Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 44: Tôi Tới Cứu Vớt Cuộc Đời Cậu (14)

Lưu Viễn nhìn bóng dáng hai người kia đi xa thì thẫn thờ thở dài, mặc dù cậu ta biết chút kết quả nhưng vẫn thấy có chút tiếc nuối.

“Cậu đứng ngốc ở giữa sân trường làm gì?” Trường Ca nhíu mày, lại thấy ánh mắt Lưu Viễn vẫn luôn dõi theo bóng dáng của hai nam sinh phía xa thì lập tức không vui, hắn vỗ vai Lưu Viễn một cái, sau đó quát lớn: “còn đứng đây làm gì, bọn họ vẫn đang ở nhà ăn chờ mỗi cậu kia kìa!”

“Này, cậu muốn làm gì, nếu cậu muốn học võ thì tôi dạy cậu, chỉ là không được nhận thôi mà, có gì đáng buồn đâu chứ? Đi với đại ca, đại ca đây dạy cậu đánh nhau!”

Lưu Viễn liếc mắt nhìn hắn, cũng bởi vì câu dáng người nhỏ gọn, cao có mỗi mét sáu, vậy lên mỗi lần nói chuyện với Trường Ca thì lại phải ngẩng đầu lên, nhìn dáng người người trước mắt cao lớn, làn da lúa mạch khỏe khoắn, ngũ quan rõ nét nhưng lại có chút hung dữ hắn liền nhíu mày, không vui mà đi nhanh hơn.

Đừng bảo vì sao cậu ta không muốn thấy Trường Ca, cũng bởi cậu ta ghen tỵ chết đi được, đều là người, vì sao cậu trời sinh đã là dáng người nhỏ gọn, răng trắng môi hồng không khác gì tiểu bạch kiểm, mà Trường Ca thì lại, trời sinh vóc dáng cao lớn, khoẻ mạnh, ngũ quan rõ nét nam tính như thế..

Hừ, đã vậy tính tình còn xấu, chuyên môn bắt nạt cậu!

Lưu Viễn càng nghĩ càng bực bội, chân đi cũng nhanh hơn.

Tháng sáu, mùa hè nóng gắt, tiếng ve kêu inh ỏi, phượng nở đỏ rực cả một phương trời, là tháng của tuổi học trò, với những tà áo trắng tinh tràn đầy sức sống, những năm tháng ôm ấp bao nhiêu ước mơ và hoài bão của tuổi trẻ.

Cũng nhờ Lăng Tiêu giúp đỡ, lực học của Từ Mạc ngày càng cải thiện, kết quả thi cuối năm cũng chỉ đứng sau một người là Lăng Tiêu, kết quả cao xếp thứ hai của toàn trường, thật sự lực học này thay đổi tới chóng mặt, cậu ta xếp thứ hai cũng là bởi vì kém Lăng Tiêu có một điểm.

Thậm chí thầy cô trong trường còn hoài nghi rằng hắn gian lận, cuối cùng sau bao nhiêu lần kiểm chứng lại giáo viên công bố kết quả.

Nghỉ hè ba tháng, trong ba tháng hè này Lăng Tiêu cũng chỉ ở nhà mà giúp Từ Mạc ôn thi vào trường đại học trọng điểm.

Từ Mạc rất thông minh, năng lực học tập cũng tốt, cậu ta muốn thi vào một trường đại học đứng hàng đầu cả nước quả thực chẳng khó khăn gì.

Lăng Tiêu nhìn đáp án đề toán Từ Mạc giải xong liền gật đầu tán thưởng: “rất tốt, thật ra cậu rất có năng khiếu về mấy môn tự nhiên, nếu theo học mấy ngành đấy thì rất có triển vọng”

“Cậu điền đơn vào vào trường nào?” Lăng Tiêu mỉm cười hỏi hắn.

Từ Mạc dừng bút một chút, đầu cũng không ngẩng lên, sau đó tiếp tục làm mấy đề toán bên dưới, mấp máy môi: “theo cậu”

Lăng Tiêu nghe vậy liền im lặng không nói, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh một lúc lâu, hắn mới mở miệng: “thật ra mình không tính thi đại học”

Bắc Trạch đã sống hết một đời, hắn ta không còn thích những nơi ồn ào náo nhiệt nữa.

Lăng Tiêu tất nhiên cũng tôn trọng nguyện vọng của cậu ta mà làm theo.

Hơi sửng sốt, Từ Mạc nhíu mày, hắn ngẩng đầu lên đối diện với Lăng Tiêu, nghi hoặc hỏi: “vì sao?”

Lăng Tiêu lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía xa, khuôn mặt có chút hoài niệm: “đời này mình chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, mở một cửa tiệm nhỏ, nuôi một chú mèo trắng, vẽ tranh, bán hoa, ngày ngày nằm trên một chiếc ghế dài đón nắng, an yên như vậy là đủ”

Từ Mạc mím môi, mãi sau mới lên tiếng: “vậy sau khi học xong..mình còn có thể thấy cậu không?”

Lăng Tiêu sững sờ trong giây lát, sau đó bật cười: “sẽ”

Sau này có duyên thì sẽ gặp lại, nhưng bọn họ lại giống như bèo dạt gặp nhau, cũng không biết rằng có thứ gọi này sau này không nữa, tất nhiên mấy thứ này Lăng Tiêu không có nói.

Đợi tới khi có kết quả thi đại học cũng là tám tháng sau.

Từ Mạc cầm lấy chiếc giấy trên tay, vừa bước ra khỏi cổng trường thì đã thấy thân ảnh cao gầy đứng phía xa, cậu ta mỉm cười, chạy nhanh tới chỗ hắn.

“Mình thi đậu rồi” Từ Mạc nói.

“Ừ, thật ra hôm nay mình tới để đưa cho cậu cái này”

“Hửm, thứ..” nhìn thấy tập hồ sơ trước mặt, Từ Mạc hơi ngờ vực, sau đó cầm lấy nó, khó hiểu mà mở ra xem.

Nhìn nội dung bên trong, Từ Mạc ngẩn người một chút, bờ môi mím lại tới trắng bạch, tay run run mà nhìn bảng số liệu trước mắt.

“Cậu..” giống như không thể tin được, Từ Mạc nhìn Lăng Tiêu, cả nửa ngày không nói lên lời.

Ngược lại, Lăng Tiêu lại rất bình tĩnh, hắn lạnh nhạt nhìn Từ Mạc, nói: “đúng vậy, tất cả đều là sự thật, mình cũng đã liên hệ với mẹ ruột của cậu, bà ấy đang chờ cậu ở nhà”

Nói rồi, Lăng Tiêu xoay người muốn bỏ đi, Từ Mạc đứng sau hoảng hốt một chút, vội vàng chạy tới bắt lấy cánh tay của hắn, gọi lớn: “Bắc Trạch!”

Lăng Tiêu ngoảnh đầu lại, trầm mặc chờ hắn nói.

Cái sự trầm mặc này, vô tình lại khiến Từ Mạc hận không thể đánh bay nó.

Từ trước tới giờ, hắn chưa từng thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt Bắc Trạch.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương