Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang
-
Chương 58
Vệ An Huyên nhanh chóng đi lấy xe, Lộ Thiệu Quân nói: “Để tôi lái.”
Vệ An Huyên rất lo lắng cho cảm xúc của Lộ Thiệu Quân, tâm trạng như vậy mà lái xe có phải hơi nguy hiểm không: “Hay là, để em chạy đi.”
Lộ Thiệu Quân: “Để tôi, giành gì mà giành?”
Vệ An Huyên chỉ có thể để Lộ Thiệu Quân cầm lái. Nhưng ngay sau đó, Vệ An Huyên nhận ra có chuyện không ổn, cô lo lắng hỏi Lộ Thiệu Quân: “Lộ tổng, bây giờ chúng ta đi đâu vậy, đường này không phải là đường về công ty mà.”
Lộ Thiệu Quân: “Tới bệnh viện.”
Vẻ mặt Vệ An Huyên thay đổi trầm trọng, vô cùng trắng bệch: “Sao lại đi bệnh viện, em không muốn đi bệnh viện.”
Cảnh tượng trước đó lại hiện lên trước mắt Vệ An Huyên, cô siết chặt đai an toàn, cả người run rẩy, thảm thiết van nài: “Lộ tổng, em không mang thai, em không muốn đi bệnh viện, anh đừng nghe những gì Lý Y Y nói.”
Chính cô còn không biết mình có thai, thì sao Lý Y Y biết cô có thai được chứ.
Lý Y Y đang châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa cô và Lộ Thiệu Quân.
Sắc mặt Lộ Thiệu Quân trầm ngâm: “Có hay không, đến bệnh viện kiểm tra một chút sẽ biết.”
“Em không đi, em không đi đâu…” Vệ An Huyên la hét chói tai, biểu cảm có hơi điên dại, cô tháo ra đai an toàn, lật đật mở cửa xe lựa chọn nhảy khỏi xe.
Lộ Thiệu Quân sợ hết hồn, lập tức kéo lại Vệ An Huyên đang kích động phát điên, thấy khuôn mặt Vệ An Huyên đầy nước mắt, lớp trang điểm cũng nhòe đi, không khỏi nhẹ giọng: “Cô đừng kích động, lỡ như…”
“Lỡ như…” Lộ Thiệu Quân cắn răng, dường như phải thỏa hiệp gì đó, vẻ mặt hắn uể oải hơn nhiều: “Nếu thật sự có bầu, thì sinh ra đi.”
“Nếu thật sự mang thai, vậy thì sinh đi.”
Vệ An Huyên nghe được lời này, như bị ấn nút tạm dừng, yên lặng xuống, cô sững sờ nhìn bên mặt hắn, khó tin hỏi: “Thật sự sẽ sinh sao.”
Vẫn chưa kiểm tra, cũng chưa xác định được là có thai hay không, mà Vệ An Huyên đã mừng đến rơi nước mắt. Dù thế nào đi chăng nữa, Lộ Thiệu Quân có thể nói ra những lời như vậy, đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Vệ An Huyên sờ bụng, tại giây phút này, cô thật sự có phần mong mình có thai, sinh ra một đứa bé của cô với Lộ Thiệu Quân.
Vệ An Huyên vừa khóc vừa cười nói với Lộ Thiệu Quân: “Cảm ơn anh, Lộ tổng.”
Lộ Thiệu Quân miễn cưỡng nở nụ cười, có hơi không cam lòng, cảm thấy cả đời còn lại của hắn cứ như thế trôi.
Lý Y Y là người phụ nữ đầu tiên hắn yêu, chứa quá nhiều cảm xúc.
Hiện giờ, Lộ Thiệu Quân cảm thấy hơi áy náy với người vợ trước. Cho dù hắn đã cố gắng kìm nén, nhưng chút cảm xúc đó vẫn không ngừng tỏa ra.
Lúc hắn ở bên Lý Y Y, hắn không biết nội tâm Lý Y Y lại mâu thuẫn và đau khổ như vậy.
Nhưng tình cảm hắn dành cho cô là thật, lúc yêu nhau là hết lòng hết dạ.
Tới bệnh viện, Vệ An Huyên bị rút máu kiểm tra xem cô có mang thai không, hai người đều đang chờ đợi kết quả, trong lòng họ đều chứa những kỳ vọng khác nhau.
Sự chờ đợi của hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Báo cáo kiểm tra đã có, Vệ An Huyên mang thai, tháng còn rất nhỏ, nhưng quả thật là có thai.
Vệ An Huyên che miệng, nước mắt lăn dài: “Lộ tổng, anh nói rồi, chúng ta sẽ sinh đứa nhỏ này.”
Sắc mặt Lộ Thiệu Quân cứng ngắc, do dự gật đầu: “Sẽ sinh.”
Vệ An Huyên vô cùng vui mừng, ôm Lộ Thiệu Quân nỉ non. Cô rất vui, cực kỳ vui là đằng khác.
Cô hận không thể tuyên bố với toàn thế giới biết niềm hạnh phúc này. Ngày trước cô kiên trì và bảo vệ cuối cùng cũng đã được đền đáp.
Sau cơn mưa trời lại sáng!
Nhưng Lộ Thiệu Quân lại không vui như Vệ An Huyên, ngược lại còn cảm thấy chán nản và tuyệt vọng một cách lạ thường.
Vệ An Huyên rất lo lắng cho cảm xúc của Lộ Thiệu Quân, tâm trạng như vậy mà lái xe có phải hơi nguy hiểm không: “Hay là, để em chạy đi.”
Lộ Thiệu Quân: “Để tôi, giành gì mà giành?”
Vệ An Huyên chỉ có thể để Lộ Thiệu Quân cầm lái. Nhưng ngay sau đó, Vệ An Huyên nhận ra có chuyện không ổn, cô lo lắng hỏi Lộ Thiệu Quân: “Lộ tổng, bây giờ chúng ta đi đâu vậy, đường này không phải là đường về công ty mà.”
Lộ Thiệu Quân: “Tới bệnh viện.”
Vẻ mặt Vệ An Huyên thay đổi trầm trọng, vô cùng trắng bệch: “Sao lại đi bệnh viện, em không muốn đi bệnh viện.”
Cảnh tượng trước đó lại hiện lên trước mắt Vệ An Huyên, cô siết chặt đai an toàn, cả người run rẩy, thảm thiết van nài: “Lộ tổng, em không mang thai, em không muốn đi bệnh viện, anh đừng nghe những gì Lý Y Y nói.”
Chính cô còn không biết mình có thai, thì sao Lý Y Y biết cô có thai được chứ.
Lý Y Y đang châm ngòi ly gián mối quan hệ giữa cô và Lộ Thiệu Quân.
Sắc mặt Lộ Thiệu Quân trầm ngâm: “Có hay không, đến bệnh viện kiểm tra một chút sẽ biết.”
“Em không đi, em không đi đâu…” Vệ An Huyên la hét chói tai, biểu cảm có hơi điên dại, cô tháo ra đai an toàn, lật đật mở cửa xe lựa chọn nhảy khỏi xe.
Lộ Thiệu Quân sợ hết hồn, lập tức kéo lại Vệ An Huyên đang kích động phát điên, thấy khuôn mặt Vệ An Huyên đầy nước mắt, lớp trang điểm cũng nhòe đi, không khỏi nhẹ giọng: “Cô đừng kích động, lỡ như…”
“Lỡ như…” Lộ Thiệu Quân cắn răng, dường như phải thỏa hiệp gì đó, vẻ mặt hắn uể oải hơn nhiều: “Nếu thật sự có bầu, thì sinh ra đi.”
“Nếu thật sự mang thai, vậy thì sinh đi.”
Vệ An Huyên nghe được lời này, như bị ấn nút tạm dừng, yên lặng xuống, cô sững sờ nhìn bên mặt hắn, khó tin hỏi: “Thật sự sẽ sinh sao.”
Vẫn chưa kiểm tra, cũng chưa xác định được là có thai hay không, mà Vệ An Huyên đã mừng đến rơi nước mắt. Dù thế nào đi chăng nữa, Lộ Thiệu Quân có thể nói ra những lời như vậy, đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Vệ An Huyên sờ bụng, tại giây phút này, cô thật sự có phần mong mình có thai, sinh ra một đứa bé của cô với Lộ Thiệu Quân.
Vệ An Huyên vừa khóc vừa cười nói với Lộ Thiệu Quân: “Cảm ơn anh, Lộ tổng.”
Lộ Thiệu Quân miễn cưỡng nở nụ cười, có hơi không cam lòng, cảm thấy cả đời còn lại của hắn cứ như thế trôi.
Lý Y Y là người phụ nữ đầu tiên hắn yêu, chứa quá nhiều cảm xúc.
Hiện giờ, Lộ Thiệu Quân cảm thấy hơi áy náy với người vợ trước. Cho dù hắn đã cố gắng kìm nén, nhưng chút cảm xúc đó vẫn không ngừng tỏa ra.
Lúc hắn ở bên Lý Y Y, hắn không biết nội tâm Lý Y Y lại mâu thuẫn và đau khổ như vậy.
Nhưng tình cảm hắn dành cho cô là thật, lúc yêu nhau là hết lòng hết dạ.
Tới bệnh viện, Vệ An Huyên bị rút máu kiểm tra xem cô có mang thai không, hai người đều đang chờ đợi kết quả, trong lòng họ đều chứa những kỳ vọng khác nhau.
Sự chờ đợi của hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Báo cáo kiểm tra đã có, Vệ An Huyên mang thai, tháng còn rất nhỏ, nhưng quả thật là có thai.
Vệ An Huyên che miệng, nước mắt lăn dài: “Lộ tổng, anh nói rồi, chúng ta sẽ sinh đứa nhỏ này.”
Sắc mặt Lộ Thiệu Quân cứng ngắc, do dự gật đầu: “Sẽ sinh.”
Vệ An Huyên vô cùng vui mừng, ôm Lộ Thiệu Quân nỉ non. Cô rất vui, cực kỳ vui là đằng khác.
Cô hận không thể tuyên bố với toàn thế giới biết niềm hạnh phúc này. Ngày trước cô kiên trì và bảo vệ cuối cùng cũng đã được đền đáp.
Sau cơn mưa trời lại sáng!
Nhưng Lộ Thiệu Quân lại không vui như Vệ An Huyên, ngược lại còn cảm thấy chán nản và tuyệt vọng một cách lạ thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook