Lục Sanh bị Thẩm Lâm Thần một đường vác xuống lầu, trực tiếp ném vào trong xe.

Cậu còn chưa kịp ngồi dậy, đôi tay đã bị một phen bắt lấy giơ ấn trên đỉnh đầu, đôi môi bị hung hăng hôn lấy, mang theo sự trừng phạt từng cái từng cái áp xuống.

"Ngô!"Đầu lưỡi bị mút thật mạnh, có chút đau đớn, Lục Sanh theo bản năng quay mặt đi muốn né tránh cái hôn mang đầy tính xâm lược nay.

Động tác né tránh này khiến cho lửa giận trong đáy mắt của Thẩm Lâm Thần càng sâu hơn, một bàn tay nâng gáy của Lục Sanh lên, trực tiếp tăng thêm sức hôn, anh ta bá đạo tham lam nuốt hết hơi thở vào trong miệng, trực tiếp xâm nhập sâu hơn.


Cánh môi kiều diễm tùy ý bị chà đạp gặm cắn, đầu lưỡi mềm ấm gắt gao bị dây dưa, lưỡi bị hôn đến tê dại.

Lục Sanh cả người sức lực đều bị lấy đi sạch sẽ, chỉ có thể bị động mà nằm đó, để cho Thẩm Lâm Thần tuỳ ý muốn làm gì thì làm.

Thẩm Lâm Thần đáy mắt một mảnh đỏ rực, lòng đố kị vừa rồi nỗ lực áp chế, tất cả vì nụ hôn này mà bị phóng ra, tự chủ tự cao tự đại đều không còn tồn tại nữa.

Vốn dĩ chỉ là muốn trừng phạt Lục Sanh một chút, nhưng mới hôn một chút liền không thể vãn hồi.

Nhìn thiếu niên trong lòng bị hôn đến thở hồng hộc, ánh mắt mê ly, hai má ửng đỏ, nỗ lực khắc chế, ánh mắt đặc sệt như máu, đen tối khó lường.

Lục Sanh lông mi dài hơi rung rung, môi khẽ hé nhẹ nhàng thở hổn hển.

Cậu nhìn vào mắt của Thẩm Lâm Thần, chỉ cảm thấy mình bị một tấm lưới thật lớn bao lại, bị nhốt trong lòng tràn ngập hormone mạnh mẽ, giống như bị một con mồi bị dã thú theo dõi.


Tay của Thẩm Lâm Thần thuận thế khấu ôm lấy eo của cậu, thoát nhìn giống như chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy, kỳ thật là rất dùng lực, căn bản không cho phép cậu có chút giãy giụa nào.

Hàng cúc áo trên áo sơ mi của Lục Sanh đều do Thẩm Vĩ cởi ra, chỉ là trước đó Thẩm Lâm Thần đã dùng áo khoác của anh ta đem cậu toàn bộ bao bọc lại, hiện giờ áo khoác được mở ra, lộ ra một tảng lớn da thịt trắng nõn.

Thẩm Lâm Thần nhìn thấy làn da trắng nõn kia, môi mỏng mím chặt, cơ hồ mím thành một đường thẳng tắp.

Vừa rồi nếu anh đến chậm một bước, Thẩm Vĩ có phải hay không đã chạm vào chỗ da thịt này, thậm chí còn hôn lên, để lại dấu vết ấn ký không thuộc về anh.

Chỉ là nghĩ như vậy, ánh mắt thâm thúy che kín hung ác nham hiểm, hung ác nham hiểm đến phảng phất có thể tích ra thủy.

Không khí bên trong xe dần dần trở nên lạnh lẽo, Thẩm Lâm Thần quanh thân nháy mắt trở nên rất nguy hiểm.

Lục Sanh nhìn anh ta, ánh mắt lóe lóe, cậu có dự cảm, nếu là lại không nói cái gì, một lát khẳng định sẽ bị lăn lộn thật thảm! "Tôi không muốn cùng Thẩm Vĩ làm cái gì cả, cho dù anh không tới, tôi cũng chuẩn bị đánh hắn ngất đi.


" Cậu không nghĩ giải thích quá nhiều, chỉ là biểu lộ lập trường của mình, cậu tuyệt đối không có khả năng cùng tên cặn bã Thẩm Vĩ kia phát sinh quan hệ! "Liền tính là như vậy, tôi cũng không cho phép! Bảo bối, trên người của em mỗi một chỗ đều là của tôi, tôi sẽ không cho phép bất luận kẻ nào chạm vào dù chỉ là một chút, thậm chí là xem một cái cũng không được!" Thẩm Lâm Thần nhìn Lục Sanh thật sâu, ngữ khí ra lệnh không thể cự tuyệt, cường thế bá đạo tới cực điểm.

"Bảo bối, cùng Thẩm Vĩ chia tay đi, trực tiếp giải quyết hắn, không cần lại cùng hắn có một chút liên quan nào nữa, nếu không tôi thật sự không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì đâu!" Khi hắn nói lời này, cả người đều áp trên người Lục Sanh, hai người dán vào nhau, thân mật đến người khác nhìn đến đều sẽ đỏ mặt.

Lục Miểu đứng ở một góc ngược sáng, nhìn chiếc Aston Martin ở phía xa kia hai người bên trong không coi ai ra gì mà đang thân thiết.

Cậu ta vốn dĩ làm thế nào cũng không gọi được cho Diêu Thành, lại nhìn thấy tin tức, lòng nóng như lửa đốt không biết bây giờ nên làm cái gì, mới chạy lại đây tìm Thẩm Vĩ, căn bản không nghĩ tới cư nhiên sẽ nhìn thấy Lục Sanh cùng nam nhân khác ở bên nhau.

Cậu ta lấy điện thoại ra, lặng lẽ chụp vài bức ảnh.

"Lục Sanh, ngươi muốn uy hiếp ta, ta đây liền đem ảnh chụp cho Thẩm đại ca xem, làm hắn thấy rõ ràng ngươi căn bản là cái lả lơi ong bướm tiện / hóa!".


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương