậy??"
Tên kia nhướn mày, trên môi nở ra một nụ cười vô cùng đểu cáng: " Ca ca muốn biết?!!"
Xương An Diệp nheo mắt nhìn hắn. Với kinh nghiệm lâu năm trên thương trường của cậu, nụ cười này xuất hiện chứng tỏ chẳng có gì tốt lành.
Xương An Diệp thở dài phất tay: " Thôi, không có gì đâu. Ngươi cứ xem như là ta chưa hỏi."
Tên kia lập tức trợn to đôi mắt, nóng nảy nói:
" Sao lại như thế? Đáng nhẽ ra ngươi phải nói ngươi rất muốn biết chứ?? Ta sẽ nói cho ngươi biết đó. Nè. Sao ngươi lại như thế?? Thật là.. chẳng thú vị gì sất. Ngươi quay lại cho ta. Ta nhất định phải nói với ngươi. Ngươi nhất định phải nghe. Con mẹ nó hoàng đế bị chúng độc á."
Xương An Diệp ngoay phắt lại: " Cái gì?? Trúng độc?? Ai hạ độc?? "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook