Phù Gia thấy tinh thần Tiêu An hơi uể oải, cần phải ăn nhiều chút, giữ gìn cơ thể cho tốt.

Tiêu An nhìn khuôn mặt trắng bệch tới trong suốt của Phù Gia, có lẽ hắn đã quen với cảm giác nguy hiểm này, nên ít nhất hiện giờ Tiêu An không có cảm giác muốn co chân bỏ chạy.

“Mẹ của cô ngã bệnh, nội tạng suy yếu, nhất là thận, đã cực kỳ yếu.” Lúc Tiêu An nói chuyện, nhìn chằm chằm vào mắt Phù Gia.

Phù Gia ngạc nhiên “a” một tiếng, trong chớp mắt rạo rực lên cơn sóng, vừa trong veo lại lạnh lùng: “Mẹ của tôi bị bệnh à, khi nào vậy?”

Sau đó cô thở dài một hơi: “Suy thận sao, bà ấy bị bệnh này, tôi cũng không bất ngờ lắm, suy cho cùng thì bệnh của tôi là bị di truyền mà.”

Quả đấm của Phù Gia nện vào lòng bàn tay kia: “Tôi đi xin tiền phó viện trưởng, mẹ tôi bị bệnh rồi, phải gửi cho bà ấy chút tiền.”

Dứt lời, cô đi vào phòng làm việc của phó viện trưởng lần nữa.

Tiêu An đứng trước cửa, nghe cuộc đối thoại bên trong, hắn giương mày, thật khó hiểu.

Hắn hỏi Phù Gia: “Mẹ của cô đối xử như vậy với cô, cô còn cho tiền bà ta chữa bệnh, cô không hận bà ta sao?”

Phù Gia: “Chẳng phải tôi có nghĩa vụ chăm sóc bà ta à. Dù sao cũng phải cho, chẳng bằng dứt khoát đưa.”

Vả lại…Bà ta cũng không sống được bao lâu nữa.

Nội tạng suy kiệt a!

Tiêu An nghe giọng điệu của cô, rất bình thản, không yêu, cũng không hận, rất lãnh đạm.

Phù Gia hỏi Tiêu An: “Anh không muốn bồi tôi ngủ đúng không, tôi thấy phó viện trưởng bảo tôi đừng kêu anh ngủ với tôi nữa. Thôi bỏ đi, tôi đổi người khác.”

Tiêu An:…

Đổi người ngủ cùng?

Thật quá đáng!

Sao cô ta có thể tỏ ra tự nhiên như thế chứ, còn muốn đổi người ngủ cùng.

Thật không biết xấu hổ, cô có phải con gái không vậy!

Tiêu An cảm thấy mình không còn miếng danh tiếng nào nữa, hắn khó khăn nở nụ cười: “Tôi có thể, không cần đổi.”

Phù Gia hỏi: “Thật hả, không cưỡng ép anh đâu đó?”

Khuôn mặt Tiêu An cứng đờ: “Không hề, không hề cưỡng ép gì hết, tôi tự nguyện.”

Đổi sang ai chứ, mấy tên cấp dưới ngu ngốc của hắn hả?

Phù Gia thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt rồi, tôi rất vừa ý anh, không muốn đổi người khác.”

Toàn bộ viện nghiên cứu, chỉ có Tiêu An là ấm áp nhất, tràn đầy sức sống.

Phù Gia hỏi: “Tiêu bộ trưởng, anh vẫn là xử nam nhỉ.”

Tiêu An:????

Hắn hận mình không bị điếc, cái quỷ gì thế này?

Không thể chịu được, không thể chịu được a…

Phù Gia thấy khuôn mặt Tiêu An lúc xanh lúc trắng, cô trái lại còn nở nụ cười vui mừng: “Thế thì tốt, quý trọng cơ thể cho tốt đó.”

Đừng như Lộ Thiệu Quân, là một cái bếp lò bị rò rỉ, ngày ngày đại chiến 300 hiệp với Vệ An Huyên, ghét bỏ.jpg!

Tiêu An:…

Hắn không biết phải trả lời sao với mấy lời này luôn á.

Vả lại, hắn đêm đêm ghé ký túc xá của Phù Gia, có ai tin hắn chỉ đến ngủ…

Không nói, không nói nữa, lỗ tai Tiêu An đỏ bừng, hắn thật không chịu nổi người phụ nữ này mà.

Chẳng lẽ do cô ta từng kết hôn nên sống khá buông thả chăng?

Đối với chuyện kéo lông dê, người của viện nghiên cứu đều rất hăng hái.

Tuy nhiên, chuyện này được giấu khá kín. Số lượng thuốc là có hạn, chỉ buôn bán trong phạm vi nhỏ, nhưng lượng tiêu thụ lại cực kỳ lớn. Kẻ có tiền bất chấp người trong nhà có bệnh hay không, cũng mua một ít để dự trữ.

Nhưng thuốc là thứ có hạn sử dụng, để hết hạn cũng chẳng xài được.

Những người trong cuộc nhìn đám người điên cuồng, không khỏi lắc đầu ngao ngán.

Nhờ sự đóng góp của mấy người, giờ mấy người mua càng nhiều thì sau này thuốc sẽ càng rẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương