Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang
-
Chương 89
Toàn bộ Dịch Đình như một ao nước đọng bốc mùi, không gợn nổi một tia sóng, nhưng chuyện Lý cô cô bị bệnh, lại khiến Dịch Đình nổi lên phong ba.
Tâm trạng tất cả mọi người rất phức tạp, họ hy vọng Lý cô cô sớm chết, rất trông chờ vào điều đó.
Cho dù Lý cô cô chết, cũng là bị cuốn chiếu xách ra cung, có người nhà còn đỡ, được người nhà mang đi, nếu không có người nhà thì sẽ bị ném vô bãi tha ma.
Kẻ có lòng tốt thì đào cho cái hố, còn không kiên nhẫn thì trực tiếp để ngươi phơi thây ngoài đồng hoang.
Cũng có người e sợ cô cô chưởng sự mới tới làm cho cuộc sống của bọn họ càng thêm khó khăn. Nhất là những ma ma quản sự, người mới tới nhậm chức, không biết đám cựu thần các nàng còn được quản sự nữa hay không.
Một nơi nhỏ bé như Dịch Đình còn phức tạp đấu đá nhau như vậy, thì nói chi toàn bộ hoàng cung.
Hoàng đế ở đỉnh kim tự tháp, bên dưới là hoàng hậu, phi tử thì được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, dưới nữa là nô tài, nô tài cũng chia thành đủ loại, tạo thành một cái kim tự tháp to lớn.
Lòng người ở Dịch Đình thấp thỏm lên xuống, Phù Gia hỏi ma ma quản sự: “Thái y có tới khám cho cô cô chưa?”
Ma ma quản sự cáu kỉnh nói: “Lo làm cho tốt việc của ngươi đi, đây không phải là chuyện ngươi nên lo, thái y chỉ khám bệnh cho quý nhân thôi.”
Đâu mà tới phiên đám nô tài bọn họ chứ, đừng thấy Lý cô cô ở Dịch Đình oai phong như vậy, nhưng ở trong cung chả là cái thá gì cả.
Ngay lập tức Phù Gia Mao Toại tự đề cử* bản thân: “Ma ma, ta biết chút y thuật, hay là để ta tới xem cô cô thử.”
*Mao Toại tự đề cử: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.
Ma ma quản sự không tin nha đầu này sẽ biết y thuật, nhất định là nàng muốn tới trước mặt Lý cô cô ra vẻ.
Có điều bệnh của Lý cô cô thật sự rất nghiêm trọng, có thể tốt lên không còn chưa biết, muốn tới nịnh hót một chút còn không biết sẽ có kết cục gì nữa.
Đến lúc đó cô cô chưởng sự mới tới, người đầu tiên bị xui xẻo là những người thân tín trước đây.
Thế nhưng ma ma quản sự vẫn mang theo tâm lý chữa ngựa chết thành ngựa sống, mang Phù Gia tới trước mặt Lý cô cô.
Vừa tới gần phòng của Lý cô cô, đã nghe thấy mùi thuốc, ngoài cửa phòng có nha hoàn đang sắc thuốc.
Phù Gia đi vào phòng, mùi thuốc càng thêm nồng nặc trộn lẫn mùi cứt đái.
Không còn cách nào, bệnh đến nỗi không thể xuống giường, mọi thứ đều phải giải quyết trên giường, không khỏi dính chút mùi.
Một người bị bệnh, ở hoàng cung thờ ơ này, chính là đồ vô dụng, sẽ bị vứt bỏ.
Hai má Lý cô cô hóp vào, dưới mắt đen thui, sắc mặt vàng vọt, hơi thở mỏng manh, giống như sẽ tắt thở ngay tức khắc vậy.
Lý cô cô nghe thấy tiếng động, khó khăn mở mắt, đôi mắt bà đục ngầu, qua lúc lâu mới thấy rõ hai người trước mặt.
Lý cô cô chất vấn ma ma quản sự: “Nàng ta là ai?”
Nhưng giọng của bà nhỏ như tiếng muỗi kêu, không hề oai phong như lúc Phù Gia mới tới Dịch Đình.
Ma ma quản sự thấy Lý cô cô như vậy, trong lòng thở dài một hơi, bệnh nặng như vậy xem ra sống không được bao lâu nữa, trong giọng nói có phần thờ ơ: “Tiểu nha đầu này nói mình có thể khám bệnh, nên ta dẫn nàng đến, thử xem có dùng được không.”
Lý cô cô thấy gương mặt trẻ tuổi mộc mạc. Loại nha đầu này sao mà biết y thuật được chứ. Không lẽ ma ma quản sự muốn giết chết bà, xong tìm một người tới chịu tội thay.
Trong lòng Lý cô cô sốt ruột, bắt đầu ho khan, lồng ngực vang lên từng tiếng hí, tựa như chú chim đang hấp hối.
Ma ma quản sự thấy Lý cô cô như vậy, sự khinh thường trong mắt càng thêm rõ ràng. Sống không được, vậy thì bà bắt đầu phải lo liệu cho cuộc sống tương lai rồi, nhanh đi hỏi thăm xem ai là cô cô chưởng sự mới mới được, sớm tạo quan hệ.
Ma ma quản sự bắt đầu phách lối quan sát căn phòng, xem trong phòng có đồ gì đáng giá không.
Tâm trạng tất cả mọi người rất phức tạp, họ hy vọng Lý cô cô sớm chết, rất trông chờ vào điều đó.
Cho dù Lý cô cô chết, cũng là bị cuốn chiếu xách ra cung, có người nhà còn đỡ, được người nhà mang đi, nếu không có người nhà thì sẽ bị ném vô bãi tha ma.
Kẻ có lòng tốt thì đào cho cái hố, còn không kiên nhẫn thì trực tiếp để ngươi phơi thây ngoài đồng hoang.
Cũng có người e sợ cô cô chưởng sự mới tới làm cho cuộc sống của bọn họ càng thêm khó khăn. Nhất là những ma ma quản sự, người mới tới nhậm chức, không biết đám cựu thần các nàng còn được quản sự nữa hay không.
Một nơi nhỏ bé như Dịch Đình còn phức tạp đấu đá nhau như vậy, thì nói chi toàn bộ hoàng cung.
Hoàng đế ở đỉnh kim tự tháp, bên dưới là hoàng hậu, phi tử thì được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau, dưới nữa là nô tài, nô tài cũng chia thành đủ loại, tạo thành một cái kim tự tháp to lớn.
Lòng người ở Dịch Đình thấp thỏm lên xuống, Phù Gia hỏi ma ma quản sự: “Thái y có tới khám cho cô cô chưa?”
Ma ma quản sự cáu kỉnh nói: “Lo làm cho tốt việc của ngươi đi, đây không phải là chuyện ngươi nên lo, thái y chỉ khám bệnh cho quý nhân thôi.”
Đâu mà tới phiên đám nô tài bọn họ chứ, đừng thấy Lý cô cô ở Dịch Đình oai phong như vậy, nhưng ở trong cung chả là cái thá gì cả.
Ngay lập tức Phù Gia Mao Toại tự đề cử* bản thân: “Ma ma, ta biết chút y thuật, hay là để ta tới xem cô cô thử.”
*Mao Toại tự đề cử: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.
Ma ma quản sự không tin nha đầu này sẽ biết y thuật, nhất định là nàng muốn tới trước mặt Lý cô cô ra vẻ.
Có điều bệnh của Lý cô cô thật sự rất nghiêm trọng, có thể tốt lên không còn chưa biết, muốn tới nịnh hót một chút còn không biết sẽ có kết cục gì nữa.
Đến lúc đó cô cô chưởng sự mới tới, người đầu tiên bị xui xẻo là những người thân tín trước đây.
Thế nhưng ma ma quản sự vẫn mang theo tâm lý chữa ngựa chết thành ngựa sống, mang Phù Gia tới trước mặt Lý cô cô.
Vừa tới gần phòng của Lý cô cô, đã nghe thấy mùi thuốc, ngoài cửa phòng có nha hoàn đang sắc thuốc.
Phù Gia đi vào phòng, mùi thuốc càng thêm nồng nặc trộn lẫn mùi cứt đái.
Không còn cách nào, bệnh đến nỗi không thể xuống giường, mọi thứ đều phải giải quyết trên giường, không khỏi dính chút mùi.
Một người bị bệnh, ở hoàng cung thờ ơ này, chính là đồ vô dụng, sẽ bị vứt bỏ.
Hai má Lý cô cô hóp vào, dưới mắt đen thui, sắc mặt vàng vọt, hơi thở mỏng manh, giống như sẽ tắt thở ngay tức khắc vậy.
Lý cô cô nghe thấy tiếng động, khó khăn mở mắt, đôi mắt bà đục ngầu, qua lúc lâu mới thấy rõ hai người trước mặt.
Lý cô cô chất vấn ma ma quản sự: “Nàng ta là ai?”
Nhưng giọng của bà nhỏ như tiếng muỗi kêu, không hề oai phong như lúc Phù Gia mới tới Dịch Đình.
Ma ma quản sự thấy Lý cô cô như vậy, trong lòng thở dài một hơi, bệnh nặng như vậy xem ra sống không được bao lâu nữa, trong giọng nói có phần thờ ơ: “Tiểu nha đầu này nói mình có thể khám bệnh, nên ta dẫn nàng đến, thử xem có dùng được không.”
Lý cô cô thấy gương mặt trẻ tuổi mộc mạc. Loại nha đầu này sao mà biết y thuật được chứ. Không lẽ ma ma quản sự muốn giết chết bà, xong tìm một người tới chịu tội thay.
Trong lòng Lý cô cô sốt ruột, bắt đầu ho khan, lồng ngực vang lên từng tiếng hí, tựa như chú chim đang hấp hối.
Ma ma quản sự thấy Lý cô cô như vậy, sự khinh thường trong mắt càng thêm rõ ràng. Sống không được, vậy thì bà bắt đầu phải lo liệu cho cuộc sống tương lai rồi, nhanh đi hỏi thăm xem ai là cô cô chưởng sự mới mới được, sớm tạo quan hệ.
Ma ma quản sự bắt đầu phách lối quan sát căn phòng, xem trong phòng có đồ gì đáng giá không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook