Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên
-
Chương 19: Thanh xuân có em (12)
Ba ngày sau.
- Ái Thy, anh đẹp trai kia đã gọi điện cho cậu chưa?
Lúc nói câu này Tiểu Vũ cực kỳ cao giọng, giống như cố tình nói cho người ở giường bên nghe thấy vậy, Ái Thy lắc lắc đầu.
- không có.
Lâm Hàn Phong ngày hôm đó giống như chỉ tùy tiện hỏi cô ta thôi vậy, sau cũng không thấy liên lạc hay nhắc tới nữa, chỉ thi thoảng mới có người bên công ty hắn gọi tới hỏi cô ta về một vài vấn đề của bản nghiên cứu thôi.
Nhưng mà Ái Thy nào phải người làm ra bản nghiên cứu đó, mỗi lần bị hỏi về một điểm nào đó cô ta đều lấy lý do bận học để lấp liếm kéo dài thời gian trước, sau mới mở bản mềm ra tìm, nhưng hàng fake mà, dù có nghiên cứu kỹ lưỡng thì cũng không thể nắm được toàn nội dung cốt lõi của bản nghiên cứu được, thế là sau đó người bên Lâm thị cũng không hỏi cô nữa, khó hiểu chỗ nào thì tự mình giải quyết luôn chỗ đó.
Ái Thy vì vậy mà càng thêm bất an thấp thỏm.
Nhưng khi nghĩ tới bản nghiên cứu này đã được đăng ký bản quyền dưới tên mình thì lại thấy an tâm đôi chút.
Chí ít hiện tại Cảnh Thiên đã bị đuổi học rồi, mà cậu ta thân cô thế cô, sao có thể là đối thủ của Ái Thy cô với hơn năm trăm ngàn người theo dõi chứ.
Nghĩ đến đây Ái Thy lại thấy yên tâm hơn hẳn.
- không sao, xét nghiệm ADN cần nhiều thời gian mà, cậu không cần lo lắng đâu.
Tiểu Vũ không hay biết gì vẫn hồn nhiên an ủi cô ta, Ái Thy hơi gật đầu.
- ừm.
Cô ta vừa nói xong Hạ Kỳ Như đột nhiên rời giường, chạy ra ngoài như bị ma đuổi vậy, Tiểu Vũ nhìn theo buột miệng nói.
- đồ điên.
Nói xong mới vội vã bịt miệng mình lại, từ sau lần Hạ Kỳ Như gắn camera ngầm khiến một nhóm học sinh bị đuổi học đồng loạt, Tiểu Vũ sợ Hạ Kỳ Như hẳn, không dám chửi cô công khai nữa.
- An Di đi đâu vậy nhỉ?
Ái Thy nhìn theo với vẻ tò mò, mấy ngày nay Hạ Kỳ Như cực kỳ ít ra ngoài, nếu không muốn nói là chỉ đóng đô trong phòng, nhưng mà thái độ lúc nãy của cô rất lạ, gấp gáp như cháy nhà đến nơi vậy.
Có chuyện gì xảy ra sao?
...
- đại nhân, cô ta chạy mất rồi.
Lúc Hạ Kỳ Như chạy tới, trên nền đất ngoại trừ một thiếu niên hôn mê bất tỉnh thì không thấy gì nữa, thần chết số 23 nhìn quanh một vòng rồi nói, Hạ Kỳ Như liền nói với hắn.
- ngươi đi tìm ở xung quanh đi.
Nói xong thì nhìn thiếu niên đã ngất xỉu ở dưới đất rồi lại nhìn vào khoảng không phía trước, khuôn mặt không rõ cảm xúc.
Triệu Uyển lang thang ở dương gian đã năm ngày rồi, hơn nữa cô ta đã ăn các linh hồn khác nên tu vi tăng cao, ban nãy nếu cô chạy đến chậm một chút, để cô ta giết được người này thì e là ngày cô xuống Âm phủ báo danh không còn xa nữa.
Hạ Kỳ Như nhân lúc thần chết số 23 đi tìm Triệu Uyển liền kiểm tra hơi thở của người trước mặt, thấy người còn sống thì thở phào.
Phù, tý thì bị Diêm Vương gọi về rồi.
Hạ Kỳ Như âm thầm vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Tuy tên trước mặt này tra, làm con gái nhà người ta có thai xong lại rũ bỏ trách nhiệm, rất đáng chết.
Nhưng mà...
Hắn chết cô cũng chết, việc hại mình hại người thế này cô còn lâu mới làm.
- đại nhân, ta không tìm thấy cô ta đâu cả, làm thế nào bây giờ?
Thần chết số 23 bay quanh một vòng rồi lại đáp xuống bên cạnh Hạ Kỳ Như, cô ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ nhẹ lên tua vải trên tay mình.
- Tiểu Hắc, giang hồ gặp nạn, mau giúp đỡ ta đi.
Tua vải trên tay hơi rung nhẹ một cái rồi rời khỏi tay cô bắt đầu bay lượn trên không.
Tiểu Hắc tốt xấu gì cũng là vật thuộc thế giới thứ ba, đối với sự tồn tại của ác ma lẫn ác quỷ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thế nên thứ mà cô không cảm nhận được, nó nhất định sẽ cảm nhận được.
Quả nhiên chỉ một lúc sau Tiểu Hắc đã dồn ép đến mức Triệu Uyển phải hiện hồn.
Hạ Kỳ Như chỉ chờ có thế liền lập tức lấy xích trói hồn ra.
- Triệu Uyển, trói.
Cô vừa nói xong xích trói hồn liền tự động bay tới xích vào cổ Triệu Uyển.
So với năm ngày trước, Triệu Uyển bây giờ trông cực kỳ dọa người, tóc tai rũ rượi, móng tay dài ngoằng còn hơi rướm máu, xung quanh linh hồn đã bị khí đen che phủ hoàn toàn.
- An Di, thả tớ ra, tớ phải giết hắn, giết hắn...
Triệu Uyển điên cuồng gào lên, Hạ Kỳ Như lập tức lùi ra xa, mắt hơi liếc nhìn thanh niên đã sống dở chết dở ở bên cạnh nói.
- xin lỗi, cậu không giết người này được.
- An Di...thả ra...
Hạ Kỳ Như thấy xích trói hồn sắp vỡ liền nhanh nhẹn dán thêm vào trán Triệu Uyển một tấm bùa rồi đẩy cho thần chết ở bên cạnh.
- số 23, đem người đi đi.
- vâng thưa đại nhân.
Thần chết số 23 vừa nói xong thì biến mất, Triệu Uyển ở bên cạnh cũng biến mất luôn.
- cứu, cứu tôi...
Hạ Kỳ Như thấy thiếu niên kia muốn giơ tay túm lấy chân mình thì vội vàng lùi lại, lạnh nhạt nói.
- đợi đi, tôi gọi xe cấp cứu rồi.
Bởi vì Hạ Kỳ Như không rõ địa điểm nên lấy điện thoại của nam sinh kia bật vị trí lên, xong xuôi liền đứng một chỗ đợi xe, đến khi nghe tiếng còi xe cấp cứu ở phía xa mới rời đi.
Nơi này hoang vắng như thế, cô cũng không thể nói là tiện đường ngang qua đây được, kiểu gì cũng bị tha đến sở cảnh sát lần nữa cho coi.
Có bài học của Triệu Uyển trước đó, cô có điên mới lặp lại một sai lầm lần hai.
Xử lý xong Triệu Uyển, Hạ Kỳ Như thấy bản thân dù gì cũng rời trường rồi, thiết nghĩ cũng nên đi xem Cảnh Thiên thế nào một chút.
Dù sao cũng lâu rồi không gặp, phải soát cảm giác tồn tại với cậu ta mới được, không để cậu ta quên mất mình thì phiền lắm.
Hạ Kỳ Như mò ở trong điện thoại dãy số mà Cảnh Thiên để lại cho mình rồi ấn nút gọi.
"Thuê bao quý khách không tồn tại, xin quý khách...tút..."
Hạ Kỳ Như tắt máy đi rồi gọi lại lần nữa.
Đáp lại cô vẫn là giọng nói lạnh băng của tổng đài.
Cô hơi hồ nghi nhìn dãy số trước mặt.
Không tồn tại?
Nhưng trước đó khi Cảnh Thiên lấy số cho cô, cô có gọi được mà.
Hạ Kỳ Như ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra chủ đề bản nghiên cứu mà Ái Thy cướp được của Cảnh Thiên là về phần mềm AI (một phần mềm về trí tuệ nhân tạo) giúp bảo mật thông tin của người dùng trên điện thoại và máy tính, không những vậy còn có thể sao chép dữ liệu của kẻ xâm nhập để truyền về máy chủ, giúp người bị hại nhanh chóng tìm ra kẻ muốn trộm thông tin của mình, cũng tiện thể giúp cảnh sát truy vết tội phạm, rất tiện lợi.
Với một người giỏi về thông tin mạng như thế, việc tạo ra một dãy số giả để lừa cô là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Hạ Kỳ Như phát hiện ra điểm này thì không gọi nữa mà mò tìm đường về trước.
Ban nãy là thần chết số 23 đưa cô tới, giờ hắn đi rồi, Hạ Kỳ Như liền không biết đi đường nào luôn.
Bi ai quá mà.
- Ái Thy, anh đẹp trai kia đã gọi điện cho cậu chưa?
Lúc nói câu này Tiểu Vũ cực kỳ cao giọng, giống như cố tình nói cho người ở giường bên nghe thấy vậy, Ái Thy lắc lắc đầu.
- không có.
Lâm Hàn Phong ngày hôm đó giống như chỉ tùy tiện hỏi cô ta thôi vậy, sau cũng không thấy liên lạc hay nhắc tới nữa, chỉ thi thoảng mới có người bên công ty hắn gọi tới hỏi cô ta về một vài vấn đề của bản nghiên cứu thôi.
Nhưng mà Ái Thy nào phải người làm ra bản nghiên cứu đó, mỗi lần bị hỏi về một điểm nào đó cô ta đều lấy lý do bận học để lấp liếm kéo dài thời gian trước, sau mới mở bản mềm ra tìm, nhưng hàng fake mà, dù có nghiên cứu kỹ lưỡng thì cũng không thể nắm được toàn nội dung cốt lõi của bản nghiên cứu được, thế là sau đó người bên Lâm thị cũng không hỏi cô nữa, khó hiểu chỗ nào thì tự mình giải quyết luôn chỗ đó.
Ái Thy vì vậy mà càng thêm bất an thấp thỏm.
Nhưng khi nghĩ tới bản nghiên cứu này đã được đăng ký bản quyền dưới tên mình thì lại thấy an tâm đôi chút.
Chí ít hiện tại Cảnh Thiên đã bị đuổi học rồi, mà cậu ta thân cô thế cô, sao có thể là đối thủ của Ái Thy cô với hơn năm trăm ngàn người theo dõi chứ.
Nghĩ đến đây Ái Thy lại thấy yên tâm hơn hẳn.
- không sao, xét nghiệm ADN cần nhiều thời gian mà, cậu không cần lo lắng đâu.
Tiểu Vũ không hay biết gì vẫn hồn nhiên an ủi cô ta, Ái Thy hơi gật đầu.
- ừm.
Cô ta vừa nói xong Hạ Kỳ Như đột nhiên rời giường, chạy ra ngoài như bị ma đuổi vậy, Tiểu Vũ nhìn theo buột miệng nói.
- đồ điên.
Nói xong mới vội vã bịt miệng mình lại, từ sau lần Hạ Kỳ Như gắn camera ngầm khiến một nhóm học sinh bị đuổi học đồng loạt, Tiểu Vũ sợ Hạ Kỳ Như hẳn, không dám chửi cô công khai nữa.
- An Di đi đâu vậy nhỉ?
Ái Thy nhìn theo với vẻ tò mò, mấy ngày nay Hạ Kỳ Như cực kỳ ít ra ngoài, nếu không muốn nói là chỉ đóng đô trong phòng, nhưng mà thái độ lúc nãy của cô rất lạ, gấp gáp như cháy nhà đến nơi vậy.
Có chuyện gì xảy ra sao?
...
- đại nhân, cô ta chạy mất rồi.
Lúc Hạ Kỳ Như chạy tới, trên nền đất ngoại trừ một thiếu niên hôn mê bất tỉnh thì không thấy gì nữa, thần chết số 23 nhìn quanh một vòng rồi nói, Hạ Kỳ Như liền nói với hắn.
- ngươi đi tìm ở xung quanh đi.
Nói xong thì nhìn thiếu niên đã ngất xỉu ở dưới đất rồi lại nhìn vào khoảng không phía trước, khuôn mặt không rõ cảm xúc.
Triệu Uyển lang thang ở dương gian đã năm ngày rồi, hơn nữa cô ta đã ăn các linh hồn khác nên tu vi tăng cao, ban nãy nếu cô chạy đến chậm một chút, để cô ta giết được người này thì e là ngày cô xuống Âm phủ báo danh không còn xa nữa.
Hạ Kỳ Như nhân lúc thần chết số 23 đi tìm Triệu Uyển liền kiểm tra hơi thở của người trước mặt, thấy người còn sống thì thở phào.
Phù, tý thì bị Diêm Vương gọi về rồi.
Hạ Kỳ Như âm thầm vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.
Tuy tên trước mặt này tra, làm con gái nhà người ta có thai xong lại rũ bỏ trách nhiệm, rất đáng chết.
Nhưng mà...
Hắn chết cô cũng chết, việc hại mình hại người thế này cô còn lâu mới làm.
- đại nhân, ta không tìm thấy cô ta đâu cả, làm thế nào bây giờ?
Thần chết số 23 bay quanh một vòng rồi lại đáp xuống bên cạnh Hạ Kỳ Như, cô ngẫm nghĩ một chút rồi vỗ nhẹ lên tua vải trên tay mình.
- Tiểu Hắc, giang hồ gặp nạn, mau giúp đỡ ta đi.
Tua vải trên tay hơi rung nhẹ một cái rồi rời khỏi tay cô bắt đầu bay lượn trên không.
Tiểu Hắc tốt xấu gì cũng là vật thuộc thế giới thứ ba, đối với sự tồn tại của ác ma lẫn ác quỷ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, thế nên thứ mà cô không cảm nhận được, nó nhất định sẽ cảm nhận được.
Quả nhiên chỉ một lúc sau Tiểu Hắc đã dồn ép đến mức Triệu Uyển phải hiện hồn.
Hạ Kỳ Như chỉ chờ có thế liền lập tức lấy xích trói hồn ra.
- Triệu Uyển, trói.
Cô vừa nói xong xích trói hồn liền tự động bay tới xích vào cổ Triệu Uyển.
So với năm ngày trước, Triệu Uyển bây giờ trông cực kỳ dọa người, tóc tai rũ rượi, móng tay dài ngoằng còn hơi rướm máu, xung quanh linh hồn đã bị khí đen che phủ hoàn toàn.
- An Di, thả tớ ra, tớ phải giết hắn, giết hắn...
Triệu Uyển điên cuồng gào lên, Hạ Kỳ Như lập tức lùi ra xa, mắt hơi liếc nhìn thanh niên đã sống dở chết dở ở bên cạnh nói.
- xin lỗi, cậu không giết người này được.
- An Di...thả ra...
Hạ Kỳ Như thấy xích trói hồn sắp vỡ liền nhanh nhẹn dán thêm vào trán Triệu Uyển một tấm bùa rồi đẩy cho thần chết ở bên cạnh.
- số 23, đem người đi đi.
- vâng thưa đại nhân.
Thần chết số 23 vừa nói xong thì biến mất, Triệu Uyển ở bên cạnh cũng biến mất luôn.
- cứu, cứu tôi...
Hạ Kỳ Như thấy thiếu niên kia muốn giơ tay túm lấy chân mình thì vội vàng lùi lại, lạnh nhạt nói.
- đợi đi, tôi gọi xe cấp cứu rồi.
Bởi vì Hạ Kỳ Như không rõ địa điểm nên lấy điện thoại của nam sinh kia bật vị trí lên, xong xuôi liền đứng một chỗ đợi xe, đến khi nghe tiếng còi xe cấp cứu ở phía xa mới rời đi.
Nơi này hoang vắng như thế, cô cũng không thể nói là tiện đường ngang qua đây được, kiểu gì cũng bị tha đến sở cảnh sát lần nữa cho coi.
Có bài học của Triệu Uyển trước đó, cô có điên mới lặp lại một sai lầm lần hai.
Xử lý xong Triệu Uyển, Hạ Kỳ Như thấy bản thân dù gì cũng rời trường rồi, thiết nghĩ cũng nên đi xem Cảnh Thiên thế nào một chút.
Dù sao cũng lâu rồi không gặp, phải soát cảm giác tồn tại với cậu ta mới được, không để cậu ta quên mất mình thì phiền lắm.
Hạ Kỳ Như mò ở trong điện thoại dãy số mà Cảnh Thiên để lại cho mình rồi ấn nút gọi.
"Thuê bao quý khách không tồn tại, xin quý khách...tút..."
Hạ Kỳ Như tắt máy đi rồi gọi lại lần nữa.
Đáp lại cô vẫn là giọng nói lạnh băng của tổng đài.
Cô hơi hồ nghi nhìn dãy số trước mặt.
Không tồn tại?
Nhưng trước đó khi Cảnh Thiên lấy số cho cô, cô có gọi được mà.
Hạ Kỳ Như ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra chủ đề bản nghiên cứu mà Ái Thy cướp được của Cảnh Thiên là về phần mềm AI (một phần mềm về trí tuệ nhân tạo) giúp bảo mật thông tin của người dùng trên điện thoại và máy tính, không những vậy còn có thể sao chép dữ liệu của kẻ xâm nhập để truyền về máy chủ, giúp người bị hại nhanh chóng tìm ra kẻ muốn trộm thông tin của mình, cũng tiện thể giúp cảnh sát truy vết tội phạm, rất tiện lợi.
Với một người giỏi về thông tin mạng như thế, việc tạo ra một dãy số giả để lừa cô là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Hạ Kỳ Như phát hiện ra điểm này thì không gọi nữa mà mò tìm đường về trước.
Ban nãy là thần chết số 23 đưa cô tới, giờ hắn đi rồi, Hạ Kỳ Như liền không biết đi đường nào luôn.
Bi ai quá mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook