Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
-
Chương 426: Hỗn giới nhân yêu (27) 2
Tử Liên được trả lại tự do như lời Khuynh Diễm đã hứa.
Không chỉ hắn, mà cả A Tịnh và bạch xà đều được thả khỏi pháp bảo nhốt yêu, quay về Nhạc Yên Đình đoàn tụ với hắn.
Chuyện đầu tiên Tử Liên làm sau khi thoát ra phòng giam, là tìm hiểu xem Khuynh Diễm đã gặp vấn đề gì, tại sao màu mắt và hơi thở cô lại biến đổi, hắn muốn nghĩ cách giúp cô.
Nhưng Tử Liên chỉ kịp nghe tin thời gian gần đây có một ác ma chuyên ăn yêu quái, thì mọi chuyện đều đã đi đến hồi kết.
Vết thương ở cổ chân hắn nháy mắt liền lành lặn, linh lực hắn hồi phục, và thậm chí lời nguyền trên người hắn cũng được hóa giải.
Bên ngoài, yêu quái không còn lo sợ bị thiên đạo đánh hạ tu vi, vì bùa che giấu yêu khí lại có tác dụng như cũ.
Mà nạn yêu ăn thịt người cũng giảm xuống, bởi phần đông các yêu quái tu luyện theo phương pháp giết người đều đã bị "ác ma" trừ khử.
Cuộc sống của Tử Liên và mọi thứ tại Nhân Giới đều đi vào ổn định, nhưng chuyện duy nhất bất ổn là... hắn lạc mất Khuynh Diễm.
Cô như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, dù là yêu quái hay con người, cũng không còn bất kỳ ai nhìn thấy cô nữa.
Tử Liên dùng linh lực gieo một quẻ bói, xác định Khuynh Diễm vẫn còn sống.
Nhưng mỗi khi hắn muốn xem nơi ở của cô, thì linh lực liền đứt đoạn, quẻ bói bị nứt vỡ, cứ như một thế lực nào đó đang ngăn cản hắn gặp lại cô.
Suốt năm năm trôi qua, Tử Liên vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng chưa lần nào hắn có được tin tức về Khuynh Diễm.
Có một điều ngoài tưởng tượng của mọi người, đó là hắn không hề hoảng loạn hay mất phương hướng, mà hắn thậm chí còn càng ngày càng trở nên bình tĩnh.
Mỗi buổi sáng, hắn vẫn đi trừ yêu kiếm tiền, vô tư nói cười vui vẻ với người khác. Đến chiều tối, hắn lại dành thời gian dạy dỗ A Tịnh, sắp xếp mọi thứ rõ ràng ổn thỏa.
Dường như cuộc sống không có Khuynh Diễm, cũng chẳng quá ảnh hưởng đến tâm trạng hắn.
Sự bình tĩnh của Tử Liên cứ kéo dài như vậy, cho đến một đêm... hắn đốt Nhạc Yên Đình!
Khi một người sống lý trí đối diện vấn đề, họ sẽ luôn đè nén cảm xúc để ép mình bình tĩnh, giả vờ như bản thân vẫn rất ổn.
Thế nhưng, chỉ cần lớp vỏ bọc lý trí kia sụp đổ, thì cảm xúc sẽ toàn bộ vỡ òa, không còn điều gì có thể vực họ dậy được nữa.
Khoảnh khắc được A Tịnh kéo ra khỏi biển lửa, Tử Liên đã ngã khuỵu xuống. Bởi vì Khuynh Diễm không đến, cô đã không đến cứu hắn, cô đã thật sự bỏ rơi hắn.
Hắn cố gắng mạnh mẽ chờ cô suốt năm năm, vì nghĩ khi cô không còn bận rộn nữa, cô nhất định sẽ quay về tìm hắn.
Nhưng lúc này hắn đã hiểu, không phải Khuynh Diễm bận rộn, cũng chẳng phải thế lực nào ngăn cản hắn gặp lại cô, mà là cô đã từ bỏ hắn.
Tử Liên chợt nhớ đến câu hỏi cuối cùng của Khuynh Diễm.
—— Anh có còn muốn ở bên tôi không?
Sự tĩnh mịch kéo dài trong đêm tối, không có âm thanh bất kỳ ai đáp lại cô, giống như khi hắn tuyệt vọng nhìn lửa liếm cháy thân mình, cũng chẳng còn người quen thuộc đến cứu hắn.
Thì ra lúc đó, cô đã thấy đau đớn nhiều đến thế này, nhưng hắn đã không biết, hắn chỉ nghĩ chờ lời nguyền bị phá giải, hắn sẽ nói đáp án với cô, nhưng giờ thì không còn kịp nữa.
Lần đầu tiên trong đời, A Tịnh nhìn thấy Tử Liên bật khóc.
Vị đại sư tôn quý của Nhạc Yên Đình, gục ngã ngay ngoài biển lửa, hai tay tự ôm lấy mặt mình, nước mắt lặng lẽ nhuộm ướt bàn tay hắn, nhưng không còn ai vội vã bước đến ôm lấy hắn, cũng không còn ai bối rối khó xử tìm cách dỗ hắn ngừng khóc nữa.
Cả thế giới này, dường như chỉ còn lại một mình hắn.
Khi lớp áo giáp lý trí vỡ vụn, thân thể và linh hồn sẽ chẳng thể cầm cự nổi.
Tử Liên ngã bệnh.
Nhìn như bệnh thông thường, nhưng không hiểu sao càng chữa lại càng chuyển biến nặng.
Mỗi ngày hắn đều đứng trước Nhạc Yên Đình, ôm áo khoác của Khuynh Diễm, ngước mắt nhìn ra cổng lớn chờ đợi, thỉnh thoảng người qua đường sẽ nghe thấy hắn tự mình lẩm bẩm: "Lúc nào tôi cũng muốn ở bên em."
Giá như tối hôm đó hắn đã nói lời này.
Giá như tối hôm đó hắn đã dang tay ôm lấy cô.
Giá như...
Không có giá như, trên đời này không có giá như.
Tử Liên chợt bật cười, sau khi cười to thì hắn lại cuộn người mà khóc, giống một kẻ điên điên dại dại, chẳng còn dáng vẻ cao quý gì của trước đây.
[Lúc nào tôi cũng muốn ở bên em.]
Người trong thành phố đều biết, Tử Liên đại sư bị quỷ nhập rồi, bởi vì ngày nào tài khoản của hắn cũng đăng lên một câu kia.
Thời gian trước, hắn còn đốt Nhạc Yên Đình, giờ thân thể hắn đã suy yếu, đầu óc cũng có vấn đề, chắc không còn sống được bao lâu nữa.
Miệng đời nói nhiều sẽ thành miệng quạ đen, bệnh của Tử Liên thật sự chuyển biến nghiêm trọng, cơ thể suy nhược đến không tự bước khỏi giường, nhưng mỗi ngày hắn vẫn kiên trì yêu cầu A Tịnh dìu mình ra trước cổng.
Bởi hắn sợ khi Khuynh Diễm trở về, cô sẽ không nhìn thấy hắn.
Nhưng Tử Liên không đợi được người hắn muốn gặp, bởi vì vào một buổi tối, hắn đã tự mình lẻ loi chạy xuống núi...
Trên đường, hàng ngàn người đánh mất thần trí, hai mắt đờ đẫn cùng đổ xô ra ngoài thành phố.
Tử Liên chính là một trong số họ.
Hắn chen chúc giữa đám đông, bị người ta xô đẩy nghiêng ngả, để đi tới điểm chết chóc cuối cùng.
Bãi tha ma cận kề ngoại ô, nơi ngọn lửa đang cháy ngút trời.
Khoảnh khắc nhìn thấy những đốm lửa sáng lờ mờ, Tử Liên đã mỉm cười hạnh phúc.
Đây có lẽ là nụ cười chân thực nhất của hắn trong suốt nhiều năm qua.
Tử Liên dựa theo cảm giác bước đến gần ngọn lửa, nơi có hơi thở quen thuộc với hắn... Truyện Trinh Thám
Thật ấm áp, hắn nhớ tiểu hồ ly.
Muốn được ôm cô vào lòng, muốn nói cho cô biết hắn thích cô nhiều đến thế nào.
Đốm lửa lờ mờ trước mặt Tử Liên dần hóa thành ảo giác, hắn chợt nhìn thấy ngày đầu tiên Khuynh Diễm bước vào Nhạc Yên Đình, lúc đó cô vẫn là một hồ ly rất nhỏ, toàn thân đều đầy vết thương.
Hắn đã nghĩ, mình sẽ dùng cả đời để chăm sóc và bảo vệ sinh vật đáng yêu này.
Nhưng về sau hắn lại phát hiện, cô thậm chí còn lợi hại hơn hắn, mỗi ngày cô đều lừa gạt hắn, khiến hắn bối rối xấu hổ, từng bước dạy hắn thích cô.
Thời gian đó, mọi thứ đều thật tốt đẹp.
Cô vẫn là tiểu hồ ly của hắn, và hắn sẽ mãi mãi ở bên cô.
Tử Liên đờ đẫn mỉm cười, bước chân dò dẫm đi về phía ánh sáng.
Bàn tay hắn chạm vào lửa, nhưng cảm giác bỏng rát vẫn không thể khiến hắn thức tỉnh khỏi cơn mơ.
Đột nhiên có ai đó đẩy mạnh hắn!
Tử Liên không đứng vững trượt chân ngã về phía trước, lửa dữ tợn há miệng nuốt lấy thân thể hắn.
Mà Tử Liên cũng không chống trả, bởi vì hắn nhìn thấy Khuynh Diễm đang đứng phía sau ánh sáng, vẫy tay gọi hắn... hãy đến chết cùng cô!
Không chỉ hắn, mà cả A Tịnh và bạch xà đều được thả khỏi pháp bảo nhốt yêu, quay về Nhạc Yên Đình đoàn tụ với hắn.
Chuyện đầu tiên Tử Liên làm sau khi thoát ra phòng giam, là tìm hiểu xem Khuynh Diễm đã gặp vấn đề gì, tại sao màu mắt và hơi thở cô lại biến đổi, hắn muốn nghĩ cách giúp cô.
Nhưng Tử Liên chỉ kịp nghe tin thời gian gần đây có một ác ma chuyên ăn yêu quái, thì mọi chuyện đều đã đi đến hồi kết.
Vết thương ở cổ chân hắn nháy mắt liền lành lặn, linh lực hắn hồi phục, và thậm chí lời nguyền trên người hắn cũng được hóa giải.
Bên ngoài, yêu quái không còn lo sợ bị thiên đạo đánh hạ tu vi, vì bùa che giấu yêu khí lại có tác dụng như cũ.
Mà nạn yêu ăn thịt người cũng giảm xuống, bởi phần đông các yêu quái tu luyện theo phương pháp giết người đều đã bị "ác ma" trừ khử.
Cuộc sống của Tử Liên và mọi thứ tại Nhân Giới đều đi vào ổn định, nhưng chuyện duy nhất bất ổn là... hắn lạc mất Khuynh Diễm.
Cô như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, dù là yêu quái hay con người, cũng không còn bất kỳ ai nhìn thấy cô nữa.
Tử Liên dùng linh lực gieo một quẻ bói, xác định Khuynh Diễm vẫn còn sống.
Nhưng mỗi khi hắn muốn xem nơi ở của cô, thì linh lực liền đứt đoạn, quẻ bói bị nứt vỡ, cứ như một thế lực nào đó đang ngăn cản hắn gặp lại cô.
Suốt năm năm trôi qua, Tử Liên vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng chưa lần nào hắn có được tin tức về Khuynh Diễm.
Có một điều ngoài tưởng tượng của mọi người, đó là hắn không hề hoảng loạn hay mất phương hướng, mà hắn thậm chí còn càng ngày càng trở nên bình tĩnh.
Mỗi buổi sáng, hắn vẫn đi trừ yêu kiếm tiền, vô tư nói cười vui vẻ với người khác. Đến chiều tối, hắn lại dành thời gian dạy dỗ A Tịnh, sắp xếp mọi thứ rõ ràng ổn thỏa.
Dường như cuộc sống không có Khuynh Diễm, cũng chẳng quá ảnh hưởng đến tâm trạng hắn.
Sự bình tĩnh của Tử Liên cứ kéo dài như vậy, cho đến một đêm... hắn đốt Nhạc Yên Đình!
Khi một người sống lý trí đối diện vấn đề, họ sẽ luôn đè nén cảm xúc để ép mình bình tĩnh, giả vờ như bản thân vẫn rất ổn.
Thế nhưng, chỉ cần lớp vỏ bọc lý trí kia sụp đổ, thì cảm xúc sẽ toàn bộ vỡ òa, không còn điều gì có thể vực họ dậy được nữa.
Khoảnh khắc được A Tịnh kéo ra khỏi biển lửa, Tử Liên đã ngã khuỵu xuống. Bởi vì Khuynh Diễm không đến, cô đã không đến cứu hắn, cô đã thật sự bỏ rơi hắn.
Hắn cố gắng mạnh mẽ chờ cô suốt năm năm, vì nghĩ khi cô không còn bận rộn nữa, cô nhất định sẽ quay về tìm hắn.
Nhưng lúc này hắn đã hiểu, không phải Khuynh Diễm bận rộn, cũng chẳng phải thế lực nào ngăn cản hắn gặp lại cô, mà là cô đã từ bỏ hắn.
Tử Liên chợt nhớ đến câu hỏi cuối cùng của Khuynh Diễm.
—— Anh có còn muốn ở bên tôi không?
Sự tĩnh mịch kéo dài trong đêm tối, không có âm thanh bất kỳ ai đáp lại cô, giống như khi hắn tuyệt vọng nhìn lửa liếm cháy thân mình, cũng chẳng còn người quen thuộc đến cứu hắn.
Thì ra lúc đó, cô đã thấy đau đớn nhiều đến thế này, nhưng hắn đã không biết, hắn chỉ nghĩ chờ lời nguyền bị phá giải, hắn sẽ nói đáp án với cô, nhưng giờ thì không còn kịp nữa.
Lần đầu tiên trong đời, A Tịnh nhìn thấy Tử Liên bật khóc.
Vị đại sư tôn quý của Nhạc Yên Đình, gục ngã ngay ngoài biển lửa, hai tay tự ôm lấy mặt mình, nước mắt lặng lẽ nhuộm ướt bàn tay hắn, nhưng không còn ai vội vã bước đến ôm lấy hắn, cũng không còn ai bối rối khó xử tìm cách dỗ hắn ngừng khóc nữa.
Cả thế giới này, dường như chỉ còn lại một mình hắn.
Khi lớp áo giáp lý trí vỡ vụn, thân thể và linh hồn sẽ chẳng thể cầm cự nổi.
Tử Liên ngã bệnh.
Nhìn như bệnh thông thường, nhưng không hiểu sao càng chữa lại càng chuyển biến nặng.
Mỗi ngày hắn đều đứng trước Nhạc Yên Đình, ôm áo khoác của Khuynh Diễm, ngước mắt nhìn ra cổng lớn chờ đợi, thỉnh thoảng người qua đường sẽ nghe thấy hắn tự mình lẩm bẩm: "Lúc nào tôi cũng muốn ở bên em."
Giá như tối hôm đó hắn đã nói lời này.
Giá như tối hôm đó hắn đã dang tay ôm lấy cô.
Giá như...
Không có giá như, trên đời này không có giá như.
Tử Liên chợt bật cười, sau khi cười to thì hắn lại cuộn người mà khóc, giống một kẻ điên điên dại dại, chẳng còn dáng vẻ cao quý gì của trước đây.
[Lúc nào tôi cũng muốn ở bên em.]
Người trong thành phố đều biết, Tử Liên đại sư bị quỷ nhập rồi, bởi vì ngày nào tài khoản của hắn cũng đăng lên một câu kia.
Thời gian trước, hắn còn đốt Nhạc Yên Đình, giờ thân thể hắn đã suy yếu, đầu óc cũng có vấn đề, chắc không còn sống được bao lâu nữa.
Miệng đời nói nhiều sẽ thành miệng quạ đen, bệnh của Tử Liên thật sự chuyển biến nghiêm trọng, cơ thể suy nhược đến không tự bước khỏi giường, nhưng mỗi ngày hắn vẫn kiên trì yêu cầu A Tịnh dìu mình ra trước cổng.
Bởi hắn sợ khi Khuynh Diễm trở về, cô sẽ không nhìn thấy hắn.
Nhưng Tử Liên không đợi được người hắn muốn gặp, bởi vì vào một buổi tối, hắn đã tự mình lẻ loi chạy xuống núi...
Trên đường, hàng ngàn người đánh mất thần trí, hai mắt đờ đẫn cùng đổ xô ra ngoài thành phố.
Tử Liên chính là một trong số họ.
Hắn chen chúc giữa đám đông, bị người ta xô đẩy nghiêng ngả, để đi tới điểm chết chóc cuối cùng.
Bãi tha ma cận kề ngoại ô, nơi ngọn lửa đang cháy ngút trời.
Khoảnh khắc nhìn thấy những đốm lửa sáng lờ mờ, Tử Liên đã mỉm cười hạnh phúc.
Đây có lẽ là nụ cười chân thực nhất của hắn trong suốt nhiều năm qua.
Tử Liên dựa theo cảm giác bước đến gần ngọn lửa, nơi có hơi thở quen thuộc với hắn... Truyện Trinh Thám
Thật ấm áp, hắn nhớ tiểu hồ ly.
Muốn được ôm cô vào lòng, muốn nói cho cô biết hắn thích cô nhiều đến thế nào.
Đốm lửa lờ mờ trước mặt Tử Liên dần hóa thành ảo giác, hắn chợt nhìn thấy ngày đầu tiên Khuynh Diễm bước vào Nhạc Yên Đình, lúc đó cô vẫn là một hồ ly rất nhỏ, toàn thân đều đầy vết thương.
Hắn đã nghĩ, mình sẽ dùng cả đời để chăm sóc và bảo vệ sinh vật đáng yêu này.
Nhưng về sau hắn lại phát hiện, cô thậm chí còn lợi hại hơn hắn, mỗi ngày cô đều lừa gạt hắn, khiến hắn bối rối xấu hổ, từng bước dạy hắn thích cô.
Thời gian đó, mọi thứ đều thật tốt đẹp.
Cô vẫn là tiểu hồ ly của hắn, và hắn sẽ mãi mãi ở bên cô.
Tử Liên đờ đẫn mỉm cười, bước chân dò dẫm đi về phía ánh sáng.
Bàn tay hắn chạm vào lửa, nhưng cảm giác bỏng rát vẫn không thể khiến hắn thức tỉnh khỏi cơn mơ.
Đột nhiên có ai đó đẩy mạnh hắn!
Tử Liên không đứng vững trượt chân ngã về phía trước, lửa dữ tợn há miệng nuốt lấy thân thể hắn.
Mà Tử Liên cũng không chống trả, bởi vì hắn nhìn thấy Khuynh Diễm đang đứng phía sau ánh sáng, vẫy tay gọi hắn... hãy đến chết cùng cô!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook