[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi
Chương 1: Bắt thú, làm người tốt



Chương 1: Bắt thú, làm người tốt
Edit: Nguyệt Phong
*****
Mọi người đều biết Nam Diên đam mê tu luyện, là một vị boss không thể chọc. Tuy là mỹ nhân nóng bỏng nhưng mỗi khi ra tay lại khiến người ta khóc lóc kêu cha gọi mẹ.
Ngày nọ, nghe nói boss Nam Diên bắt cóc đứa con độc nhất của thánh thú Hư Tiểu Bát, dắt thú con nho nhỏ ấy đi ba ngàn thế giới dạo chơi.
Ngay khi biết tin này, đám đại yêu từng bị cô nô dịch khóc lóc thảm thiết, vui vẻ tru lên ba ngày ba đêm.
...
Đêm nay, trăng mờ gió to, là thời điểm thích hợp để bắt thú.
Một tay Nam Diên xách một vò rượu hoa đào thuận tay vớ được, một tay ôm Hư Không thú Hư Tiểu Đường, nghênh ngang đi ra.
- Diên Diên, chúng ta đang rời nhà trốn đi sao?
Một con thú con giống một cục bông ngồi xổm trên vai cô, vặn vẹo eo nhỏ béo ụ, thanh âm mềm như bông hỏi.
- ...Coi như vậy đi.
Nam Diên ngửa đầu uống một hớp rượu hoa đào , bước đi vững vàng, dưới chân như có gió, bóng dáng tiêu sái bừa bãi, không hề có tí tự giác trộm thú nào.
- May mắn tôi đã nhắn lại với cha.
Hai ngón tay Nam Diên kẹp vò rượu, lại uống mấy hớp, đôi môi hồng nhuận no đủ có vết rượu bóng loáng, dưới ánh trăng càng thêm diễm sắc.
- Diên Diên, cô muốn đi tới thế giới gì?
- Cái nào cũng được, tùy cậu.
Trước cứ vào một thế giới đã, nếu không vui lại đổi cái khác.
- Vậy Diên Diên muốn thân phận gì?
- Thân phận nào mà không có người quấy rầy là tốt nhất.
Cô ghét nhất kiểu người ồn ào, không chỉ ảnh hưởng cô đả tọa tu luyện mà còn nhức đầu muốn chết, cô sợ mình nhịn không được sẽ san bằng toàn bộ địa giới.
Hư Tiểu Đường không ngờ Diên Diên dễ tính như vậy, hai mắt sáng lấp lánh:
- Được, để tôi xem lại 《 Bút ký ba ngàn thế giới 》cha cho tôi, trước tìm cho Diên Diên một thế giới tương tự để thích ứng nhé.
Nam Diên vừa lúc uống cạn bình rượu, cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng vung lên, vò rượu không bị vứt ra ngoài, trong không gian an tĩnh ban đêm phát ra một tiếng giòn vang.
Một người một thú càng lúc càng xa, rồi hòa nhập vào bóng đêm.
...
Đại lục Thương Miểu, Thành Tích Tuyết.
Phủ Thành chủ, mật thất bế quan.
Hư không bỗng dao động rồi xuất hiện một lốc xoáy màu đen, một luồng khói màu máu từ lốc xoáy bừng lên.
Khói tan đi, một cô gái mặc đồ màu tối lững thững bước ra.
Cùng lúc đó, đầu vai cô gái xẹt qua một chùm ánh sáng ngân hà, một con linh thú tròn lông xù hiện thân hình.
Một người một thú nhìn chằm chằm thứ gì đó trên mặt đất, vẻ mặt nghệt ra.
Hư Tiểu Đường khóc thét:
- Tới muộn một bước, thân thể tôi tìm cho cô chết thẳng cẳng rồi!
Nam Diên: Đâu chỉ chết thẳng cẳng, thân thể cũng bạo phá biến thành một bãi thịt nát. Chậc. Cho nên lúc cô đói thích nuốt sống, bởi vì khi nát thật ghê tởm.
- Người vừa mới chết, hồn phách chưa tán, có thể lục soát hồn.
Nam Diên duỗi tay chộp vào hư không.
Một lát sau, cô đã biết lí lịch cuộc đời của bãi thịt nát này.
Người này tên là Bùi Nguyệt Oanh, võ sư trung cấp, sau khi lão thành chủ qua đời, Bùi Nguyệt Oanh kế nghiệp cha, thành thành chủ mới của Thành Tích Tuyết.
Đại lục Thương Miểu cường giả vi tôn, người chia thành linh tu, võ tu và người thường.
Linh tu thì tu thiên địa linh khí, võ tu thì tu thân thể kiên cường dẻo dai.
Nói đơn giản là độ cứng không ai bằng.
Nam Diên cảm thấy thân thể cô cứng nhất rồi, có thể nằm thắng.
Võ tu bởi vì tu luyện thân thể nên hầu hết đều là người có cơ bắp, bất quá Bùi Nguyệt Oanh là một ngoại lệ.
Nàng đam mê nhan sắc.
Vì bảo trì dáng người thon thả, tu hành thì không lo, cả ngày ngâm thơ câu đối thu buồn thương xuân, còn tham luyến nam sắc, nuôi không ít luyến sủng.
Nếu không phải cha nàng lưu lại lão bộc trung thành và tận tâm, nàng đã sớm bị đám người dưới quyền hại chết để soán vị.
Hai ngày này nữ thành chủ cải tà quy chính chuyên tâm tu luyện, nhưng lại tu một loại tà thuật.
À há~
Vì không cẩn thận nên nổ tan xác bỏ mình luôn.
Nam Diên từ không gian bản mạng của mình lấy ra một lọ nước hóa hình để biến thành bộ dáng Bùi Nguyệt Oanh.
Hư Tiểu Đường hoảng sợ ngăn cản:
- Diên Diên, không thể! Chúng ta không thuộc về thế giới này, không khoác một tầng da người thì sẽ bị Thiên Đạo ba ba phát hiện!
Nam Diên không để bụng:
- Vậy chờ phát hiện rồi nói.
Chó má Thiên Đạo, cô ghét nhất Thiên Đạo.
Rửa sạch sẽ thịt nát trên mặt đất, Nam Diên một giây tiến vào nhân vật, leo lên giường nệm chuyên dụng của thành chủ, điều chỉnh tư thế nằm thoải mái nhất, biểu tình uể oải.
Cô tu luyện gặp bình cảnh, chỉ có thể tìm lối tắt, thử xem có thể học theo mẹ và cha, thu thập lực tín ngưỡng và giá trị công đức để đột phá bình cảnh được không.
Nhưng cô còn chưa biết phải làm sao để đạt được tín ngưỡng ở thế giới này.
Vốn dĩ định là sẽ giết chết vai ác chung cực của thế giới này trước "con cưng của trời".
Xử lý vai ác tương đương với cứu vớt thiên hạ thương sinh.
Có công đức thêm thân, lực tín ngưỡng sẽ cuồn cuộn không ngừng.
Nhưng Tiểu Đường khóc huhu nói không được.
Không thể làm hỏng cốt truyện của thế giới này.
A, thật là một đứa gan bé!
- Diên Diên, chúng ta làm việc tốt đi, có thanh danh, người kính sợ nhiều, chúng ta có thể đạt được tín ngưỡng đó.
Một đôi mắt nhỏ cỡ hạt đậu của Hư Tiểu Đường hiện ánh sáng, tràn ngập khát khao tương lai.
Nó muốn mang theo Diên Diên làm một sự nghiệp lớn!
Vẻ mặt Nam Diên trở nên có chút vi diệu:
- Ý của cậu là bảo tôi làm... người tốt?
Thật là chuyện cười lớn nhất thế gian.
Kêu một đại yêu chỉ biết giết người đánh người làm người tốt? Vật nhỏ này có phải chưa thấy qua lúc cô ăn thịt người tàn bạo thế nào không?
Hư Tiểu Đường không biết ẩn dưới vẻ mặt lạnh tanh của Nam Diên là nội tâm phong phú cỡ nào, ở trong mắt nó, Nam Diên chính là một nữ vương lãnh diễm, siêu mạnh mẽ, khuyết điểm duy nhất là khuyết thiếu thường thức sinh hoạt.
Nó nghe nói, Diên Diên dùng mấy trăm năm để ngộ đạo, là một kẻ ngu ngốc trong đời thường.
Vì thế, nó dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ ngực mình:
- Diên Diên đừng sợ, có tôi ở đây, tôi biết nhiều thứ lắm đó!
Nam Diên liếc nó, xoa xoa bộ lông mềm như bông của nó:
- Được, về sau nghe cậu.
Bắt cóc con nhỏ nhà người ta thật sự không phải chút nào.
Cô có xíu áy náy, quyết định thương yêu Hư Tiểu Đường thật nhiều.
- Đúng rồi Diên Diên, có chuyện đã quên nói với cô.
Hư Tiểu Đường cắn móng vuốt nhỏ, có chút ngượng ngùng nói:
- Năm năm sau, thành Tích Tuyết sẽ bị một trùm cuối lợi hại của Ma Uyên tàn sát hàng loạt dân trong thành, cả một tòa thành chết sạchtoàn bộ. Chậc chậc, thật là quá thảm.
Nam Diên: ...
Trên gương mặt lạnh tanh không có biểu cảm của Nam Diên phảng phất hiện ra mấy chữ: Cậu đang chơi tôi à?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương