Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh
-
Chương 4: Câu dẫn lớp trưởng cao lãnh (4)
"Phiếu đăng kí cô sẽ giao cho Hàn Thạc, bạn học nào muốn báo danh tham gia đến chỗ Hàn Thạc đăng ký là được, mọi người tham gia theo khả năng của mình, không cần cậy mạnh."
Vương Triều Hà nói xong, ý bảo Hàn Thạc lên nhận phiếu báo danh, sau đó đi ra khỏi lớp học.
Các bạn trong lớp đều bắt đầu nhỏ giọng thì thầm, đặc biệt là các nam sinh còn có chút hưng phấn. Đại hội thể thao là cơ hội để các nam sinh thể hiện bản thân, bọn họ đương nhiên muốn tỏa sáng trước mặt các nữ sinh.
"Lý Hạo, cậu muốn tham gia cái gì?"
"Nếu không mấy người chúng ta tham gia mấy cái tiếp sức đi, vừa lúc chúng ta có bốn người."
"Tôi thấy cũng được, cho người khác biết thế nào là phong cách lốc xoáy."
Nói chuyện chính là Lâm Dương, hắn và Lý Hạo đều là bạn cùng phòng của Lê Tử Ngôn, cũng là bạn cùng phòng của Hàn Thạc, lúc này đang thương lượng chuyện báo danh đại hội thể thao.
"Thạc ca, bốn người chúng em báo danh vài hạng mục tiếp sức, anh điền tên tụi em đi!"
Hàn Thạc nghe vậy gật gật đầu, điền tên bọn họ theo thứ tự vào ô trống, sau đó tìm được hai hạng mục chạy đường dài 3000m và nhảy cao, đem tên của mình điền vào.
"Lớp trưởng, cậu đăng ký chạy đường dài sao! Lợi hại như vậy! Xem ra lớp chúng ta lần này có hi vọng đoạt giải quán quân rồi!"
Bạn học ngồi trước mặt Hàn Thạc quay đầu lại nói chuyện với Hàn Thạc, Hàn Thạc lại không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn phiếu báo danh trong tay.
Lê Tử Ngôn ngồi ở chỗ ngồi của mình, một tay chống đầu, nhìn về phía Hàn Thạc, nhưng cũng không có đứng dậy, cũng không có tính toán tiến lên báo danh.
Trêи thực tế đây là một cơ hội tốt để tiếp cận Hàn Thạc, nhưng tố chất thân thể của cậu không cho phép cậu tham gia các hoạt động mạnh như vậy, cậu đang lên kế hoạch.
Hạn chót báo danh là tối hôm nay trước khi tan học, Hàn Thạc đem danh sách giao cho Vương Triều Hà, sau đó trở lại lớp tiếp tục tiết tự học.
Bởi vì bọn họ hiện tại mới vừa lên lớp 11 nên việc học cũng không phải đặc biệt căng thẳng, buổi tối tự học là tự nguyện, học sinh ngoại trú có thể trực tiếp về nhà, học sinh nội trú có thể quay về ký túc xá nghỉ ngơi, cũng có thể ở trong lớp học tiếp tục học tập.
Hàn Thạc là loại học sinh vốn thông minh, cũng chăm chỉ cố gắng từng ngày, lúc này ngồi tại chỗ của mình, sau lưng thẳng tắp, tư thái lạnh lùng, như một cây thanh trúc.
Người trong lớp đã không còn nhiều nữa, Lê Tử Ngôn nhìn tờ đề trong tay mình, suy tư một chút, đứng dậy lặng lẽ đi tới bên cạnh Hàn Thạc.
"Xin lỗi, lớp trưởng, tớ......có thể hỏi cậu một bài được không?"
Lê Tử Ngôn nửa ngồi xổm trêи mặt đất, giống như sợ quấy rầy những người khác, tiếng nói đè nén rất thấp, đôi mắt ngập nước lúc này nhìn về phía Hàn Thạc, như một bé mèo con bị lạc trong rừng rậm.
Không biết vì sao ánh mắt này khiến trong lòng Hàn Thạc khẽ động, trầm ngâm trong chốc lát:
"Bài nào?"
"Cái này."
Lê Tử Ngôn đưa tờ đề đã chuẩn bị sẵn lên, mặt trêи là một đề bài vật lý có chút khó, nhược điểm của Lê Tử Ngôn cũng là vật lý, cho nên hỏi cái này cũng không có vẻ bất ngờ hay cố tình.
Hàn Thạc đọc đề bài một chút, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt liếc tới trêи người Lê Tử Ngôn vẫn ngồi xổm bên cạnh hắn:
"Ngồi bên cạnh tôi đi."
Dáng người thiếu niên thon dài, tuy rằng không cao bằng hắn, nhưng dù sao cũng đang trong tuổi sinh trưởng, ngồi xổm xuống như vậy với khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt ngập nước, nhìn thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy có chút ngứa ngáy
Hơn nữa ngồi vậy một lúc lâu, chân nhất định sẽ bị tê, người ngồi cùng bàn hắn dù sao cũng đã về nhà rồi, Hàn Thạc liền lên tiếng bảo Lê Tử Ngôn ngồi bên cạnh hắn.
Lê Tử Ngôn hơi mở miệng, vẻ mặt có chút sững sờ, giống như có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó vành tai có chút đỏ lên, ngơ ngác vẫy vẫy tay:
"Không, không được, này......"
"Ngồi."
"...... Cảm ơn."
Thái độ của đối phương rất kiên định, Lê Tử Ngôn cũng không tiện từ chối, gật gật đầu nói cảm ơn, đứng lên ngồi bên cạnh hắn, cố tình duy trì khoảng cách giữa hai người.
Kỳ thật Hàn Thạc khá lạnh lùng, không muốn cùng nhiều người có quan hệ quá thân mật, cũng không quen thân cận với người khác, nhưng bị đối phương cố ý xa lánh hắn ngược lại có chút không vui.
"Bài này phải dùng định lý đầu tiên......"
Ổn định tâm trạng, Hàn Thạc cũng không muốn nghĩ gì khác, nghiêm túc giải thích ý tưởng giải đề.
Lê Tử Ngôn rũ xuống lông mi, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, đợi đến khi lời nói chấm dứt, rộng mở thông suốt. Trong ánh mắt nhìn về Hàn Thạc xuất hiện chút ánh sáng, mang theo một tia sùng bái.
"Lớp trưởng, cậu thật lợi hại, cảm ơn cậu!"
Cậu không keo kiệt với nụ cười của mình, khuôn mặt tươi sáng vô cùng, không mang theo chút nào nữ tính nào. Bên trong ẩn chứa sự sùng bái, nam nhân nào nhìn thấy đều sẽ đỏ mặt, trong lòng rung động.
Hàn Thạc nhìn khuôn mặt tươi cười trắng nõn, môi hồng răng trắng của Lê Tử Ngôn, nhìn sự sùng bái không hề che giấu trong mắt đối phương, không hiểu sao hắn lại nhớ tới giọng nói mơ hồ và đầu vai trắng mịn của đối phương khi rời giường vào buổi sáng, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, hoảng sợ trừng lớn hai mắt.
"Cảm ơn cậu, lớp trưởng!"
Lê Tử Ngôn cũng không nhanh rời đi, từ trong túi lấy ra một túi nhỏ đặt lên bàn của Hàn Thạc mới chậm rãi rời đi.
Hàn Thạc mở túi vải nhỏ trêи bàn, bên trong đựng vài thanh socola nhập khẩu, còn có một mảnh giấy.
"Chuyện ngày đó, cảm ơn lớp trưởng ~"
Chẳng qua chỉ là mấy chữ mà thôi, lại không thể hiểu sao lòng bàn tay Hàn Thạc có chút nóng, hắn nhìn tờ giấy trong tay, gấp trở lại như cũ, yên lặng cất vào túi đựng bút của mình.
Hai người một trước một sau trở về ký túc xá, bốn người trong ký túc xá hôm nay vẫn ăn mặc kín mít, nhìn thấy hai người cùng trở về, biểu tình sau khi về còn có chút quái dị.
Lý Hạo vốn định thừa dịp Lê Tử Ngôn đi nhà vệ sinh rửa mặt muốn tìm Hàn Thạc nói chuyện, nhưng nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng và lời cảnh cáo hôm đó của Hàn Thạc, bọn họ cũng bỏ đi suy nghĩ này.
Bầu không khí trong kỳ túc xá vẫn kỳ quái như vậy, bọn họ rốt cuộc không có cơ hội bắt nạt Lê Tử Ngôn lần nữa, huống chi lần trước Hàn Thạc đã cảnh cáo một lần, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Lê Tử Ngôn cũng không có tiến triển nhiều lắm, nếu phải nói là có tiến triển, chỉ sợ cũng là hai người bởi vì gặp mặt nên nói nhiều hơn một chút.
Thời gian tổ chức đại hội thể thao đã đến, các nam sinh và nữ sinh trong lớp đều bắt tay nhau chuẩn bị sẵn sàng.
Lê Tử Ngôn chủ động làm công tác hậu cần, đại khái cũng là vì Vương Triều Hà muốn Lê Tử Ngôn hoà nhập hơn với tập thể nam sinh nên không có ngăn cản, mà còn vui vẻ đồng ý.
"Các bạn học, các bạn nhất định phải nhớ kỹ, an toàn là trêи hết, thứ hạng không quan trọng, chúng ta chỉ cần tham gia là đủ rồi!"
Vương Triều Hà nhiều lần dặn dò, sau đó đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, vỗ vỗ bả vai của cậu:
"Tử Ngôn, đám tiểu tử này cô giao cho em cùng với Hàn Thạc."
"Dạ, cô yên tâm."
Vương Triều Hà cười một chút, sau đó cùng giáo viên lớp bên cạnh đi đến hàng đợi của giáo viên.
Người dẫn chương trình đã có một bài phát biểu trước trận đấu với đầy niềm đam mê trêи bục. Đại khái qua hơn nửa giờ, đại hội thể thao cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Hạng nhất chính là bốn người chạy tiếp sức, bốn vận động viên đã thay áo ba lỗ, nhưng đồng phục trong tay lại không biết để chỗ nào, Lê Tử Ngôn lẳng lặng bước đến, đối với bọn họ cười nhẹ nhàng:
"Đưa đây, tớ giữ giúp các cậu."
Vương Triều Hà nói xong, ý bảo Hàn Thạc lên nhận phiếu báo danh, sau đó đi ra khỏi lớp học.
Các bạn trong lớp đều bắt đầu nhỏ giọng thì thầm, đặc biệt là các nam sinh còn có chút hưng phấn. Đại hội thể thao là cơ hội để các nam sinh thể hiện bản thân, bọn họ đương nhiên muốn tỏa sáng trước mặt các nữ sinh.
"Lý Hạo, cậu muốn tham gia cái gì?"
"Nếu không mấy người chúng ta tham gia mấy cái tiếp sức đi, vừa lúc chúng ta có bốn người."
"Tôi thấy cũng được, cho người khác biết thế nào là phong cách lốc xoáy."
Nói chuyện chính là Lâm Dương, hắn và Lý Hạo đều là bạn cùng phòng của Lê Tử Ngôn, cũng là bạn cùng phòng của Hàn Thạc, lúc này đang thương lượng chuyện báo danh đại hội thể thao.
"Thạc ca, bốn người chúng em báo danh vài hạng mục tiếp sức, anh điền tên tụi em đi!"
Hàn Thạc nghe vậy gật gật đầu, điền tên bọn họ theo thứ tự vào ô trống, sau đó tìm được hai hạng mục chạy đường dài 3000m và nhảy cao, đem tên của mình điền vào.
"Lớp trưởng, cậu đăng ký chạy đường dài sao! Lợi hại như vậy! Xem ra lớp chúng ta lần này có hi vọng đoạt giải quán quân rồi!"
Bạn học ngồi trước mặt Hàn Thạc quay đầu lại nói chuyện với Hàn Thạc, Hàn Thạc lại không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn phiếu báo danh trong tay.
Lê Tử Ngôn ngồi ở chỗ ngồi của mình, một tay chống đầu, nhìn về phía Hàn Thạc, nhưng cũng không có đứng dậy, cũng không có tính toán tiến lên báo danh.
Trêи thực tế đây là một cơ hội tốt để tiếp cận Hàn Thạc, nhưng tố chất thân thể của cậu không cho phép cậu tham gia các hoạt động mạnh như vậy, cậu đang lên kế hoạch.
Hạn chót báo danh là tối hôm nay trước khi tan học, Hàn Thạc đem danh sách giao cho Vương Triều Hà, sau đó trở lại lớp tiếp tục tiết tự học.
Bởi vì bọn họ hiện tại mới vừa lên lớp 11 nên việc học cũng không phải đặc biệt căng thẳng, buổi tối tự học là tự nguyện, học sinh ngoại trú có thể trực tiếp về nhà, học sinh nội trú có thể quay về ký túc xá nghỉ ngơi, cũng có thể ở trong lớp học tiếp tục học tập.
Hàn Thạc là loại học sinh vốn thông minh, cũng chăm chỉ cố gắng từng ngày, lúc này ngồi tại chỗ của mình, sau lưng thẳng tắp, tư thái lạnh lùng, như một cây thanh trúc.
Người trong lớp đã không còn nhiều nữa, Lê Tử Ngôn nhìn tờ đề trong tay mình, suy tư một chút, đứng dậy lặng lẽ đi tới bên cạnh Hàn Thạc.
"Xin lỗi, lớp trưởng, tớ......có thể hỏi cậu một bài được không?"
Lê Tử Ngôn nửa ngồi xổm trêи mặt đất, giống như sợ quấy rầy những người khác, tiếng nói đè nén rất thấp, đôi mắt ngập nước lúc này nhìn về phía Hàn Thạc, như một bé mèo con bị lạc trong rừng rậm.
Không biết vì sao ánh mắt này khiến trong lòng Hàn Thạc khẽ động, trầm ngâm trong chốc lát:
"Bài nào?"
"Cái này."
Lê Tử Ngôn đưa tờ đề đã chuẩn bị sẵn lên, mặt trêи là một đề bài vật lý có chút khó, nhược điểm của Lê Tử Ngôn cũng là vật lý, cho nên hỏi cái này cũng không có vẻ bất ngờ hay cố tình.
Hàn Thạc đọc đề bài một chút, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt liếc tới trêи người Lê Tử Ngôn vẫn ngồi xổm bên cạnh hắn:
"Ngồi bên cạnh tôi đi."
Dáng người thiếu niên thon dài, tuy rằng không cao bằng hắn, nhưng dù sao cũng đang trong tuổi sinh trưởng, ngồi xổm xuống như vậy với khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt ngập nước, nhìn thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy có chút ngứa ngáy
Hơn nữa ngồi vậy một lúc lâu, chân nhất định sẽ bị tê, người ngồi cùng bàn hắn dù sao cũng đã về nhà rồi, Hàn Thạc liền lên tiếng bảo Lê Tử Ngôn ngồi bên cạnh hắn.
Lê Tử Ngôn hơi mở miệng, vẻ mặt có chút sững sờ, giống như có chút thụ sủng nhược kinh, sau đó vành tai có chút đỏ lên, ngơ ngác vẫy vẫy tay:
"Không, không được, này......"
"Ngồi."
"...... Cảm ơn."
Thái độ của đối phương rất kiên định, Lê Tử Ngôn cũng không tiện từ chối, gật gật đầu nói cảm ơn, đứng lên ngồi bên cạnh hắn, cố tình duy trì khoảng cách giữa hai người.
Kỳ thật Hàn Thạc khá lạnh lùng, không muốn cùng nhiều người có quan hệ quá thân mật, cũng không quen thân cận với người khác, nhưng bị đối phương cố ý xa lánh hắn ngược lại có chút không vui.
"Bài này phải dùng định lý đầu tiên......"
Ổn định tâm trạng, Hàn Thạc cũng không muốn nghĩ gì khác, nghiêm túc giải thích ý tưởng giải đề.
Lê Tử Ngôn rũ xuống lông mi, nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, đợi đến khi lời nói chấm dứt, rộng mở thông suốt. Trong ánh mắt nhìn về Hàn Thạc xuất hiện chút ánh sáng, mang theo một tia sùng bái.
"Lớp trưởng, cậu thật lợi hại, cảm ơn cậu!"
Cậu không keo kiệt với nụ cười của mình, khuôn mặt tươi sáng vô cùng, không mang theo chút nào nữ tính nào. Bên trong ẩn chứa sự sùng bái, nam nhân nào nhìn thấy đều sẽ đỏ mặt, trong lòng rung động.
Hàn Thạc nhìn khuôn mặt tươi cười trắng nõn, môi hồng răng trắng của Lê Tử Ngôn, nhìn sự sùng bái không hề che giấu trong mắt đối phương, không hiểu sao hắn lại nhớ tới giọng nói mơ hồ và đầu vai trắng mịn của đối phương khi rời giường vào buổi sáng, trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, hoảng sợ trừng lớn hai mắt.
"Cảm ơn cậu, lớp trưởng!"
Lê Tử Ngôn cũng không nhanh rời đi, từ trong túi lấy ra một túi nhỏ đặt lên bàn của Hàn Thạc mới chậm rãi rời đi.
Hàn Thạc mở túi vải nhỏ trêи bàn, bên trong đựng vài thanh socola nhập khẩu, còn có một mảnh giấy.
"Chuyện ngày đó, cảm ơn lớp trưởng ~"
Chẳng qua chỉ là mấy chữ mà thôi, lại không thể hiểu sao lòng bàn tay Hàn Thạc có chút nóng, hắn nhìn tờ giấy trong tay, gấp trở lại như cũ, yên lặng cất vào túi đựng bút của mình.
Hai người một trước một sau trở về ký túc xá, bốn người trong ký túc xá hôm nay vẫn ăn mặc kín mít, nhìn thấy hai người cùng trở về, biểu tình sau khi về còn có chút quái dị.
Lý Hạo vốn định thừa dịp Lê Tử Ngôn đi nhà vệ sinh rửa mặt muốn tìm Hàn Thạc nói chuyện, nhưng nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng và lời cảnh cáo hôm đó của Hàn Thạc, bọn họ cũng bỏ đi suy nghĩ này.
Bầu không khí trong kỳ túc xá vẫn kỳ quái như vậy, bọn họ rốt cuộc không có cơ hội bắt nạt Lê Tử Ngôn lần nữa, huống chi lần trước Hàn Thạc đã cảnh cáo một lần, bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà Lê Tử Ngôn cũng không có tiến triển nhiều lắm, nếu phải nói là có tiến triển, chỉ sợ cũng là hai người bởi vì gặp mặt nên nói nhiều hơn một chút.
Thời gian tổ chức đại hội thể thao đã đến, các nam sinh và nữ sinh trong lớp đều bắt tay nhau chuẩn bị sẵn sàng.
Lê Tử Ngôn chủ động làm công tác hậu cần, đại khái cũng là vì Vương Triều Hà muốn Lê Tử Ngôn hoà nhập hơn với tập thể nam sinh nên không có ngăn cản, mà còn vui vẻ đồng ý.
"Các bạn học, các bạn nhất định phải nhớ kỹ, an toàn là trêи hết, thứ hạng không quan trọng, chúng ta chỉ cần tham gia là đủ rồi!"
Vương Triều Hà nhiều lần dặn dò, sau đó đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, vỗ vỗ bả vai của cậu:
"Tử Ngôn, đám tiểu tử này cô giao cho em cùng với Hàn Thạc."
"Dạ, cô yên tâm."
Vương Triều Hà cười một chút, sau đó cùng giáo viên lớp bên cạnh đi đến hàng đợi của giáo viên.
Người dẫn chương trình đã có một bài phát biểu trước trận đấu với đầy niềm đam mê trêи bục. Đại khái qua hơn nửa giờ, đại hội thể thao cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
Hạng nhất chính là bốn người chạy tiếp sức, bốn vận động viên đã thay áo ba lỗ, nhưng đồng phục trong tay lại không biết để chỗ nào, Lê Tử Ngôn lẳng lặng bước đến, đối với bọn họ cười nhẹ nhàng:
"Đưa đây, tớ giữ giúp các cậu."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook