[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả
-
Chương 19: Tinh tế đã nói đâu? (3)
Edit: Hilary
Beta: Nguyễn Thủy + Khả Duyên
- --------- ❤----------
"Em không cần sợ hãi, chúng ta bây giờ tạm thời an toàn."
Thu Vãn đem Luen gắt gao ôm vào trong ngực, lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt cũng không kìm chế được mà rơi xuống, dính ướt đôi vai gầy yếu của đối phương.
Cảm xúc nghẹn hơn mười ngày rốt cuộc cũng phát tiết ra ngoài, Thu Vãn ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua một tia bàng hoàng, cuối cùng quyết tuyệt mà rút dao găm ra, không chút do dự hướng gương mặt vẽ một vết thương sâu.
Máu tươi trào ra, khiến cô thoạt nhìn như ác quỷ từ trong địa ngục đi ra, Luen lại không có một chút sợ hãi, tròng mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Thu Vãn.
"Với bộ dáng này, chúng ta sẽ càng an toàn."
Thu Vãn nhịn xuống đau nhức, dùng tro dưới đất cầm máu, cô bất chấp miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, sẽ bị biến chứng, nhưng sự sinh tồn của con người là tiềm lực vô hạn, cô trước đây bị trọng thương như vậy cũng có thể từ trong rừng mà đi ra, thiết nghĩ sẽ không vì vết thương mới này mà toi mạng.
Cô không phải không yêu quý thân thể của nguyên thân, nhưng nguyên thân lớn lên thật sự xuất sắc, nếu cô không tự hủy dung, thì khi đám người kia tụ tập tìm tới, rất có thể rước lấy phiền toái không cần thiết, thậm chí uy hiếp đến tính mạng của cô và Luen. Đối với Thu Vãn lúc này mà nói, chỉ có sống sót, mới là yếu tố cần thiết duy nhất.
Đêm hôm đó, những ngôi sao chiếu xuống như một chiếc đèn lộng lẫy.
Thu Vãn nắm tay Luen, yên lặng tiến vào trong thành Kasai.
Nhìn màn đêm tối tăm, trên đường như cũ vẫn tấp nập người đến người đi, đàn ông cao lớn cường tráng, phụ nữ phần nhiều thì cao gầy, bất luận người thế nào vẫn là ở trong thành, trừ bỏ thoáng quê mùa một chút, còn lại đều không khác những người ở Đế Quốc.
Thu Vãn dọc theo đường đi yên lặng nghe đám người nghị luận, biết quân đội Trùng tộc đã đi trước một bước rời khỏi Kasai trở lại Vương đô, trước lúc đi còn ngay tại chỗ bán đi mấy chục tù binh, quý tộc nhân loại khiến trong thành nảy sinh cạnh tranh cướp đoạt, không ít tù binh ngày hôm trước bị mua đi, ngày hôm sau khi khiêng ra đã là một khối thi thể.
"Nhân tộc sinh ra vốn thân kiều thể nhược, sao có thể chịu được bị chơi thế này?"
"Đúng thế, nhưng mà lớn lên thật là xinh đẹp, đặc biệt là vị hoàng tử phi kia."
"Đáng tiếc, chính vì xinh đẹp, nên cho dù mang về Vương đô phỏng chừng cũng không ra hình người." Một người đàn ông trung niên cảm thán nói.
Người phụ nữ bên cạnh hắn hiếu kỳ nói: "Làm sao vậy? Không phải nói dùng vợ chồng hoàng tử để trao đổi tài nguyên với Nhân tộc à? Sao Nữ hoàng lại cho phép người khác làm cô ta bị thương?"
"Vốn là có quyết định này, nhưng hiện tại nhà họ Cổ của Nhân tộc khống chế Thủ Đô Tinh, bọn họ cự tuyệt đề nghị của Nữ hoàng, nghe nói lão già kia là từ trong hoàng thất chọn ra hoàng đế mới, ý định từ bỏ vị hoàng tử này."
"Hả? Vậy bắt hoàng tử cùng hoàng tử phi làm tù binh không phải vô dụng à?" Chung quanh không ít người đều tụm lại bàn luận, Thu Vãn cũng dừng bước chân lại, nhà họ Cổ...... Là ông của cô sao?
Cô trong đầu nghĩ nhanh đến một loại khả năng, mong thật là như thế, có lẽ, cô đã tìm được một cái đường tắt để trở về Đế Quốc.
Người đàn ông gãi gãi đầu, "Nữ hoàng có lẽ sẽ giữ lại cho bọn họ một cái mạng, nhưng sẽ không được ăn ngon uống tốt mà thôi."
Lời nói này của hắn khiến mọi người thổn thức không thôi, nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, cũng không biết cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì đây?
Nhóm người rất nhanh mà tản ra, Thu Vãn lại dạo chợ một vòng, kiểm chứng xem lời nói của người đàn ông kia có chính xác không.
Cô nghĩ, nếu nhà họ Cổ chọn hoàng đế mới, địa vị của Louis ở trong lòng Nữ hoàng Trùng tộc sẽ thẳng tắp đi xuống, nhưng Louis cũng không phải là không còn tác dụng, cô có biện pháp, hơn nữa cô chắc chắn phân nửa có thể làm Nữ hoàng đồng ý đưa Louis trở về Đế Quốc. Mà việc trước tiên cô phải làm, chính là trở thành kẻ ở bên người Louis, lấy được tín nhiệm của hắn, đến lúc đó khiến hắn mang theo cô cùng nhau trở về Đế Quốc.
Thu Vãn đồng thời thám thính được, muốn từ thành Kasai đến Vương đô, biện pháp nhanh nhất là dùng tàu bay, nhưng tàu bay yêu cầu nghiệm chứng thân phận, hơn nữa phiếu giới rất cao, cô đành dùng biện pháp là đi cùng thương đội hộ tống, tuy rằng tốn thời gian hơn so với đi tàu bay, lại có tính nguy hiểm, nhưng so ra ở đó lại không có người cai quản.
Hiện giờ xem ra, đi theo thương đội là cách thích hợp nhất. Thu Vãn tại thành Kasai chuẩn bị trước, tích cóp đủ tiền mời thương đội hộ tống, việc khác thì tính sau.
Đêm khuya, Thu Vãn nhặt được chút đồ có thể sử dụng từ những túi rác trong núi ngoài thành, ở trong thành cô nghèo khó đến nỗi chỉ có cái lều trại giản dị, mang theo Luen vào ở. Một thời gian sau đó, ban ngày cô sẽ nghĩ cách ra chợ tìm một ít việc, cho dù là công việc đê tiện hay vất vả cô đều nguyện ý làm. Thu Vãn cần mẫn lại ít lời, lúc làm việc luôn dùng vải che mặt, dần dần có khách cố định. Tới buổi tối, cô sẽ thừa dịp bây giờ vẫn là mùa hè, dẫn Luen đi ra ngoài sông bắt cá, chẳng những có thể ăn được, còn có thể mang vào thành đổi một ít tiền.
Một ngày, khi cô mang theo một rổ rau quả đi ở trên đường, phía sau bỗng nhiên có người gọi: "Đứng lại!"
Thu Vãn không biết là người kia gọi mình, không hề dừng bước mà tiếp tục đi về phía trước, lại bị người kia bắt được cánh tay.
Cô vừa quay đầu lại, thì ra người gọi cô là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt trông giống quả đu đủ, quần áo chỉ cấp bậc khá cao, đối phương thấy bộ dạng của cô cũng có chút kinh ngạc, thanh âm cao lên nói: "Cô mang khăn che mặt làm gì? Lấy xuống để tôi nhìn một chút."
Thu Vãn trong lòng căng thẳng, không hề động đậy.
Người đàn ông kia thấy thế, khinh thường mà nhếch khóe miệng, vung tay lên, hai người đàn ông khác một trái một phải đè bả vai Thu Vãn, khống chế cô, một người trong đó thô lỗ tháo vải che mặt của cô xuống.
"Shh......"
Mấy người bọn họ hít hà một hơi, nhưng những người bên đường trong các quán nhỏ đều thực bình tĩnh, thì ra lúc Thu Vãn mới đến, đã bị làm khó dễ rất nhiều lần, bọn họ sớm đã xem thành thói quen.
"Này này này......" Người đàn ông trung niên cảm thấy hắn bị chơi, vốn định tức giận, nhưng không biết làm sao, hắn vừa nhìn thấy đôi mắt Thu Vãn mang theo hoảng sợ lại điềm đạm đáng yêu, làm lửa giận của hắn tiêu tán. Đôi mắt xinh đẹp như vậy, nhìn từ phía sau lại càng xinh đẹp, sao lại có thể là một người phụ nữ xấu xí bị hủy dung thế này?
Hắn thở dài giọng điệu không tốt: "Được rồi, xem như ta xui xẻo, đi mau đi mau, ban ngày ban mặt đừng có đi ra ngoài dọa người!"
Thu Vãn thấp giọng trả lời, vội vàng chạy đi.
Phía sau truyền đến tiếng đám người kia nghị luận, "Chao ôi, tôi thấy bộ dạng cô ta không tệ, còn định chọn làm thị nữ cho tiểu thư Lily chứ."
"Thôi bỏ đi, nếu như cô ta thật sự xinh đẹp, sao tiểu thư Lily có thể vui vẻ được? Ngươi không nghe nói thân vương Kent hoa tâm cỡ nào à? Tiểu thư Lily đề phòng mỹ nhân còn không kịp nữa kìa."
"Ngươi nói cũng đúng."
......
Thu Vãn bừng tỉnh, những người này là giúp con gái Lily của thành chủ chọn thị nữ, nghe đồn Lily phải gả cho em trai của Nữ hoàng Trùng tộc, không lâu nữa sẽ đi đến Vương đô.
Nếu có thể được chọn cũng khá tốt, cô sẽ không cần hao tốn tâm tư mà tích cóp tiền, đáng tiếc, vết sẹo trên mặt cô tuy làm cô giảm đi sự uy hiếp, nhưng đồng thời cũng thiếu đi cơ hội.
Thu Vãn một đường suy nghĩ, trên đường, nàng mơ hồ nghe thấy giọng nói thô lỗ của thiếu niên.
"Ấy, lão đại anh xem, hắn thật sự sẽ không khóc, cũng sẽ không cười này."
"Thật đúng là vậy, chẳng lẽ là ta đá quá nhẹ? Mang hắn lại đây, ta thử lại."
Thu Vãn sửng sốt, đáy lòng bỗng nhiên lo lắng không thôi, cô chạy như điên, bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới lều trại phía trước. Chỉ thấy Luen nho nhỏ cuộn thành một đoàn, đang bị mấy tên thiếu niên dáng vẻ lưu manh đánh, trong đó có một thiếu niên tóc đỏ nắm cổ áo hắn, một cái tát giáng ở trên mặt hắn, lại đột nhiên đẩy hắn một cái, làm hắn hung hăng ngã trên mặt đất, một trận cười to tràn tới.
Trong nháy mắt Thu Vãn phẫn nộ cực kỳ, cô gần như đánh mất lý trí, lấy đồ trong tay hết thảy ném qua! Lại dùng sức lực toàn thân mà xô thiếu niên tóc đỏ kia, đối phương né tránh không kịp, bị cô xô ngã trên mặt đất, Thu Vãn đột nhiên nhào vào trên người hắn đánh đấm túi bụi, khiến thiếu niên kia kêu gào thảm thiết liên tục, tiếng kêu rốt cuộc đánh thức lũ đồng bọn ngu si, bọn chúng nhanh chóng đi đến kéo Thu Vãn ra, ném cô sang một bên.
Thu Vãn không rảnh lo cho đau đớn trên người, cô vội vàng bò dậy, hoảng loạn mà chạy tới chỗ Luen còn ngồi dưới đất, thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của hắn in vết một bàn tay đỏ lên, còn có cái trán bị quăng ngã mà xanh tím, nhìn đau lòng đến tột đỉnh. Đặc biệt là hắn vẫn ngây ngốc, không cảm giác đau đớn mà nhìn cô, ánh mắt trong veo thấy đáy, lại không có chút cảm xúc nào.
Áy náy và tự trách gặm cắn Thu Vãn, nước mắt của cô không kìm được mà tràn mi. Không ai biết Luen có ý nghĩa với cô ra sao, ngày tháng thê lương sợ hãi sau khi rời khỏi khu rừng kia, khiến hắn không còn là đứa trẻ bất lực chờ cô đến đồng cảm, mà là người duy nhất làm Thu Vãn thấy ấm áp cùng an ủi trong dị thế này.
Bỗng nhiên, da đầu cô tê rần, thì ra là có người kéo lấy tóc cô. Sức lực của đối phương rất lớn, lập tức đem cô và Luen tách ra, một cái tay khác bóp cằm cô nói:
"Lá gan của ngươi rất lớn, đáng tiếc đầu óc không tốt."
"Bốp bốp ——", hắn tát mạnh hai cái vào mặt Thu Vãn, vải che mặt theo lực tay mà rơi xuống, lộ ra một vết sẹo dài và sâu trên mặt. Thiếu niên tóc đỏ đang nắm tóc cô bị dọa mà nhảy lên, ngay sau đó cười ha hả mà nói: "Thì ra là một đứa xấu xí!"
Trận cười to qua đi, thanh âm của hắn bỗng nhiên lạnh lùng: "Vừa rồi ngươi dùng tay nào đánh ta? Hay là cả hai tay đều đánh?"
Thu Vãn ra sức giãy giụa, có người nhanh chóng đi đến áp chế cô, một người nắm chặt cánh tay cô, một người còn lại bắt lấy cổ tay cô. Ngay sau đó, cô nghe thấy được âm thanh ma sát của kim loại, trên cổ tay lại cảm giác được một luồng sắc bén, một khắc kia, trái tim của cô gần như ngừng đập, gắt gao nhắm hai mắt lại.
"A ——"
Đau đớn trong dự đoán không đến, cơ thể của Thu Vãn đột nhiên buông lỏng, tất cả trói buộc trong khoảnh khắc đều biến mất tăm. Cô theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, lại thấy hai tay Luen cầm một con dao găm, trên lưỡi dao dính đầy vết máu, mà thiếu niên tóc đỏ lại ôm bụng, hoảng sợ mà chỉ vào hắn: "Đó là...... Đó là......"
Một thiếu niên hơi lùn kinh hoàng nói: "Đó là vũ khí của quân đội Vương đô "
Thu Vãn lập tức phát hiện, con dao găm mà Luen cầm trên tay, chính là con dao găm mà cô gỡ xuống từ bên hông của tên lính Trùng tộc, vẫn luôn bị cô để trong lều, chưa từng lấy ra dùng.
"Xin, xin lỗi!" Không đợi Thu Vãn nhìn rõ tình huống, những người đó kéo lấy thiếu niên tóc đỏ đang bị thương, lăn một vòng chạy đi.
Thu Vãn: "......"
Sợ hãi dần dần tan đi, lại lo lắng với tình huống không rõ ràng này, nhưng ngay sau đó chính là hưng phấn lớn hơn nữa!
Thu Vãn kéo Luen qua, lấy dao găm ra khỏi tay Luen, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, hỏi: "Tại sao lại làm như vậy? Luen cũng đau lòng tôi, sợ tôi bị thương đúng không?"
Luen chỉ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay không có dao găm của mình.
"Luen nói chuyện đi được không?"
"Nếu như em không muốn nói, gật gật đầu, lắc lắc đầu cũng được."
"Ít nhất cũng đáp lại tôi một chút chứ......"
Nhưng trả lời cô vẫn là sự yên lặng như cũ.
Thu Vãn thất vọng mà thở dài, tính ra, hôm nay vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Luen có phản ứng với người khác, cô tin tưởng một ngày nào đó, Luen có thể hoàn toàn hồi phục.
Cô sờ đầu Luen, lại hôn đỉnh đầu hắn, nói: "Những người đó rất nguy hiểm, dao găm cũng rất nguy hiểm, Luen ngoan, về sau tránh xa những thứ nguy hiểm được không?"
Cũng không biết Luen làm đối phương bị thương, đám người kia có quay lại trả thù không, Thu Vãn nhớ mang máng bọn họ là nhóm du côn ở gần đây, tuy tuổi còn trẻ nhưng tiếng xấu rất rõ ràng. Chỉ là bọn họ sợ tới mức như vậy, chẳng lẽ cho rằng cô có quan hệ gì với quân đội Vương đô sao?
Cô đang say sưa suy nghĩ, Luen bỗng nhiên ngẩng mặt lên, kiên định mà lắc đầu.
"...... Luen, em đáp lại tôi sao?"
"Em......" Thu Vãn không thể tin tưởng mà che miệng lại.
Một đôi tay nhỏ sờ lên má cô, xoa xoa vết sẹo kia nói:
"Không xấu, tỷ tỷ ngoan."
- --------
Beta: Nguyễn Thủy + Khả Duyên
- --------- ❤----------
"Em không cần sợ hãi, chúng ta bây giờ tạm thời an toàn."
Thu Vãn đem Luen gắt gao ôm vào trong ngực, lời vừa ra khỏi miệng, nước mắt cũng không kìm chế được mà rơi xuống, dính ướt đôi vai gầy yếu của đối phương.
Cảm xúc nghẹn hơn mười ngày rốt cuộc cũng phát tiết ra ngoài, Thu Vãn ngẩng đầu lên, trong mắt xẹt qua một tia bàng hoàng, cuối cùng quyết tuyệt mà rút dao găm ra, không chút do dự hướng gương mặt vẽ một vết thương sâu.
Máu tươi trào ra, khiến cô thoạt nhìn như ác quỷ từ trong địa ngục đi ra, Luen lại không có một chút sợ hãi, tròng mắt vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Thu Vãn.
"Với bộ dáng này, chúng ta sẽ càng an toàn."
Thu Vãn nhịn xuống đau nhức, dùng tro dưới đất cầm máu, cô bất chấp miệng vết thương sẽ bị nhiễm trùng, sẽ bị biến chứng, nhưng sự sinh tồn của con người là tiềm lực vô hạn, cô trước đây bị trọng thương như vậy cũng có thể từ trong rừng mà đi ra, thiết nghĩ sẽ không vì vết thương mới này mà toi mạng.
Cô không phải không yêu quý thân thể của nguyên thân, nhưng nguyên thân lớn lên thật sự xuất sắc, nếu cô không tự hủy dung, thì khi đám người kia tụ tập tìm tới, rất có thể rước lấy phiền toái không cần thiết, thậm chí uy hiếp đến tính mạng của cô và Luen. Đối với Thu Vãn lúc này mà nói, chỉ có sống sót, mới là yếu tố cần thiết duy nhất.
Đêm hôm đó, những ngôi sao chiếu xuống như một chiếc đèn lộng lẫy.
Thu Vãn nắm tay Luen, yên lặng tiến vào trong thành Kasai.
Nhìn màn đêm tối tăm, trên đường như cũ vẫn tấp nập người đến người đi, đàn ông cao lớn cường tráng, phụ nữ phần nhiều thì cao gầy, bất luận người thế nào vẫn là ở trong thành, trừ bỏ thoáng quê mùa một chút, còn lại đều không khác những người ở Đế Quốc.
Thu Vãn dọc theo đường đi yên lặng nghe đám người nghị luận, biết quân đội Trùng tộc đã đi trước một bước rời khỏi Kasai trở lại Vương đô, trước lúc đi còn ngay tại chỗ bán đi mấy chục tù binh, quý tộc nhân loại khiến trong thành nảy sinh cạnh tranh cướp đoạt, không ít tù binh ngày hôm trước bị mua đi, ngày hôm sau khi khiêng ra đã là một khối thi thể.
"Nhân tộc sinh ra vốn thân kiều thể nhược, sao có thể chịu được bị chơi thế này?"
"Đúng thế, nhưng mà lớn lên thật là xinh đẹp, đặc biệt là vị hoàng tử phi kia."
"Đáng tiếc, chính vì xinh đẹp, nên cho dù mang về Vương đô phỏng chừng cũng không ra hình người." Một người đàn ông trung niên cảm thán nói.
Người phụ nữ bên cạnh hắn hiếu kỳ nói: "Làm sao vậy? Không phải nói dùng vợ chồng hoàng tử để trao đổi tài nguyên với Nhân tộc à? Sao Nữ hoàng lại cho phép người khác làm cô ta bị thương?"
"Vốn là có quyết định này, nhưng hiện tại nhà họ Cổ của Nhân tộc khống chế Thủ Đô Tinh, bọn họ cự tuyệt đề nghị của Nữ hoàng, nghe nói lão già kia là từ trong hoàng thất chọn ra hoàng đế mới, ý định từ bỏ vị hoàng tử này."
"Hả? Vậy bắt hoàng tử cùng hoàng tử phi làm tù binh không phải vô dụng à?" Chung quanh không ít người đều tụm lại bàn luận, Thu Vãn cũng dừng bước chân lại, nhà họ Cổ...... Là ông của cô sao?
Cô trong đầu nghĩ nhanh đến một loại khả năng, mong thật là như thế, có lẽ, cô đã tìm được một cái đường tắt để trở về Đế Quốc.
Người đàn ông gãi gãi đầu, "Nữ hoàng có lẽ sẽ giữ lại cho bọn họ một cái mạng, nhưng sẽ không được ăn ngon uống tốt mà thôi."
Lời nói này của hắn khiến mọi người thổn thức không thôi, nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, cũng không biết cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì đây?
Nhóm người rất nhanh mà tản ra, Thu Vãn lại dạo chợ một vòng, kiểm chứng xem lời nói của người đàn ông kia có chính xác không.
Cô nghĩ, nếu nhà họ Cổ chọn hoàng đế mới, địa vị của Louis ở trong lòng Nữ hoàng Trùng tộc sẽ thẳng tắp đi xuống, nhưng Louis cũng không phải là không còn tác dụng, cô có biện pháp, hơn nữa cô chắc chắn phân nửa có thể làm Nữ hoàng đồng ý đưa Louis trở về Đế Quốc. Mà việc trước tiên cô phải làm, chính là trở thành kẻ ở bên người Louis, lấy được tín nhiệm của hắn, đến lúc đó khiến hắn mang theo cô cùng nhau trở về Đế Quốc.
Thu Vãn đồng thời thám thính được, muốn từ thành Kasai đến Vương đô, biện pháp nhanh nhất là dùng tàu bay, nhưng tàu bay yêu cầu nghiệm chứng thân phận, hơn nữa phiếu giới rất cao, cô đành dùng biện pháp là đi cùng thương đội hộ tống, tuy rằng tốn thời gian hơn so với đi tàu bay, lại có tính nguy hiểm, nhưng so ra ở đó lại không có người cai quản.
Hiện giờ xem ra, đi theo thương đội là cách thích hợp nhất. Thu Vãn tại thành Kasai chuẩn bị trước, tích cóp đủ tiền mời thương đội hộ tống, việc khác thì tính sau.
Đêm khuya, Thu Vãn nhặt được chút đồ có thể sử dụng từ những túi rác trong núi ngoài thành, ở trong thành cô nghèo khó đến nỗi chỉ có cái lều trại giản dị, mang theo Luen vào ở. Một thời gian sau đó, ban ngày cô sẽ nghĩ cách ra chợ tìm một ít việc, cho dù là công việc đê tiện hay vất vả cô đều nguyện ý làm. Thu Vãn cần mẫn lại ít lời, lúc làm việc luôn dùng vải che mặt, dần dần có khách cố định. Tới buổi tối, cô sẽ thừa dịp bây giờ vẫn là mùa hè, dẫn Luen đi ra ngoài sông bắt cá, chẳng những có thể ăn được, còn có thể mang vào thành đổi một ít tiền.
Một ngày, khi cô mang theo một rổ rau quả đi ở trên đường, phía sau bỗng nhiên có người gọi: "Đứng lại!"
Thu Vãn không biết là người kia gọi mình, không hề dừng bước mà tiếp tục đi về phía trước, lại bị người kia bắt được cánh tay.
Cô vừa quay đầu lại, thì ra người gọi cô là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt trông giống quả đu đủ, quần áo chỉ cấp bậc khá cao, đối phương thấy bộ dạng của cô cũng có chút kinh ngạc, thanh âm cao lên nói: "Cô mang khăn che mặt làm gì? Lấy xuống để tôi nhìn một chút."
Thu Vãn trong lòng căng thẳng, không hề động đậy.
Người đàn ông kia thấy thế, khinh thường mà nhếch khóe miệng, vung tay lên, hai người đàn ông khác một trái một phải đè bả vai Thu Vãn, khống chế cô, một người trong đó thô lỗ tháo vải che mặt của cô xuống.
"Shh......"
Mấy người bọn họ hít hà một hơi, nhưng những người bên đường trong các quán nhỏ đều thực bình tĩnh, thì ra lúc Thu Vãn mới đến, đã bị làm khó dễ rất nhiều lần, bọn họ sớm đã xem thành thói quen.
"Này này này......" Người đàn ông trung niên cảm thấy hắn bị chơi, vốn định tức giận, nhưng không biết làm sao, hắn vừa nhìn thấy đôi mắt Thu Vãn mang theo hoảng sợ lại điềm đạm đáng yêu, làm lửa giận của hắn tiêu tán. Đôi mắt xinh đẹp như vậy, nhìn từ phía sau lại càng xinh đẹp, sao lại có thể là một người phụ nữ xấu xí bị hủy dung thế này?
Hắn thở dài giọng điệu không tốt: "Được rồi, xem như ta xui xẻo, đi mau đi mau, ban ngày ban mặt đừng có đi ra ngoài dọa người!"
Thu Vãn thấp giọng trả lời, vội vàng chạy đi.
Phía sau truyền đến tiếng đám người kia nghị luận, "Chao ôi, tôi thấy bộ dạng cô ta không tệ, còn định chọn làm thị nữ cho tiểu thư Lily chứ."
"Thôi bỏ đi, nếu như cô ta thật sự xinh đẹp, sao tiểu thư Lily có thể vui vẻ được? Ngươi không nghe nói thân vương Kent hoa tâm cỡ nào à? Tiểu thư Lily đề phòng mỹ nhân còn không kịp nữa kìa."
"Ngươi nói cũng đúng."
......
Thu Vãn bừng tỉnh, những người này là giúp con gái Lily của thành chủ chọn thị nữ, nghe đồn Lily phải gả cho em trai của Nữ hoàng Trùng tộc, không lâu nữa sẽ đi đến Vương đô.
Nếu có thể được chọn cũng khá tốt, cô sẽ không cần hao tốn tâm tư mà tích cóp tiền, đáng tiếc, vết sẹo trên mặt cô tuy làm cô giảm đi sự uy hiếp, nhưng đồng thời cũng thiếu đi cơ hội.
Thu Vãn một đường suy nghĩ, trên đường, nàng mơ hồ nghe thấy giọng nói thô lỗ của thiếu niên.
"Ấy, lão đại anh xem, hắn thật sự sẽ không khóc, cũng sẽ không cười này."
"Thật đúng là vậy, chẳng lẽ là ta đá quá nhẹ? Mang hắn lại đây, ta thử lại."
Thu Vãn sửng sốt, đáy lòng bỗng nhiên lo lắng không thôi, cô chạy như điên, bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới lều trại phía trước. Chỉ thấy Luen nho nhỏ cuộn thành một đoàn, đang bị mấy tên thiếu niên dáng vẻ lưu manh đánh, trong đó có một thiếu niên tóc đỏ nắm cổ áo hắn, một cái tát giáng ở trên mặt hắn, lại đột nhiên đẩy hắn một cái, làm hắn hung hăng ngã trên mặt đất, một trận cười to tràn tới.
Trong nháy mắt Thu Vãn phẫn nộ cực kỳ, cô gần như đánh mất lý trí, lấy đồ trong tay hết thảy ném qua! Lại dùng sức lực toàn thân mà xô thiếu niên tóc đỏ kia, đối phương né tránh không kịp, bị cô xô ngã trên mặt đất, Thu Vãn đột nhiên nhào vào trên người hắn đánh đấm túi bụi, khiến thiếu niên kia kêu gào thảm thiết liên tục, tiếng kêu rốt cuộc đánh thức lũ đồng bọn ngu si, bọn chúng nhanh chóng đi đến kéo Thu Vãn ra, ném cô sang một bên.
Thu Vãn không rảnh lo cho đau đớn trên người, cô vội vàng bò dậy, hoảng loạn mà chạy tới chỗ Luen còn ngồi dưới đất, thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của hắn in vết một bàn tay đỏ lên, còn có cái trán bị quăng ngã mà xanh tím, nhìn đau lòng đến tột đỉnh. Đặc biệt là hắn vẫn ngây ngốc, không cảm giác đau đớn mà nhìn cô, ánh mắt trong veo thấy đáy, lại không có chút cảm xúc nào.
Áy náy và tự trách gặm cắn Thu Vãn, nước mắt của cô không kìm được mà tràn mi. Không ai biết Luen có ý nghĩa với cô ra sao, ngày tháng thê lương sợ hãi sau khi rời khỏi khu rừng kia, khiến hắn không còn là đứa trẻ bất lực chờ cô đến đồng cảm, mà là người duy nhất làm Thu Vãn thấy ấm áp cùng an ủi trong dị thế này.
Bỗng nhiên, da đầu cô tê rần, thì ra là có người kéo lấy tóc cô. Sức lực của đối phương rất lớn, lập tức đem cô và Luen tách ra, một cái tay khác bóp cằm cô nói:
"Lá gan của ngươi rất lớn, đáng tiếc đầu óc không tốt."
"Bốp bốp ——", hắn tát mạnh hai cái vào mặt Thu Vãn, vải che mặt theo lực tay mà rơi xuống, lộ ra một vết sẹo dài và sâu trên mặt. Thiếu niên tóc đỏ đang nắm tóc cô bị dọa mà nhảy lên, ngay sau đó cười ha hả mà nói: "Thì ra là một đứa xấu xí!"
Trận cười to qua đi, thanh âm của hắn bỗng nhiên lạnh lùng: "Vừa rồi ngươi dùng tay nào đánh ta? Hay là cả hai tay đều đánh?"
Thu Vãn ra sức giãy giụa, có người nhanh chóng đi đến áp chế cô, một người nắm chặt cánh tay cô, một người còn lại bắt lấy cổ tay cô. Ngay sau đó, cô nghe thấy được âm thanh ma sát của kim loại, trên cổ tay lại cảm giác được một luồng sắc bén, một khắc kia, trái tim của cô gần như ngừng đập, gắt gao nhắm hai mắt lại.
"A ——"
Đau đớn trong dự đoán không đến, cơ thể của Thu Vãn đột nhiên buông lỏng, tất cả trói buộc trong khoảnh khắc đều biến mất tăm. Cô theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, lại thấy hai tay Luen cầm một con dao găm, trên lưỡi dao dính đầy vết máu, mà thiếu niên tóc đỏ lại ôm bụng, hoảng sợ mà chỉ vào hắn: "Đó là...... Đó là......"
Một thiếu niên hơi lùn kinh hoàng nói: "Đó là vũ khí của quân đội Vương đô "
Thu Vãn lập tức phát hiện, con dao găm mà Luen cầm trên tay, chính là con dao găm mà cô gỡ xuống từ bên hông của tên lính Trùng tộc, vẫn luôn bị cô để trong lều, chưa từng lấy ra dùng.
"Xin, xin lỗi!" Không đợi Thu Vãn nhìn rõ tình huống, những người đó kéo lấy thiếu niên tóc đỏ đang bị thương, lăn một vòng chạy đi.
Thu Vãn: "......"
Sợ hãi dần dần tan đi, lại lo lắng với tình huống không rõ ràng này, nhưng ngay sau đó chính là hưng phấn lớn hơn nữa!
Thu Vãn kéo Luen qua, lấy dao găm ra khỏi tay Luen, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, hỏi: "Tại sao lại làm như vậy? Luen cũng đau lòng tôi, sợ tôi bị thương đúng không?"
Luen chỉ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào bàn tay không có dao găm của mình.
"Luen nói chuyện đi được không?"
"Nếu như em không muốn nói, gật gật đầu, lắc lắc đầu cũng được."
"Ít nhất cũng đáp lại tôi một chút chứ......"
Nhưng trả lời cô vẫn là sự yên lặng như cũ.
Thu Vãn thất vọng mà thở dài, tính ra, hôm nay vẫn là lần đầu tiên cô nhìn thấy Luen có phản ứng với người khác, cô tin tưởng một ngày nào đó, Luen có thể hoàn toàn hồi phục.
Cô sờ đầu Luen, lại hôn đỉnh đầu hắn, nói: "Những người đó rất nguy hiểm, dao găm cũng rất nguy hiểm, Luen ngoan, về sau tránh xa những thứ nguy hiểm được không?"
Cũng không biết Luen làm đối phương bị thương, đám người kia có quay lại trả thù không, Thu Vãn nhớ mang máng bọn họ là nhóm du côn ở gần đây, tuy tuổi còn trẻ nhưng tiếng xấu rất rõ ràng. Chỉ là bọn họ sợ tới mức như vậy, chẳng lẽ cho rằng cô có quan hệ gì với quân đội Vương đô sao?
Cô đang say sưa suy nghĩ, Luen bỗng nhiên ngẩng mặt lên, kiên định mà lắc đầu.
"...... Luen, em đáp lại tôi sao?"
"Em......" Thu Vãn không thể tin tưởng mà che miệng lại.
Một đôi tay nhỏ sờ lên má cô, xoa xoa vết sẹo kia nói:
"Không xấu, tỷ tỷ ngoan."
- --------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook