Đường Tuế mềm mại cười một tiếng, dựa vào Hoắc Chi Châu ngồi xuống sofa, khuôn mặt tựa sát vào bả vai anh, cười như không cười nhìn một đám trước mặt.

Nhìn vẻ bình tĩnh của hai người, những người khác ngồi trên sofa cũng bắt đầu căng thẳng lên.

Ngay cả Hoắc Tấn Vân trên trán cũng đã đổ mồ hôi hột.

“Vậy...”

"Chúng tôi còn có việc."

Hoắc Tấn Vân không muốn đợi ở chỗ này, dù thế nào gã cùng là đại ca dựa vào đâu lại ở đây bị Hoắc Chi Châu uy hiếp.

“Chú có thể có chuyện gì.” Hoắc Chi Châu lạnh lùng nhìn gã: “Thời gian sau này của chú sẽ dư dả lắm.”“

Nghe lời này, biểu cảm trên mặt Hoắc Tấn Vân lập tức trở nên khó coi.

"Vân Xuyên." Đường Thiển Thiển làm bộ đáng thương nhìn Hoắc Vân Xuyên, hi vọng anh ta có thể cứu mình ra ngoài, giờ này cô ta không còn cách khả thi nào nữa rồi.

Hoắc Vân Xuyên cúi đầu, không nói lời nào.

Đùa à, hiện tại Hoắc Chi Châu đang nổi giận, sau này Hoắc Tấn Vân sẽ không còn nơi nào để đi, nếu bây giờ anh ta đứng ra, không phải là tìm chết sao?

Đường Thiển Thiển có phần tuyệt vọng nhìn Hoắc Vân Xuyên, nhưng trong lòng cô ta đã chắc chắn rằng dáng vẻ này của Hoắc Vân Xuyên rõ ràng là không muốn quản cô ta.

Cô ta cúi đầu, suy sụp tinh thần ngồi dưới đất, cả người không còn chút sức lực nào.

Lena cũng cúi đầu không lên tiếng cũng không đi cầu xin Hoắc Tấn Vân, vì ả biết rõ mình chắc chắn sẽ bị vứt bỏ, vậy nên ả thuận theo ý trời.



Khung tĩnh yên tĩnh trôi qua hơn nửa giờ.

Cuối cùng cha mẹ Đường cũng bị người dẫn đến đây.

Hai người vừa đi đến đã lớn tiếng ồn ào: “Tất cả những thứ này đều là do nó làm ra, không liên quan gì đến chúng tôi.”

Đường Thiển Thiển ngẩng đầu lên, bật cười một tiếng, cũng không nói gì.

Giờ cô ta có nói gì cũng vô dụng, dù sao cũng không có ai nghe, đương nhiên, có nghe cũng không ai tin.

Cuối cùng, nếu không may sẽ xui xẻo ở chỗ này.

"Hiện tại người đã đến đông đủ, bắt đầu đi." Hoắc Chi Châu sắc mặt lạnh lùng, bên môi mang theo ý cười như không cười, đôi tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lên bả vai Đường Tuế.

“Là nó là nó.”

Cha Đường chỉ vào Đường Thiển Thiển, đẩy tất cả mọi chuyện lên người Đường Thiển Thiển, dù cho lúc trước có đàm phán thành công thì giờ cũng vậy mà thôi.

Hiện tại còn chưa sao cả, bọn họ vẫn còn có thể bám lên người Đường Tuế, dù sao bọn họ cũng dưỡng dục cô lớn lên đến bây giờ.

“Cô nói xem?” Lục Nghiễn nhíu mày, trừng mắt nhìn Đường Thiển Thiển.

“Đúng, đúng là tôi có tâm tư này, tôi không muốn nhìn thấy Đường Tuế sống tốt, nhưng mà... bọn họ cũng có vấn đề.”

Đường Thiển Thiển cắn răng: “Bằng không thì cũng không có chuyện trong ứng ngoài hợp, các người điều tra một chút là sẽ biết ngay.”



“Con khốn nhà mày, nói bậy nói bạ.”

Cha Đường nghe Đường Thiển Thiển nói vậy, lập tức tức giận hét to, mẹ Đường cũng muốn đi xét nát miệng Đường Thiển Thiển.

“Tôi là con khốn, vậy các người là gì, không phải các ngươi cũng khốn nạn sao?”

Đường Tuế cười mỉa, vẻ mặt cũng rất hờ hững.

Thậm chí còn không thèm để ý lắm, bước này cũng lắm là cá chết rách lưới thôi.

"Lục Nghiễn."

Hoắc Chi Châu vẫy tay về phía Lục Nghiễn.

Lục Nghiễn vội vã ghé tai qua, cẩn thận lắng nghe.

Đường Tuế nghe anh nói, không khỏi nhíu mày.

“Vâng.”

Chờ đến khi Hoắc Chi Châu phân phó xong, Lục Nghiễn nhếch môi.

"Thả bọn họ đi đi."

"Cái gì?”

Một người ba nhà nhà họ Đường nghe vậy sợ ngây người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương