“Lục Ninh Trạch, tối nay Thanh Phong viện làm rất nhiều món ngon, con có phúc rồi…”
Dưới ánh mắt im lặng của người đàn ông, giọng nói của Nhan Lê càng ngày càng nhỏ, bước chân cũng càng ngày càng chậm.

Lục Cẩn là người phương Bắc, cao hơn chín thước, sở hữu gương mặt góc cạnh lạnh lùng như được đẽo gọt, cộng thêm khí chất mạnh mẽ như mãnh sư, nhìn qua vô cùng áp bức.

Tuy nhiên, từ trên xuống dưới triều đình chưa từng có ai dám coi hắn là kẻ thô lỗ chỉ biết dùng vũ lực, bởi vì hắn không chỉ là người duy nhất ở nước Trịnh từng thi đậu cả văn võ trạng nguyên, mà còn là vị quan đứng đầu trăm quan, quyền cao chức trọng.

Lục Cẩn làm thừa tướng hơn mười năm, tuy rằng lúc cười rất hiền hòa, nhưng nếu hắn lạnh mặt dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn người khác, thì không ai có thể chịu đựng nổi.

Nhìn người đàn ông mím môi không chút biểu cảm, nghĩ đến lời đảm bảo của mình vừa rồi trong phòng ngủ, Nhan Lê do dự đặt cục bông nhỏ trong lòng xuống đất, có chút miễn cưỡng đi đến trước mặt Lục Thi Ngữ.

Nhan Lê nhìn Lục Thi Ngữ ánh mắt đầy đắc ý, hành lễ qua loa: “Tỷ tỷ, xin lỗi, trời lạnh như vậy, ta không nên đẩy tỷ xuống nước.



Thành thật mà nói, vì hãm hại nàng, ngay cả trong tiết trời giá lạnh của tháng hai mà cũng dám nhảy xuống hồ sen, nàng thật sự rất bội phục nàng ta.

Lục Thi Ngữ nhìn Nhan Lê ngay cả giả bộ cũng không muốn, trong mắt xẹt qua một tia khinh thường.

Trước mặt gia chủ mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, thảo nào người trong kinh thành đều nói nàng không được Lục Cẩn yêu thích.

“Muội muội thật khách sáo, chúng ta là người một nhà, ta biết muội không phải cố ý, không cần phải đa lễ như vậy.


Một câu nói vừa thể hiện sự lương thiện của nàng ta, vừa khéo léo thể hiện tấm lòng rộng lượng, bọn họ là người một nhà, cho nên, vì thanh danh của Lục gia, nàng ta nguyện ý chịu ấm ức, không so đo với nàng.

Nhìn Lục Thi Ngữ đang diễn kịch trước mặt Lục Cẩn, Nhan Lê im lặng nhếch mép, cười nhạt: “Tỷ tỷ, bây giờ tỷ cảm thấy thế nào rồi?”
Lục Thi Ngữ kéo chặt áo choàng trên người: “Cảm ơn muội muội quan tâm, trước khi ra ngoài mẫu thân đã đặc biệt lấy chiếc áo choàng lông chồn để dành tặng cho ta, cho nên bây giờ ta rất ấm áp.



Nghe vậy, Nhan Lê thản nhiên đáp một tiếng.

Không nhìn thấy biểu cảm như mong đợi trên mặt nàng, động tác của Lục Thi Ngữ khựng lại, trong lòng dâng lên một tia kinh ngạc.

Mẫu thân đối xử tốt với nàng ta như vậy, tại sao nàng lại không hề ghen tị chút nào?
Lục Thi Ngữ không biết Lục Cẩn đã tặng cho Nhan Lê bao nhiêu thứ tốt, cho rằng mình vẫn chưa kích thích đủ, vì vậy lại tiếp tục: “Đáng tiếc chiếc áo choàng tốt như vậy là tấm lòng của mẫu thân, nếu không ta nhất định sẽ tặng cho muội muội, coi như là bồi thường chuyện của An Vương.


Nhắc đến An Vương, trên mặt Lục Thi Ngữ lộ ra vẻ e thẹn, giống như thiếu nữ đang yêu.

Nhan Lê: "! "
Nhan Lê nhìn áo choàng trên người nàng ta, vẻ mặt kỳ quái: “Chẳng lẽ trong mắt tỷ, An Vương chỉ đáng giá một chiếc áo choàng?”
Thật không ngờ, người thừa kế ngai vàng mà cả triều đình đều coi trọng, vậy mà lại rẻ mạt như vậy!



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương