Trên du thuyền tư nhân siêu xa hoa, biển xanh rộng lớn mênh mông.

Nữ nhan ác độc cất tiếng đánh vỡ không gian yên lặng: " Còn không mau đem quần áo ả ta lột sạch! Có thể chơi được ảnh hậu của Trung Hoa, mấy người cũng thật có phúc!"Trên boong tàu, hai người đàn ông vẻ mặt thèm nhỏ dãi đi về phía Vân Nhiễm Khanh, đại não cô bỗng nhiên nặng nề, một tay đè tay cô, bàn tay còn lại dự định cởi nút thắt trên áo cô.

Vân Nhiễm Khanh đột nhiên mở mắt ra, đối diện gương mặt đáng khinh của tên kia, ra sức giãy dụa lên tiếng :"Các người là ai? Buông tôi ra!"" Chị Vân tỉnh rồi sao? Tôi đang muốn quay lại bộ dáng cô cùng hai nam nhân này ***, phát lên internet.

Cô đã tỉnh vậy thì có thể phối hợp, lại càng tốt.

" Người đàn bà ác liệt cười nói, giơ di động lên.

" Lý Niệm Ca, hai người đàn ông này đều do cô tìm tới? Cô vì cái gì lại hại tôi ?" Nhìn nữ nhân dung mạo thanh tú xinh đẹp trước mặt, Vân Nhiễm Khanh không dám tin tưởng.


" Rất đơn giản, hạ bệ cô bằng video bị cưỡng bức, tôi liền có thể quang minh chính đại đẩy cô xuống biển, nói với mọi người rằng cô vì nhục nhã mà nhảy xuống biển tự sát! Chờ cô chết, tài sản trên danh nghĩa của cô đều sẽ thuộc về tôi !" Người đàn ông với ngữ khí ác liệt, vòng tay từ phía sau ôm eo Lý Niệm Ca, cười tủm tỉm hôn xuống thái dương cô ta :" Niệm Ca em muốn nhẫn cưới như thế nào? Muốn đi tuần trăng mật ở đâu? Chờ anh có được tiền, anh liền mua hết chúng cho em.

""Sở ca ca, anh đối tốt với em quá!" Lý Niệm Ca vẻ mặt thẹn thùng dựa vào Sở Ương ôm ôm ấp ấp, trên mặt hiện lên một mảng đỏ ửng :"Chỉ cần ở cùng với anh, em liền thấy vui vẻ.

"Nghe đến đó, Vân Nhiễm Khanh liền hiểu ra mọi chuyện, trong lòng không khỏi dâng lên ngọn lửa phẫn nộNguyên lai Sở Ương bày ra bộ dáng thâm tình chân thành, vì cô trở thành ảnh hậu mà tổ chức yến tiệc đều là lấy cớ!Hai người vì tài sản của cô, cùng nhau tính kế cô, tâm tư thật quá thâm độc!Trong lòng bừng bừng lửa giận khiến thân thể bị hạ dược của Vân Nhiễm Khanh bỗng có sức lực, nhặt lên một tấm ván, đánh về phía hai ngươi đàn ông đáng khinh kia.

"A!" Một người trốn tránh không kịp, ở giữa đầu, máu tươi đỏ thẫm chảy dọc xuống từ thái dương, hai mắt hắn vừa lật, cơ thể liền mềm mại mà ngã xuống.

Một người khác bị tư thế đánh người của Vân Nhiễm Khanh dọa sợ, tay chân cùng lui về phía sau.


" Phế vật vô dụng, một nữ nhân bị hạ dược mà cũng đánh không lại!" Sở Ương chán ghét nhíu mày, vén tay áo, đi đến chỗ Vân Nhiễm Khanh.

Vân Nhiễm Khanh dùng tấm ván chống đỡ thân thể mềm như bông, mắt đào hoa lạnh lẽo nhìn đôi cẩu nam nữ cách đó không xa, " Lý Niệm Ca, không có tôi giúp đỡ, cô có tư cách gì tiến vào giới nghệ sĩ.

Sở Ương, anh đừng quên, tiền để lập nên công ty của anh tất cả đều là của tôi ! Các người, một đôi cẩu nam nữ, làm bao nhiêu chuyện xấu, không sợ sẽ xuống địa ngục sao?"Bang!Sở Ương đột nhiên ra tay, hướng Vân Nhiễm Khanh hung hăng tát mạnh, gương mặt điển trai vặn vẹo xấu xí, "Cô không phải chỉ cho tôi vài trăm vạn sao? Đừng tỏ ra bộ dáng tôi mãi thua cô.

Khiến người thấy kinh tởm !"Gương mặt cô bị đánh, đau đến nóng rát, máu tươi từ khóe môi chậm rãi chảy xuống.

Một giọt lệ rơi xuống từ gương mặt cô, giơ cây gậy lên hướng Sở Ương đánh, lại bị người phía sau nhẹ nhàng tránh né.

Sở Ương nắm lấy mái tóc dài của cô, "Cô là tiện nhân đã ngủ với hàng ngàn người, tôi đã sớm chịu đủ rồi! Ai mà không biết tiền của cô đều kiếm từ những người mà cô ngủ cùng chứ?! Cùng một người đàn ông cũng là ngủ, cùng nhiều thằng đàn ông cũng là ngủ, nhưng cô vì sao lại không tôi chạm vào đầu ngón tay mình chứ, lẽ nào thật sự nghĩ mình còn là một con đàn bà trong sạch? Nếu không phải do tài sản của cô, tôi liền mặc kệ.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương