[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả
-
Chương 11: Ngựa giống đã nói đâu? (11)
Editor: Phong Vũ Tuyết Tuyết
Beta: Ngạn Tịnh + Khả Duyên
- --------- ❤----------
"A a a a!! Xác, xác, xác chết vùng dậy!!!"
Triệu Hà té ngã lộn nhào, kinh sợ vô số chim bay, cũng may vì để tiện cho ông cắt dây thừng, thân thể Lâm thị được một vị nha sai khác cố định, bằng không không thể không ngã trên mặt đất. Nếu là té ngã ra dấu vết gì, lại sẽ tăng thêm không ít phiền toái cho Ngỗ tác.
"Khi người thắt cổ được cởi dây thừng xuống, mũi miệng phát ra hơi thở dài bùi ngùi còn thừa, xác chết vùng dậy?" Ngỗ tác khinh thường mà cười cười.
Phan Ninh sắc mặt càng trầm, Thu Vãn đầu rũ xuống càng thấp, giả vờ như không tồn tại.
Rồi sau đó, khi Ngỗ tác kiểm tra quần áo thi thể, cũng chỉ ra đủ loại điểm đáng ngờ mà Phan Ninh nhắc tới. Mặt khác, hắn phát hiện quần áo người chết từ vai đến dưới nách có nếp gấp hỗn loạn. Mà sau khi cởi bỏ quần áo, có thể thấy rõ ràng sau tai người chết có dấu vết cọ sát, phần cổ tổn thương hiện lên màu đỏ, vết treo cổ giống như chữ bát, một vòng nhưng không giao, phía trước đậm sau đó nhạt dần về sau, vả lại vết cào trải rộng từ chính diện cổ đến hai sườn, đều là biểu hiện người chết vì treo cổ.
"Tóm lại, có thể xác nhận người chết vì treo cổ mà chết, vả lại thi thể đã có chút cứng, nhưng thi ban cũng không rõ ràng, ứng với thời gian tử vong ở trong vòng một canh giờ." Ngỗ tác tiếp tục nói: "Ngoài ra, người chết trừ móng tay đứt gãy, lòng bàn tay có vết siết bên ngoài, chỗ phía sau cổ tới gần phần đầu đều có vết thương tích tụ nghiêm trọng, phần vai cùng dưới nách phát hiện dấu ngón tay xanh tím, căn cứ theo vết móng tay có thể phán đoán, bàn tay của chủ nhân này dài chừng bảy tấc nửa*, thuộc về nam tử, thân cao khoảng năm thước* trở lên."
[*] Bảy tấc nửa = 3.5 tấc = khoảng 12cm
[*] Năm thước trở lên = khoảng trên 1m65
Phan Ninh nhíu mày nói: "Sau cổ người chết có vết thương tích tụ, có thể khiến người hôn mê hay không?"
"Nếu có thể nắm giữ lực đạo thích hợp, có thể."
"Hóa ra vẫn là kẻ biết võ." Phan Ninh cười lạnh nói, Thu Vãn đang nghĩ ngợi cứ như vậy liền kết luận quá võ đoán đi, liền thấy Phan Ninh nhặt lên dây thừng trên mặt đất, chỉ vào thằng kết* nói: "Loại phương thức thắt này, không phải võ giả thì không thể làm được, cần lợi dụng nội lực đem thằng kết buộc chặt, người thường rất khó tách ra, cho dù dùng vũ khí sắc bén cắt chỗ thằng kết, cũng rất khó cắt đứt."
[*] Thằng kết: nút thắt dây thừng
Đến tận đây, hình ảnh trong đầu Thu Vãn tiến thêm một bước hoàn thiện —— một nam nhân cao trên năm thước, có võ công, từ sau lưng đánh lén sau gáy Lâm thị, Lâm thị hôn mê ngã xuống, nam nhân thuận thế tiếp được, đôi tay xuyên qua dưới nách bà ta một đường để bà ta ngửa mặt kéo đi. Lúc sau, hắn dùng phương thức đặc biệt buộc xong thằng kết, lại đem đầu Lâm thị bỏ vào trong dây thừng, cho đến khi chính mắt chứng kiến Lâm thị tử vong, hắn mới chuyển đến một cục đá, giả làm vật mà Lâm thị sử dụng để chống chân, sau khi tạo hiện trường giả xong thì nghênh ngang mà đi......
Quá máu lạnh, lại quá bình tĩnh.
Cô không khỏi sợ run cả người, tuy đã sắp qua đông, sương hàn vẫn còn quyến luyến nơi đây, Thu Vãn theo bản năng đem áo choàng bọc đến càng chặt thêm một ít.
Lâm thị, đã là người thứ ba.
Liễu Tư Tư, Triệu Thu Yến, các nàng đều liên tục chết vào trong một hai tháng này. Trong đó Triệu Thu Yến là con ruột của Lâm thị, mà cách chết của Liễu Tư Tư lại cùng với của Lâm thị ở một mức độ nào đó thực tương tự, đều là làm người bị hại hôn mê trước, sau đó đem họ đưa vào địa ngục tàn nhẫn. Các nàng tử vong, đến tột cùng cũng không có một chút quan hệ nào sao? Mà vai chính ban đầu của thế giới lại sắm vai cái dạng nhân vật gì, nữ nhân vốn thuộc về hắn đã chết hai vị, hắn có phải cũng đã cuốn vào trong đó rồi hay không?
"Hệ thống, những việc này có liên quan đến Kỳ Phong không?"
"Không biết."
"Anh không thể đổi cái lý do thoái thác khác không?"
Cô vốn tưởng rằng hệ thống sẽ nói thẳng không thể, ai ngờ đối phương đứng đắn trả lời: "Dị giới đối với tôi đều có pháp tắc hạn chế, nếu là cảm ứng được nhân vật mục tiêu tôi sẽ tự nhắc nhở cô, thời điểm còn lại, cô cứ xem như tôi không tồn tại đi."
"...... Anh lười như vậy, người chế tạo anh biết không?"
"Biết."
"......"
Cô nên cao hứng cuối cùng không phải là "Không biết" sao?
Thu Vãn mới vừa phục hồi tinh thần lại, liền nghe Phan Ninh nói: "Không thể ngờ được, dưới sự cai trị của bản quan, huyện Gia Lăng vậy mà phát sinh liên tiếp tam tông án mạng." Thanh âm hắn phá lệ lạnh lẽo: "Là bản quan vô năng, thẹn với bá tánh Gia Lăng."
Mọi người đều bị hù chết đứng, không dám nói thẳng.
"Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có mau chóng tìm ra chân tướng, mới có thể khiến cho Gia Lăng trở về với ánh nắng lanh lảnh." Hắn hỏi Triệu Hà: "Năm đó Lâm thị đã gả vào Triệu gia như thế nào, mấy năm nay có phải đã kết thù với kẻ nào không?"
Triệu Hà nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhìn về phía Thu Vãn.
Thu Vãn: "......"
Cô thật muốn mắng to một câu vô sỉ!
Còn đỡ, Triệu Hà chung quy vẫn giữ được điểm mấu chốt: "Bẩm đại nhân, thảo dân năm đó tang ngẫu*, có bà mối tới nói vun vào, thảo dân thấy Lâm gia cũng là người không tồi, hậu trạch* Triệu phủ lại cần người lo liệu, nên liền đồng ý. Về phần kẻ thù, phu nhân lúc nhỏ khi bệnh tật ốm yếu, may mắn được cao tăng chỉ điểm, nói nàng qua hai mươi lăm tuổi mới có thể cùng người ngoài tiếp xúc, nếu không chắc chắn sẽ chết non, bởi vậy trước khi phu nhân gả cho thảo dân thì không ra khỏi cửa, có lẽ sẽ không cùng người khác kết thù. Mà mấy năm nay, nàng ở Triệu phủ lo liệu việc nhà, hầu hạ già trẻ, trong ngoài không có người nào không khen nàng hiền huệ hiền lành, chỉ là gần đây nhất mới......"
[*] Tangngẫu: mất vợ, góa
[*] Hậu trạch: việc trong nhà
Triệu Hà trộm liếc qua Thu Vãn, ánh mắt lập loè: "Tuy rằng nàng cùng Vãn Nương có chút mâu thuẫn, nhưng Vãn Nương lại là một người không có tâm cơ, chịu buồn bực cũng không biết nói ra, càng miễn bàn làm ra chuyện mưu hại mẹ kế táng tận lương tâm này."
Thu Vãn thấy tầm mắt Phan Ninh đảo qua, hơi có chút ý tứ sâu xa, cô ngượng ngùng mà cười cười, trong lòng lại đem Triệu Hà ra mắng không dưới trăm lần.
"Ngươi xác định trước khi Lâm thị gả cho ngươi không ra khỏi Lâm gia, hoặc là việc này chỉ là lời nói một bên của đối phương?" Phan Ninh nói thẳng: "Trước khi Lâm thị truyền ra tin tức đợi gả, ngươi đã nghe nói qua Lâm gia có vị nữ nhi thân thể yếu đuối hay không?"
Vẻ mặt Triệu Hà nghiêm túc, chỉ mới vài câu hỏi chuyện đã là làm ông kinh hãi không thôi, trả lời: "Những việc trước khi cưới của phu nhân, đều là Lâm gia nói cho thảo dân, trước đó, thảo dân quả thật chưa từng nghe qua tin tức của phu nhân, nhưng có cái gì không ổn?"
Phan Ninh biểu tình phức tạp mà nhìn ông ta một cái, nói: "Ngươi có biết vì sao sáu năm trước Lâm gia dọn đi Bành thành hay không?"
Triệu Hà nghĩ nghĩ, chần chờ nói: "Hình như là một vị cô nãi nãi* ở Lâm gia mất? Thảo dân nhớ rõ chuyện kia khiến tâm tình phu nhân rất kém, vì thế hỏi nhiều mấy câu, nàng nói vị trưởng bối kia ở Lâm gia lời nói rất có trọng lượng, nàng ta vừa mất, Lâm gia liền muốn lật trời." Hắn chậm rãi nhớ lại nói: "Quả nhiên, Lâm gia bỗng nhiên liền quyết định đi ra ngoài Bành thành cách cả ngàn dặm, bọn họ ở huyện Gia Lăng ba đời kinh doanh, thế nhưng nói bỏ liền bỏ, trong sáu năm qua không một tin tức."
[*] Cô nãi nãi: bà cô (cô của bố) – chỉ người con gái đã lấy chồng
"Kỳ thật, là Triệu phu nhân thuyết phục bọn họ dời đi, còn trợ cấp không ít tiền bạc."
"......" Ông ta đột nhiên vỗ đùi: "Khó trách! Lâm thị trắng trợn tham ô của hồi môn của Trần thị ước chừng chính là ở sáu năm trước!" Ông ta chợt dừng một chút, có chút hối hận vì không cẩn thận nói ra việc xấu trong nhà, nhưng rất nhanh ông lại trấn định nói: "Thảo dân mấy ngày nay mới biết được, nàng đem của hồi môn của Trần thị hơn phân nửa tặng cho nhà mẹ đẻ, hi vọng là giúp đỡ Lâm gia rời đi, nhưng vì sao nàng phải làm như vậy? Có nhà mẹ đẻ ở đây không tốt sao?"
"Đó là bởi vì, Lâm thị vốn không phải là người Lâm gia."
"......"
Giọng nói Phan Ninh thản nhiên, nhưng không khác nào quăng xuống một cục đá lớn ở trong lòng Triệu Hà cùng Thu Vãn, hai người đều cứng đờ.
"Tháng trước, bản quan phái người tiến đến Bành thành điều tra Lâm gia, nhưng Bành thành đường xa, cách Gia Lăng huyện chừng hơn ngàn dặm, hôm qua mới được thuộc hạ hồi âm. Hóa ra trước khi Lâm thị xuất hiện, nghe đồn Lâm gia chưa bao giờ có nữ nhi ốm yếu, nàng giống như trống rỗng mà sinh ra. Càng kỳ quái chính là, Lâm thị mãi đến hai mươi lăm tuổi mới có trên gia phả, việc này còn từng đưa tới tộc lão nào đó dị nghị, nói điều này khiến cả nhà sẽ gặp tai vạ, mới khiến cho tổ tông thiên địa không dung tha, nhưng cuối cùng cũng bị một vị cô nãi nãi của Lâm gia áp đảo." Phan Ninh nhẹ nhàng thở dài: "Có lẽ, nàng ta chính là vị kia mà Triệu lão gia nói."
"......"
"Nhưng việc này chung quy cũng làm người trong Lâm gia tâm sinh bất mãn, bởi vậy sau khi vị cô nãi nãi kia mất đi, bọn họ liền mượn chuyện này uy hiếp Lâm thị, nói muốn bóc trần thân phận của nàng. Lâm thị bị buộc không có cách nào, buộc phải bỏ tiền tiêu tai. Chỉ là Lâm thị động một ít tâm tư, cố tình tặng nhiều tiền bạc, dụ dỗ người Lâm gia rời đi, trời nam đất bắc, từ nay về sau Lâm gia sẽ không thể tới phiền nàng."
"Vậy mẫu thân cuối cùng là ai? Nàng không phải là người Lâm gia, vị cô nãi nãi kia vì sao lại phải giúp nàng gạt người?" Mà ngươi, vì sao phải tra Lâm gia?
Lúc này Triệu Hà đã ngốc, chỉ có Thu Vãn còn có thể bình thường mà tự hỏi, cô giấu đi một câu cuối cùng, bởi vì cô biết, dù cho cô hỏi ra miệng Phan Ninh cũng sẽ không nói, nhưng trong lòng cô không khỏi suy đoán, chẳng lẽ trên người Lâm thị thực sự có bí mật động trời?
Phan Ninh chỉ là lắc đầu, "Bản quan cũng đang điều tra."
Hắn che giấu không nói chính là, vài thập niên trước, Lâm gia từng tặng một nữ hài vào cung, sau đó nàng ta lại thành thị nữ Thược Dược của thất công chúa điện hạ đương triều, mà Lâm gia mua bán cũng là đoạn thời gian này hưng thịnh lên, bất quá việc này đã ở niên đại xa xôi, Lâm gia lại từ trước đến nay che giấu, hiện giờ đã ít có người biết. Thược Dược ngoài hai mươi lăm tuổi được trả về Lâm gia, lại được người cho phép, thành cô nãi nãi đã gả của Lâm gia, nhưng vẫn luôn duy trì địa vị đã nói là làm trong tộc Lâm thị, sáu năm trước, nàng ta sinh bệnh nặng, cứ như vậy chết đi.
Mà hắn cũng chưa bao giờ nói với mọi người, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm thị, đối phương dưới tình thế cấp bách hướng hắn tiến hành lễ bái lễ tiết, thế nhưng giống như được lễ nghi cung đình dạy dỗ nhiều năm.
Một người quen thuộc lễ tiết trong cung, là cung nữ thả ra ngoài bỗng nhiên xuất hiện ở Lâm gia, do là thị nữ trước của thất công chúa chống lại nghị luận của mọi người để bà ta có tên trên gia phả, Phan Ninh có lý do hoài nghi, Lâm thị cũng xuất thân là cung nữ, lại cùng phủ thất công chúa có chút liên lụy, nếu không Thược Dược sẽ không hao hết tâm tư để giúp bà ta.
Thân phận cung nữ của Lâm thị, rất có thể cất giấu bí mật to lớn, mà điều này, mới là nguyên nhân làm cho bà ta tử vong! Về phần Triệu Thu Yến chết đi, Phan Ninh hoài nghi cũng là do bà ta dựng lên, nếu không một nữ tử mười ba tuổi gia đình giàu có, có chỗ nào dễ dàng rước lấy tử thù như vậy?
Hung thủ Đông Mai tuy nhận tội đền tội, nhưng ngày ấy lại âm thầm giao cho hắn một bao địa y, tầng giấy dầu bên ngoài còn viết "Kinh thành cứu huynh" bốn chữ, chữ viết qua loa, xem ra là viết vô cùng vội vàng. Hắn suy tư hồi lâu liền nghĩ đến một loại khả năng —— địa y là thực vật không rễ, vô căn*, thái giám cũng thường bị gọi là người vô căn, mà có thể sai khiến thái giám chỉ có thể là hậu duệ quý tộc, cái này liền cùng kinh thành tương hợp. Đông Mai gọi là huynh trưởng, thân phận cùng bà ta giống nhau, chẳng lẽ là thái giám trong kinh?
[*] Vô căn = không có rễ
Đông Mai đưa ra điểm đáng ngờ, làm hắn nghĩ phải tra lại Triệu phủ, đặc biệt là Lâm thị làm hắn chú ý, tra tới Lâm gia, cũng mới có thể ở thôn Ngũ Dặm gặp gỡ Triệu đại tiểu thư, lúc sau hắn lại từ trong miệng nha hoàn của đối phương biết được, Đông Mai vào Triệu phủ thay vì nói là nơi chốn trùng hợp, không bằng nói là trăm phương ngàn kế. Nếu nàng ta lao lực tâm tư như vậy, nhất định có mục đích riêng, tại sao người lại không chịu nổi Triệu Thu Yến tra tấn liền giết người? Từ đủ loại hành vi của Đông Mai xem ra, nàng ta làm những việc này đều không phải là cam tâm tình nguyện, hơn phân nửa là chịu người bức bách, người sau lưng là ai?
Hắn đi điều tra người môi giới Đại Hưng, đặc biệt là mẹ mìn bán Đông Mai vào phủ, nhưng vừa nghe được tin tức một tháng trước mẹ mìn kia liền bị tiểu bối trong nhà đưa về quê hưởng phúc, tính tính thời gian, đúng là ngày mà Triệu Thu Yến cùng Đông Mai xảy ra chuyện. Nhưng bộ khoái* theo hộ tịch mẹ mìn đi tìm, thế nhưng không tìm được người này, đến nay vẫn bặt vô âm tín.
[*] Sai dịch (chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời trước)
Một mẹ mìn nho nhỏ, che giấu sâu đến như vậy, cả sự kiện các mối nghi ngờ trùng trùng điệp điệp, hắn đặt mình ở giữa phảng phất như bị sương mù bao phủ. Mãi cho đến khi thuộc hạ truyền đến tin tức về Lâm thị, hắn mới ẩn ẩn nhìn thấy một tia ánh rạng đông, đang muốn dẫn người tới hỏi chuyện, ai ngờ người vậy mà đã chết, chuyện này bảo hắn làm sao không giận?
"Đại nhân, xa phu tìm được rồi." Cách đó không xa, nha sai hô lớn, hắn đi phía sau theo chiếc xe ngựa, vó ngựa đá đá đạp đạp lên bùn trên mặt đất.
Mã xa phu dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người nơm nớp lo sợ mà nói chuyện đã trải qua, hóa ra nửa đường đi điền trang, phu nhân bỗng nhiên bảo hắn đi vòng qua ngoại ô, đến nơi rồi liền tự mình xuống xe, vội vã vào cánh rừng. Lúc đó hắn cũng cảm thấy không tốt, chính là tôn nghiêm phu nhân nhiều năm xây dựng, hắn không dám không nghe.
"Đại nhân, ở trên xe ngựa chúng ta tìm được một tờ giấy này." Có một nha sai khác tiến lên, trình lên một tờ giấy nhỏ.
Phan Ninh kế đó vừa thấy, chữ viết bên trên qua loa mà viết rằng: "Người giết hại Triệu Thu Yến còn có một người khác, nếu Triệu phu nhân có tâm, có thể một mình tới rừng cây ngoại ô tiếp tục."
Hắn đem tờ giấy thu vào trong lồng ngực, thầm nghĩ tờ giấy này có lẽ không có lừa bà ta, người mà bà ta thấy trước khi chết, mới là hung phạm phía sau màn.
- --------
Beta: Ngạn Tịnh + Khả Duyên
- --------- ❤----------
"A a a a!! Xác, xác, xác chết vùng dậy!!!"
Triệu Hà té ngã lộn nhào, kinh sợ vô số chim bay, cũng may vì để tiện cho ông cắt dây thừng, thân thể Lâm thị được một vị nha sai khác cố định, bằng không không thể không ngã trên mặt đất. Nếu là té ngã ra dấu vết gì, lại sẽ tăng thêm không ít phiền toái cho Ngỗ tác.
"Khi người thắt cổ được cởi dây thừng xuống, mũi miệng phát ra hơi thở dài bùi ngùi còn thừa, xác chết vùng dậy?" Ngỗ tác khinh thường mà cười cười.
Phan Ninh sắc mặt càng trầm, Thu Vãn đầu rũ xuống càng thấp, giả vờ như không tồn tại.
Rồi sau đó, khi Ngỗ tác kiểm tra quần áo thi thể, cũng chỉ ra đủ loại điểm đáng ngờ mà Phan Ninh nhắc tới. Mặt khác, hắn phát hiện quần áo người chết từ vai đến dưới nách có nếp gấp hỗn loạn. Mà sau khi cởi bỏ quần áo, có thể thấy rõ ràng sau tai người chết có dấu vết cọ sát, phần cổ tổn thương hiện lên màu đỏ, vết treo cổ giống như chữ bát, một vòng nhưng không giao, phía trước đậm sau đó nhạt dần về sau, vả lại vết cào trải rộng từ chính diện cổ đến hai sườn, đều là biểu hiện người chết vì treo cổ.
"Tóm lại, có thể xác nhận người chết vì treo cổ mà chết, vả lại thi thể đã có chút cứng, nhưng thi ban cũng không rõ ràng, ứng với thời gian tử vong ở trong vòng một canh giờ." Ngỗ tác tiếp tục nói: "Ngoài ra, người chết trừ móng tay đứt gãy, lòng bàn tay có vết siết bên ngoài, chỗ phía sau cổ tới gần phần đầu đều có vết thương tích tụ nghiêm trọng, phần vai cùng dưới nách phát hiện dấu ngón tay xanh tím, căn cứ theo vết móng tay có thể phán đoán, bàn tay của chủ nhân này dài chừng bảy tấc nửa*, thuộc về nam tử, thân cao khoảng năm thước* trở lên."
[*] Bảy tấc nửa = 3.5 tấc = khoảng 12cm
[*] Năm thước trở lên = khoảng trên 1m65
Phan Ninh nhíu mày nói: "Sau cổ người chết có vết thương tích tụ, có thể khiến người hôn mê hay không?"
"Nếu có thể nắm giữ lực đạo thích hợp, có thể."
"Hóa ra vẫn là kẻ biết võ." Phan Ninh cười lạnh nói, Thu Vãn đang nghĩ ngợi cứ như vậy liền kết luận quá võ đoán đi, liền thấy Phan Ninh nhặt lên dây thừng trên mặt đất, chỉ vào thằng kết* nói: "Loại phương thức thắt này, không phải võ giả thì không thể làm được, cần lợi dụng nội lực đem thằng kết buộc chặt, người thường rất khó tách ra, cho dù dùng vũ khí sắc bén cắt chỗ thằng kết, cũng rất khó cắt đứt."
[*] Thằng kết: nút thắt dây thừng
Đến tận đây, hình ảnh trong đầu Thu Vãn tiến thêm một bước hoàn thiện —— một nam nhân cao trên năm thước, có võ công, từ sau lưng đánh lén sau gáy Lâm thị, Lâm thị hôn mê ngã xuống, nam nhân thuận thế tiếp được, đôi tay xuyên qua dưới nách bà ta một đường để bà ta ngửa mặt kéo đi. Lúc sau, hắn dùng phương thức đặc biệt buộc xong thằng kết, lại đem đầu Lâm thị bỏ vào trong dây thừng, cho đến khi chính mắt chứng kiến Lâm thị tử vong, hắn mới chuyển đến một cục đá, giả làm vật mà Lâm thị sử dụng để chống chân, sau khi tạo hiện trường giả xong thì nghênh ngang mà đi......
Quá máu lạnh, lại quá bình tĩnh.
Cô không khỏi sợ run cả người, tuy đã sắp qua đông, sương hàn vẫn còn quyến luyến nơi đây, Thu Vãn theo bản năng đem áo choàng bọc đến càng chặt thêm một ít.
Lâm thị, đã là người thứ ba.
Liễu Tư Tư, Triệu Thu Yến, các nàng đều liên tục chết vào trong một hai tháng này. Trong đó Triệu Thu Yến là con ruột của Lâm thị, mà cách chết của Liễu Tư Tư lại cùng với của Lâm thị ở một mức độ nào đó thực tương tự, đều là làm người bị hại hôn mê trước, sau đó đem họ đưa vào địa ngục tàn nhẫn. Các nàng tử vong, đến tột cùng cũng không có một chút quan hệ nào sao? Mà vai chính ban đầu của thế giới lại sắm vai cái dạng nhân vật gì, nữ nhân vốn thuộc về hắn đã chết hai vị, hắn có phải cũng đã cuốn vào trong đó rồi hay không?
"Hệ thống, những việc này có liên quan đến Kỳ Phong không?"
"Không biết."
"Anh không thể đổi cái lý do thoái thác khác không?"
Cô vốn tưởng rằng hệ thống sẽ nói thẳng không thể, ai ngờ đối phương đứng đắn trả lời: "Dị giới đối với tôi đều có pháp tắc hạn chế, nếu là cảm ứng được nhân vật mục tiêu tôi sẽ tự nhắc nhở cô, thời điểm còn lại, cô cứ xem như tôi không tồn tại đi."
"...... Anh lười như vậy, người chế tạo anh biết không?"
"Biết."
"......"
Cô nên cao hứng cuối cùng không phải là "Không biết" sao?
Thu Vãn mới vừa phục hồi tinh thần lại, liền nghe Phan Ninh nói: "Không thể ngờ được, dưới sự cai trị của bản quan, huyện Gia Lăng vậy mà phát sinh liên tiếp tam tông án mạng." Thanh âm hắn phá lệ lạnh lẽo: "Là bản quan vô năng, thẹn với bá tánh Gia Lăng."
Mọi người đều bị hù chết đứng, không dám nói thẳng.
"Nhưng việc đã đến nước này, chỉ có mau chóng tìm ra chân tướng, mới có thể khiến cho Gia Lăng trở về với ánh nắng lanh lảnh." Hắn hỏi Triệu Hà: "Năm đó Lâm thị đã gả vào Triệu gia như thế nào, mấy năm nay có phải đã kết thù với kẻ nào không?"
Triệu Hà nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhìn về phía Thu Vãn.
Thu Vãn: "......"
Cô thật muốn mắng to một câu vô sỉ!
Còn đỡ, Triệu Hà chung quy vẫn giữ được điểm mấu chốt: "Bẩm đại nhân, thảo dân năm đó tang ngẫu*, có bà mối tới nói vun vào, thảo dân thấy Lâm gia cũng là người không tồi, hậu trạch* Triệu phủ lại cần người lo liệu, nên liền đồng ý. Về phần kẻ thù, phu nhân lúc nhỏ khi bệnh tật ốm yếu, may mắn được cao tăng chỉ điểm, nói nàng qua hai mươi lăm tuổi mới có thể cùng người ngoài tiếp xúc, nếu không chắc chắn sẽ chết non, bởi vậy trước khi phu nhân gả cho thảo dân thì không ra khỏi cửa, có lẽ sẽ không cùng người khác kết thù. Mà mấy năm nay, nàng ở Triệu phủ lo liệu việc nhà, hầu hạ già trẻ, trong ngoài không có người nào không khen nàng hiền huệ hiền lành, chỉ là gần đây nhất mới......"
[*] Tangngẫu: mất vợ, góa
[*] Hậu trạch: việc trong nhà
Triệu Hà trộm liếc qua Thu Vãn, ánh mắt lập loè: "Tuy rằng nàng cùng Vãn Nương có chút mâu thuẫn, nhưng Vãn Nương lại là một người không có tâm cơ, chịu buồn bực cũng không biết nói ra, càng miễn bàn làm ra chuyện mưu hại mẹ kế táng tận lương tâm này."
Thu Vãn thấy tầm mắt Phan Ninh đảo qua, hơi có chút ý tứ sâu xa, cô ngượng ngùng mà cười cười, trong lòng lại đem Triệu Hà ra mắng không dưới trăm lần.
"Ngươi xác định trước khi Lâm thị gả cho ngươi không ra khỏi Lâm gia, hoặc là việc này chỉ là lời nói một bên của đối phương?" Phan Ninh nói thẳng: "Trước khi Lâm thị truyền ra tin tức đợi gả, ngươi đã nghe nói qua Lâm gia có vị nữ nhi thân thể yếu đuối hay không?"
Vẻ mặt Triệu Hà nghiêm túc, chỉ mới vài câu hỏi chuyện đã là làm ông kinh hãi không thôi, trả lời: "Những việc trước khi cưới của phu nhân, đều là Lâm gia nói cho thảo dân, trước đó, thảo dân quả thật chưa từng nghe qua tin tức của phu nhân, nhưng có cái gì không ổn?"
Phan Ninh biểu tình phức tạp mà nhìn ông ta một cái, nói: "Ngươi có biết vì sao sáu năm trước Lâm gia dọn đi Bành thành hay không?"
Triệu Hà nghĩ nghĩ, chần chờ nói: "Hình như là một vị cô nãi nãi* ở Lâm gia mất? Thảo dân nhớ rõ chuyện kia khiến tâm tình phu nhân rất kém, vì thế hỏi nhiều mấy câu, nàng nói vị trưởng bối kia ở Lâm gia lời nói rất có trọng lượng, nàng ta vừa mất, Lâm gia liền muốn lật trời." Hắn chậm rãi nhớ lại nói: "Quả nhiên, Lâm gia bỗng nhiên liền quyết định đi ra ngoài Bành thành cách cả ngàn dặm, bọn họ ở huyện Gia Lăng ba đời kinh doanh, thế nhưng nói bỏ liền bỏ, trong sáu năm qua không một tin tức."
[*] Cô nãi nãi: bà cô (cô của bố) – chỉ người con gái đã lấy chồng
"Kỳ thật, là Triệu phu nhân thuyết phục bọn họ dời đi, còn trợ cấp không ít tiền bạc."
"......" Ông ta đột nhiên vỗ đùi: "Khó trách! Lâm thị trắng trợn tham ô của hồi môn của Trần thị ước chừng chính là ở sáu năm trước!" Ông ta chợt dừng một chút, có chút hối hận vì không cẩn thận nói ra việc xấu trong nhà, nhưng rất nhanh ông lại trấn định nói: "Thảo dân mấy ngày nay mới biết được, nàng đem của hồi môn của Trần thị hơn phân nửa tặng cho nhà mẹ đẻ, hi vọng là giúp đỡ Lâm gia rời đi, nhưng vì sao nàng phải làm như vậy? Có nhà mẹ đẻ ở đây không tốt sao?"
"Đó là bởi vì, Lâm thị vốn không phải là người Lâm gia."
"......"
Giọng nói Phan Ninh thản nhiên, nhưng không khác nào quăng xuống một cục đá lớn ở trong lòng Triệu Hà cùng Thu Vãn, hai người đều cứng đờ.
"Tháng trước, bản quan phái người tiến đến Bành thành điều tra Lâm gia, nhưng Bành thành đường xa, cách Gia Lăng huyện chừng hơn ngàn dặm, hôm qua mới được thuộc hạ hồi âm. Hóa ra trước khi Lâm thị xuất hiện, nghe đồn Lâm gia chưa bao giờ có nữ nhi ốm yếu, nàng giống như trống rỗng mà sinh ra. Càng kỳ quái chính là, Lâm thị mãi đến hai mươi lăm tuổi mới có trên gia phả, việc này còn từng đưa tới tộc lão nào đó dị nghị, nói điều này khiến cả nhà sẽ gặp tai vạ, mới khiến cho tổ tông thiên địa không dung tha, nhưng cuối cùng cũng bị một vị cô nãi nãi của Lâm gia áp đảo." Phan Ninh nhẹ nhàng thở dài: "Có lẽ, nàng ta chính là vị kia mà Triệu lão gia nói."
"......"
"Nhưng việc này chung quy cũng làm người trong Lâm gia tâm sinh bất mãn, bởi vậy sau khi vị cô nãi nãi kia mất đi, bọn họ liền mượn chuyện này uy hiếp Lâm thị, nói muốn bóc trần thân phận của nàng. Lâm thị bị buộc không có cách nào, buộc phải bỏ tiền tiêu tai. Chỉ là Lâm thị động một ít tâm tư, cố tình tặng nhiều tiền bạc, dụ dỗ người Lâm gia rời đi, trời nam đất bắc, từ nay về sau Lâm gia sẽ không thể tới phiền nàng."
"Vậy mẫu thân cuối cùng là ai? Nàng không phải là người Lâm gia, vị cô nãi nãi kia vì sao lại phải giúp nàng gạt người?" Mà ngươi, vì sao phải tra Lâm gia?
Lúc này Triệu Hà đã ngốc, chỉ có Thu Vãn còn có thể bình thường mà tự hỏi, cô giấu đi một câu cuối cùng, bởi vì cô biết, dù cho cô hỏi ra miệng Phan Ninh cũng sẽ không nói, nhưng trong lòng cô không khỏi suy đoán, chẳng lẽ trên người Lâm thị thực sự có bí mật động trời?
Phan Ninh chỉ là lắc đầu, "Bản quan cũng đang điều tra."
Hắn che giấu không nói chính là, vài thập niên trước, Lâm gia từng tặng một nữ hài vào cung, sau đó nàng ta lại thành thị nữ Thược Dược của thất công chúa điện hạ đương triều, mà Lâm gia mua bán cũng là đoạn thời gian này hưng thịnh lên, bất quá việc này đã ở niên đại xa xôi, Lâm gia lại từ trước đến nay che giấu, hiện giờ đã ít có người biết. Thược Dược ngoài hai mươi lăm tuổi được trả về Lâm gia, lại được người cho phép, thành cô nãi nãi đã gả của Lâm gia, nhưng vẫn luôn duy trì địa vị đã nói là làm trong tộc Lâm thị, sáu năm trước, nàng ta sinh bệnh nặng, cứ như vậy chết đi.
Mà hắn cũng chưa bao giờ nói với mọi người, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm thị, đối phương dưới tình thế cấp bách hướng hắn tiến hành lễ bái lễ tiết, thế nhưng giống như được lễ nghi cung đình dạy dỗ nhiều năm.
Một người quen thuộc lễ tiết trong cung, là cung nữ thả ra ngoài bỗng nhiên xuất hiện ở Lâm gia, do là thị nữ trước của thất công chúa chống lại nghị luận của mọi người để bà ta có tên trên gia phả, Phan Ninh có lý do hoài nghi, Lâm thị cũng xuất thân là cung nữ, lại cùng phủ thất công chúa có chút liên lụy, nếu không Thược Dược sẽ không hao hết tâm tư để giúp bà ta.
Thân phận cung nữ của Lâm thị, rất có thể cất giấu bí mật to lớn, mà điều này, mới là nguyên nhân làm cho bà ta tử vong! Về phần Triệu Thu Yến chết đi, Phan Ninh hoài nghi cũng là do bà ta dựng lên, nếu không một nữ tử mười ba tuổi gia đình giàu có, có chỗ nào dễ dàng rước lấy tử thù như vậy?
Hung thủ Đông Mai tuy nhận tội đền tội, nhưng ngày ấy lại âm thầm giao cho hắn một bao địa y, tầng giấy dầu bên ngoài còn viết "Kinh thành cứu huynh" bốn chữ, chữ viết qua loa, xem ra là viết vô cùng vội vàng. Hắn suy tư hồi lâu liền nghĩ đến một loại khả năng —— địa y là thực vật không rễ, vô căn*, thái giám cũng thường bị gọi là người vô căn, mà có thể sai khiến thái giám chỉ có thể là hậu duệ quý tộc, cái này liền cùng kinh thành tương hợp. Đông Mai gọi là huynh trưởng, thân phận cùng bà ta giống nhau, chẳng lẽ là thái giám trong kinh?
[*] Vô căn = không có rễ
Đông Mai đưa ra điểm đáng ngờ, làm hắn nghĩ phải tra lại Triệu phủ, đặc biệt là Lâm thị làm hắn chú ý, tra tới Lâm gia, cũng mới có thể ở thôn Ngũ Dặm gặp gỡ Triệu đại tiểu thư, lúc sau hắn lại từ trong miệng nha hoàn của đối phương biết được, Đông Mai vào Triệu phủ thay vì nói là nơi chốn trùng hợp, không bằng nói là trăm phương ngàn kế. Nếu nàng ta lao lực tâm tư như vậy, nhất định có mục đích riêng, tại sao người lại không chịu nổi Triệu Thu Yến tra tấn liền giết người? Từ đủ loại hành vi của Đông Mai xem ra, nàng ta làm những việc này đều không phải là cam tâm tình nguyện, hơn phân nửa là chịu người bức bách, người sau lưng là ai?
Hắn đi điều tra người môi giới Đại Hưng, đặc biệt là mẹ mìn bán Đông Mai vào phủ, nhưng vừa nghe được tin tức một tháng trước mẹ mìn kia liền bị tiểu bối trong nhà đưa về quê hưởng phúc, tính tính thời gian, đúng là ngày mà Triệu Thu Yến cùng Đông Mai xảy ra chuyện. Nhưng bộ khoái* theo hộ tịch mẹ mìn đi tìm, thế nhưng không tìm được người này, đến nay vẫn bặt vô âm tín.
[*] Sai dịch (chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời trước)
Một mẹ mìn nho nhỏ, che giấu sâu đến như vậy, cả sự kiện các mối nghi ngờ trùng trùng điệp điệp, hắn đặt mình ở giữa phảng phất như bị sương mù bao phủ. Mãi cho đến khi thuộc hạ truyền đến tin tức về Lâm thị, hắn mới ẩn ẩn nhìn thấy một tia ánh rạng đông, đang muốn dẫn người tới hỏi chuyện, ai ngờ người vậy mà đã chết, chuyện này bảo hắn làm sao không giận?
"Đại nhân, xa phu tìm được rồi." Cách đó không xa, nha sai hô lớn, hắn đi phía sau theo chiếc xe ngựa, vó ngựa đá đá đạp đạp lên bùn trên mặt đất.
Mã xa phu dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người nơm nớp lo sợ mà nói chuyện đã trải qua, hóa ra nửa đường đi điền trang, phu nhân bỗng nhiên bảo hắn đi vòng qua ngoại ô, đến nơi rồi liền tự mình xuống xe, vội vã vào cánh rừng. Lúc đó hắn cũng cảm thấy không tốt, chính là tôn nghiêm phu nhân nhiều năm xây dựng, hắn không dám không nghe.
"Đại nhân, ở trên xe ngựa chúng ta tìm được một tờ giấy này." Có một nha sai khác tiến lên, trình lên một tờ giấy nhỏ.
Phan Ninh kế đó vừa thấy, chữ viết bên trên qua loa mà viết rằng: "Người giết hại Triệu Thu Yến còn có một người khác, nếu Triệu phu nhân có tâm, có thể một mình tới rừng cây ngoại ô tiếp tục."
Hắn đem tờ giấy thu vào trong lồng ngực, thầm nghĩ tờ giấy này có lẽ không có lừa bà ta, người mà bà ta thấy trước khi chết, mới là hung phạm phía sau màn.
- --------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook