Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên
-
Chương 197: Em là ánh dương ấm áp của anh (8)
Khởi Phong, có chuyện gì vậy? Hạ Kỳ Như thấy hắn đột nhiên giữ tay mình lại liền quay sang nhìn hắn, Khởi Phong khẽ lắc đầu, sau nhớ lại lời cô liền chậm chạp nói.
- không có gì.
- Ồ.
Hạ Kỳ Như thấy vậy không để tâm nữa, lại tiếp tục dẫn hắn đi về phía trước, hai người đang đi, con hẻm nhỏ phía trước đột nhiên xông ra rất nhiều người, Hạ Kỳ Như theo bản năng kéo Khởi Phong ra sau lưng mình, hắn nhìn cô với vẻ khó hiểu như muốn nói cô vì sao lại kéo hắn, cô ngẩn ra.
- anh không nhìn thấy bọn họ?
Rõ ràng có rất nhiều người vừa từ đây chạy ra mà, lẽ nào...bọn họ đều đã chết?
Hạ Kỳ Như phát hiện ra điểm này liền âm thầm giật mình, nguyên chủ không có con mắt âm dương, cô vì muốn che mắt người của Thiên giới nên cũng không dám dùng năng lực của mình, thần chết số 10 muốn gặp cô cũng phải dùng thực thể để gặp mặt, vậy những hình ảnh ban nãy là sao đây?
Có người cố ý để cô thấy bọn họ vì muốn cái gì từ cô?
Aaa...
Cô còn đang phân tích tình hình, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, cô lập tức quay sang nhìn, thấy những hồn ma kia đang tấn công Khởi Phong liền sầm mặt.
Khởi Phong từ lúc nào lại dây phải đám oán linh này vậy?
Hạ Kỳ Như không nói không rằng, bàn tay đang nắm tay Khởi Phong càng thêm siết chặt, nếu những oán linh kia ban đầu chỉ bị đánh bay thì bây giờ chúng lại trực tiếp tan biến khi chạm vào hắn.
Có thể cảm thấy con mồi này khó xơi, mấy oán linh còn lại liền chạy trốn, nhưng Hạ Kỳ Như sẽ để chúng nó chạy mất sao?
...
- vì sao không đi tiếp?
Khởi Phong thấy cô gái trước mặt nắm tay mình không chịu buông tay, cũng không chịu đi tiếp liền lên tiếng dò hỏi, nhưng Hạ Kỳ Như lại không trả lời hắn, cứ im lặng đứng đó nhìn hắn chăm chú, Khởi Phong vốn tự ti về vẻ ngoài của mình, lúc này cô nhìn mình như vậy khiến cả người hắn đều mất tự nhiên, vô thức muốn rút tay cô ra.
- anh làm sao vậy?
Hạ Kỳ Như thấy hắn có ý rút tay mình ra liền nắm chặt hơn, mày cũng nhíu lại đầy lo lắng, lẽ nào hắn bị oán linh làm tổn thương đến sao?
- tôi...
Khởi Phong không nói ra được lý do, ấp úng hồi lâu liền quyết đoán im lặng, Hạ Kỳ Như thấy vậy liền xoa xoa bàn tay hắn, một lát sau mới nói.
- anh cảm thấy đỡ hơn chút nào không?
"..."
Khởi Phong cảm thấy cơ thể đột nhiên rất dễ chịu liền thật thà gật đầu, cô gái đối diện lúc này mới thở phào một hơi lại tiếp tục đi tiếp.
Trên đường đi cả hai có gặp vài người chơi, dáng vẻ nào cũng có, có người ung dung kiêu ngạo như cô nhưng cũng có người chật vật bất kham, giành giật sự sống từng chút một.
Trong mắt Khởi Phong, những người chơi và những người dân thường kia giống như hai cực của hai thế giới khác nhau vậy.
Một bên yên bình êm ả, một bên lại tanh tưởi mùi máu.
Nhưng...những điều đó có một xu quan hệ gì với hắn chứ?
Không hề.
Vì vậy hắn chỉ thản nhiên nhìn bọn họ một chút rồi lại thu lại tầm mắt của mình, yên lặng nhìn chăm chú bóng lưng của cô gái trước mặt.
Hắn từ lâu đã quên mất cái gọi là tình cảm, nhưng kỳ lạ thay khi hắn vừa gặp cô, cảm xúc đã ngủ yên trong lòng hắn lại trỗi dậy mạnh mẽ, hắn cảm giác bản thân đã thay đổi, nhưng lại không biết hắn thay đổi ở chỗ nào.
Hắn cảm thấy hắn giống như biến thành một người khác, nhưng đến khi nhìn lại hắn vẫn là hắn, một tên sát thủ máu lạnh vô tình.
Mà tất cả những điều kỳ lạ này đều bắt đầu từ lúc hắn bị cô gái này bắt đi.
Cô đã làm gì hắn vậy?
Khởi Phong cảm thấy mâu thuẫn, một mặt hắn muốn giết chết cô, muốn giết chế người đang dần khống chế cảm xúc của hắn, nhưng khi hắn muốn ra tay trong lòng lại có thứ gì đó ngăn cản hắn lại, hắn càng phản kháng thứ đó sẽ càng ngày càng xâm chiếm lấy hắn để rồi cuối cùng hắn sẽ bị nó nuốt chửng hoàn toàn.
Hắn còn đang mải nghĩ, sát khí từ tứ phía đột nhiên ập đến, những người qua đường xung quanh đang quay sang nhìn bọn họ, ánh mắt có tò mò cũng có ánh mắt tràn đầy chết chóc, rất rõ ràng người của tổ chức đã đuổi tới rồi, hơn nữa bọn họ cũng không có ý che giấu hành tung của mình, cứ thế lao đến bao vây hai người Kỳ Như và Khởi Phong lại. Mấy người qua đường bị tình cảnh này dọa sợ, lập tức chạy ra xa, có vài người gan to nán ở lại xem liền bị người của tổ chức giết chết.
Mấy người kia lúc này mới biết sợ, vội vã bỏ chạy tán loạn.
Hạ Kỳ Như nhìn mấy người phía trước mang theo lực lượng kinh người ở thế giới thứ ba liền nhíu mày.
Rốt cuộc ở thế giới trước đó đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết vậy? Vì sao Khởi Phong vừa xuất hiện đám người này liền xuất hiện theo luôn? Hắn lẽ nào cũng có mối liên hệ với thế giới thứ ba?
Đúng vậy, thế giới trước xảy ra chuyện gì Hạ Kỳ Như hoàn toàn không biết, cô chỉ nhớ cô bị vòng luân hồi đưa tới một thế giới nào đó, nhưng thế giới đó ra sao, như thế nào, cô ở đó đã xảy ra chuyện gì lại không hay biết, thứ duy nhất cô nhớ được chỉ là nhiệm vụ của mình, bắt ác quỷ thế giới thứ ba, tìm kiếm Khởi Phong và đưa hắn trở về.
- Hiểu Dương, hoặc cô giao hắn cho chúng tôi, hoặc chúng tôi tiễn cô một đoạn.
Một tên sát thủ gần đó đột nhiên lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ của cô, Hạ Kỳ Như âm u nhìn hắn ta, cũng bắt đầu âm thầm thăm dò lực lượng của hắn, một lát sau mày cô nhíu chặt lại.
Năng lực của đám người này vượt qua cô rồi, hay nói cách khác là vượt qua khả năng chống chịu của thân thể mà cô đang sử dụng, nếu cô cưỡng ép sử dụng năng lực của mình, thân thể nguyên chủ sẽ ngay lập tức bị tan biến, mất đi khả năng đầu thai, cũng có nghĩa nếu lúc này Hạ Kỳ Như để Hiểu Dương chết tại đây, cô ấy sẽ không có kiếp sau nữa.
Mà kiếp sau Hiểu Dương không xuất hiện, Hạ Kỳ Như cũng sẽ không xuất hiện. Bởi vì dù mỗi thân thể mà cô đã sử dụng mang linh hồn khác nhau nhưng tất cả những linh hồn đó đều có liên quan đến Hạ Kỳ Như, cũng có thể nói bọn họ chính là một cái bug siêu to siêu khổng lồ để cô tự do tùy hứng muốn làm gì thì làm mà không lo Thiên đế hay Diêm Vương phát giác ra được, cho nên cô cũng không dại dột gì mà tự hủy đi bug của mình.
Thực ra Hạ Kỳ Như vốn có thể sử dụng thân thể của chính bản thân mình để đối phó với đám người kia, nhưng như vậy thời gian cô ở thế giới này sẽ bị hạn chế, mà cô lại không yên tâm để Khởi Phong một mình ở đây một chút nào, cũng không thể đưa hắn đi theo mình được, dù sao chỉ cần hắn còn sống, số mệnh của hắn mới có thể thay đổi.
Nếu cô đưa hắn theo cùng vậy chẳng khác nào tự tay mình giết chết hắn cả. Cố gắng đến tận kiếp này rồi, lý nào lại vì sự ích kỷ của bản thân khiến mọi thứ đổ sông đổ bể chứ.
Lần đầu tiên trong đời Hạ Kỳ Như cô lại do dự, cũng lần đầu tiên trong đời cô biết sợ hãi.
Mà tất cả đều bắt đầu khởi nguồn từ một người, hắn tên Khởi Phong.
- không có gì.
- Ồ.
Hạ Kỳ Như thấy vậy không để tâm nữa, lại tiếp tục dẫn hắn đi về phía trước, hai người đang đi, con hẻm nhỏ phía trước đột nhiên xông ra rất nhiều người, Hạ Kỳ Như theo bản năng kéo Khởi Phong ra sau lưng mình, hắn nhìn cô với vẻ khó hiểu như muốn nói cô vì sao lại kéo hắn, cô ngẩn ra.
- anh không nhìn thấy bọn họ?
Rõ ràng có rất nhiều người vừa từ đây chạy ra mà, lẽ nào...bọn họ đều đã chết?
Hạ Kỳ Như phát hiện ra điểm này liền âm thầm giật mình, nguyên chủ không có con mắt âm dương, cô vì muốn che mắt người của Thiên giới nên cũng không dám dùng năng lực của mình, thần chết số 10 muốn gặp cô cũng phải dùng thực thể để gặp mặt, vậy những hình ảnh ban nãy là sao đây?
Có người cố ý để cô thấy bọn họ vì muốn cái gì từ cô?
Aaa...
Cô còn đang phân tích tình hình, bên tai đột nhiên vang lên tiếng hét chói tai, cô lập tức quay sang nhìn, thấy những hồn ma kia đang tấn công Khởi Phong liền sầm mặt.
Khởi Phong từ lúc nào lại dây phải đám oán linh này vậy?
Hạ Kỳ Như không nói không rằng, bàn tay đang nắm tay Khởi Phong càng thêm siết chặt, nếu những oán linh kia ban đầu chỉ bị đánh bay thì bây giờ chúng lại trực tiếp tan biến khi chạm vào hắn.
Có thể cảm thấy con mồi này khó xơi, mấy oán linh còn lại liền chạy trốn, nhưng Hạ Kỳ Như sẽ để chúng nó chạy mất sao?
...
- vì sao không đi tiếp?
Khởi Phong thấy cô gái trước mặt nắm tay mình không chịu buông tay, cũng không chịu đi tiếp liền lên tiếng dò hỏi, nhưng Hạ Kỳ Như lại không trả lời hắn, cứ im lặng đứng đó nhìn hắn chăm chú, Khởi Phong vốn tự ti về vẻ ngoài của mình, lúc này cô nhìn mình như vậy khiến cả người hắn đều mất tự nhiên, vô thức muốn rút tay cô ra.
- anh làm sao vậy?
Hạ Kỳ Như thấy hắn có ý rút tay mình ra liền nắm chặt hơn, mày cũng nhíu lại đầy lo lắng, lẽ nào hắn bị oán linh làm tổn thương đến sao?
- tôi...
Khởi Phong không nói ra được lý do, ấp úng hồi lâu liền quyết đoán im lặng, Hạ Kỳ Như thấy vậy liền xoa xoa bàn tay hắn, một lát sau mới nói.
- anh cảm thấy đỡ hơn chút nào không?
"..."
Khởi Phong cảm thấy cơ thể đột nhiên rất dễ chịu liền thật thà gật đầu, cô gái đối diện lúc này mới thở phào một hơi lại tiếp tục đi tiếp.
Trên đường đi cả hai có gặp vài người chơi, dáng vẻ nào cũng có, có người ung dung kiêu ngạo như cô nhưng cũng có người chật vật bất kham, giành giật sự sống từng chút một.
Trong mắt Khởi Phong, những người chơi và những người dân thường kia giống như hai cực của hai thế giới khác nhau vậy.
Một bên yên bình êm ả, một bên lại tanh tưởi mùi máu.
Nhưng...những điều đó có một xu quan hệ gì với hắn chứ?
Không hề.
Vì vậy hắn chỉ thản nhiên nhìn bọn họ một chút rồi lại thu lại tầm mắt của mình, yên lặng nhìn chăm chú bóng lưng của cô gái trước mặt.
Hắn từ lâu đã quên mất cái gọi là tình cảm, nhưng kỳ lạ thay khi hắn vừa gặp cô, cảm xúc đã ngủ yên trong lòng hắn lại trỗi dậy mạnh mẽ, hắn cảm giác bản thân đã thay đổi, nhưng lại không biết hắn thay đổi ở chỗ nào.
Hắn cảm thấy hắn giống như biến thành một người khác, nhưng đến khi nhìn lại hắn vẫn là hắn, một tên sát thủ máu lạnh vô tình.
Mà tất cả những điều kỳ lạ này đều bắt đầu từ lúc hắn bị cô gái này bắt đi.
Cô đã làm gì hắn vậy?
Khởi Phong cảm thấy mâu thuẫn, một mặt hắn muốn giết chết cô, muốn giết chế người đang dần khống chế cảm xúc của hắn, nhưng khi hắn muốn ra tay trong lòng lại có thứ gì đó ngăn cản hắn lại, hắn càng phản kháng thứ đó sẽ càng ngày càng xâm chiếm lấy hắn để rồi cuối cùng hắn sẽ bị nó nuốt chửng hoàn toàn.
Hắn còn đang mải nghĩ, sát khí từ tứ phía đột nhiên ập đến, những người qua đường xung quanh đang quay sang nhìn bọn họ, ánh mắt có tò mò cũng có ánh mắt tràn đầy chết chóc, rất rõ ràng người của tổ chức đã đuổi tới rồi, hơn nữa bọn họ cũng không có ý che giấu hành tung của mình, cứ thế lao đến bao vây hai người Kỳ Như và Khởi Phong lại. Mấy người qua đường bị tình cảnh này dọa sợ, lập tức chạy ra xa, có vài người gan to nán ở lại xem liền bị người của tổ chức giết chết.
Mấy người kia lúc này mới biết sợ, vội vã bỏ chạy tán loạn.
Hạ Kỳ Như nhìn mấy người phía trước mang theo lực lượng kinh người ở thế giới thứ ba liền nhíu mày.
Rốt cuộc ở thế giới trước đó đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết vậy? Vì sao Khởi Phong vừa xuất hiện đám người này liền xuất hiện theo luôn? Hắn lẽ nào cũng có mối liên hệ với thế giới thứ ba?
Đúng vậy, thế giới trước xảy ra chuyện gì Hạ Kỳ Như hoàn toàn không biết, cô chỉ nhớ cô bị vòng luân hồi đưa tới một thế giới nào đó, nhưng thế giới đó ra sao, như thế nào, cô ở đó đã xảy ra chuyện gì lại không hay biết, thứ duy nhất cô nhớ được chỉ là nhiệm vụ của mình, bắt ác quỷ thế giới thứ ba, tìm kiếm Khởi Phong và đưa hắn trở về.
- Hiểu Dương, hoặc cô giao hắn cho chúng tôi, hoặc chúng tôi tiễn cô một đoạn.
Một tên sát thủ gần đó đột nhiên lên tiếng đánh gãy dòng suy nghĩ của cô, Hạ Kỳ Như âm u nhìn hắn ta, cũng bắt đầu âm thầm thăm dò lực lượng của hắn, một lát sau mày cô nhíu chặt lại.
Năng lực của đám người này vượt qua cô rồi, hay nói cách khác là vượt qua khả năng chống chịu của thân thể mà cô đang sử dụng, nếu cô cưỡng ép sử dụng năng lực của mình, thân thể nguyên chủ sẽ ngay lập tức bị tan biến, mất đi khả năng đầu thai, cũng có nghĩa nếu lúc này Hạ Kỳ Như để Hiểu Dương chết tại đây, cô ấy sẽ không có kiếp sau nữa.
Mà kiếp sau Hiểu Dương không xuất hiện, Hạ Kỳ Như cũng sẽ không xuất hiện. Bởi vì dù mỗi thân thể mà cô đã sử dụng mang linh hồn khác nhau nhưng tất cả những linh hồn đó đều có liên quan đến Hạ Kỳ Như, cũng có thể nói bọn họ chính là một cái bug siêu to siêu khổng lồ để cô tự do tùy hứng muốn làm gì thì làm mà không lo Thiên đế hay Diêm Vương phát giác ra được, cho nên cô cũng không dại dột gì mà tự hủy đi bug của mình.
Thực ra Hạ Kỳ Như vốn có thể sử dụng thân thể của chính bản thân mình để đối phó với đám người kia, nhưng như vậy thời gian cô ở thế giới này sẽ bị hạn chế, mà cô lại không yên tâm để Khởi Phong một mình ở đây một chút nào, cũng không thể đưa hắn đi theo mình được, dù sao chỉ cần hắn còn sống, số mệnh của hắn mới có thể thay đổi.
Nếu cô đưa hắn theo cùng vậy chẳng khác nào tự tay mình giết chết hắn cả. Cố gắng đến tận kiếp này rồi, lý nào lại vì sự ích kỷ của bản thân khiến mọi thứ đổ sông đổ bể chứ.
Lần đầu tiên trong đời Hạ Kỳ Như cô lại do dự, cũng lần đầu tiên trong đời cô biết sợ hãi.
Mà tất cả đều bắt đầu khởi nguồn từ một người, hắn tên Khởi Phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook