Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên
-
Chương 170: Đen trắng (21)
cô Tiểu Hạ đang nghĩ gì vậy? Tuấn Phong đột nhiên quay người lại khiến Tiểu Hạ vì không kịp đề phòng mà đâm sầm vào ngực hắn.
Tiểu Hạ vừa xoa cái mũi đáng thương của mình vừa nói.
- không có gì, tôi đang nghĩ khi nào anh cho em trai tôi nghỉ phép đây.
Tuấn Phong nghe vậy thì cười lớn, một lúc sau mới nói.
- Tiểu Hạ yên tâm đi, tôi không làm gì Hoàng Minh đâu.
- tôi không có ý đó.
Tuấn Phong thuận thế tiếp lời.
- tôi biết cô không có ý đó, chỉ là dạo này công ty có chút việc cần cậu ấy xử lý thôi, khi nào xử lý xong tôi sẽ cho cậu ấy nghỉ phép về với cô ngay.
- tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Tiểu Hạ mỉm cười gật đầu cho có lệ, nhưng trong lòng lại có suy tính khác.
Khoảng thời gian sau đó Tuấn Phong thi thoảng lại đến đi dạo cùng cô, còn hay nói chuyện với cô để cô đỡ buồn chán, thế nhưng cô vẫn không cách nào thích ứng được.
Chịu thôi, cứ nhìn mặt hắn là thiện cảm lại về âm vô cùng.
Lại thêm việc hắn bóc lột sức lao động của em cô một cách quá đáng, cho nên cô càng không thích hắn tý nào.
Tiểu Hạ nghĩ đến đây lại tự vấn bản thân mình, cô dù sao cũng là chị gái sao có thể để em trai một mình bươn chải ở bên ngoài, bản thân lại chỉ biết ngồi một chỗ hưởng thụ thôi chứ.
Dù sao nhà họ Hoàng bây giờ đã không còn như xưa, cô không thể cứ mãi là cô tiểu thư cái gì cũng không biết như ngày trước được.
Cô cũng phải đi kiếm việc làm.
Thế nhưng khi người hầu biết cô muốn ra ngoài liền cản cô lại, còn báo cho Hoàng Minh biết nữa.
Thế nên Tiểu Hạ liền bị cậu nhóc giáo huấn một trận, nào là đám người Lục Cửu đang tìm kiếm cô khắp nơi, nếu cô bị bắt mất thì cậu biết tính sao? Vân vân và mây mây...
Tiểu Hạ phải tự nhủ cậu là em trai ruột của mình mấy trăm lần mới ngăn được xúc động muốn đánh người lại.
Sau đó lại về trút giận lên Tiểu Hắc, chỉ đáng tiếc Tiểu Hắc hiện tại không thể nói chuyện được, cho nên ngoại trừ lấy hai tua vải đập lên mu bàn tay cô để kháng nghị thì không còn cách nào khác nữa.
Nhưng mà nó cũng không dám đập mạnh, dù sao da của tiểu chủ nhân mềm như thế, đập một cái liền đỏ lên, nó cũng biết đau lòng đó.
Cho nên Tiểu Hắc chỉ có thể nhẫn nhịn, mặc cho cô khi dễ mình.
Tiểu Hạ giống như đọc được suy nghĩ của nó, đột nhiên mỉm cười khúc khích.
Cô thực ra cũng không cô đơn cho lắm.
Tiểu Hạ nào biết mọi hành động của mình đang bị một người nhìn chằm chằm.
Người kia thông qua camera trong phòng, nhìn thấy cô cứ sờ lên cổ tay trống không của mình, khuôn mặt hắn dần hiện lên ý cười.
Đây là đang giả ngốc với hắn sao?
Nửa đêm.
"Tiểu Hạ..."
Tiểu Hạ đang nằm ngủ, trong đầu không hiểu thấu lại vang lên giọng nói của Lục Cửu.
Giọng nói vừa bi thương vừa đau đớn.
Tiểu Hạ nghe thấy giọng nói này trái tim không hiểu sao lại thấy nhói lên.
Cô vừa muốn chạy đi tìm hắn, bản thân đã bị kéo về thực tại rồi.
Tiểu Hạ đưa tay sờ lên ngực trái của mình, nhịp tim vẫn chưa bình ổn lại vì sợ hãi mà đập mạnh từng hồi.
Cảm giác bất an bỗng dưng lan tràn khắp thân thể.
Cô chưa từng mơ thấy hắn lần nào, vì sao bây giờ lại mơ thấy hắn?
Lẽ nào hắn gặp chuyện rồi?
Tiểu Hạ nhớ đến vẻ mặt nhợt nhạt của Lục Cửu lần trước, sự bất an trong lòng cô càng dâng cao không cách nào giảm được.
Cô lập tức lấy điện thoại ra thuần thục ấn một dãy số quen thuộc.
Một dòng thông báo đột nhiên hiện lên trên màn hình.
"Số điện thoại này đang ở trong danh sách chặn, bạn xác nhận muốn bỏ chặn?"
"Có."
Tiểu Hạ ấn nút xác nhận xong điện thoại liền bắt đầu đổ chuông.
Nhưng cô gọi hồi lâu đầu dây bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Tiểu Hạ không từ bỏ gọi lại lần nữa, mãi đến cuộc thứ 10, đầu dây bên kia mới có người bắt máy.
- Lục Cửu, anh có sao không vậy?
Tiểu Hạ vừa thấy điện thoại đã kết nối liền vội vã hỏi hắn, đầu dây bên kia im lặng rất lâu, mãi sau mới vang lên tiếng cười khẽ.
- em đang lo lắng cho tôi sao?
Hỏi thừa.
Không lo lắng cô gọi cho hắn làm gì?
- đúng, cho nên anh mau trả lời tôi đi.
Lục Cửu vốn muốn nói hắn không ổn chút nào, nhưng mà hắn sợ cô lo lắng, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn nói dối.
- anh không sao.
Tiểu Hạ vẫn lo lắng không thôi.
- thật không?
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu mới lại tiếp tục trả lời cô.
- thật, tôi đã bao giờ nói dối em chưa?
Tiểu Hạ: "..."
Đúng mà chưa từng nói dối cô thật, chỉ cần cô muốn biết hắn đều sẽ nói hết cho cô.
- vậy tại sao anh lại trả lời lâu như thế?
Nói một câu cũng phải lấy hơi tận một phút.
Nhất định đã có chuyện.
- tôi sợ nếu tôi trả lời nhanh quá, em sẽ cúp máy ngay.
Tiểu Hạ: "..."
Tự dưng lại thấy đau lòng là thế nào?
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nói một câu.
- sẽ không.
Nói xong chỉ muốn vả một mình một cái mà thôi.
Không phải dứt khoát muốn từ bỏ hắn rồi sao? Người ta vừa nói một câu đã mềm lòng rồi.
Hoàng Tiểu Hạ, mày đúng là không có tiền đồ chút nào mà.
- ý tôi là tôi sẽ không cúp máy cho đến khi anh nói xong.
Nói xong lại ngừng một lát rồi mới nói tiếp.
- vậy bây giờ tôi cúp máy nhé?
Nói xong liền tắt máy, sau đó giống như chạm phải lửa mà ném điện thoại đi thật xa.
Cô vừa ném điện thoại đi, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên dọa cô một trận.
Thấy số máy quen thuộc kia liền do dự thật lâu, cuối cùng vẫn tắt đi.
Cô chỉ sợ hắn gặp chuyện nên mới gọi điện cho hắn xác minh mà thôi, nếu hắn đã nói không sao, vậy cô cũng không nhất thiết phải nghe điện thoại của hắn nữa.
Màn hình điện thoại sáng đến lần thứ năm liền ngừng, sau đó liền không có phản ứng gì nữa.
Tiểu Hạ khẽ thở phào một hơi, lúc này mới nằm xuống giường tiếp tục đi ngủ.
Nhưng cô cố mãi cũng không tài nào ngủ được.
Cảm giác bất an kia vẫn không ngừng dâng lên trong lòng cô.
Tiểu Hạ ngẩn người hồi lâu, sau đó mới bừng tỉnh.
Nếu không phải Lục Cửu, vậy lẽ nào là Hoàng Minh gặp chuyện?
Tiểu Hạ vớ lấy điện thoại lại tiếp tục gọi điện cho Hoàng Minh.
Hạ Lăng vừa xử lý xong một phi vụ, thấy điện thoại rung lên liền giở ra xem.
Thông thường trong lúc cậu làm nhiệm vụ thường tắt hết mọi thông tin liên lạc, chỉ có số của chị gái mình là không.
Mà bây giờ hơn nửa đêm rồi, chị ấy không ngủ lại gọi cho mình làm gì chứ?
- Hoàng Minh, em đang ở đâu vậy?
Hạ Lăng bị hỏi liền chột dạ.
- em đang ngủ mà, có chuyện gì sao ạ?
- em thật sự không có vấn đề gì chứ?
- thật, chị hôm nay làm sao vậy?
Lẽ nào cậu không về gặp cô nên cô mới lo lắng sao?
Hạ Lăng nghĩ vậy liền nói.
- chị đừng lo, mấy ngày nữa em sẽ được nghỉ phép, lúc đó em sẽ về với chị, chị ngủ đi, ngủ muộn không tốt cho sức khỏe đâu.
Hạ Lăng ứng phó thêm hai ba câu nữa rồi mới cúp máy, trong lòng thầm nghĩ phải nhanh chóng đưa chị cậu khỏi nơi thị phi này mới được.
Thực ra không phải cậu không muốn về với chị cậu mà là do Trần Tuấn Phong bắt chị ấy làm con tim, nói một ngày cậu chưa giết được Lục Cửu thì chị ấy vẫn phải ở chỗ của hắn ta.
Hạ Lăng từng thử phản kháng lại vài lần, nhưng bởi vì cậu lạm dụng năng lực của mình quá nhiều lần nên phải chịu phản phệ, giờ so với người bình thường không khác là bao.
Nghĩ đến đây cậu lại thấy đau đầu.
Hết một Lục Cửu lại tới Trần Tuấn Phong đến phá đám.
Cậu và chị cậu rốt cuộc nhọ đến mức nào vậy hả?
Tiểu Hạ vừa xoa cái mũi đáng thương của mình vừa nói.
- không có gì, tôi đang nghĩ khi nào anh cho em trai tôi nghỉ phép đây.
Tuấn Phong nghe vậy thì cười lớn, một lúc sau mới nói.
- Tiểu Hạ yên tâm đi, tôi không làm gì Hoàng Minh đâu.
- tôi không có ý đó.
Tuấn Phong thuận thế tiếp lời.
- tôi biết cô không có ý đó, chỉ là dạo này công ty có chút việc cần cậu ấy xử lý thôi, khi nào xử lý xong tôi sẽ cho cậu ấy nghỉ phép về với cô ngay.
- tôi biết rồi, cảm ơn anh.
Tiểu Hạ mỉm cười gật đầu cho có lệ, nhưng trong lòng lại có suy tính khác.
Khoảng thời gian sau đó Tuấn Phong thi thoảng lại đến đi dạo cùng cô, còn hay nói chuyện với cô để cô đỡ buồn chán, thế nhưng cô vẫn không cách nào thích ứng được.
Chịu thôi, cứ nhìn mặt hắn là thiện cảm lại về âm vô cùng.
Lại thêm việc hắn bóc lột sức lao động của em cô một cách quá đáng, cho nên cô càng không thích hắn tý nào.
Tiểu Hạ nghĩ đến đây lại tự vấn bản thân mình, cô dù sao cũng là chị gái sao có thể để em trai một mình bươn chải ở bên ngoài, bản thân lại chỉ biết ngồi một chỗ hưởng thụ thôi chứ.
Dù sao nhà họ Hoàng bây giờ đã không còn như xưa, cô không thể cứ mãi là cô tiểu thư cái gì cũng không biết như ngày trước được.
Cô cũng phải đi kiếm việc làm.
Thế nhưng khi người hầu biết cô muốn ra ngoài liền cản cô lại, còn báo cho Hoàng Minh biết nữa.
Thế nên Tiểu Hạ liền bị cậu nhóc giáo huấn một trận, nào là đám người Lục Cửu đang tìm kiếm cô khắp nơi, nếu cô bị bắt mất thì cậu biết tính sao? Vân vân và mây mây...
Tiểu Hạ phải tự nhủ cậu là em trai ruột của mình mấy trăm lần mới ngăn được xúc động muốn đánh người lại.
Sau đó lại về trút giận lên Tiểu Hắc, chỉ đáng tiếc Tiểu Hắc hiện tại không thể nói chuyện được, cho nên ngoại trừ lấy hai tua vải đập lên mu bàn tay cô để kháng nghị thì không còn cách nào khác nữa.
Nhưng mà nó cũng không dám đập mạnh, dù sao da của tiểu chủ nhân mềm như thế, đập một cái liền đỏ lên, nó cũng biết đau lòng đó.
Cho nên Tiểu Hắc chỉ có thể nhẫn nhịn, mặc cho cô khi dễ mình.
Tiểu Hạ giống như đọc được suy nghĩ của nó, đột nhiên mỉm cười khúc khích.
Cô thực ra cũng không cô đơn cho lắm.
Tiểu Hạ nào biết mọi hành động của mình đang bị một người nhìn chằm chằm.
Người kia thông qua camera trong phòng, nhìn thấy cô cứ sờ lên cổ tay trống không của mình, khuôn mặt hắn dần hiện lên ý cười.
Đây là đang giả ngốc với hắn sao?
Nửa đêm.
"Tiểu Hạ..."
Tiểu Hạ đang nằm ngủ, trong đầu không hiểu thấu lại vang lên giọng nói của Lục Cửu.
Giọng nói vừa bi thương vừa đau đớn.
Tiểu Hạ nghe thấy giọng nói này trái tim không hiểu sao lại thấy nhói lên.
Cô vừa muốn chạy đi tìm hắn, bản thân đã bị kéo về thực tại rồi.
Tiểu Hạ đưa tay sờ lên ngực trái của mình, nhịp tim vẫn chưa bình ổn lại vì sợ hãi mà đập mạnh từng hồi.
Cảm giác bất an bỗng dưng lan tràn khắp thân thể.
Cô chưa từng mơ thấy hắn lần nào, vì sao bây giờ lại mơ thấy hắn?
Lẽ nào hắn gặp chuyện rồi?
Tiểu Hạ nhớ đến vẻ mặt nhợt nhạt của Lục Cửu lần trước, sự bất an trong lòng cô càng dâng cao không cách nào giảm được.
Cô lập tức lấy điện thoại ra thuần thục ấn một dãy số quen thuộc.
Một dòng thông báo đột nhiên hiện lên trên màn hình.
"Số điện thoại này đang ở trong danh sách chặn, bạn xác nhận muốn bỏ chặn?"
"Có."
Tiểu Hạ ấn nút xác nhận xong điện thoại liền bắt đầu đổ chuông.
Nhưng cô gọi hồi lâu đầu dây bên kia vẫn không có động tĩnh gì.
Tiểu Hạ không từ bỏ gọi lại lần nữa, mãi đến cuộc thứ 10, đầu dây bên kia mới có người bắt máy.
- Lục Cửu, anh có sao không vậy?
Tiểu Hạ vừa thấy điện thoại đã kết nối liền vội vã hỏi hắn, đầu dây bên kia im lặng rất lâu, mãi sau mới vang lên tiếng cười khẽ.
- em đang lo lắng cho tôi sao?
Hỏi thừa.
Không lo lắng cô gọi cho hắn làm gì?
- đúng, cho nên anh mau trả lời tôi đi.
Lục Cửu vốn muốn nói hắn không ổn chút nào, nhưng mà hắn sợ cô lo lắng, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn nói dối.
- anh không sao.
Tiểu Hạ vẫn lo lắng không thôi.
- thật không?
Đầu dây bên kia im lặng thật lâu mới lại tiếp tục trả lời cô.
- thật, tôi đã bao giờ nói dối em chưa?
Tiểu Hạ: "..."
Đúng mà chưa từng nói dối cô thật, chỉ cần cô muốn biết hắn đều sẽ nói hết cho cô.
- vậy tại sao anh lại trả lời lâu như thế?
Nói một câu cũng phải lấy hơi tận một phút.
Nhất định đã có chuyện.
- tôi sợ nếu tôi trả lời nhanh quá, em sẽ cúp máy ngay.
Tiểu Hạ: "..."
Tự dưng lại thấy đau lòng là thế nào?
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nói một câu.
- sẽ không.
Nói xong chỉ muốn vả một mình một cái mà thôi.
Không phải dứt khoát muốn từ bỏ hắn rồi sao? Người ta vừa nói một câu đã mềm lòng rồi.
Hoàng Tiểu Hạ, mày đúng là không có tiền đồ chút nào mà.
- ý tôi là tôi sẽ không cúp máy cho đến khi anh nói xong.
Nói xong lại ngừng một lát rồi mới nói tiếp.
- vậy bây giờ tôi cúp máy nhé?
Nói xong liền tắt máy, sau đó giống như chạm phải lửa mà ném điện thoại đi thật xa.
Cô vừa ném điện thoại đi, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên dọa cô một trận.
Thấy số máy quen thuộc kia liền do dự thật lâu, cuối cùng vẫn tắt đi.
Cô chỉ sợ hắn gặp chuyện nên mới gọi điện cho hắn xác minh mà thôi, nếu hắn đã nói không sao, vậy cô cũng không nhất thiết phải nghe điện thoại của hắn nữa.
Màn hình điện thoại sáng đến lần thứ năm liền ngừng, sau đó liền không có phản ứng gì nữa.
Tiểu Hạ khẽ thở phào một hơi, lúc này mới nằm xuống giường tiếp tục đi ngủ.
Nhưng cô cố mãi cũng không tài nào ngủ được.
Cảm giác bất an kia vẫn không ngừng dâng lên trong lòng cô.
Tiểu Hạ ngẩn người hồi lâu, sau đó mới bừng tỉnh.
Nếu không phải Lục Cửu, vậy lẽ nào là Hoàng Minh gặp chuyện?
Tiểu Hạ vớ lấy điện thoại lại tiếp tục gọi điện cho Hoàng Minh.
Hạ Lăng vừa xử lý xong một phi vụ, thấy điện thoại rung lên liền giở ra xem.
Thông thường trong lúc cậu làm nhiệm vụ thường tắt hết mọi thông tin liên lạc, chỉ có số của chị gái mình là không.
Mà bây giờ hơn nửa đêm rồi, chị ấy không ngủ lại gọi cho mình làm gì chứ?
- Hoàng Minh, em đang ở đâu vậy?
Hạ Lăng bị hỏi liền chột dạ.
- em đang ngủ mà, có chuyện gì sao ạ?
- em thật sự không có vấn đề gì chứ?
- thật, chị hôm nay làm sao vậy?
Lẽ nào cậu không về gặp cô nên cô mới lo lắng sao?
Hạ Lăng nghĩ vậy liền nói.
- chị đừng lo, mấy ngày nữa em sẽ được nghỉ phép, lúc đó em sẽ về với chị, chị ngủ đi, ngủ muộn không tốt cho sức khỏe đâu.
Hạ Lăng ứng phó thêm hai ba câu nữa rồi mới cúp máy, trong lòng thầm nghĩ phải nhanh chóng đưa chị cậu khỏi nơi thị phi này mới được.
Thực ra không phải cậu không muốn về với chị cậu mà là do Trần Tuấn Phong bắt chị ấy làm con tim, nói một ngày cậu chưa giết được Lục Cửu thì chị ấy vẫn phải ở chỗ của hắn ta.
Hạ Lăng từng thử phản kháng lại vài lần, nhưng bởi vì cậu lạm dụng năng lực của mình quá nhiều lần nên phải chịu phản phệ, giờ so với người bình thường không khác là bao.
Nghĩ đến đây cậu lại thấy đau đầu.
Hết một Lục Cửu lại tới Trần Tuấn Phong đến phá đám.
Cậu và chị cậu rốt cuộc nhọ đến mức nào vậy hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook