Ta đang rất thích thể loại xuyên nhanh nên thử viết một bộ.


Truyện hoàn toàn là ta tự sáng tác nhé, không phải edit đâu!!!


Nữ chính là một con người rất phức tạp, vì là nữ chính nên tất nhiên cô sẽ được tác giả là ta đây vô cùng ưu ái, bug đến nghịch thiên.


Vì vậy, nếu ai không thích loại này xin nhìn thẳng quẹo trái, đừng ném đá nhé!


Ngoài ra, câu văn, cốt truyện có hơi không lọt tai, còn có chút lủng củng.


Kính mong mọi người góp ý thêm cho.


Tác giả: -Bác Nhĩ Lập Tân-


***


***


Trường thành.


Tương truyền nơi đây là nơi tấp nập nhất đất nước, nhưng bây giờ đã tràn ngập tiếng khóc than, thây chồng chất đầy đường.


Chính sự loạn lạc, nạn đói tràn lan, hoàng đế hoang dâm vô độ.


Triều đình không còn cách nào bèn mời Vân sơn phái vài thượng tiên xuống giúp đỡ chống giặc ngoại xâm lược.


Vân sơn mấy năm nay cũng không có nhiều đệ tử có tố chất tốt, duy chỉ có hai vị đồ đệ của chưởng môn là có tố chất hơn người.


Hai người xuống núi dốc sức cứu trợ, nghe theo lời các đại thần phò trợ một thế tử tài đức lên làm hoàng đế, phá tan tiên triều hoang dâm vô độ, lập nên một triều đại mới vang danh sử sách.


Tân đế tuổi trẻ tài cao, không phụ sự kỳ vọng, nhanh chóng bình loạn thù trong giặc ngoài, ổn định được đất nước.


Đất nước càng ngày càng phát triển hưng thịnh, hai vị thượng tiên trở thành đại công thần, lại vô cùng thân thiết với tân đế.


Sau ba tháng khi tân đế lên ngôi, vị nam thượng tiên không may trúng độc do phản loạn hại mà bỏ mình.


Một tuần sau đó, vị nữ thượng tiên kia được tân hoàng phong làm hoàng hậu, một mình độc sủng.


Hơn mười năm sau, không ngờ lịch sử lại lặp lại, quốc khố trống rỗng, nghèo khó dịch bệnh khắp nơi, người chết thây chồng chất.


Khác biệt duy nhất chắc là, hoàng đế hiện nay chỉ sủng ái mỗi một mình hoàng hậu, không ngó ngàng đến quốc sự, đừng nói là nữ nhân khác.


Triều thần khuyên ngăn không nghe, hoàng đế như trúng phải tà thuật, không nghe lọt tai lời nào cả, suốt ngày lấy việc tàn sát người vô tội làm niềm vui.


Chỉ trong vòng năm tháng sau đó, vương triều lụi tàn. Tân đế cùng tân hoàng hậu đều mất tích, tân đế lại không để lại người kế vị, triều đình chỉ còn lại cái vỏ rỗng, tân triều mới được mười năm nhanh chóng bị các nước khác thôn chiếm, dần dần chìm vào quên lãng.


Sử sách ghi chép lại rằng, hoàng thượng bị hoàng hậu mê hoặc, cho hoàng thượng bùa mê thuốc lú, cho nên hoàng thượng mới trở nên tàn ác như thế.


Cũng có vài cuốn khác lại ghi rằng, hoàng thượng vì muốn chiếm đoạt hoàng hậu, cho nên mới giết vị nam thượng tiên kia. Bây giờ là báo ứng mà hắn ta phải chịu.


Nhưng, đó chỉ là phỏng đoán, cho đến tận bây giờ, không ai có thể biết rõ ràng năm ấy đã xảy ra chuyện gì.


***


Trường Vực.


Là một vực sâu vạn trượng.


Nơi này sâu không thấy đáy, nếu ngã xuống chỉ có một con đường chết.


Ở đây tương đối quỷ quái, âm khí dày đặc, quanh năm không một bóng người.


Nhưng hôm nay, ngay bên bờ vực, xuất hiện một nam một nữ.


Nam nhân một thân vận hoàng bào, sớm đã không còn khí thế của mười năm trước, cả người gầy guộc, khuôn mặt mới ba mươi mà nhìn như bảy mươi tuổi, hơi thở yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, hai mắt đờ đẫn nhìn về thiếu nữ phía trước.


Thiếu nữ khác một trời một vực với nam nhân. Nàng vô cùng xinh đẹp, môi hồng răng trắng. Nàng một thân hỉ phục, tay ôm một chiếc hộp gỗ tử đàn, hai mắt tròn long lanh tỏa sáng, khoé môi cười vô cùng hạnh phúc.


Nếu có tu vi cao thâm, có thể sẽ nhận ra, trên giữa trán của nàng có một ấn ký, là ấn ký bị đoạ tiên.


Nàng cười, tay vuốt nhẹ hộp gỗ, bên trong đựng tro cốt của ai đó, nàng khẽ vuốt chiếc hộp, cất giọng nói lanh lảnh như chim hót:


"Lạc Thần, muội báo thù giúp huynh xong rồi. Huynh chờ muội một chút, muội sẽ tới tìm huynh nhanh thôi..."


".... nhanh thôi..."


Nàng ôm chặt hộp gỗ, hướng về nam nhân phất tay một cái, hai mắt nam nhân từ từ có hồn, sau đó hắn nhìn thiếu nữ trước mặt, lại nhìn một thân thể trạng của mình, tròng mắt trống rỗng không thể khống chế nhìn thiếu nữ trước mặt.


Nhìn thấy nàng đứng đó, ánh mắt đối với hắn lạnh lùng như thế, trong mắt nàng chỉ có thù hận, cay độc.


Nam nhân bỗng chốc cảm thấy cực kỳ xa lạ.


Đây là nàng sao?


Hay là nàng vẫn luôn như vậy?


Hay là... đây mới chân chính là nàng.


Nam nhân vô lực quỳ trên mặt đất. Hắn mấp máy môi, tuyệt vòng mà nói:


"Tại sao?"


"Cảnh Ngự, tại sao?"


"Nàng nói cho trẫm biết đi?"


"Trẫm yêu nàng như vậy, đối xử với nàng tốt như thế, ..."


Nam nhân được vạn dân quỳ lạy kia, lúc này lại hèn mọn tới cùng cực, quỳ trên mặt đất, tuyệt vọng gào thét: "Ta móc gan móc phổi đối tốt với nàng! Nàng nói xem, đến cùng là tại làm sao???"


Nữ nhân vất một ánh mắt căm hận cho hắn. Nam nhân sững sờ, sau đó lại thì thào nói: "Ta đối với nàng không tốt sao?"


"Ngươi đối với ta rất tốt!"


Cảnh Ngự cười lạnh lẽo, con ngươi không còn trong trẻo như xưa nữa, ánh mắt nhu hòa hồn nhiên không biết từ bao giờ đã trở nên ác độc.


Nàng gằn từng tiếng một: "Ly Hoà, ngươi nói ngươi yêu ta?"


"Là ngươi! Tất cả đều là tại ngươi!"


Cảnh Ngự cười nhạo một tiếng: "Sư huynh là ngươi giết, đúng chứ?"


Nam nhân trên mặt đất ngẩng mặt lên nhìn nàng.


Cảnh Ngự bình tĩnh đứng đó. Nàng nói chuyện rất nhẹ nhàng, tựa như đang cùng một người bạn nói ra tâm sự bao nhiêu năm qua bị nàng đè nén vậy.


"Là phá hoại cuộc đời của ta, Ly Hòa."


Cảnh Ngự cười: "Là ngươi giết chết đại sư huynh."


"Ngươi hại ta thật khổ đó!"


"Ngươi biết không? Chàng chính là người ta yêu nhất trên thế gian này."


"Chàng đem ta về, tự tay nuôi lớn ta, dạy ta võ công, dạy ta như thế nào tận tâm với thiên hạ bá tánh!"


"Chuyện đến nước này, là ngươi ép ta!"


Ly Hoà nghe vậy thì cảm thấy lạnh đến từng đốt xương sống, nửa điên cuồng nửa thống khổ mà lẩm bẩm: "Nàng yêu Lạc Thần?"


"Cho nên, người mà nàng yêu chính là hắn... mà không phải là ta?"


Hắn bất chấp tất cả hét lên, "Là Lạc Thần hắn đáng chết. Cảnh Ngự, ta có gì không bằng hắn. Ta thậm chí có địa vị trên thế gian này không ai sánh bằng! Ta có thể cho nàng địa vị tôn quý nhất mà không nữ nhân nào có được! Ta có thể cho nàng một cuộc sống vô lo vô nghĩ vô tư vô lự...."


"Cảnh Ngự..."


Cảnh Ngự quát lên: "Ngươi đừng gọi tên ta!"


"Chính ngươi đã phá hoại cuộc đời của ta! Chính ngươi!


Cảnh Ngự cảm thấy lồng ngực dường như quay lại lúc Lạc Thần chết đi, đau đớn vạn phần, tựa như bị người đâm từng nhát kiếm vào lồng ngực, không thể thở nổi.


"Không có huynh ấy ta không có hạnh phúc... không có hạnh phúc... Ngươi biết những năm qua, trên thế gian này... ta trải qua như thế nào không?"


"Sống không bằng chết...."


Cảnh Ngự cười điên loạn một hồi.


"Ly Hoà, ta hận ngươi! Ta đời đời kiếp kiếp đều hận ngươi! Hận ta lúc trước sao không giết chết ngươi... Hận sao ta lúc đó không đem ngươi băm thành trăm mảnh!"


Ly Hoà đứng sững sờ một chỗ. Khuôn mặt già yếu đẫm nước mắt, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một cô bé hai mắt long lanh trong sáng, ham ăn ham uống, khi nhìn thấy hắn thì cười vô cùng rạng rỡ.


Đó chính là nàng! Đó chính là Cảnh Ngự! Chính là Cảnh Ngự của hắn! Của hắn!


Nhưng sao bây giờ lại xa lạ như vậy?


Ly Hòa đau đớn vô cùng. Cảm giác trái tim của hắn đã rất lâu không còn ở trong lồng ngực của hắn nữa, mà đã bị Cảnh Ngự túm lấy, dẫm xuống dưới chân.


Đau đến chết lặng.


Hắn nhắm mắt lại, nghĩ về Cảnh Ngự lúc trước, nhớ đến giọng nói lanh lảnh của nàng khi gọi tên hắn.


"Ly ca ca."


Rất dễ nghe, rất trong trẻo. Tựa như sơn ca hót mỗi sớm mai. Thanh âm khiến người ta nghe vào liền cảm thấy an bình.


"Tại sao lại phải đem quốc gia của ta hủy diệt?" Ly Hoà mệt mỏi nói.


"Quốc gia của ngươi?" Cảnh Ngự cười: "Quốc gia nào của ngươi?"


"Nó chính là của Lạc Thần cho ngươi! Nó là của ta với Lạc Thần đánh xuống được, đem phò trợ cái minh quân là ngươi ngồi lên vị trí đó, mới có ngươi của ngày hôm nay!!!"


"Ngươi đem Lạc Thần diệt đi rồi, cái quốc gia này không có chàng, ta còn giữ lại làm gì chứ?"


"Cho nên, hủy đi, đem ngươi cùng quốc gia này đều bồi táng với chàng, không phải càng tốt hay sao?"


Cảnh Ngự cười to, khu vực thẳm âm u vang vọng tiếng cười quỷ dị, nàng bước từng bước tới bên cạnh Ly Hoà, trong tay từ từ hiện lên một thanh trường kiếm, Cảnh Ngự âm ngoan cười, thanh âm cực kỳ ôn nhu, phẳng phất nàng vẫn là thiếu nữ vô ưu vô lo lúc trước, tâm hoài thiên hạ, trong lòng không có nửa điểm tà tâm.


"Ly Hoà, điều làm ta hối hận nhất cho đến bây giờ, là đã gặp được ngươi."


Ly Hòa nghe xong câu này, bất lực thẫn thờ, chờ nàng đi tới.


Hắn còn có thể làm gì?


Xin tha sao?


Nàng có tha cho hắn không?


Không thể nào!


Lạc Thần chết đi, tâm của nàng cũng chết đi.


Trái tim của hắn, e rằng cũng chết rồi. Chết theo thiếu nữ thiện lương năm đó rồi.


Hắn hối hận sao?


Không hối hận.


Chỉ hối hận không gặp nàng sớm hơn, đem Lạc Thần kia trừ khử đi.


Nếu như hắn có thể gặp nàng sớm hơn Lạc Thần một chút... có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn không?


Chỉ tiếc, trên đời không có nếu như.


Cảnh Ngự từ từ bước tới, thanh trường trên tay nàng phát sáng kiếm phát sáng, như niềm hưng phấn của chủ nhân truyền qua cho nó, Cảnh Ngự mỉm cười, sau đó liền đâm vào tim của Ly Hoà.


Sắc mặt Ly Hoà nhợt nhạt, hắn cố mở mắt nhìn Cảnh Ngự lần cuối, bờ môi mấp máy vài chữ: "Ta ... không ...hối... hận...."


Điều làm hắn sung sướng nhất trên thế giới này, chính là đã gặp được nàng.


Chuyện này thì tính là cái gì?


Chí ít hắn cũng có được thân xác của Cảnh Ngự.


"Rất... tốt..."


Nói xong, Ly Hoà ngã xuống, mặt áp xuống đất bẩn vực sâu. Hai mắt nhìn kỹ đôi hài nàng đang mang kia, chính là cống phẩm năm nay tiến cống, hắn đều đã chọn kỹ lưỡng mới sai người đem cho nàng.


Hơi thở nam nhân trên mặt đất từ từ biến mất.


Máu của hắn lan ra khắp mặt đất, từ từ vẽ lên một đường tròn bao phủ hắn và Cảnh Ngự, bên trong là ngôi sao sáu cánh.


Cảnh Ngự mỉm cười, tay ôm hộp gỗ, nàng bước ra khỏi vòng tròn, miệng đọc cấm thuật, ấn ký đoạ tiên màu tím đậm ở giữa trán nàng sáng lên, bầu trời thoáng âm u, gió thổi mạnh mang theo hơi lạnh thấu cốt, từ từ, xác của Ly Hoà trên mặt đất biến mất, vòng tròn bằng máu cũng không thấy đâu.


Cảnh Ngự cười đến sáng lạng, khuôn mặt xinh đẹp tỏ ý vô cùng hài lòng: "Như vậy, trên đường đến suối vàng, ngươi không thể chia rẽ được ta và đại sư huynh được nữa."


Cảnh Ngự đem chiếc hội áp lên má: "Huynh nói có đúng không? A Thần?"


Sắc mặt của Cảnh Ngự dần dần biến hoá, bằng mắt thường có thể thấy nàng già đi, khuôn mặt trắng trẻo mịn màng giờ đây đã nhăn nheo, dáng người còng xuống, bàn tay bàn chân run run trước gió, mái tóc đen dài dần dần bạc trắng.


Điểm không thay đổi là trên khuôn mặt nàng vẫn cười rất tươi, hỉ phục bay phấp phới trong gió, nàng nhớ về lần đầu tiên gặp Lạc Thần, nhớ về quãng thời gian ở cùng hắn.


Cảnh Ngự từng bước tiến đến vực thẳm, bàn tay vuốt ve hộp gỗ tử đàn, nàng khẽ thì thầm:


"Đại sư huynh, A Thần, chúng ta kết hôn đi..."


"Được không?"


Nói xong, Cảnh Ngự ôm hộp gỗ nhảy xuống Trường vực.


Bóng dáng của nàng từ từ biến mất.


Cả đỉnh núi bỗng chốc sụp xuống, bầu trời vỡ ra từng mảnh, thiên thạch rơi xuống đất, mặt đất nứt nẻ, toàn bộ đều bị xé rách ra.


Không gian, thoáng chốc sụp đổ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương