Xuyên Nhanh: Cảm Hoá Nữ Phụ Ác Độc
Chương 106: Ngoại truyện 2

Edit: Xanh

Chẳng mấy chốc, chuyện vừa xảy ra trong cuộc họp đã truyền khắp công ty.

Một cô gái thuộc bộ phận tài vụ lén lút nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai mới hào hứng click mở group chat đang nhấp nháy không ngừng của các nhân viên.

Tiên nữ nhỏ: “Nghe nói công ty mình mới đến một phó tổng đấy!! Cực kỳ xinh! Hơn nữa còn bác bỏ kế hoạch mà giám đốc chúng ta đề xuất giữa cuộc họp!!! Nghe nói là sau khi họp xong, giám đốc nổi giận đùng đùng lôi cô ấy đi mất!”

Lão Vương nhà bên: “Trời má! Phó tổng này lại dám bác bỏ kế hoạch của giám đốc Tô!!! Bà này oai đấy! Nhưng mà không phải mấy người kiểu này thường mặc kệ mọi chuyện sao?”

Nằm mơ cũng muốn kiếm được 10 tỷ*: “Phó tổng này ô to lắm đó, do tổng giám đốc tự mình giới thiệu luôn.”

*Tên gốc: Mộng tưởng kiếm được 10 tỷ

Eddie thích gái xinh tiếp tục hóng chuyện: “Điều quan trọng nhất là! Nghe nói giám đốc của chúng ta nhìm chằm chằm vào phó tổng Cố suốt cuộc họp!!! Vừa tan họp là giám đốc Tô đã lôi phó tổng đi ngay trước mặt tổng giám đốc!!! Lúc đấy cả phòng họp đơ hết luôn!”

“Sau đó lúc thư ký Lưu gõ cửa được, mấy người ở đó kể lại là thái độ của phó tổng còn coi là ổn, nhưng mà giám đốc chỉ thiếu nước nhai sống thư ký Lưu!”

“500 anh em! Mọi người ngẫm lại gương mặt không cảm xúc của giám đốc Tô đi! Lần này chỉ mới bị bác bỏ kế hoạch thôi mà đã không khống chế được cảm xúc, lại còn ở trước mặt tổng giám đốc, mọi người không thấy…hai người kia có cái gì đó sao!!!”

Lão Vương nhà bên: “Haiz, mị hiểu sai rồi…”

Nằm mơ cũng muốn kiếm được 10 tỷ: “Mị cũng…”

Thiếu nữ xinh đẹp bị trọc: “+10086.”

Thấy được sự ủng hộ của mọi người, Eddie vì tiên nữ nhỏ càng hưng phấn, kích động mà gõ bàn phím: “Mọi người! Đây là tình yêu đó!!!”

Lấy kinh nghiệm tám năm đọc ngôn tình của cô mà nói, chắn chắn hai người kia từng có gì đó!

Giám đốc Tô là một nam thanh niên chất lượng cao, lại độc thân nhiều năm như vậy, nói không chừng là vì cất giữ trong lòng mootj ánh trăng sáng?! Lần này ánh trăng sáng trở lại, người ta nhất thời kích động, để lộ cảm xúc ra ngoài, không màng cấp trên còn ở mà lôi phó tổng đi!

Trong lúc cô còn đang chìm đắm trong ảo tưởng của bản thân, chuẩn bị nói thêm gì ddos để khẳng định suy đoán của mình thì phát hiện đồng nghiệp bên cạnh đang liều mạng mà ra hiệu bằng mắt với mình.

Cô gái vừa quay đầu lại, phát hiện không biết Tô Cẩn Hồng đã đứng đằng sau từ bao giờ, không cảm xúc nhìn chằm chằm vào cô.

Cô lo lắng không nói nên lời, nhanh nhẹn ấn nút tắt ở góc bên phải, ai ngờ tay run một phát, ấn nhầm. Màn hình máy tính toàn khung chat.

Cô không dám lại quay lưng về phía Tô Caarn Hồng mà ấn lần nữa, hoang mang rối loạn mà xin lỗi: “Xin lỗi giám đốc, tôi không nên nói chuyện phiếm trong giờ làm.”

Nhưng ngoài dự kiến của cô, Tô Cẩn Hồng thấy mọi người nói về mình lại không nổi giận. Anh chỉ nhàn nhạt nói theo lệ thường: “Xử lý theo quy định của công ty. Kiểm điểm nộp cho thư ký Lưu.”

Nói rồi, Tô Cẩn Hồng xoay người bước đi.

Cô gái thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám mở phần mềm nhắn tin nữa mà nghiêm túc là m việc.

Nhưng mà chuyện mà cô lén bàn tán này lại được truyền khắp các bộ phận, chẳng mấy chốc mà ai cũng biết đến ba phiên bản chuyện cũ, chuyện cũ phiên bản li kì…

Lúc Tô Cẩn Hồng đứng sau lưng cô, vô tình nhìn thấy một hai tin của họ, nhìn đến tưởng tượng của cấp dưới, đột nhiên anh nảy ra một ý tưởng.

“Lưu Văn Hạo, cậu vào một chút.”

“Có chuyện gì vậy giám đốc Tô?”

Tô Cẩn Hồng liếc nhìn đồng hồ, phát hiện ra còn nửa tiếng nữa là đến giờ nghỉ trưa.

Anh hơi xấu hổ mà ho khan hai tiếng, đây là lần đầu tiên anh nói chuyện riêng trong giờ làm việc.

“Khụ khụ, cậu có nhìn đến mấy lời đồn trong công ty không?”

Lưu Văn Hạo nhìn thấy sếp mình xụ mặt, bộ dạng như đang bàn chuyện công vậy mà nội dung lại không hề liên qua đến công việc.

Anh hơi sửng sốt, nghĩ ngợi. Không lẽ sếp định tra xem mình có làm việc riêng khong giờ không?

Lưu Văn Hạo vội vàng phủ nhận: “Không, không, trước nay tôi đều không mở ra xem.”

Căn bản Tô Cẩn Hồng không để ý đến lời của anh ta: “Sau khi nhìn thấy thì cậu nghĩ sao?”

Lưu Văn Hạo định cãi lại, nhưng khi thấy được ánh mắt áp bách của sếp thì cụp đuôi.

Anh nhớ lại dáng vẻ không đội trời chung của giám đốc với phó tổng giám đốc trong cuộc họp, lại nghĩ đến lời đồn không đáng tin trong công ty, bắt đầu bày tỏ lòng trung thành: “Sếp yên tâm, chắc chắn em sẽ không tin ba cái lời đồn vớ vẩn ấy…”

Tô Cẩn Hồng giơ tay ngắt lời anh, không có ý kiến gì với lời nói vừa rồi của anh ta. Ngược lại lại đi hỏi một chuyện chả liên quan gì cả: “Cậu có mấy mối tình rồi?”

Lưu Văn Hạo nghe vậy, hoàn toàn không thể hiểu được ý đồ của sếp mình. Anh nhớ lại lời đồn trong công ty, lại nhớ ra trước đây mình còn khen phó tổng đẹp ở trước mặt sếp, mình sẽ không… bị sếp ghim chứ???

Anh nhìn sếp mình, khẳng định suy đoán của mình.

Chắc chắn giám đốc đang cảnh cáo anh không được mơ ước phó tổng!!!

Lưu Văn Hạo nhanh nhẹn giơ lên một ngón tay, ánh mắt kiên định, chỉ thiếu thề thốt.

“Em mới chỉ có một mối tỉnh! Em rất trung thủy và tận tâm với bạn gái mình!”

Tô Cẩn Hồng kỳ lạ nhìn Lưu Văn Hạo, mặc dù không rõ vì sao cậu ta lại căng thẳng như vậy, nhưng mà…

“Nhưng tôi nhớ cô gái đến chờ cậu tan làm ba năm trước không giống bạn gái bây giờ của cậu.”

Lưu Văn Hạo: “…”

Xấu hổ quá…

Lưu Văn Hạo hắng giọng, tỏ vẻ thật đau xót: “Khụ khụ khụ, Những mối tình trong quá khứ ấy đã được chôn sâu xuống đáy lòng, nên nhất thời em không nhớ ra.”

Tô Cẩn Hồng: “Cho nên?”

Lưu Văn Hạo xấu hổ giơ từng ngón tay lên.

Tô Cẩn Hồng suy tư nhìn anh: “Năm à…”

Mỗi chữ Tô Cẩn Hồng nói ra, tim Lưu Văn Hạo lại run rẩy một lần, không hiểu rốt cuộc sếp có ý gì.

“Vậy là cậu biết rõ cách để theo đuổi con gái?”

Mắt Lưu Văn Họa sáng ngời, cuối cùng cũng rõ ý của Tô Cẩn Hồng.

Anh ưỡn ngực, khiêm tốn: “Không dám nói là rất rõ, nhưng mà em cũng được coi là có kinh nghiệm.”

Tô Cẩn Hồng gật đầu.

Trong lòng Lưu Văn Họa đang sắp xếp từ ngữ, chỉ cần Tô Cẩn Hồng hỏi một phát, anh ta sẽ truyền lại toàn bộ kinh nghiệm của mình.

Tô Cẩn Hồng: “Ồ, tôi đã biết. Cậu đóng dấu số tài liệu này rồi phát cho mọi người, sau đó đăng biên bản cuộc họp trong nhóm,báo cho bọn họ quyết định chuyển ngành của công ty. Chúng ta nhất định phải thắng trong cuộc đấu thầu của chính phủ vào ba tháng sau, mau gửi kế hoạch mới cho tôi.”

Lưu Văn Hạo sửng sốt, kéo tâm trí lại công việc, đuổi kịp tốc độ của Tô Cẩn Hồng: “Dạ, tôi đi làm ngay đây.”

Tay phải Tô Cẩn Hồng cầm bút, gõ bàn.

“Lát nữa cậu không có việc gì chứ> Trưa nay tôi mời cậu đi ăn.”

Lưu Văn Hạo vội vàng chối từ: “Không cần, giám đốc…”

Tô Cẩn Hồng xua tay, không để ý đến sự từ chối của anh: “Quyết định vậy nhé, cậu đi làm việc đi.”

Đến 12 giờ trưa, nhân viên đã lục tục kết thúc công việc buổi sáng, chuẩn bị đi ăn trưa với đồng nghiệp.

Lưu Văn Hạo từ chối lời mời của đồng nghiệp, đợi Tô Cẩn Hồng ra, vừa kinh hoàng lịa vừa hưng phấn.

Anh có cảm giác rằng sau bữa ăn này, anh sẽ trở thành người đầu tiên biết được chân tướng lời đồn về giám đốc Tô.

Hai người yên lặng trong chốc lát, Tô Cẩn Hồng đã nghĩ kĩ kịch bản cho cuộc hội thoại.

Đầu tiên thẳng thắn yếu thế của bản thân, khơi gợi sự đồng tình của Lưu Văn Hạo, cố gắng thu được đồng minh này, dò hỏi ý kiến của cậu ta rồi lên kế hoạch thật kỹ càng tỉ mỉ.

Tô Cẩn Hồng biết mình là ai, nếu chỉ dựa vào bản thân thì chẳng biết bắt đầu từ đâu. Dù sao thì Lưu Văn Hạo cũng có vài mối tình, có kinh nghiệm nhất định, có thể trợ giúp cho anh.

Nếu Lưu Văn Hạo không ổn, còn có thể nhờ cậu ta hỏi bạn gái cậu ta.

Tô Cẩn Hồng tin rằng phụ nữ hiểu phụ nữ hơn.

Tô Cẩn Hồng ra vẻ rất khó mở miệng, bất đắc dĩ nói: “Khụ khụ, Tiểu Lưu, chắc cậu cũng biết đến mấy lời đồn trong công ty mình.”

Lưu Văn Hạo hỏi thật cẩn thận: “Sếp định nói…?”

“Phần về gút mắc tình cảm của tôi với cô ấy.”

Lưu Văn Hạo nhân cơ hội này mà hỏi ngay: ‘Thế tức là trước kia hai người quen nhau?”

Tô Cẩn Hồng gật đầu.

Trong lòng Lưu Văn Họa “Wow” một tiếng.

Ngay sau đấy Tô Cẩn Hồng còn ném quả bom lớn hơn nữa: “Hơn nữa còn từng yêu nhau.’

Lưu Văn Hạo: “???”

“Nhưng mà cô ấy…”

Tô Cẩn Hồng quyết định nói hết: “Được rồi, bây giờ tôi cũng không biết là cô ấy đang giận dỗi hay là chia tay thật, nhưng mà cô ấy nói với tôi là cô ấy muốn hẹn hò vời người đàn ông khác.”

“Tôi thật sự không hiểu được tại sao giây trước vừa hôn tôi, giây sau đã nói cho tôi là muốn đi hẹn hò với người khác.”

Lưu Văn Hạo: “???”

“!!!!!!!!!”

Trời ạ, chuyện này thật động trời! Lần này mọi người lại ship CP thật!!!!

Tô Cẩn Hồng hạ kết luận, nhìn mắt Lưu Văn Hạo, cực kỳ chân thành: “Chậu sẽ giúp tôi chứ Tiểu Lưu?”

Lưu Văn Hạo nhìn thấy sếp xưa nay đầy vẻ tinh anh lại lộ ra sự bất lực như vậy, sự đồng cảm hoàn toàn được khơi gợi!

Ý chí chiến đấu của Lưu VĂn Hạo sục sôi mà đảm bảo với Tô Cẩn Hồng: “Sếp yên tâm! Nhất định em sẽ dốc hết toàn lực.”

Tô Cẩn Hồng gật đầu, cực kỳ cảm động và tín nhiệm vỗ cổ tay của anh: “Cảm ơn, trăm sự nhờ cậu.”

Bước thứ nhất: Kiếm được quân sư quạt mo √ (hoàn thành)

Mà Lưu Văn Hạo không hổ là người đi theo Tô CẨn Hồng laau như vậy, mặc kệ là nhận nhiệm vụ gì cũng có thể bắt nhịp rất nhanh.

Anh nghiêm túc giúp Tô Cẩn Hồng phân tích từ đầu: “Đầu tiên, chúng ta cần phải xác định là cô ấy đang giận dỗi với sếp hay muốn chia tay sếp. Hai tình huống này quyết định hai con đường hoàn toàn khác nhau.

“Tình huống một: Bạn gái giận dỗi với sếp, mục đích của cô ấy là gì? Đương nhiên là vì thu hút sự chú ý của sếp hoặc là vì muốn sếp nhận sai cùng với thay đổi vì một chuyện gì đó, thường thì sếp tìm chỗ thích hợp mà dỗ dành, nói lời ngon tiếng ngọt biểu thị lòng trung thành, làm cho cô ấy biết sếp rất để ý đến cô ấy, như thế thì trên cơ bản vụ này sẽ qua. Nhưng mà nếu là chia tay.”

Tô Cẩn Hồng gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý, anh giơ tay ý bảo: “Cậu dừng một chút.”

Lưu Văn Hạo: “???”

“Tôi cảm thấy cậu nói rất có đạo lý, tôi phải ghi nhớ một chút.”

Tô Cẩn Hồng móc điện thoại ra, mở ghi chú, nhanh tay gõ mấy từ “Giận dỗi, thu hút sự chú ý nhượng bộ, dỗ + tỏ lòng trung thành.”

Lưu Văn HẠo thấy Tô Cẩn Hồng nghiêm túc như vậy, không nhịn được cảm thán: Quả không hổ là giám đốc, làm gì cũng nghiêm túc.

Thấy Tô Cẩn Hồng nghiêm túc, Lưu Văn Hạo càng cẩn thận với những gì mình nói.

Tô Cẩn Hồng: “Được rồi, nếu là chia tay thì sao?”

Lưu Văn Hạo thâm trầm thở dài.

“Nếu mà chia tay, thì phiền phức đấy.”

Tô Cẩn Hồng căng thẳng: “Thế phải làm sao bây giờ?”

“Nếu mà chia tay, như thế chứng tỏ người kia còn vương vấn với sếp.”

Tô Cẩn Hồng nhớ tới nụ hôn kia, gật đầu tán đồng.

“Nhưng mà khả năng là cô ấy không muốn yêu đương với sếp nữa.”

Tô Cẩn Hồng nghe mà đau hết cả đầu.

“??? Vì sao?”

“Phụ nữ ấy à, sếp hiểu mà, họ luôn có bạn thân hoặc bạn gái, khi gặp mấy loại chuyện như thế này sẽ nhờ hội bạn tư vấn.”

“Sau đó, các bạn của cô ấy sẽ tìm lý do khuyên cô ấy đừng tái hợp.”

Tô Cẩn Hồng không thèm ngẩng đầu lên,tay ấn di động, vừa gõ vừa hỏi: “Cái gì?”

“Mấy cô ấy sẽ nói nếu hợp lại, lần trước chia tay như nào thì lần này sẽ chia tay như thế. Bởi vì không giải quyết được vấn đề, mâu thuẫn vẫn tồn tại, hợp lại gần như chỉ là tiêu hao cảm tình còn sót lại mà thôi.”

Tô Cẩn Hồng gật đầu như suy tư gì: “Có vẻ rất có đạo lý.”

“Cho nên nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại là biết rõ ràng là cô ấy đang giận dỗi hay muốn chia tay thật, nếu muốn chia tay thật mà nói, chúng ta cần biết nguyên nhân chia tay, bốc thuốc đúng bệnh, thiết lập kế hoạch.”

Lưu Văn Họa gật đầu, khẳng định: “Không sai, chính là như vậy.”

Tô Cẩn Hồng: “Nhưng mà làm sao mà chúng ta biết rõ nguyên nhân đâu? Không lẽ trực tiếp đi hỏi.”

Lưu Văn Hạo lắc đầu điên cuồng: “Sếp đừng có hỏi trực tiếp! Bởi vì thông thường phụ nữ sẽ không nói thẳng. Chúng ta cần phải áp dụng chiến thuật vu hồi! Sếp có thể hỏi cô ấy dạo này có ổn không, mấy vấn đề về chuyện chuyển ngành của công ty, sếp cần tìm cách hàn huyên với cổ.”

Tô Cẩn Hồng gật đầu, sau khi nghe xong phân tích của Lưu Văn Hạo, anh đã hòa toàn tín nhiệm quân sư này. Anh cúi đầu gõ mấy chữ: Chiến thuật vu hồi.

“Được rồi, lát nữa tôi đi hỏi cô ấy có rảnh không.”

Nhưng đột nhiên Tô Cẩn Hồng nhớ tới một vấn đề: “Khoan đã, tôi không có phương thức liên lạc của cô ấy.”

Lưu Văn Hạo: “…”

Giờ đấy anh muốn hỏi sếp rằng sao sếp lại thảm hại đến vậy?!

Nhưng mà nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của Tô Cẩn Hồng, anh nuột những lời này xuống, uyển chuyển nhắc nhở: “Chắc hẳn cô ấy có sô dùng cho công việc, ở trong nhóm của quản lý.”

Tô Cẩn Hồng lắc đầu cự tuyệt đề nghị này.

“Tôi biết, nhưng mà tôi cảm thấy dùng số công việc hỏi mấy cái này không ổn lắm, hơn nữa tôi cảm thấy nếu dùng số đấy cô ấy sẽ không trả lời tôi.”

Lưu Văn Hạo: “…”

Đột nhiên anh ta cảm thấy thật là mệt mỏi.

Lưu Văn Hạo kiên nhẫn: “Không đâu sếp, nếu phó tổng có ý với sếp thì chắc chắc sẽ không làm lơ sếp đâu.”

To Cẩn Hồng lại có phiền não khác: “Nhưng mà liệu cô ấy có cảm thấy tôi không chuyên nghiệp không? Đi suy nghĩ mấy việc riêng trong giờ làm việc.”

Lưu Văn Hạo: “…”

Thôi, mời sếp tự xử, em bó tay.

Chắc là Tô Cẩn Hồng cũng nhận ra sự cạn lời của Lưu Văn Hạo, anh hắng giọng: “Khụ khụ, thôi để tôi tính cách khác. Ăn mau đi, đồ nguội hết rồi.”

Lúc trở lại văn phòng, Tô Cẩn Hồng mở ra nhóm của quản lý, nhìn ảnh đại diện của người có biệt danh là phó tổng, click vào vài lần rồi lại đóng lại. Anh do dự mãi, cuối cùng vẫn không nhắn gì.

Tô Cẩn Hồng nhìn đống tài liệu chưa xử lý đang chất đông trong văn phòng, thôi, tan làm rồi tính.

Mà Cố Ngôn Hi bên kia đợi tin của anh suốt cả trưa mà không có nên cực kỳ buồn bực.

Cô cứ nghĩ là sau khi mình nói như vậy thì Tô Cẩn Hồng sẽ cực kỳ nôn nóng mà hỏi cô. Ai ngờ người kia chả có động tĩnh gì.

Đồ ngu ngốc ấy không cho rằng hai người chia tay thật đấy chứ? Lại còn không hỏi cái gì? Hay là hắn ta cảm thấy chuyện đời trước cũng nên bỏ qua?

Tăng ca đến hơn 10 giờ đêm đã là chuyện thường ngày ở bộ phận của Tô Cẩn Hồng, ai cũng quen rồi.

Tám giờ tối, sau khi Tô Cẩn Hồng ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy nhân viên đang nhìn gì đó ở cửa sổ, lại còn bàn luận với nhau, trông rất hào hứng.

Tô Cẩn Hồng đi về phía đó, nhìn thấy dưới tầng dừng một chiếc xe màu đen cùng một người đàn ông đang cầm hoa hồng, không nhìn được trêu đùa vài câu:

“Sao lại kích động thế, là bạn trai của mấy người à?”

Nhân viên xung quanh đều về vị trí của mình, phức tạp nhìn Tô Cẩn Hồng.

Tô Cẩn Hồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây.

Chỉ có Lưu Văn Hạo, người biết rõ mọi chuyện, to gan mà trả lời thắc mắc của Tô Cẩn Hồng.

Anh đồng tình: “Ờm, giám đốc à…Hình như chàng trai kia đến đón phó tổng, mới đến không lâu, mọi người nói trong nhóm…”

Mặt Tô Cẩn Hồng xanh mét, giọng cứng đờ: “Nói gì?”

Lưu Văn Họa cúi đầu, lí nhí: “Nói phó tổng vừa mới vào thang máy.”

Tô Cẩn Hồng tức xì khói.

“Tiểu Lưu, xuống lái xe.”

Lưu Văn Hạo: “Dạ?”

Tô Cẩn Hồng quay người vào văn phòng để lấy áo khoác.

Anh cắn răng, rít từng chữ một:

“Chúng ta đi tìm phó tổng, bàn luận thật kĩ chuyện chuyển ngành của công ty.”

Lưu Văn Hạo: “…Vâng.”

Sau khi Tô Cẩn Hồng và Lưu Văn Hạo đi vào thang máy, cả bộ phận như nổ tung!

Nhìn dáng vẻ như muốn đi đánh ghen của giám đốc Tô kia, hai người kia chắc chắn có mờ ám!

___

Lời tác giả: Ha ha ha thảm quá. Còn chưa lên chiến lước rõ ràng mà quân địch đã nguy cấp rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương