Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ
-
Chương 28: Chương 14.1: Quần Chúng Online (14)
Mấy hôm nay, Khuynh Diễm và Tần Ưu chung sống rất hòa bình, tốt đẹp đến mức trở thành không khí trong mắt nhau.
Khuynh Diễm chẳng bận tâm đến bất kì ai hay bất kì điều gì, dù là tin tức ồn ào trên diễn đàn hay là Tần Ưu.
Chỉ cần hắn không lẽo đẽo đi theo cô tìm Tần Nam, cũng không bày trò ăn vạ là cô đã mừng rớt mấy giọt nước mắt rồi.
Nếu Hệ Thống chết tiệt không phát nhiệm vụ mỗi ngày mua một món đồ thì cuộc sống đúng là trọn vẹn mỹ mãn.
Tần Ưu thì khác, hắn luôn cố ý tránh mặt Khuynh Diễm. Ngoài việc ngồi cạnh nhau, bình thường ở sân trường hay căn tin, vừa trông thấy cô từ xa, hắn đã lập tức đi vòng qua một con đường khác.
Tần Ưu không rõ mình bị làm sao, tâm trạng hắn càng ngày càng bị cô ảnh hưởng, mà người kia lại luôn dửng dưng không quan tâm.
Mỗi lần đối mặt với ánh mắt tĩnh lặng, nụ cười rạng rỡ của cô, lòng hắn liền cảm thấy sợ hãi bất an.
Cô xinh đẹp, tự tin, chói lóa, nhưng trong mắt cô không hề có hắn.
Khi nhìn thấy cô, hắn luôn là hồi hộp lo lắng, còn cô nhìn hắn vĩnh viễn là không để tâm. Ánh mắt của cô như xuyên qua người hắn, không một thứ gì ở thế giới này có thể níu kéo được cô.
Khuynh Diễm trong lòng Tần Ưu chính là mặt trời rực rỡ trên cao, mà ánh sáng đó chỉ vô tình chiếu rọi qua bóng đêm hắc ám của hắn, chưa bao giờ có ý định lưu lại, và cũng sẽ không bao giờ thuộc về hắn.
Tần Ưu không muốn hy vọng, hắn muốn cách cô thật xa, hắn né tránh cô khắp nơi, nhưng cuối cùng lại lưu luyến ngồi cạnh cô, tham lam một chút gần gũi với cô.
Lần đầu tiên trong đời, hắn có một mong chờ khác, mong chờ được đến trường, được vào lớp học, hắn thậm chí... không còn muốn đồng quy vu tận cùng Tần gia.
Tần Ưu lắc đầu, hắn phải tỉnh táo lại, hắn nhất định phải trả thù. Mục đích sống cả đời của hắn chỉ để trả thù mà thôi, không còn một lý do nào khác...
—
Một tuần cứ thế trôi qua trong sự thờ ơ của Khuynh Diễm và tâm trạng hỗn loạn của Tần Ưu.
Tối chủ nhật.
Mịn màng...
Mịn màng quá a!
Thật là êm tay mà.
Reng reng reng.
Khuynh Diễm đang nằm xoa xoa da mặt thì nhận được điện thoại của Lương Khải.
Cô tắt máy, hắn gọi lại.
Cô tắt máy, hắn tiếp tục gọi.
"Chuyện gì?" Nói nhảm ta đập chết mi!
"Đại tỷ, việc gấp lắm, tỷ mau đến khách sạn Tương Lân." Lương Khải hấp tấp vội vã.
"Không đi." Mi ra lệnh cho ta? Tiểu đệ như mi muốn soán ngôi đoạt vị?
"Đại tỷ, đừng tắt máy, cơ hội thịt Tần Ưu tới rồi!" Lương Khải đè thấp giọng, trong gấp gáp ẩn chứa phấn khích.
Cứ như người sắp được ăn thịt không phải cô, mà chính là hắn.
Khoan đã!
"Cậu nói cái gì?" Khuynh Diễm sững sờ, tên đần này đã làm gì sau lưng cô?
"Thuốc cũng đã hạ rồi, Đại tỷ không đến là mất thịt ăn đấy." Lương Khải phấn khích khoe công.
Khuynh Diễm đổ mồ hôi. Này... chuyện này không một xu liên hệ với ta nhé!
Bắt cóc?
Lại còn cả hạ thuốc?
Tiểu nha đầu thiện lương ta còn rất thuần khiết đấy!
Tuyệt đối không đến chịu ăn vạ!!!
Khuynh Diễm tắt máy, nhắm mắt lại tiếp tục vỗ vỗ dưỡng ẩm da.
Thật thoải mái a!
\[Kí chủ, giờ phút này cô còn có thể hưởng thụ sao?\] Kí chủ nhà nó lại gây họa rồi!
"Không hưởng thụ thì làm gì? Đem mi đi luộc chín sao?"
\[...\] Mắc gì mà cứ muốn luộc nó vậy?
\[Kí chủ, nhanh chân còn kịp, chậm chân chết chùm nha!\]
Khuynh Diễm: "..." Chết chùm là cái quả bóng gì?
\[Thế giới sụp đổ chính là chết chùm đó kí chủ.\]
"Ta không hề cảm nhận được chút dấu hiệu sụp đổ nào, mi lại mơ tưởng lừa gạt ta?"
Khuynh Diễm dứt khoát trùm chăn qua đầu, thế giới đầy rẫy những kẻ muốn ăn vạ cô, ngủ một giấc để tỉnh táo lại.
Hệ Thống gấp gáp. Hiện tại đại nhân vật còn chưa muốn hủy thế giới, không có lực lượng cắn nuốt linh hồn, làm sao ép buộc kí chủ đây?
Nhìn khí thế này, chắc chắn cô ấy sẽ không đi. Kí chủ đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Nhưng đợi kí chủ thấy quan tài thì đã không còn kịp chạy tới khách sạn nữa, lúc đó không chỉ kí chủ đổ lệ, mà Hệ Thống nó sẽ đổ máu theo cô đó a!
Sao cuộc đời một Hệ Thống lại khốn khổ thế này?
Hệ Thống vò đầu bứt tai, chợt tia sáng lóe lên trong đầu: \[Kí chủ, cô đi ta liền tặng cô một ngôi sao may mắn.\]
Ngôi sao may mắn?
May mắn lần sau à?
Hệ Thống co giật khóe miệng, kí chủ không thể hợp tác một chút sao?
\[Tích lũy đủ mười ngôi sao, sẽ được quay số trúng thưởng vật phẩm kinh hỉ.\]
"Ví dụ như?"
\[Không gian tùy thân, Bách khoa toàn thư, Nghịch chuyển thời gian, Mảnh ghép thân phận, Ma thuật phù phép, Đan dược vạn năng, Dây thừng khóa hồn, Vận động kích thích, và vô số vật phẩm khác nữa nha!\] Hệ Thống rao bán một cách chuyên nghiệp.
Nghe cũng khá hoành tráng đấy.
Nhưng mà...
Con mẹ nó "Vận động kích thích" là cái thể loại vật phẩm kinh hỉ gì?
\[Cực kỳ kinh hỉ nha kí chủ! Hay ta tặng cô dùng thử kiểm hàng?\] Hệ Thống tận tình làm tròn trách nhiệm của nhân viên bán hàng đa cấp.
"Không cần." Khuynh Diễm co giật khóe miệng, bình tĩnh hỏi: "Có kịch bản không?"
\[Kịch bản là chuyện nhỏ, có điểm tích lũy là có ngay, nhưng "Vận động kích thích" không phải muốn là có đâu nha a a a a!\] Hệ Thống kéo dài giọng nói, trơ trẽn một cách thành thục.
Khuynh Diễm: "..."
\[Kí chủ nghĩ sao về vận động kích thích?\] Hệ Thống vẫn chưa chịu dừng lại.
"Một ngôi sao may mắn, ta đi." Khuynh Diễm nghiến răng.
Cô ấn điện thoại gọi Lương Khải, bảo hắn trông chừng Tần Ưu, còn cô chuẩn bị đến khách sạn Tương Lân.
Trước khi bước ra khỏi nhà, Khuynh Diễm chợt dừng lại cười cười, chẳng nói chẳng rằng giơ chân đá gãy cái ghế gỗ.
Rầm!
Hệ Thống run bần bật, nữ nhân xấu xa lại hù dọa một đứa trẻ như nó, hu hu.
Khuynh Diễm chẳng bận tâm đến bất kì ai hay bất kì điều gì, dù là tin tức ồn ào trên diễn đàn hay là Tần Ưu.
Chỉ cần hắn không lẽo đẽo đi theo cô tìm Tần Nam, cũng không bày trò ăn vạ là cô đã mừng rớt mấy giọt nước mắt rồi.
Nếu Hệ Thống chết tiệt không phát nhiệm vụ mỗi ngày mua một món đồ thì cuộc sống đúng là trọn vẹn mỹ mãn.
Tần Ưu thì khác, hắn luôn cố ý tránh mặt Khuynh Diễm. Ngoài việc ngồi cạnh nhau, bình thường ở sân trường hay căn tin, vừa trông thấy cô từ xa, hắn đã lập tức đi vòng qua một con đường khác.
Tần Ưu không rõ mình bị làm sao, tâm trạng hắn càng ngày càng bị cô ảnh hưởng, mà người kia lại luôn dửng dưng không quan tâm.
Mỗi lần đối mặt với ánh mắt tĩnh lặng, nụ cười rạng rỡ của cô, lòng hắn liền cảm thấy sợ hãi bất an.
Cô xinh đẹp, tự tin, chói lóa, nhưng trong mắt cô không hề có hắn.
Khi nhìn thấy cô, hắn luôn là hồi hộp lo lắng, còn cô nhìn hắn vĩnh viễn là không để tâm. Ánh mắt của cô như xuyên qua người hắn, không một thứ gì ở thế giới này có thể níu kéo được cô.
Khuynh Diễm trong lòng Tần Ưu chính là mặt trời rực rỡ trên cao, mà ánh sáng đó chỉ vô tình chiếu rọi qua bóng đêm hắc ám của hắn, chưa bao giờ có ý định lưu lại, và cũng sẽ không bao giờ thuộc về hắn.
Tần Ưu không muốn hy vọng, hắn muốn cách cô thật xa, hắn né tránh cô khắp nơi, nhưng cuối cùng lại lưu luyến ngồi cạnh cô, tham lam một chút gần gũi với cô.
Lần đầu tiên trong đời, hắn có một mong chờ khác, mong chờ được đến trường, được vào lớp học, hắn thậm chí... không còn muốn đồng quy vu tận cùng Tần gia.
Tần Ưu lắc đầu, hắn phải tỉnh táo lại, hắn nhất định phải trả thù. Mục đích sống cả đời của hắn chỉ để trả thù mà thôi, không còn một lý do nào khác...
—
Một tuần cứ thế trôi qua trong sự thờ ơ của Khuynh Diễm và tâm trạng hỗn loạn của Tần Ưu.
Tối chủ nhật.
Mịn màng...
Mịn màng quá a!
Thật là êm tay mà.
Reng reng reng.
Khuynh Diễm đang nằm xoa xoa da mặt thì nhận được điện thoại của Lương Khải.
Cô tắt máy, hắn gọi lại.
Cô tắt máy, hắn tiếp tục gọi.
"Chuyện gì?" Nói nhảm ta đập chết mi!
"Đại tỷ, việc gấp lắm, tỷ mau đến khách sạn Tương Lân." Lương Khải hấp tấp vội vã.
"Không đi." Mi ra lệnh cho ta? Tiểu đệ như mi muốn soán ngôi đoạt vị?
"Đại tỷ, đừng tắt máy, cơ hội thịt Tần Ưu tới rồi!" Lương Khải đè thấp giọng, trong gấp gáp ẩn chứa phấn khích.
Cứ như người sắp được ăn thịt không phải cô, mà chính là hắn.
Khoan đã!
"Cậu nói cái gì?" Khuynh Diễm sững sờ, tên đần này đã làm gì sau lưng cô?
"Thuốc cũng đã hạ rồi, Đại tỷ không đến là mất thịt ăn đấy." Lương Khải phấn khích khoe công.
Khuynh Diễm đổ mồ hôi. Này... chuyện này không một xu liên hệ với ta nhé!
Bắt cóc?
Lại còn cả hạ thuốc?
Tiểu nha đầu thiện lương ta còn rất thuần khiết đấy!
Tuyệt đối không đến chịu ăn vạ!!!
Khuynh Diễm tắt máy, nhắm mắt lại tiếp tục vỗ vỗ dưỡng ẩm da.
Thật thoải mái a!
\[Kí chủ, giờ phút này cô còn có thể hưởng thụ sao?\] Kí chủ nhà nó lại gây họa rồi!
"Không hưởng thụ thì làm gì? Đem mi đi luộc chín sao?"
\[...\] Mắc gì mà cứ muốn luộc nó vậy?
\[Kí chủ, nhanh chân còn kịp, chậm chân chết chùm nha!\]
Khuynh Diễm: "..." Chết chùm là cái quả bóng gì?
\[Thế giới sụp đổ chính là chết chùm đó kí chủ.\]
"Ta không hề cảm nhận được chút dấu hiệu sụp đổ nào, mi lại mơ tưởng lừa gạt ta?"
Khuynh Diễm dứt khoát trùm chăn qua đầu, thế giới đầy rẫy những kẻ muốn ăn vạ cô, ngủ một giấc để tỉnh táo lại.
Hệ Thống gấp gáp. Hiện tại đại nhân vật còn chưa muốn hủy thế giới, không có lực lượng cắn nuốt linh hồn, làm sao ép buộc kí chủ đây?
Nhìn khí thế này, chắc chắn cô ấy sẽ không đi. Kí chủ đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Nhưng đợi kí chủ thấy quan tài thì đã không còn kịp chạy tới khách sạn nữa, lúc đó không chỉ kí chủ đổ lệ, mà Hệ Thống nó sẽ đổ máu theo cô đó a!
Sao cuộc đời một Hệ Thống lại khốn khổ thế này?
Hệ Thống vò đầu bứt tai, chợt tia sáng lóe lên trong đầu: \[Kí chủ, cô đi ta liền tặng cô một ngôi sao may mắn.\]
Ngôi sao may mắn?
May mắn lần sau à?
Hệ Thống co giật khóe miệng, kí chủ không thể hợp tác một chút sao?
\[Tích lũy đủ mười ngôi sao, sẽ được quay số trúng thưởng vật phẩm kinh hỉ.\]
"Ví dụ như?"
\[Không gian tùy thân, Bách khoa toàn thư, Nghịch chuyển thời gian, Mảnh ghép thân phận, Ma thuật phù phép, Đan dược vạn năng, Dây thừng khóa hồn, Vận động kích thích, và vô số vật phẩm khác nữa nha!\] Hệ Thống rao bán một cách chuyên nghiệp.
Nghe cũng khá hoành tráng đấy.
Nhưng mà...
Con mẹ nó "Vận động kích thích" là cái thể loại vật phẩm kinh hỉ gì?
\[Cực kỳ kinh hỉ nha kí chủ! Hay ta tặng cô dùng thử kiểm hàng?\] Hệ Thống tận tình làm tròn trách nhiệm của nhân viên bán hàng đa cấp.
"Không cần." Khuynh Diễm co giật khóe miệng, bình tĩnh hỏi: "Có kịch bản không?"
\[Kịch bản là chuyện nhỏ, có điểm tích lũy là có ngay, nhưng "Vận động kích thích" không phải muốn là có đâu nha a a a a!\] Hệ Thống kéo dài giọng nói, trơ trẽn một cách thành thục.
Khuynh Diễm: "..."
\[Kí chủ nghĩ sao về vận động kích thích?\] Hệ Thống vẫn chưa chịu dừng lại.
"Một ngôi sao may mắn, ta đi." Khuynh Diễm nghiến răng.
Cô ấn điện thoại gọi Lương Khải, bảo hắn trông chừng Tần Ưu, còn cô chuẩn bị đến khách sạn Tương Lân.
Trước khi bước ra khỏi nhà, Khuynh Diễm chợt dừng lại cười cười, chẳng nói chẳng rằng giơ chân đá gãy cái ghế gỗ.
Rầm!
Hệ Thống run bần bật, nữ nhân xấu xa lại hù dọa một đứa trẻ như nó, hu hu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook