Đêm hội nhạc uyên náo, mọi người diện những bộ trang phục lỗng lẩy nhất, tiếng trò chuyện xôn xao, tiếng nhạc du dương trong không trung.

Thiên Duy bước vào với bộ âu phục trắng cậu còn đang khoác tay với Tư Nam mà bước vào.

Cả hai nhìn nhau nở một nụ cười tràn đầy hạnh phúc.
Thiên Duy khuôn mặt tràn đầy ý cười, cậu dựa đầu vào vai của Tư Nam.

Nhưng Tư Nam bỗng hất cậu té xuống, Thiên Duy ngước lên nhìn anh, cậu liền thấy ánh mắt khinh thường, miệt thị đang nhìn cậu cả Tư Nam cũng nhìn cậu với ánh mắt chê ghét và luôn miệng gọi cậu là “đồ bẩn thỉu”.
Thiên Duy hoảng hốt, khuôn mặt cậu trắng bệch, ôm lấy đầu.

Cậu hết lớn lên: “ không phải như vậy”.
Bỗng cậu nghe tiếng ai đó gọi tên cậu.

Giọng nói vô cùng lo lắng, rồi cậu có cảm giác cơ thể có luồng khí ấm bao quanh.

Nó vừa bao bọc lấy cậu vừa vuốt ve vừa an ủi cậu.
Thiên Duy mở mắt ra, cậu thấy Tư Nam đang ôm lấy cậu, xoa xoa đầu luôn miệng bảo “Thiên Duy, không sao đâu”.

Nước mắt cậu rơi xuống cậu ôm chặt lấy Tư Nam oa lên mà khóc.

Tiếng khóc của cậu vang lên khắp căn phòng.
Tư Nam ôm chặt cậu hơn, anh bảo:
- Đúng rồi, khóc đi khóc ra em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.
Thiên Duy mếu máo, gục đầu vào lòng anh khóc nức lên.

Tư Nam vẫn liên tục xoa đầu cậu, rồi anh hôn lên trán cậu.
Anh hỏi:
- Em thấy khá hơn chưa?
Cậu ngước lên nhìn anh, nước mắt liên tục chảy ra không ngừng nghỉ.


Cậu chú ý đến băng gạc trên đầu anh.

Thiên Duy vương tay xoa xoa cho anh, cậu hỏi:
- Có sao không?
Tư Nam nhìn cậu, anh nắm lấy bàn tay đang sờ trán mình mà hôn lên, anh bảo:
- Người có sao là em đó, em có biết em ngủ suốt ba ngày rồi không? Em làm anh lo lắm đó?
Thiên Duy ngạc nhiên nhìn anh, cậu hốt hoảng hỏi:
- Ba ngày, vậy tin tức đó...
Tư Nam mỉm cười nhìn cậu.
- Có anh ở đây em còn lo gì, chuyện này để anh xử lý.

Còn em tạm thời ở đây nghĩ ngơi cho thật khỏe.
Bây giờ, cậu mới để ý là đây không phải căn hộ nhà cậu mà nó là căn chung cư của Tư Nam.

Nơi đầy quen thuộc với cậu ở kiếp trước.
Thiên Duy nghi hoặc nhìn anh, cậu hỏi:
- Anh sẽ không nhốt tôi ở đây suốt đời đấy chứ?
Tư Nam ngạc nhiên nhìn cậu, anh phá lên cười thật to khiên cậu đột nhiên thấy ngại ngùng.
Cậu đính chính:
- Ý tôi là anh nhốt tôi ở đây để khóa mọi tin tức lại...
Tư Nam xoa đầu cậu, anh bảo:
- Anh đúng là muốn nhốt em lại bên cạnh anh nhưng anh càng muốn thấy em vui vẻ.
Thiên Duy như bị lời nói của anh thôi miên, cậu cứ nhìn anh mà ngây ngốc ra.

Tư Nam cũng không nhịn cười được, anh bảo:
- Được rồi, em đói rồi đúng không? Anh đã bảo người ta chuẩn bị đồ ăn rồi em ra đây với anh.
Thiên Duy đột nhiên nghe lời hẳn, anh ngoan ngoãn bước ra khỏi phòng cùng anh.

Bàn ăn đúng là đã được dọn sẵn, toàn là những món để bồi bổ cho cơ thể.

Cậu ngồi xuống bàn ăn, Tư Nam cùng ngồi kế bên phục vụ cho cậu ăn, nào kéo ghế, múc đồ ăn, còn liên tục gắp thức ăn cho cậu.
Thiên Duy bảo:
- Tôi tự ăn được.
Tu Nam cười lên nói:
- Anh lại không thấy vậy?
Tư Nam cứ liên tục gắp cho cậu ăn, cậu cũng bất lực nhận lấy.

Sau khi, ăn xong Tư Nam nắm tay cậu ra ghế sofa bảo là cho cậu xem thứ gì đó.

Cả hai ngồi xuống, Tư Nam mở màn hình lên, anh nhấn vào tin tức hot nhất.

Lúc đầu, Thiên Duy còn e ngại không muốn xem nhưng Tư Nam trấn an cậu.

Tin tức hot nhất hôm nay chính là “ Đạo diễn Thế Thịnh thả thính với diễn viên của mình”, thêm dòng nội dung bên dưới là “ ở tất cả các bộ phim của anh ta, anh ta luôn thả thính với những diễn viên nam trong đoàn, liên tục động chạm vào họ”.

Bên dưới là một loạt hình ảnh anh ta liên tục thả thính còn tặng hoa đủ kiểu còn có kèm theo video.

Bên dưới là những bình luận tiêu cực.

“ Không phải chứ, đạo điễn nổi tiếng đây sao?”, “ thả thính đa cấp hay gì”, “ thả thính gì mà gắt quá vậy, tội cho những anh chị diễn viên”, “ ngụy quân tử”.

Thiên Duy nhìn anh, cậu hỏi:
- Anh gây ra hả?
Tư Nam nhìn cậu, bảo:
- Là anh cho người điều ra đấy, anh cứ tưởng nếu tìm không ra phải ngụy tạo nhưng không ngờ nhiều hơn bất ngờ.
Tư Nam quay lại trang đầu cho Thiên Duy xem tin tiếp theo.

“ Đạo diễn Thế Thịnh liên tục thả thính diễn viên Thiên Duy”.

Những hình ảnh và video hắn liên tục bám dính lấy cậu liên tục làm những hình ảnh tỏ tình có cả đoạn video mà nhà báo chụp được chứng minh chính anh ta chủ động ôm lấy cậu.

Tư Nam lướt tới bình luận bên dưới cho Thiên Duy xem.

“ tội cho Thiên Duy, tên này bạo quá”, “ tụi nhà báo chụp được có tấm hình cái quy tội cho Duy Duy của tôi, quá đáng, xin lỗi đi”, “ tôi luôn tin con trai của tôi mà”, “ bị quấy rối mà Duy Duy vẫn lịch thiệp như vậy, dễ thương quá”, “ tưởng mình là đạo diễn thì muốn làm gì thì làm hả”, “ Duy Duy bọn em vẫn luôn bên anh”.
Thiên Duy cười lên mà nước mắt vẫn rơi.

Tư Nam kéo người cậu vào lòng bảo:
- Vẫn còn nhiều người tin tưởng em mà.
- Ừm.

Thiên Duy nhẹ nhàng đáp lại.
Tư Nam tiếp tục cho cậu xem thì tiếng chuông điện thoại vang lên.

Là của chị An Anh.

Tư An bắt máy.
- An Anh, có chuyện gì mà gọi tôi vào giờ này vậy?
- Sếp, sếp lên hot search kìa.
- Hả.
- Để tôi gửi cho sếp xem.
An Anh làm việc rất nhanh, thoáng chốt tin đã được gửi qua.

Cả hai tò mò vào xem thì thấy đoạn video Tư Nam bảo vệ cậu và bế cậu lên xe.

Thiên Duy lo lắng nhìn sang anh.
- Như vậy không sao chứ?
Tư Nam nhìn cậu mỉm cười:
- Đừng lo, em nhìn bình luận nè?

Thiên Duy nhìn bình luận bên dưới.

“ Trời trời, ngầu quá đi, tổng tài bảo vệ bạn đời mình sao”, “ tình cảm quá đi”, “ đẩy thuyền cặp này nhe, cp TNxTD”, “ khoan đã, đây có phải diễn viên Tư Nam không”, “ đúng rồi là anh ấy, nghe nói anh ấy là gay nhỉ”, “ tan chảy quá đây nè”.
Thiên Duy đọc mà cũng ngượng, mặt cứ đỏ ửng lên.
- Anh nên đính chính lại đi.
Tư Nam nổi hứng trêu chọc cậu:
- Anh thấy vậy cũng hay mà.
Thiên Duy nhìn anh tỏ ý không hay lòng.

Anh phá lến cười, xoa đầu cậu.
- Được rồi, cũng tối rồi chúng ta nên đi ngủ thôi, ngày mai tính tiếp.
Thiên Duy gật đầu với anh.

Cả hai lên trên phòng, cậu thấy Tư Nam bước vào phòng cùng cậu, anh liền bảo:
- Anh vào phòng để làm gì vậy?
- Em nói gì vậy, chung cư của anh chỉ có một phòng không vào phòng ngủ thì anh đi đâu.
Thiên Duy ngại ngùng, thầm nghĩ:
- [ đúng rồi, đây là phòng anh ấy mà]
Tư Nam cười lên.
- Nếu em không muốn ngủ chung thì anh ra phòng khách.
- Ngủ chung đi dù sao cũng đâu phải lần đầu.
Tư Nam như chú chó được chủ cho ăn, anh liên tục hứng hở, quẩy đuôi, rồi ôm cậu nhảy lên giường.

Anh liên tục dụi dụi vào người cậu.
- Cảm ơn em.
Thiên Duy cũng bất lực ôm lấy anh.

Mọi phiền muộn như tan biến chỉ sau khi cậu ngủ xong một giấc..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương