[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả
-
Chương 29: Tổng tài đã nói đâu? (1)
Edit: Mèo
Beta: Há Cảo + Khả Duyên
- ---------❤----------
"Cô làm rất tốt, hoàn thành được chấp niệm của Cổ Thu Vãn, thế giới tiếp theo hồn lực đã đủ để có thể chống đỡ."
Thu Vãn lần thứ hai biến thành một ảo ảnh, nhưng so với lần trước thì có thể thấy rõ ràng hơn một chút, trong đầu nghe thấy giọng nói của hệ thống vang lên, Thu Vãn hỏi: "Hệ thống, anh tìm được Luen rồi sẽ đưa hắn đi đâu?"
"Đưa hắn đến nơi hắn cần đến."
"Chẳng lẽ hắn không phải ở thế giới kia?" Thu Vãn bỗng nhiên nghĩ đến linh hồn của Phan Ninh chẳng biết đi đâu, giật mình nói: "Luen cũng sẽ chết sao?"
"Mỗi người đều sẽ chết, nhưng chết rồi cũng có thể sống."
Thu Vãn không hiểu lắm, nhưng cô biết cho dù hỏi hệ thống cũng sẽ không nhận được câu trả lời, vì thế liền nói: "Tôi có thể gặp lại hắn không?"
"...... Có lẽ."
Một loại tâm tình vừa mất mát lại vừa chờ mong xâm chiếm linh hồn Thu Vãn, hệ thống thế nhưng khó có được chủ động mà nói: "Nếu như cô luyến tiếc, tôi có thể cho cô xem những điều sau khi cô rời đi ở thế giới trước, cô muốn xem không?"
"Đương nhiên!"
Trong nháy mắt, cô cảm giác được ánh sáng vô tận khuếch đại, có thể nhận thấy được mỗi một hạt ánh sáng xoay tròn, cũng thấy được mỗi một phân tử từ từ dung hợp.
Cô thấy Luen, vẫn là khuôn mặt tuấn tú đĩnh đạc, hắn ngồi trên ngai vàng, cao cao tại thượng.
Thu Vãn thấy hắn lần lượt xuất chinh, áp đảo một đám có ý đồ xâm lược nền văn minh, bốn mươi năm sau, hắn dùng sự uy quyền tuyệt đối ban bố sắc lệnh, lại lần nữa thực hiện việc dung hợp lại giữa các chủng tộc. Một thế giới, một loại ngôn ngữ, khoa học kỹ thuật, văn hóa, truyền thống bổ sung cho nhau, bất luận các tộc đánh giá Luen như thế nào đi nữa, hắn vẫn là người làm các sinh mệnh sở hữu trí tuệ trong Đại Nguyên Tinh Hệ có chung một cái tên —— Người Đại Nguyên.
Bọn họ dần dần rời khỏi tinh vực này, mang tên người Đại Nguyên vang xa khắp vũ trụ, có lẽ lại là một lần chiến tranh cùng dung hợp luân hồi.
Luen cả đời không có bạn đời, không có con cái, người ở Đế Quốc biết hắn yêu thích trừ nghiên cứu cũng chỉ có những thứ thơ từ bọn họ nghe không hiểu, trong đó lưu truyền độc nhất lại là một bài <<Tương tư>> không biết người nào làm ra, nghe nói nguyên bản chỉ có một câu thơ, tên bài thơ do hoàng đế tự mình đặt tên, cho dù ở thế giới khác nhau, thế nhưng lại giống với tên ở thế giới cũ của Thu Vãn, giống như vận mệnh định sẵn ẩn dấu một con đường giống như từng sợi tơ vây thành tấm lưới khiến hắn vĩnh viễn tương tư.
Thu Vãn thấy được kết cục của Luen, cô bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật sự rất tàn nhẫn, cô đi rồi, vì sao còn muốn đem trách nhiệm và sứ mệnh áp đặt cho hắn? Hắn để lại cho tinh hệ vô tận quý giá, nhưng để lại cho chính mình lại chỉ là một đời cô độc.
"Tôi làm sai sao?" Thu Vãn hỏi.
"Có một số việc không có đúng sai."
Thu Vãn trầm mặc thật lâu sau, nói: "Đi thế giới tiếp theo đi."
- -
Trên một chiếc giường sắt, lúc này có một người phụ nữ trẻ tuổi đang nằm, trên đầu cô dán các loại điện cực, trên trán còn có lớp mồ hôi chưa tan, môi bị cắn phá chảy ra máu đỏ thắm, người đã không còn hô hấp.
Chung quanh cô có vài người mặc áo blouse trắng đang đứng, trong đó có một người đang dùng dụng cụ kiểm tra nhịp tim của cô, một lát sau sắc mặt hoảng sợ mà nói: "Không, tim ngừng đập rồi!"
Một vị bác sĩ lớn tuổi khác nhíu mày: "Đừng có gấp, có đôi khi do cường độ kích điện vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, có thể sẽ tạo thành sốc tạm thời đối với trái tim, chờ một chút xem."
Giống như đáp lại lời của hắn, thiếu nữ trên giường bỗng nhiên giật giật ngón tay, người lại có dấu hiệu hô hấp trở lại.
Mọi người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, một người nói: "Tôi nói mà, làm gì dễ dàng như vậy liền có chuyện, thật đúng là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, làm ra vẻ."
"Đại tiểu thư thì lại làm sao, còn không phải bị người đem đưa vào." Một người khác khinh thường mà tiếp lời.
"Nghe nói cô ta là em gái của Tổng tài tập đoàn quốc tế Phú Khang, tại sao lại bị bệnh này được?"
"Ai mà biết được, cô ta cái loại không khống chế được hành vi hẳn là phải vào bệnh viện tâm thần, anh trai của cô ta cũng thật là thương cô ta, đưa cô ta tới đây, còn không phải là vì suy nghĩ đến thanh danh của cô ta, hy vọng cô ta mau chóng bình phục."
"Nghe nói người nhà cô ta còn chào hỏi qua, để chúng ta chăm sóc cô ta thật tốt, mạnh mẽ trị liệu, tiền không là vấn đề. Cả gia đình quan tâm cô ta như vậy, thật đúng là tốt số."
"Đúng vậy, thật là uổng phí, vào đây cũng đã gần ba tháng, vẫn khiến người ta không bớt lo, quả thật là tự mình chuốc lấy cực khổ."
......
Thu Vãn nghe những người này nghị luận, dần dần đã biết hoàn cảnh của chính mình.
Hiện tại cô đang ở một trung tâm chữa bệnh liên quan đến khả năng khống chế hành vi, viện trưởng từng là bác sĩ khoa thần kinh, ông ta sáng lập ra một hệ thống trị liệu theo cách thức hoàn toàn mới, công bố có thể điều trị cho những người bị vấn đề liên quan đến tinh thần, thậm chí là một ít thói quen không gây ra nguy hại.
Từ chỗ này đi ra ngoài "Người bệnh" đều giống như là trở thành người khác, những người nhà của bệnh nhân đều tôn sùng viện trưởng thành chúa cứu thế, hận không thể mỗi ngày quỳ ba cái để tạ ơn, nhưng không ai biết, nơi này trị liệu có bao nhiêu tàn nhẫn —— điện giật, châm cứu, đánh đập, tra tấn tinh thần chỗ nào cũng có, quả thực chính là "Trại tập trung" thời đại mới.
Mà nguyên chủ nếu là em gái của tổng tài tập đoàn nổi danh tại sao lại vào nơi này?
Thu Vãn tiếp thu nguyên cốt truyện, hiện tại là thế giới hiện đại, so với thời đại của Lục Quốc giống như là sau đấy cả vài thập niên, vai chính trong chuyện xưa là người phụ nữ tên Sở Liên, cô ta nhận lời mời trở thành bảo mẫu của tổng tài tập đoàn quốc tế Phú Khang, cùng tổng tài Thẩm Thu Bạch phát triển một đoạn tình yêu sâu kín, trong lúc đó Sở Liên ngoài ý muốn mang thai, lúc cô ta muốn nói cho Thẩm Thu Bạch biết lại nhận được tin hắn sắp sửa kết hôn, nản lòng thoái chí lại vừa lúc gặp em gái của Thẩm Thu Bạch lấy tiền khiến cô ta rời đi, Sở Liên đau lòng muốn chết, cự tuyệt dụ hoặc của tiền sau đó đem theo con chạy trốn.
Không lâu sau, Thẩm Thu Bạch kết hôn với người vợ môn đăng hộ đối, nào biết 5 năm sau Sở Liên ôm con xuất hiện ở trước mặt hắn, nói là đứa bé bị bệnh cầu xin hắn cứu mạng, Thẩm Thu Bạch thế mới biết người phụ nữ nhỏ nhắn trước mắt đã sinh cho mình một đứa con trai, tình ý xưa cũ ập vào trong lòng, sau đó lại một phen ngược tâm ngược thân, đứa trẻ vẫn không thể cứu sống được, Sở Liên tuyệt vọng muốn nhảy xuống biển, cô ta đứng ở trên vách núi gọi một cuộc điện thoại cuối cùng với Thẩm Thu Bạch, khiến cho Thẩm Thu Bạch kinh hoảng thất thố thông qua định vị mà tìm được vị trí của cô ta, hai người đem nỗi lòng nói ra. Cuối cùng tổng tài ly hôn, lựa chọn cùng bảo mẫu nhỏ một đời một kiếp.
Thực hiển nhiên, đây là kịch bản xuyên phổ biến, đại thần xuyên nhanh thông thường sẽ hóa thân thành người vợ giàu có của tổng tài, một bên ngược bảo mẫu một bên dụ dỗ tổng tài, chờ tổng tài di tình biệt luyến yêu chính mình lại một chân đem đá đi, cách này còn gọi là ngày hôm nay ngươi đối với ta hờ hững xa cách, ngày sau ta khiến ngươi cầu mà không được, quả thật là sảng khoái.
Nhưng nguyên chủ Thu Vãn cũng không phải người vợ giàu có, mà là em gái của tổng tài - Thẩm Thu Vãn, cách sự phát triển của cốt truyện kém xa vạn dặm!
Lúc này đây, em gái chi tiền chẳng những không ép được Sở Liên rời đi, còn vừa lúc bị chính anh trai của cô phát hiện. Thẩm Thu Bạch đối với hành vi của cô thật sự tức giận, nguyên chủ tủi thân trong lòng, càng không cho Sở Liên sắc mặt tốt, nhưng rất nhiều thời điểm, rõ ràng cô cái gì cũng chưa làm, Sở Liên lại chủ động ăn vạ, tạo rất nhiều hiểu lầm, lại mỗi lần đều bị Thẩm Thu Bạch thấy được, làm cô khó lòng giãi bày.
Dần dần, Thẩm Thu Bạch cho rằng nguyên chủ vẫn luôn khi dễ Sở Liên, đối với Sở Liên càng thêm mềm lòng thậm chí không tiếc mà chia tay với bạn gái bạch phú mỹ, đối với nguyên chủ lại càng ngày càng thất vọng.
Một ngày kia Sở Liên biết Thẩm Thu Bạch không có nhà, liền đứng ở trước cửa biệt thự cố ý khiêu khích nguyên chủ, nguyên chủ trong cơn giận dữ tát cô ta một cái, Sở Liên thuận thế ngã xuống cầu thang, mà một màn này lại vừa vặn rơi vào trong mắt của Thẩm Thu Bạch vừa từ bên ngoài trở về, hắn thấy Sở Liên cả người đầy máu, kinh hoảng thất thố mà đưa cô ta đi bệnh viện, mới biết được đối phương mang thai, mà một cái tát này cũng làm cho con của bọn họ sinh non.
Thẩm Thu Bạch đối nguyên chủ thất vọng tột đỉnh, ánh mắt hắn mang theo hận ý chất vấn: "Tại sao em trở nên như vậy?"
Cho dù nguyên chủ giải thích như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không hề tin.
Không bao lâu sau, dưới sự khuyên bảo của Sở Liên, hắn mạnh mẽ đưa nguyên chủ tới trung tâm khống chế hành vi, nguyên chủ cầu xin mọi cách, nhưng Thẩm Thu Bạch lại nói:
"Tiểu Liên nói đúng, anh không dạy dỗ em tốt, cưng chiều em khiến tính tình em trở nên đáng sợ như vậy, nếu anh không dạy dỗ lại em, về sau cũng chỉ có thể vào tù mà thăm em thôi." Hắn thấy nguyên thân bộ dáng kinh hoảng, lại mềm lòng mà nói thêm: "Chỉ là để em vào đó tiếp thu giáo dục, em sửa đổi cho tốt, rất nhanh thôi anh sẽ đón em về."
Nhưng hắn cũng không biết, hắn đã đưa nguyên chủ tới nơi địa ngục như thế nào.
Nguyên chủ cảm thấy lạnh lẽo, ổn định lại cảm xúc, chỉ hỏi một câu: "Anh, vì sao anh không tin em?"
Sau đó, cô ấy chưa từng gặp lại Thẩm Thu Bạch, càng không có cơ hội liên lạc với đối phương cho đến khi chết đi.
Thu Vãn căn cứ vào ký ức của nguyên chủ mà phân tích, bảo mẫu Sở Liên này có lẽ là trọng sinh?
Nếu không vì sao mỗi lần đều có thể tính toán đến mức không có sơ sót như thế?
Nếu Sở Liên trọng sinh, thì không thể nào không biết chính mình mang thai, cô ta sở dĩ đem đứa bé tới hãm hại nguyên chủ, hơn phân nửa là biết đứa nhỏ này sống không được lâu.
Mặt khác, ở trong nhận thức của nguyên chủ, cô và anh trai đều cho rằng nơi này chỉ là giúp người ta quản lý tinh thần, cũng không biết các loại hình thức trị liệu tàn nhẫn này, nhưng khẳng định những thứ này sẽ có một ngày bị đưa ra ngoài ánh sáng. Có lẽ không bao lâu sau, trung tâm này sẽ bị vạch trần, Sở Liên là người trọng sinh trở về thật sự hoàn toàn không biết gì cả sao? Vậy tại sao cô ta lại chủ động đưa ra ý kiến đem nguyên thân đưa tới nơi này?
Nhưng vì sao Sở Liên lại nhằm vào nguyên chủ như vậy?
Cho dù là trong cốt truyện chính thống, nguyên chủ cũng chỉ là dùng tiền tống cổ cô ta đi mà thôi, huống chi cuối cùng, cô ta vẫn cùng tổng tài HE mà nha?
Trong lòng Thu Vãn có rất nhiều nghi hoặc, hệ thống cũng không có biện pháp giải đáp.
Lúc này, cô nghe thấy nhóm bác sĩ bên cạnh lại hỏi: "Chúng ta còn tiếp tục kích điện sao?"
Trong lòng cô căng thẳng.
Một giọng nói già nua khác trả lời: "Hôm nay thôi bỏ đi, cô ta đã tới cực hạn rồi, nếu tiếp tục kích điện sợ là sẽ xảy ra chuyện, chúng ta cũng không có biện pháp nào giải thích."
Những người đó lại mồm năm miệng mười mà thảo luận, không có bất cứ kẻ nào tới quan tâm một chút tới thân thể của cô.
Thu Vãn cảm giác được tàn hồn của nguyên chủ tràn đầy hận ý, chính là hận ý nhằm vào trung tâm này, cũng hận Thẩm Thu Bạch cùng Sở Liên.
Cô nghĩ, ít nhất lúc này đây cũng là con đường báo thù, cho dù lại sai kịch bản, nhưng vẫn coi như là còn trong kịch bản...... Ừ, cho nên chấp niệm của nguyên chủ là —— Bước lên bục Olympic lãnh thưởng, nhìn quốc kỳ từ từ dâng lên, thực hiện tâm nguyện chưa hoàn thành của mẹ cô ấy.
Excuse me??
- --------
Beta: Há Cảo + Khả Duyên
- ---------❤----------
"Cô làm rất tốt, hoàn thành được chấp niệm của Cổ Thu Vãn, thế giới tiếp theo hồn lực đã đủ để có thể chống đỡ."
Thu Vãn lần thứ hai biến thành một ảo ảnh, nhưng so với lần trước thì có thể thấy rõ ràng hơn một chút, trong đầu nghe thấy giọng nói của hệ thống vang lên, Thu Vãn hỏi: "Hệ thống, anh tìm được Luen rồi sẽ đưa hắn đi đâu?"
"Đưa hắn đến nơi hắn cần đến."
"Chẳng lẽ hắn không phải ở thế giới kia?" Thu Vãn bỗng nhiên nghĩ đến linh hồn của Phan Ninh chẳng biết đi đâu, giật mình nói: "Luen cũng sẽ chết sao?"
"Mỗi người đều sẽ chết, nhưng chết rồi cũng có thể sống."
Thu Vãn không hiểu lắm, nhưng cô biết cho dù hỏi hệ thống cũng sẽ không nhận được câu trả lời, vì thế liền nói: "Tôi có thể gặp lại hắn không?"
"...... Có lẽ."
Một loại tâm tình vừa mất mát lại vừa chờ mong xâm chiếm linh hồn Thu Vãn, hệ thống thế nhưng khó có được chủ động mà nói: "Nếu như cô luyến tiếc, tôi có thể cho cô xem những điều sau khi cô rời đi ở thế giới trước, cô muốn xem không?"
"Đương nhiên!"
Trong nháy mắt, cô cảm giác được ánh sáng vô tận khuếch đại, có thể nhận thấy được mỗi một hạt ánh sáng xoay tròn, cũng thấy được mỗi một phân tử từ từ dung hợp.
Cô thấy Luen, vẫn là khuôn mặt tuấn tú đĩnh đạc, hắn ngồi trên ngai vàng, cao cao tại thượng.
Thu Vãn thấy hắn lần lượt xuất chinh, áp đảo một đám có ý đồ xâm lược nền văn minh, bốn mươi năm sau, hắn dùng sự uy quyền tuyệt đối ban bố sắc lệnh, lại lần nữa thực hiện việc dung hợp lại giữa các chủng tộc. Một thế giới, một loại ngôn ngữ, khoa học kỹ thuật, văn hóa, truyền thống bổ sung cho nhau, bất luận các tộc đánh giá Luen như thế nào đi nữa, hắn vẫn là người làm các sinh mệnh sở hữu trí tuệ trong Đại Nguyên Tinh Hệ có chung một cái tên —— Người Đại Nguyên.
Bọn họ dần dần rời khỏi tinh vực này, mang tên người Đại Nguyên vang xa khắp vũ trụ, có lẽ lại là một lần chiến tranh cùng dung hợp luân hồi.
Luen cả đời không có bạn đời, không có con cái, người ở Đế Quốc biết hắn yêu thích trừ nghiên cứu cũng chỉ có những thứ thơ từ bọn họ nghe không hiểu, trong đó lưu truyền độc nhất lại là một bài <<Tương tư>> không biết người nào làm ra, nghe nói nguyên bản chỉ có một câu thơ, tên bài thơ do hoàng đế tự mình đặt tên, cho dù ở thế giới khác nhau, thế nhưng lại giống với tên ở thế giới cũ của Thu Vãn, giống như vận mệnh định sẵn ẩn dấu một con đường giống như từng sợi tơ vây thành tấm lưới khiến hắn vĩnh viễn tương tư.
Thu Vãn thấy được kết cục của Luen, cô bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật sự rất tàn nhẫn, cô đi rồi, vì sao còn muốn đem trách nhiệm và sứ mệnh áp đặt cho hắn? Hắn để lại cho tinh hệ vô tận quý giá, nhưng để lại cho chính mình lại chỉ là một đời cô độc.
"Tôi làm sai sao?" Thu Vãn hỏi.
"Có một số việc không có đúng sai."
Thu Vãn trầm mặc thật lâu sau, nói: "Đi thế giới tiếp theo đi."
- -
Trên một chiếc giường sắt, lúc này có một người phụ nữ trẻ tuổi đang nằm, trên đầu cô dán các loại điện cực, trên trán còn có lớp mồ hôi chưa tan, môi bị cắn phá chảy ra máu đỏ thắm, người đã không còn hô hấp.
Chung quanh cô có vài người mặc áo blouse trắng đang đứng, trong đó có một người đang dùng dụng cụ kiểm tra nhịp tim của cô, một lát sau sắc mặt hoảng sợ mà nói: "Không, tim ngừng đập rồi!"
Một vị bác sĩ lớn tuổi khác nhíu mày: "Đừng có gấp, có đôi khi do cường độ kích điện vượt quá sức chịu đựng của cơ thể, có thể sẽ tạo thành sốc tạm thời đối với trái tim, chờ một chút xem."
Giống như đáp lại lời của hắn, thiếu nữ trên giường bỗng nhiên giật giật ngón tay, người lại có dấu hiệu hô hấp trở lại.
Mọi người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, một người nói: "Tôi nói mà, làm gì dễ dàng như vậy liền có chuyện, thật đúng là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, làm ra vẻ."
"Đại tiểu thư thì lại làm sao, còn không phải bị người đem đưa vào." Một người khác khinh thường mà tiếp lời.
"Nghe nói cô ta là em gái của Tổng tài tập đoàn quốc tế Phú Khang, tại sao lại bị bệnh này được?"
"Ai mà biết được, cô ta cái loại không khống chế được hành vi hẳn là phải vào bệnh viện tâm thần, anh trai của cô ta cũng thật là thương cô ta, đưa cô ta tới đây, còn không phải là vì suy nghĩ đến thanh danh của cô ta, hy vọng cô ta mau chóng bình phục."
"Nghe nói người nhà cô ta còn chào hỏi qua, để chúng ta chăm sóc cô ta thật tốt, mạnh mẽ trị liệu, tiền không là vấn đề. Cả gia đình quan tâm cô ta như vậy, thật đúng là tốt số."
"Đúng vậy, thật là uổng phí, vào đây cũng đã gần ba tháng, vẫn khiến người ta không bớt lo, quả thật là tự mình chuốc lấy cực khổ."
......
Thu Vãn nghe những người này nghị luận, dần dần đã biết hoàn cảnh của chính mình.
Hiện tại cô đang ở một trung tâm chữa bệnh liên quan đến khả năng khống chế hành vi, viện trưởng từng là bác sĩ khoa thần kinh, ông ta sáng lập ra một hệ thống trị liệu theo cách thức hoàn toàn mới, công bố có thể điều trị cho những người bị vấn đề liên quan đến tinh thần, thậm chí là một ít thói quen không gây ra nguy hại.
Từ chỗ này đi ra ngoài "Người bệnh" đều giống như là trở thành người khác, những người nhà của bệnh nhân đều tôn sùng viện trưởng thành chúa cứu thế, hận không thể mỗi ngày quỳ ba cái để tạ ơn, nhưng không ai biết, nơi này trị liệu có bao nhiêu tàn nhẫn —— điện giật, châm cứu, đánh đập, tra tấn tinh thần chỗ nào cũng có, quả thực chính là "Trại tập trung" thời đại mới.
Mà nguyên chủ nếu là em gái của tổng tài tập đoàn nổi danh tại sao lại vào nơi này?
Thu Vãn tiếp thu nguyên cốt truyện, hiện tại là thế giới hiện đại, so với thời đại của Lục Quốc giống như là sau đấy cả vài thập niên, vai chính trong chuyện xưa là người phụ nữ tên Sở Liên, cô ta nhận lời mời trở thành bảo mẫu của tổng tài tập đoàn quốc tế Phú Khang, cùng tổng tài Thẩm Thu Bạch phát triển một đoạn tình yêu sâu kín, trong lúc đó Sở Liên ngoài ý muốn mang thai, lúc cô ta muốn nói cho Thẩm Thu Bạch biết lại nhận được tin hắn sắp sửa kết hôn, nản lòng thoái chí lại vừa lúc gặp em gái của Thẩm Thu Bạch lấy tiền khiến cô ta rời đi, Sở Liên đau lòng muốn chết, cự tuyệt dụ hoặc của tiền sau đó đem theo con chạy trốn.
Không lâu sau, Thẩm Thu Bạch kết hôn với người vợ môn đăng hộ đối, nào biết 5 năm sau Sở Liên ôm con xuất hiện ở trước mặt hắn, nói là đứa bé bị bệnh cầu xin hắn cứu mạng, Thẩm Thu Bạch thế mới biết người phụ nữ nhỏ nhắn trước mắt đã sinh cho mình một đứa con trai, tình ý xưa cũ ập vào trong lòng, sau đó lại một phen ngược tâm ngược thân, đứa trẻ vẫn không thể cứu sống được, Sở Liên tuyệt vọng muốn nhảy xuống biển, cô ta đứng ở trên vách núi gọi một cuộc điện thoại cuối cùng với Thẩm Thu Bạch, khiến cho Thẩm Thu Bạch kinh hoảng thất thố thông qua định vị mà tìm được vị trí của cô ta, hai người đem nỗi lòng nói ra. Cuối cùng tổng tài ly hôn, lựa chọn cùng bảo mẫu nhỏ một đời một kiếp.
Thực hiển nhiên, đây là kịch bản xuyên phổ biến, đại thần xuyên nhanh thông thường sẽ hóa thân thành người vợ giàu có của tổng tài, một bên ngược bảo mẫu một bên dụ dỗ tổng tài, chờ tổng tài di tình biệt luyến yêu chính mình lại một chân đem đá đi, cách này còn gọi là ngày hôm nay ngươi đối với ta hờ hững xa cách, ngày sau ta khiến ngươi cầu mà không được, quả thật là sảng khoái.
Nhưng nguyên chủ Thu Vãn cũng không phải người vợ giàu có, mà là em gái của tổng tài - Thẩm Thu Vãn, cách sự phát triển của cốt truyện kém xa vạn dặm!
Lúc này đây, em gái chi tiền chẳng những không ép được Sở Liên rời đi, còn vừa lúc bị chính anh trai của cô phát hiện. Thẩm Thu Bạch đối với hành vi của cô thật sự tức giận, nguyên chủ tủi thân trong lòng, càng không cho Sở Liên sắc mặt tốt, nhưng rất nhiều thời điểm, rõ ràng cô cái gì cũng chưa làm, Sở Liên lại chủ động ăn vạ, tạo rất nhiều hiểu lầm, lại mỗi lần đều bị Thẩm Thu Bạch thấy được, làm cô khó lòng giãi bày.
Dần dần, Thẩm Thu Bạch cho rằng nguyên chủ vẫn luôn khi dễ Sở Liên, đối với Sở Liên càng thêm mềm lòng thậm chí không tiếc mà chia tay với bạn gái bạch phú mỹ, đối với nguyên chủ lại càng ngày càng thất vọng.
Một ngày kia Sở Liên biết Thẩm Thu Bạch không có nhà, liền đứng ở trước cửa biệt thự cố ý khiêu khích nguyên chủ, nguyên chủ trong cơn giận dữ tát cô ta một cái, Sở Liên thuận thế ngã xuống cầu thang, mà một màn này lại vừa vặn rơi vào trong mắt của Thẩm Thu Bạch vừa từ bên ngoài trở về, hắn thấy Sở Liên cả người đầy máu, kinh hoảng thất thố mà đưa cô ta đi bệnh viện, mới biết được đối phương mang thai, mà một cái tát này cũng làm cho con của bọn họ sinh non.
Thẩm Thu Bạch đối nguyên chủ thất vọng tột đỉnh, ánh mắt hắn mang theo hận ý chất vấn: "Tại sao em trở nên như vậy?"
Cho dù nguyên chủ giải thích như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng không hề tin.
Không bao lâu sau, dưới sự khuyên bảo của Sở Liên, hắn mạnh mẽ đưa nguyên chủ tới trung tâm khống chế hành vi, nguyên chủ cầu xin mọi cách, nhưng Thẩm Thu Bạch lại nói:
"Tiểu Liên nói đúng, anh không dạy dỗ em tốt, cưng chiều em khiến tính tình em trở nên đáng sợ như vậy, nếu anh không dạy dỗ lại em, về sau cũng chỉ có thể vào tù mà thăm em thôi." Hắn thấy nguyên thân bộ dáng kinh hoảng, lại mềm lòng mà nói thêm: "Chỉ là để em vào đó tiếp thu giáo dục, em sửa đổi cho tốt, rất nhanh thôi anh sẽ đón em về."
Nhưng hắn cũng không biết, hắn đã đưa nguyên chủ tới nơi địa ngục như thế nào.
Nguyên chủ cảm thấy lạnh lẽo, ổn định lại cảm xúc, chỉ hỏi một câu: "Anh, vì sao anh không tin em?"
Sau đó, cô ấy chưa từng gặp lại Thẩm Thu Bạch, càng không có cơ hội liên lạc với đối phương cho đến khi chết đi.
Thu Vãn căn cứ vào ký ức của nguyên chủ mà phân tích, bảo mẫu Sở Liên này có lẽ là trọng sinh?
Nếu không vì sao mỗi lần đều có thể tính toán đến mức không có sơ sót như thế?
Nếu Sở Liên trọng sinh, thì không thể nào không biết chính mình mang thai, cô ta sở dĩ đem đứa bé tới hãm hại nguyên chủ, hơn phân nửa là biết đứa nhỏ này sống không được lâu.
Mặt khác, ở trong nhận thức của nguyên chủ, cô và anh trai đều cho rằng nơi này chỉ là giúp người ta quản lý tinh thần, cũng không biết các loại hình thức trị liệu tàn nhẫn này, nhưng khẳng định những thứ này sẽ có một ngày bị đưa ra ngoài ánh sáng. Có lẽ không bao lâu sau, trung tâm này sẽ bị vạch trần, Sở Liên là người trọng sinh trở về thật sự hoàn toàn không biết gì cả sao? Vậy tại sao cô ta lại chủ động đưa ra ý kiến đem nguyên thân đưa tới nơi này?
Nhưng vì sao Sở Liên lại nhằm vào nguyên chủ như vậy?
Cho dù là trong cốt truyện chính thống, nguyên chủ cũng chỉ là dùng tiền tống cổ cô ta đi mà thôi, huống chi cuối cùng, cô ta vẫn cùng tổng tài HE mà nha?
Trong lòng Thu Vãn có rất nhiều nghi hoặc, hệ thống cũng không có biện pháp giải đáp.
Lúc này, cô nghe thấy nhóm bác sĩ bên cạnh lại hỏi: "Chúng ta còn tiếp tục kích điện sao?"
Trong lòng cô căng thẳng.
Một giọng nói già nua khác trả lời: "Hôm nay thôi bỏ đi, cô ta đã tới cực hạn rồi, nếu tiếp tục kích điện sợ là sẽ xảy ra chuyện, chúng ta cũng không có biện pháp nào giải thích."
Những người đó lại mồm năm miệng mười mà thảo luận, không có bất cứ kẻ nào tới quan tâm một chút tới thân thể của cô.
Thu Vãn cảm giác được tàn hồn của nguyên chủ tràn đầy hận ý, chính là hận ý nhằm vào trung tâm này, cũng hận Thẩm Thu Bạch cùng Sở Liên.
Cô nghĩ, ít nhất lúc này đây cũng là con đường báo thù, cho dù lại sai kịch bản, nhưng vẫn coi như là còn trong kịch bản...... Ừ, cho nên chấp niệm của nguyên chủ là —— Bước lên bục Olympic lãnh thưởng, nhìn quốc kỳ từ từ dâng lên, thực hiện tâm nguyện chưa hoàn thành của mẹ cô ấy.
Excuse me??
- --------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook