Phong Tử Sân đối mặt với cô có chút bất mãn: "Tôi đến thăm cô như thế nào? Nếu nghe nói, Lục Trầm ngày nào cũng tới đây thì tôi đã không tới đây đâu?"Kiều Niệm: "!.

"Cô không hiểu đang yên đang lành lại đi so sánh hắn với Lục Trầm.

"Là Lục Trầm mang cơm tới cho tôi.

"Ánh mắt bới móc của Kiều Niệm nhìn Phong Tử Sân, bực bội nói: "Anh tới đây có thể làm được gì?""Tôi! ! !.

.

"Phong Tử Sân nghẹn họng, con mắt phát sáng: "Tôi có thể cùng cô chơi game, nhất định là cô ở trong phòng bệnh này cảm thấy nhàm chán đúng không?"Điều này đúng là có chút nhàm chán.

Kiều Niệm có một chút hứng thú: "Anh biết chơi cái gì?"Phong Tử Sân nhướng mày, tràn đầy tự tin: "Tất cả đều được, trò nào tôi cũng chơi được hết!"Kiều Niệm không hoài nghi, dù sao sản nghiệp của Phong gia đều làm về phương diện trò chơi, anh ta ở nhà luyện game cũng không có gì là ngạc nhiên.

Một loạt trò chơi hiện ra, Kiều Niệm phát hiện anh ta thật đúng là không nói khoác loác, cấp bậc nhân vật đã đạt đến trình độ mãn cấp, đứng hạng cao nhất trong hàng cao thủ.

Cô có cảm giác sung sướng khi được trải nghiệm lão đại dẫn đi thật là tuyệt.


Kiều Niệm!.

dần dần dẫn đầu, khoảng cách của cô với Phong Tử Sân ngày càng gần, lúc này mặc dù là cô đã quên cái gì đó nhưng nhất thời không nhớ đến là cái gì.

Mãi cho đến lúc cửa phòng truyền đến tiếng ho khan của Từ Đóa cố ý vang lên: "Chị Kiều Niệm, Lục tổng đã tới.

"Kiều Niệm ngẩng đầu, liền thấy người đã đứng ở cửa phòng bệnh rồi, chống lại đôi mắt thâm trầm đen nhánh này, cô đột nhiên đưa điện thoại di động giấu xuống chăn, giọng điệu trần tĩnh nói với Từ Đóa: "Chị biết rồi, em cũng nên về ăn cơm đi.

"Chết tiệt sao lại tới vào lúc này!Cô lại nhớ đến, tối nay cũng có một tình tiết chính trong vở kịch.

Trong kịch bản, biết được mình còn có một người em song sinh, Kiều Niệm tâm tình ngày nào cũng không vui.

Bởi vậy sau khi biết công ty Tần Ninh ký hợp đồng là của Lục Trầm thì cô buộc Lục Trầm phải đuổi Tần Ninh ra khỏi công ty.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ của cô, nếu đã là người nhà thì không thể đuổi đi như vậy được, cô sẽ khiến cho Tần Ninh tự rút khỏi giới giải trí cho hạ dạ.

Mà Lục Trầm tuy rằng yêu cô nhiều năm như vậy, vẫn lương thiện chính trực, tự nhiên sẽ không đáp ứng yêu cầu làm việc thiếu đạo đức như này, đối với cô thì có chút thất vọng.

Mà sự thất vọng chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, anh ấy sẽ cảm thấy được tình cảm của mình dần dần chết đi, ngược lại cô đồng cảm với bản thân cảm nhận được những điều tốt đẹp của Lục Trầm đối với cô.

Sau khi Từ Đóa đi ra, phòng bệnh chỉ còn lại ba người.

Nhìn thấy Lục Trầm mang đồ ăn đến đặt mọi thứ lên cái bàn nhỏ, Kiều Niệm nhất thời có cảm giác đói bụng.

Lúc này Phong Tử Sân bỗng lên tiếng: "Thơm quá, đồ ăn này mua ở đâu vậy, chỉ cho tôi, tôi đi mua?"Lục Trầm không nói gì, giúp Kiều Niệm lấy chén cơm.

Kiều Niệm nhận lấy chén cơm: "Anh không mua được đâu, đây chính tay Lục Trầm tự mình nấu.

"Phong Tử Sân nhất thời choáng váng nhìn Lục Trầm.


Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Trầm, quần áo chỉnh tề, có tính tình lạnh nhạt xa cách như hoa hướng về cao lãnh, lúc này đang làm giúp Kiều Niệm, thấy một loạt hành động này anh lại không có gan dạ nói nên lời.

Không trách anh lại sửng sốt như vậy.

Tuy rằng bọn họ cùng tuổi, nhưng giữa hai người có sự khác biệt rất lớn.

Khi còn là thời niên thiếu thì Lục Trầm đã là gia chủ của Lục gia, địa vị cao, trên tay đang giữ chức vụ chủ chốt, mà ba mẹ anh lại không thể làm lung lay các quyết sách chiến lược trong công ty của anh ta.

Mà anh ta ở trên thương trường cũng có tiếng tăm là mưu tính, quá mức tàn nhẫn vô tình, gây không ít thù hằn ở bên ngoài, những thủ đoạn của anh ta cũng làm cho người khác phải sợ hãi, chẳng những không dám đắc tội mà còn muốn lấy lòng.

Mà các băng đại ca trong giang hồ đều nếm thử qua tay của Lục Trầm.

Nhân vật đáng sợ như vậy mà lại vì người phụ nữ này mà xuống bếp nấu ăn, còn ân cần phục vụ hầu hạ cô, mà thái độ của Kiều Niệm đối với hắn rất tùy ý, không giống như là đang để mắt đến hắn.

Phong Tử Sân chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được, lại có phần kỳ dị, Kiều Niệm không hổ là hoa khôi thời trung học.

Trong nhiều năm như vậy, lại có thể làm cho Lục Trầm hầu hạ cô như thời trung học.

Ngay cả anh cũng thầm mến Kiều Niệm rất nhiều năm cũng không dám nói ra.

Bởi vì Kiều Niệm có tính tình quá tùy hứng, một khi mở miệng nói thì một tràng xỉ nhục được tuôn ra.


Nhưng bất luận thế nào thì sức hấp dẫn của cô vẫn không làm cho anh cảm thấy chán ghét, ngược lại chỉ thấy cô được nuông chiều che chở quá mức.

Đại khái là anh dán mắt nhìn quá lâu, Lục Trầm nghiêng đầu nhìn Phong Tử Sân, ánh mắt thản nhiên, làm cho người khác rùng mình.

Lục Trầm chậm rãi mở miệng: "Phong thiếu đã ăn chưa?"Nghe vậy, Kiều Niệm đã ăn được hơn mười phút rồi mới nhớ tới sự tồn tại của Phong Tử Sân: "Cùng nhau ăn không?"Lục Trầm nhìn Phong Tử Sân, để anh ta có cảm giác nên trả lời như thế nào.

"Không cần, người nhà đang chờ tôi, tôi đi về trước đây.

"Phong Tử Sân đứng dậy tạm biệt.

Sau khi đi từ phòng bệnh ra, anh mới chậm rãi thở ra, trong này có cảm giác áp bách so với anh thì đúng là dọa người.

Anh suy nghĩ, cũng may vẫn chưa đào góc tường nhà người ta, nếu không thì cơ hội đối diện với anh ta như thế này cũng không còn nữa.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương