Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên
-
Chương 178: Đen trắng (29)
Nửa đêm.
Trong lúc mọi người đang chìm trong giấc ngủ thì ở một góc nhỏ của thành phố, cuộc sống lúc này mới chuẩn bị bắt đầu.
Hạ Kỳ Như cũng không ngoại lệ, hiện tại cô đang ngồi bên ngoài một căn nhà hoang ở ngoại ô một khu công nghiệp chờ người.
Hạ Lăng biết cô về Lục gia rồi nhưng vẫn không đi tìm cô, khẳ năng cao chính là cậu nhóc dỗi cô rồi, cho nên bà cô đây chỉ có thể tự mình đến đón cậu ta về mà thôi.
Nói thực thì trước đây cô không ngó ngàng gì đến cậu không phải do cô giận gì cậu nhóc, chủ yếu là những việc ngày trước cô làm đều rất nguy hiểm, cô nhận mặt sớm quá, thằng nhóc kia lại sống chết đòi đi theo cô thì phiền lắm.
Hạ Lăng dù sao cũng mới chỉ là thần chết tập sự mà thôi, tuy từ lúc mới bắt đầu đã bộc lộ năng lực hơn người nhưng để đối phó với ác quỷ của thế giới thứ ba thì cậu vẫn còn kém xa lắm.
Cho nên Hạ Kỳ Như cũng chỉ có thể giả vờ không quen cậu nhóc mà thôi.
...
Bởi vì là nửa đêm, cho nên hiện tại không gian xung quanh tĩnh lặng như tờ, yên ắng vắng lặng đến cực điểm, thậm chí bên trong nhà máy thi thoảng còn vang lên tiếng kim loại hoặc đồ vật bị rơi, không khỏi làm người ta rợn tóc gáy.
"Tiểu chủ nhân, hay chúng ta về đi, nơi này đáng sợ quá."
Tiểu Hắc run rẩy quấn chặt lấy cổ tay cô, sợ nó vừa lơ là một chút liền bị Hạ Kỳ Như quăng ra ngoài làm bia đỡ đạn.
Hạ Kỳ Như: "..."
Rốt cuộc ngươi có ý thức được bản thân mình chính là một con quỷ không hả?
Lại còn là một con quỷ thần gặp thần sợ nữa cơ.
Thế mà giờ lại đi sợ mấy con ma?
Ngươi có thấy mất mặt không?
Tiểu Hắc : "..."
Người ta là một con quỷ có tâm hồn yếu đuối được chưa?
"..."
Hạ Kỳ Như bị sặc, cô không nói gì nữa mà chuyên tâm nhìn về phía trước, tiếp tục chờ đợi, trong lòng lại chửi 18 đời tổ tông nhà mấy lão đại kia vì sao lại nghĩ ra cái địa điểm chết tiệt này.
Dù sao cũng là cán bộ cấp cao, sao không tìm một chỗ ấm cúng hơn mà bàn bạc, cứ khăng khăng chọn cái chỗ khỉ không thèm ho, gà không thèm gáy này, lại còn bị mấy con ma chết oan ở đây hút dương khí nữa.
Lợi đâu không thấy lại thấy thiệt đủ đường.
Ừm cô quên mất không nói, nhà máy này ngày xưa vì bất cẩn mà một công nhân bị rơi vào máy nghiền bột, chết không toàn thây, nhà máy vì vậy buộc phải đóng cửa vĩnh viễn.
Sau này nơi này còn trở thành địa điểm giết người ưa thích của bọn sát nhân, khiến nó đã âm u nay lại thêm phần đáng sợ.
Tiểu Hắc không khỏi bội phục chủ nhân nhà mình, thế mà vẫn có thể an tĩnh đứng đây được, trong khi nó đã sớm bị dọa run thành cái sàng rồi.
Hạ Kỳ Như bày tỏ bản thân đã quen rồi, hơn nữa sao cô không lợi dụng những linh hồn kia để dạy dỗ mấy người kia một trận nhỉ?
Như vậy sau này bọn họ lựa chọn địa điểm cũng sẽ cẩn thận hơn, không chọn mấy nơi hoang vu này và cũng không chọn khung giờ hoàng đạo này nữa, đến lúc đó tiết kiệm cho bản cô nương bao nhiêu là thời gian, cũng không cần phải đứng đây nhàm chán đập mấy con muỗi vo ve bên cạnh mình.
"..."
Hạ Kỳ Như đợi rồi đợi, mãi một lúc thật lâu sau, phía xa xa mới bắt đầu truyền đến ánh sáng mờ nhạt của đèn pha ô tô.
Rất nhanh sau đó, từng chiếc xe một bắt đầu tiến vào bãi đất trống trước phân xưởng bỏ hoang trước mặt.
Hạ Lăng là người cuối cùng tiến vào.
Nhưng cậu còn chưa kịp đi vào đã bị một người kéo lại.
Hạ Lăng hơi giật mình nhìn ra sau lưng, một gương mặt âm u từ trong bóng tối dần xuất hiện trước mặt cậu.
- chị...
- năng lực bị phong ấn rồi? Chậc chậc, vậy không thể chơi tiếp được rồi.
Còn chơi tiếp là cậu phải về Âm giới báo danh đó.
Hạ Kỳ Như hơi nhíu nhíu mày, ngoài miệng thì chê bai nhưng trong lòng lại tán thưởng không thôi, bởi tuy năng lực bị phong ấn nhưng so với những thế giới trước năng lực của cậu nhóc đã có sự tiến bộ vượt bậc.
Chả trách gia nhập thế giới ngầm chưa lâu đã có một chỗ đứng vững chắc trong giới rồi, nếu không phải bị Lục Cửu chỉnh cho lên bờ xuống ruộng nhiều lần, chắc bây giờ đã là một lão đại có tiếng trong giới.
Trước đó Hạ Kỳ Như còn cho là Lục Cửu nương tay âm thầm giúp đỡ nó, giờ cô mới biết Lục Cửu trước giờ chỉ nương tay với mình cô mà thôi, đặc biệt là sau khi cô khôi phục ký ức, Lục Cửu càng không thèm kiêng nể với thằng nhóc đó nữa, lần nào cũng chọc cho cậu nhóc tức gần chết mới thôi.
Haiz,...đúng là một thằng nhóc đáng thương mà.
Hạ Lăng bị chê nhưng không hề tức giận, còn vui vẻ muốn xông đến ôm lấy cô.
- chị, cuối cùng chị cũng đến tìm em rồi, thời gian qua chị đâu đâu vậy?
Tuy dáng vẻ vẫn quen thuộc như ngày nào, nhưng từ vẻ mặt và giọng điệu của chị ấy, cậu biết chị cậu đã về rồi.
- trở về rồi nói tiếp.
Hạ Kỳ Như phũ phàng tránh sang một bên, trực lên xe ô tô trước.
Hạ Lăng hơi xịu mặt nhưng vẫn nhanh chóng chạy theo sau.
Hạ Lăng bảo thuộc hạ rút xong liền tự mình lái xe đưa Hạ Kỳ Như đi, trong lòng không nén nổi tò mò.
- chị sao giờ chị mới đến tìm em?
Hạ Kỳ Như không trả lời cậu nhóc, chỉ bảo cậu ta đưa cô về Lục gia.
Hạ Lăng không cam tâm lắm, nhưng mà chị cậu giờ rất đáng sợ, cậu không dám chọc chị ấy tức, sợ chị ấy mà tức lên lại bỏ rơi mình.
Vì thế cậu rất ấm ức mà đưa cô về Lục gia.
Chỉ là...
- chị, vì sao chúng ta phải trèo tường đi vào?
Hạ Lăng nhìn Hạ Kỳ Như thuần thục tránh hết chuông báo động mà cảm thấy hoài nghi nhân sinh sâu sắc.
Lẽ nào tin tức chị cậu được Lục Cửu đón về là giả sao?
Hạ Kỳ Như: "..."
Thói quen nghề nghiệp cậu có ý kiến gì không?
Hơn nữa cậu biết chị trở về Lục gia rồi cũng không đến tìm, còn không phải đợi chị đi đón cậu về à?
Cao giá cái gì chứ?
Đường nào mà chả là đường, vào được nhà là được chứ gì?
Đúng là lắm chuyện.
Còn nữa cậu không phải là lão đại à? Chẳng lẽ lại không leo qua nổi bức tường này?
Hạ Lăng: "..."
Ánh mắt chị ấy nhìn mình là có ý gì?
Cậu đã nói gì sai sao?
Tiểu Hắc: "..."
Cậu không biết nhưng nó biết đó.
Nhưng nó không nói ra đâu, nó vẫn rất yêu quý mạng nhỏ của mình.
****
Mọi người ơi, tớ giải thích một chút về đoạn cuối chương trước nhé.
Sở dĩ tớ viết nu9 thích Khởi Phong chứ không phải là Lục Cửu là bởi vì cái tên Khởi Phong hiện tại có thể coi là tên thật của na9, đại diện cho tất cả những thế giới mà nu9 đã đi qua cùng anh, mà tình cảm cảm nu9 không phải kiểu bộc phát yêu từ cái nhìn đầu tiên mà phải trải qua thời gian dài trong nhiều thế giới, thế nên nếu đoạn đó tớ chỉ viết nu9 có thích Lục Cửu không, vậy phạm vi của đoạn tình cảm này sẽ bị thu nhỏ lại chỉ còn trong thế giới này, như vậy mối liên kết với các thế giới trước cũng sẽ bị đứt đoạn, cũng phủ nhận luôn toàn bộ tình cảm của n9 giành cho na9 ở thế giới trước đó. Và để tránh mọi người quên mất cái tên Khởi Phong, sau này tớ sẽ thường xuyên sử dụng cái tên này nhiều hơn.
Trong lúc mọi người đang chìm trong giấc ngủ thì ở một góc nhỏ của thành phố, cuộc sống lúc này mới chuẩn bị bắt đầu.
Hạ Kỳ Như cũng không ngoại lệ, hiện tại cô đang ngồi bên ngoài một căn nhà hoang ở ngoại ô một khu công nghiệp chờ người.
Hạ Lăng biết cô về Lục gia rồi nhưng vẫn không đi tìm cô, khẳ năng cao chính là cậu nhóc dỗi cô rồi, cho nên bà cô đây chỉ có thể tự mình đến đón cậu ta về mà thôi.
Nói thực thì trước đây cô không ngó ngàng gì đến cậu không phải do cô giận gì cậu nhóc, chủ yếu là những việc ngày trước cô làm đều rất nguy hiểm, cô nhận mặt sớm quá, thằng nhóc kia lại sống chết đòi đi theo cô thì phiền lắm.
Hạ Lăng dù sao cũng mới chỉ là thần chết tập sự mà thôi, tuy từ lúc mới bắt đầu đã bộc lộ năng lực hơn người nhưng để đối phó với ác quỷ của thế giới thứ ba thì cậu vẫn còn kém xa lắm.
Cho nên Hạ Kỳ Như cũng chỉ có thể giả vờ không quen cậu nhóc mà thôi.
...
Bởi vì là nửa đêm, cho nên hiện tại không gian xung quanh tĩnh lặng như tờ, yên ắng vắng lặng đến cực điểm, thậm chí bên trong nhà máy thi thoảng còn vang lên tiếng kim loại hoặc đồ vật bị rơi, không khỏi làm người ta rợn tóc gáy.
"Tiểu chủ nhân, hay chúng ta về đi, nơi này đáng sợ quá."
Tiểu Hắc run rẩy quấn chặt lấy cổ tay cô, sợ nó vừa lơ là một chút liền bị Hạ Kỳ Như quăng ra ngoài làm bia đỡ đạn.
Hạ Kỳ Như: "..."
Rốt cuộc ngươi có ý thức được bản thân mình chính là một con quỷ không hả?
Lại còn là một con quỷ thần gặp thần sợ nữa cơ.
Thế mà giờ lại đi sợ mấy con ma?
Ngươi có thấy mất mặt không?
Tiểu Hắc : "..."
Người ta là một con quỷ có tâm hồn yếu đuối được chưa?
"..."
Hạ Kỳ Như bị sặc, cô không nói gì nữa mà chuyên tâm nhìn về phía trước, tiếp tục chờ đợi, trong lòng lại chửi 18 đời tổ tông nhà mấy lão đại kia vì sao lại nghĩ ra cái địa điểm chết tiệt này.
Dù sao cũng là cán bộ cấp cao, sao không tìm một chỗ ấm cúng hơn mà bàn bạc, cứ khăng khăng chọn cái chỗ khỉ không thèm ho, gà không thèm gáy này, lại còn bị mấy con ma chết oan ở đây hút dương khí nữa.
Lợi đâu không thấy lại thấy thiệt đủ đường.
Ừm cô quên mất không nói, nhà máy này ngày xưa vì bất cẩn mà một công nhân bị rơi vào máy nghiền bột, chết không toàn thây, nhà máy vì vậy buộc phải đóng cửa vĩnh viễn.
Sau này nơi này còn trở thành địa điểm giết người ưa thích của bọn sát nhân, khiến nó đã âm u nay lại thêm phần đáng sợ.
Tiểu Hắc không khỏi bội phục chủ nhân nhà mình, thế mà vẫn có thể an tĩnh đứng đây được, trong khi nó đã sớm bị dọa run thành cái sàng rồi.
Hạ Kỳ Như bày tỏ bản thân đã quen rồi, hơn nữa sao cô không lợi dụng những linh hồn kia để dạy dỗ mấy người kia một trận nhỉ?
Như vậy sau này bọn họ lựa chọn địa điểm cũng sẽ cẩn thận hơn, không chọn mấy nơi hoang vu này và cũng không chọn khung giờ hoàng đạo này nữa, đến lúc đó tiết kiệm cho bản cô nương bao nhiêu là thời gian, cũng không cần phải đứng đây nhàm chán đập mấy con muỗi vo ve bên cạnh mình.
"..."
Hạ Kỳ Như đợi rồi đợi, mãi một lúc thật lâu sau, phía xa xa mới bắt đầu truyền đến ánh sáng mờ nhạt của đèn pha ô tô.
Rất nhanh sau đó, từng chiếc xe một bắt đầu tiến vào bãi đất trống trước phân xưởng bỏ hoang trước mặt.
Hạ Lăng là người cuối cùng tiến vào.
Nhưng cậu còn chưa kịp đi vào đã bị một người kéo lại.
Hạ Lăng hơi giật mình nhìn ra sau lưng, một gương mặt âm u từ trong bóng tối dần xuất hiện trước mặt cậu.
- chị...
- năng lực bị phong ấn rồi? Chậc chậc, vậy không thể chơi tiếp được rồi.
Còn chơi tiếp là cậu phải về Âm giới báo danh đó.
Hạ Kỳ Như hơi nhíu nhíu mày, ngoài miệng thì chê bai nhưng trong lòng lại tán thưởng không thôi, bởi tuy năng lực bị phong ấn nhưng so với những thế giới trước năng lực của cậu nhóc đã có sự tiến bộ vượt bậc.
Chả trách gia nhập thế giới ngầm chưa lâu đã có một chỗ đứng vững chắc trong giới rồi, nếu không phải bị Lục Cửu chỉnh cho lên bờ xuống ruộng nhiều lần, chắc bây giờ đã là một lão đại có tiếng trong giới.
Trước đó Hạ Kỳ Như còn cho là Lục Cửu nương tay âm thầm giúp đỡ nó, giờ cô mới biết Lục Cửu trước giờ chỉ nương tay với mình cô mà thôi, đặc biệt là sau khi cô khôi phục ký ức, Lục Cửu càng không thèm kiêng nể với thằng nhóc đó nữa, lần nào cũng chọc cho cậu nhóc tức gần chết mới thôi.
Haiz,...đúng là một thằng nhóc đáng thương mà.
Hạ Lăng bị chê nhưng không hề tức giận, còn vui vẻ muốn xông đến ôm lấy cô.
- chị, cuối cùng chị cũng đến tìm em rồi, thời gian qua chị đâu đâu vậy?
Tuy dáng vẻ vẫn quen thuộc như ngày nào, nhưng từ vẻ mặt và giọng điệu của chị ấy, cậu biết chị cậu đã về rồi.
- trở về rồi nói tiếp.
Hạ Kỳ Như phũ phàng tránh sang một bên, trực lên xe ô tô trước.
Hạ Lăng hơi xịu mặt nhưng vẫn nhanh chóng chạy theo sau.
Hạ Lăng bảo thuộc hạ rút xong liền tự mình lái xe đưa Hạ Kỳ Như đi, trong lòng không nén nổi tò mò.
- chị sao giờ chị mới đến tìm em?
Hạ Kỳ Như không trả lời cậu nhóc, chỉ bảo cậu ta đưa cô về Lục gia.
Hạ Lăng không cam tâm lắm, nhưng mà chị cậu giờ rất đáng sợ, cậu không dám chọc chị ấy tức, sợ chị ấy mà tức lên lại bỏ rơi mình.
Vì thế cậu rất ấm ức mà đưa cô về Lục gia.
Chỉ là...
- chị, vì sao chúng ta phải trèo tường đi vào?
Hạ Lăng nhìn Hạ Kỳ Như thuần thục tránh hết chuông báo động mà cảm thấy hoài nghi nhân sinh sâu sắc.
Lẽ nào tin tức chị cậu được Lục Cửu đón về là giả sao?
Hạ Kỳ Như: "..."
Thói quen nghề nghiệp cậu có ý kiến gì không?
Hơn nữa cậu biết chị trở về Lục gia rồi cũng không đến tìm, còn không phải đợi chị đi đón cậu về à?
Cao giá cái gì chứ?
Đường nào mà chả là đường, vào được nhà là được chứ gì?
Đúng là lắm chuyện.
Còn nữa cậu không phải là lão đại à? Chẳng lẽ lại không leo qua nổi bức tường này?
Hạ Lăng: "..."
Ánh mắt chị ấy nhìn mình là có ý gì?
Cậu đã nói gì sai sao?
Tiểu Hắc: "..."
Cậu không biết nhưng nó biết đó.
Nhưng nó không nói ra đâu, nó vẫn rất yêu quý mạng nhỏ của mình.
****
Mọi người ơi, tớ giải thích một chút về đoạn cuối chương trước nhé.
Sở dĩ tớ viết nu9 thích Khởi Phong chứ không phải là Lục Cửu là bởi vì cái tên Khởi Phong hiện tại có thể coi là tên thật của na9, đại diện cho tất cả những thế giới mà nu9 đã đi qua cùng anh, mà tình cảm cảm nu9 không phải kiểu bộc phát yêu từ cái nhìn đầu tiên mà phải trải qua thời gian dài trong nhiều thế giới, thế nên nếu đoạn đó tớ chỉ viết nu9 có thích Lục Cửu không, vậy phạm vi của đoạn tình cảm này sẽ bị thu nhỏ lại chỉ còn trong thế giới này, như vậy mối liên kết với các thế giới trước cũng sẽ bị đứt đoạn, cũng phủ nhận luôn toàn bộ tình cảm của n9 giành cho na9 ở thế giới trước đó. Và để tránh mọi người quên mất cái tên Khởi Phong, sau này tớ sẽ thường xuyên sử dụng cái tên này nhiều hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook