[Xuyên Nhanh] Bạn Gái Cũ - Người Phá Hỏng Thế Giới
-
Chương 18: Chín tầng ác mộng (2)
Chín tầng ác mộng, đây là một thế giới khủng bố có thể chết bất kỳ lúc nào, đồng thời cũng là nơi giúp nam chính Dịch Tử Hiên đánh quái tăng cấp, cuối cùng còn ôm được mỹ nhân về nhà.
Ở thế giới này, Dịch Tử Hiên có được bàn tay vàng nghịch thiên làm thời gian đảo ngược, trong mộng cảnh lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết, làm cho bông hoa cao ngạo Mạnh Đình Dao phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Mà Tô Vãn là bạn gái cũ của Dịch Tử Hiên, ở thế giới này vẫn chỉ là một kẻ hy sinh.
Đều nói anh hùng yêu thích mỹ nhân, trong chín người ở đây, Mạnh Đình Dao là đẹp nhất, chuyện bắt đầu từ lúc bạn cùng phòng của Dịch Tử Hiên là Trần Ngọc Phong vì theo đuổi Mạnh Đình Dao nên tự bỏ tiền ra tổ chức chuyến du xuân này.
Hai phòng ngủ có tổng cộng tám người, nhưng kỹ thuật lái xe của Trần Ngọc Phong không ổn, mấy người còn lại cũng không ai có bằng lái, vì thế cuối cùng hắn tìm bạn thân từ nhỏ là Tề Mộc giúp đỡ.
Tề Mộc và Trần Ngọc Phong đều là con nhà giàu, thường xuyên cùng nhau chơi bời, ăn chơi trác táng, biết Trần Ngọc Phong muốn theo đuổi hoa hậu giảng đường, Tề Mộc rất vui vẻ tham dự tràng náo nhiệt này. Nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Đình Dao, Tề Mộc lại động tâm tư với cô ta luôn.
Có điều Tề Mộc lớn hơn Trần Ngọc Phong tận bốn tuổi, hiện giờ đang đi làm ở công ty của gia đình, so với mấy đứa sinh viên thì hắn càng hiểu được sự ngụy trang.
Lúc Trần Ngọc Phong xum xoe với Mạnh Đình Dao thì Tề Mộc lại tỏ ra thân thiết với Tô Vãn, ai bảo vẻ đẹp của Tô Vãn cũng chỉ thua mỗi Mạnh Đình Dao trong bốn cô gái chứ.
Nguyên chủ Tô Vãn mặc dù có chút hư vinh vật chất nhưng không phải cô gái có tâm cơ, trong chuyến đi này, cô và Phương Điềm Điềm ngồi ở ghế ngay sau ghế tài xế, vì vậy cô và Tề Mộc nói chuyện rất vui vẻ.
Đến tầng mộng cảnh thứ nhất, Tô Vãn và Phương Điềm Điềm bị nhốt trong rừng cây, người đầu tiên hai người gặp cũng là Tề Mộc. Ba người phải trải qua một loạt ảo giác khủng bố, sau đó mới hội hợp cùng những người khác. Nhưng phải đến khi tất cả mọi người cùng tập hợp lại rồi, khủng bố chân chính mới bắt đầu xảy ra.
Ở tầng mộng cảnh thứ nhất, có một người đã chết.
Tất cả mọi người đều cho rằng mình chỉ đang nằm mơ, đến tầng mộng cảnh thứ hai, mọi người mới từ trong sợ hãi nhớ lại được ký ức về tầng mộng cảnh đầu tiên, hơn nữa còn được thông báo rằng mọi người phải tìm ra hung phạm đang trà trộn trong đám người.
“Tô Vãn, cậu làm sao thế?”
Phương Điềm Điềm thấy Tô Vãn ngẩn người nên hơi sợ, không nhịn được khẽ khàng kéo tay áo Tô Vãn, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Mình không sao?”
Sự phức tạp trong đáy mắt Tô Vãn biến mất.
Người chết ở trong tầng mộng cảnh đầu tiên chính là người có lá gan nhỏ nhất, Phương Điềm Điềm.
Mà người chết thứ hai, chính là Tô Vãn.
Kỳ thật, sau khi có được dị năng nghịch chuyển thời gian, Dịch Tử Hiên hoàn toàn có cơ hội cứu Tô Vãn, nhưng bởi vì hắn chần chừ nên khiến cho Tô Vãn chết ở tầng mộng cảnh thứ hai, thế giới trong mơ cũng trực tiếp tiêu tán.
“Chúng ta đi thôi! Trời sắp tối rồi, phải nhanh cùng mọi người hội hợp trước khi trời tối!”
Phương Điềm Điềm là người đồng mệnh tương liên với mình, biểu hiện của Tô Vãn với cô ấy cực kỳ hiền hòa.
Sau khi nghe Tô Vãn nói vật, Phương Điềm Điềm cũng gật đầu, cẩn thận đi theo sau Tô Vãn.
Mọi người vốn dự định đi chơi xuân nên đều mặc đồ thể thao, vì thế di chuyển trong rừng cũng không quá khó khăn.
Căn cứ theo hướng di chuyển của mặt trời, Tô Vãn cũng đoán đại khái được một chút phương hướng, cứ thế dẫn Phương Điềm Điềm một đường đi về phía Bắc.
Cũng vì nguyên nhân này nên từng hành động Tô Vãn đều cực kỳ cẩn trọng, căn cứ theo suy đoán của cô, ở tầng mộng cảnh thứ nhất, có lẽ Phương Điềm Điềm bị giết vào thời gian này.
Bởi vì trong khoảng thời gian này chỉ có hai người bọn họ, nguy hiểm phát sinh sẽ cực kỳ lớn.
Hơn nữa…
Tô Vãn nhớ lúc mình tỉnh lại, trên gáy vẫn còn hơi đau, người đầy bụi đất, đối lập hoàn toàn với Phương Điềm Điềm một thân thạch sẽ, cả người không có bất kỳ vết thương nào.
Có lẽ, Phương Điềm Điềm đã chết ngay từ lúc bắt đầu.
Loại khả năng này rất có thể xảy ra.
Nghĩ đến cô gái Phương Điềm Điềm điềm đạm đáng yêu vẫn đang túm áo mình có khả năng là nữ quỷ rụng tay đứt chân, cả người đầy máu, sống lưng Tô Vãn căng lên theo bản năng.
Mặt trời dần đổ về phía Tây, trong núi rừng yên tĩnh chỉ có tiếng thở của Tô Vãn và Phương Điềm Điềm.
Hai người không biết đi bao lâu, cánh rừng này như trải dài vô biên vô tận, đi thế nào cũng không tìm được lối ra.
Nước mang theo chỉ còn một giọt cuối cùng, Phương Điềm Điềm đã kiệt sức không đi nổi, dứt khoát đặt mông ngồi dưới một gốc cây già: “Tô Vãn, mình không đi nổi nữa!”
Giọng Phương Điềm Điềm hổn hển lộ ra một tia tuyệt vọng: “Tô Vãn, chúng ta sẽ không bị nhốt ở đây đến chết chứ? Mình rất sợ hãi.”
“Đừng nói mấy lời xui xẻo ấy nữa.”
Tô Vãn dừng chân, lấy di động từ trong túi ra, 6h48 chiều, di động chỉ còn hai vạch pin, nhưng ở đây lại không hề có tín hiệu gì.
“Điềm Điềm, chúng ta ở chỗ này…”
Tô Vãn còn chưa nói xong, đột nhiên một cái bóng màu đen đột nhiên toát ra từ hư không, đánh úp về phía hai người một cách hung hãn.
“A!”
Phương Điềm Điềm ngồi ở một bên sợ hãi hét lên, trong tiếng kêu sợ hãi của cô ấy, Tô Vãn lại bình tĩnh lăn sang bên, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi sự tấn công của bóng đen đó.
Phành phạch phành phạch, gió cuốn lên bụi mù, bóng đen kia nhanh chóng bay đi.
“Tô Vãn, cậu không sao chứ?”
Phương Điềm Điềm còn chưa hết kinh hoảng, lập tức bổ nhào tới bên cạnh Tô Vãn.
“Mình không sao.”
Tô Vãn ngồi dậy, giơ tay sờ soạng lên mặt mình một chút, mày hơi nhíu.
“A! Cậu chảy máu rồi!”
Lúc này, Phương Điềm Điềm phát hiện trên má Tô Vãn có một vết thương: “Là bị quái thú kia cắn sao? Tô Vãn, cậu có đau lắm không? Có bị trúng độc gì không?”
Ặc…
Tô Vãn thực sự cạn lời, đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên ở phía trước cách hai người không xa: “Ở đây làm gì có quái thú gì? Thứ vừa rồi chỉ là một con dơi thôi, vết thương trên mặt cô ấy hẳn là vừa rồi bị đá trên nền đất làm bị thương.”
Ánh sáng hoàng hôn đã bị tầng tầng cành lá cây rậm rạp che đậy, ở trong rừng rậm tối tăm, một dáng người cao gầy, thẳng thắp, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Diện mạo của Tề Mộc không đặc biệt tuấn mỹ nhưng cũng coi là ưa nhìn, xứng với một thân quần áo rộng rãi và nụ cười tươi bất cần đời, nhìn cũng có vài phần anh tuấn.
“Anh Tề.”
Nhìn thấy Tề Mộc, giọng Phương Điềm Điềm lập tức thay đổi, đi lâu thế rồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy một người còn sống.
Tề Mộc cười với Phương Điềm Điềm một cái rồi đi tới trước mặt Tô Vãn, ưu nhã ngồi xổm xuống nhìn cô: “Sao lại khiến cho mình nhìn nhếch nhác thế này?”
Giọng hắn không tính là dịu dàng nhưng rõ ràng có thể thấy sự quan tâm trong đó.
Không ân cần nhưng cũng đủ khiến bạn phải chú ý.
Không thể không nói, lúc đối mặt với con gái, Tề Mộc với một thân kinh nghiệm tình trường đầy mình lập tức phát huy được nghiệp vụ một cách thuần thục.
“Chỉ xước da chút thôi, không hủy dung mạo được.”
Tô Vãn không thèm để ý, lấy ra một cái khăn giấy sạch lau vết máu trên mặt mình, giơ tay định ném cái giấy đã dính máu đi theo bản năng, nhưng sau khi do dự một chút, cô lại lặng lẽ cất nó vào cái túi nó đeo trên người.
Tề Mộc vẫn luôn âm thầm nhìn chăm chú Tô Vãn, thấy hành động mờ ám đó của cô, ánh mắt hắn hơi lóe lên, sau đó lại bày ra nụ cười tươi tắn bất cần đời, “Anh đi suốt một đường cũng không gặp ai cả, giờ gặp hai em thì tốt rồi, ba người chúng ta cùng đi tìm bọn họ chứ? Anh đoán những người khác cũng đang ở trong khu rừng này.”
“Ừm.”
Nghe Tề Mộc đền ghị, Phương Điềm Điềm vui vẻ gật đầu, sau đó cô lại hơi chần chừ, “Nhưng khu rừng này quá lớn, chúng ta phải tìm như thế nào?”
“Lúc anh đi tới đây, có nhìn thấy ở phía Tây Bắc có một khu đất trống, trời đã tối rồi, giờ chúng ta qua đó nhóm lửa, nếu những người khác ở gần đó nhìn thấy lửa sẽ tự tới tìm chúng ta.
“Anh Tề, anh thông minh quá!”
Nghe được Tề Mộc đề nghị như thế, ánh mắt Phương Điềm Điềm tràn đầy vẻ sùng bái nhìn Tề Mộc, mà Tô Vãn ở bên cạnh vẫn bày ra dáng vẻ không có ý kiến gì.
Nhóm lửa?
Anh xác định đây là biện pháp tốt mà không phải là cách tìm đường chết đấy chứ?
Ở thế giới này, Dịch Tử Hiên có được bàn tay vàng nghịch thiên làm thời gian đảo ngược, trong mộng cảnh lần lượt tìm được đường sống trong chỗ chết, làm cho bông hoa cao ngạo Mạnh Đình Dao phải nhìn hắn bằng con mắt khác.
Mà Tô Vãn là bạn gái cũ của Dịch Tử Hiên, ở thế giới này vẫn chỉ là một kẻ hy sinh.
Đều nói anh hùng yêu thích mỹ nhân, trong chín người ở đây, Mạnh Đình Dao là đẹp nhất, chuyện bắt đầu từ lúc bạn cùng phòng của Dịch Tử Hiên là Trần Ngọc Phong vì theo đuổi Mạnh Đình Dao nên tự bỏ tiền ra tổ chức chuyến du xuân này.
Hai phòng ngủ có tổng cộng tám người, nhưng kỹ thuật lái xe của Trần Ngọc Phong không ổn, mấy người còn lại cũng không ai có bằng lái, vì thế cuối cùng hắn tìm bạn thân từ nhỏ là Tề Mộc giúp đỡ.
Tề Mộc và Trần Ngọc Phong đều là con nhà giàu, thường xuyên cùng nhau chơi bời, ăn chơi trác táng, biết Trần Ngọc Phong muốn theo đuổi hoa hậu giảng đường, Tề Mộc rất vui vẻ tham dự tràng náo nhiệt này. Nhưng sau khi nhìn thấy Mạnh Đình Dao, Tề Mộc lại động tâm tư với cô ta luôn.
Có điều Tề Mộc lớn hơn Trần Ngọc Phong tận bốn tuổi, hiện giờ đang đi làm ở công ty của gia đình, so với mấy đứa sinh viên thì hắn càng hiểu được sự ngụy trang.
Lúc Trần Ngọc Phong xum xoe với Mạnh Đình Dao thì Tề Mộc lại tỏ ra thân thiết với Tô Vãn, ai bảo vẻ đẹp của Tô Vãn cũng chỉ thua mỗi Mạnh Đình Dao trong bốn cô gái chứ.
Nguyên chủ Tô Vãn mặc dù có chút hư vinh vật chất nhưng không phải cô gái có tâm cơ, trong chuyến đi này, cô và Phương Điềm Điềm ngồi ở ghế ngay sau ghế tài xế, vì vậy cô và Tề Mộc nói chuyện rất vui vẻ.
Đến tầng mộng cảnh thứ nhất, Tô Vãn và Phương Điềm Điềm bị nhốt trong rừng cây, người đầu tiên hai người gặp cũng là Tề Mộc. Ba người phải trải qua một loạt ảo giác khủng bố, sau đó mới hội hợp cùng những người khác. Nhưng phải đến khi tất cả mọi người cùng tập hợp lại rồi, khủng bố chân chính mới bắt đầu xảy ra.
Ở tầng mộng cảnh thứ nhất, có một người đã chết.
Tất cả mọi người đều cho rằng mình chỉ đang nằm mơ, đến tầng mộng cảnh thứ hai, mọi người mới từ trong sợ hãi nhớ lại được ký ức về tầng mộng cảnh đầu tiên, hơn nữa còn được thông báo rằng mọi người phải tìm ra hung phạm đang trà trộn trong đám người.
“Tô Vãn, cậu làm sao thế?”
Phương Điềm Điềm thấy Tô Vãn ngẩn người nên hơi sợ, không nhịn được khẽ khàng kéo tay áo Tô Vãn, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Mình không sao?”
Sự phức tạp trong đáy mắt Tô Vãn biến mất.
Người chết ở trong tầng mộng cảnh đầu tiên chính là người có lá gan nhỏ nhất, Phương Điềm Điềm.
Mà người chết thứ hai, chính là Tô Vãn.
Kỳ thật, sau khi có được dị năng nghịch chuyển thời gian, Dịch Tử Hiên hoàn toàn có cơ hội cứu Tô Vãn, nhưng bởi vì hắn chần chừ nên khiến cho Tô Vãn chết ở tầng mộng cảnh thứ hai, thế giới trong mơ cũng trực tiếp tiêu tán.
“Chúng ta đi thôi! Trời sắp tối rồi, phải nhanh cùng mọi người hội hợp trước khi trời tối!”
Phương Điềm Điềm là người đồng mệnh tương liên với mình, biểu hiện của Tô Vãn với cô ấy cực kỳ hiền hòa.
Sau khi nghe Tô Vãn nói vật, Phương Điềm Điềm cũng gật đầu, cẩn thận đi theo sau Tô Vãn.
Mọi người vốn dự định đi chơi xuân nên đều mặc đồ thể thao, vì thế di chuyển trong rừng cũng không quá khó khăn.
Căn cứ theo hướng di chuyển của mặt trời, Tô Vãn cũng đoán đại khái được một chút phương hướng, cứ thế dẫn Phương Điềm Điềm một đường đi về phía Bắc.
Cũng vì nguyên nhân này nên từng hành động Tô Vãn đều cực kỳ cẩn trọng, căn cứ theo suy đoán của cô, ở tầng mộng cảnh thứ nhất, có lẽ Phương Điềm Điềm bị giết vào thời gian này.
Bởi vì trong khoảng thời gian này chỉ có hai người bọn họ, nguy hiểm phát sinh sẽ cực kỳ lớn.
Hơn nữa…
Tô Vãn nhớ lúc mình tỉnh lại, trên gáy vẫn còn hơi đau, người đầy bụi đất, đối lập hoàn toàn với Phương Điềm Điềm một thân thạch sẽ, cả người không có bất kỳ vết thương nào.
Có lẽ, Phương Điềm Điềm đã chết ngay từ lúc bắt đầu.
Loại khả năng này rất có thể xảy ra.
Nghĩ đến cô gái Phương Điềm Điềm điềm đạm đáng yêu vẫn đang túm áo mình có khả năng là nữ quỷ rụng tay đứt chân, cả người đầy máu, sống lưng Tô Vãn căng lên theo bản năng.
Mặt trời dần đổ về phía Tây, trong núi rừng yên tĩnh chỉ có tiếng thở của Tô Vãn và Phương Điềm Điềm.
Hai người không biết đi bao lâu, cánh rừng này như trải dài vô biên vô tận, đi thế nào cũng không tìm được lối ra.
Nước mang theo chỉ còn một giọt cuối cùng, Phương Điềm Điềm đã kiệt sức không đi nổi, dứt khoát đặt mông ngồi dưới một gốc cây già: “Tô Vãn, mình không đi nổi nữa!”
Giọng Phương Điềm Điềm hổn hển lộ ra một tia tuyệt vọng: “Tô Vãn, chúng ta sẽ không bị nhốt ở đây đến chết chứ? Mình rất sợ hãi.”
“Đừng nói mấy lời xui xẻo ấy nữa.”
Tô Vãn dừng chân, lấy di động từ trong túi ra, 6h48 chiều, di động chỉ còn hai vạch pin, nhưng ở đây lại không hề có tín hiệu gì.
“Điềm Điềm, chúng ta ở chỗ này…”
Tô Vãn còn chưa nói xong, đột nhiên một cái bóng màu đen đột nhiên toát ra từ hư không, đánh úp về phía hai người một cách hung hãn.
“A!”
Phương Điềm Điềm ngồi ở một bên sợ hãi hét lên, trong tiếng kêu sợ hãi của cô ấy, Tô Vãn lại bình tĩnh lăn sang bên, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi sự tấn công của bóng đen đó.
Phành phạch phành phạch, gió cuốn lên bụi mù, bóng đen kia nhanh chóng bay đi.
“Tô Vãn, cậu không sao chứ?”
Phương Điềm Điềm còn chưa hết kinh hoảng, lập tức bổ nhào tới bên cạnh Tô Vãn.
“Mình không sao.”
Tô Vãn ngồi dậy, giơ tay sờ soạng lên mặt mình một chút, mày hơi nhíu.
“A! Cậu chảy máu rồi!”
Lúc này, Phương Điềm Điềm phát hiện trên má Tô Vãn có một vết thương: “Là bị quái thú kia cắn sao? Tô Vãn, cậu có đau lắm không? Có bị trúng độc gì không?”
Ặc…
Tô Vãn thực sự cạn lời, đột nhiên một tiếng cười khẽ vang lên ở phía trước cách hai người không xa: “Ở đây làm gì có quái thú gì? Thứ vừa rồi chỉ là một con dơi thôi, vết thương trên mặt cô ấy hẳn là vừa rồi bị đá trên nền đất làm bị thương.”
Ánh sáng hoàng hôn đã bị tầng tầng cành lá cây rậm rạp che đậy, ở trong rừng rậm tối tăm, một dáng người cao gầy, thẳng thắp, chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Diện mạo của Tề Mộc không đặc biệt tuấn mỹ nhưng cũng coi là ưa nhìn, xứng với một thân quần áo rộng rãi và nụ cười tươi bất cần đời, nhìn cũng có vài phần anh tuấn.
“Anh Tề.”
Nhìn thấy Tề Mộc, giọng Phương Điềm Điềm lập tức thay đổi, đi lâu thế rồi, rốt cuộc cũng nhìn thấy một người còn sống.
Tề Mộc cười với Phương Điềm Điềm một cái rồi đi tới trước mặt Tô Vãn, ưu nhã ngồi xổm xuống nhìn cô: “Sao lại khiến cho mình nhìn nhếch nhác thế này?”
Giọng hắn không tính là dịu dàng nhưng rõ ràng có thể thấy sự quan tâm trong đó.
Không ân cần nhưng cũng đủ khiến bạn phải chú ý.
Không thể không nói, lúc đối mặt với con gái, Tề Mộc với một thân kinh nghiệm tình trường đầy mình lập tức phát huy được nghiệp vụ một cách thuần thục.
“Chỉ xước da chút thôi, không hủy dung mạo được.”
Tô Vãn không thèm để ý, lấy ra một cái khăn giấy sạch lau vết máu trên mặt mình, giơ tay định ném cái giấy đã dính máu đi theo bản năng, nhưng sau khi do dự một chút, cô lại lặng lẽ cất nó vào cái túi nó đeo trên người.
Tề Mộc vẫn luôn âm thầm nhìn chăm chú Tô Vãn, thấy hành động mờ ám đó của cô, ánh mắt hắn hơi lóe lên, sau đó lại bày ra nụ cười tươi tắn bất cần đời, “Anh đi suốt một đường cũng không gặp ai cả, giờ gặp hai em thì tốt rồi, ba người chúng ta cùng đi tìm bọn họ chứ? Anh đoán những người khác cũng đang ở trong khu rừng này.”
“Ừm.”
Nghe Tề Mộc đền ghị, Phương Điềm Điềm vui vẻ gật đầu, sau đó cô lại hơi chần chừ, “Nhưng khu rừng này quá lớn, chúng ta phải tìm như thế nào?”
“Lúc anh đi tới đây, có nhìn thấy ở phía Tây Bắc có một khu đất trống, trời đã tối rồi, giờ chúng ta qua đó nhóm lửa, nếu những người khác ở gần đó nhìn thấy lửa sẽ tự tới tìm chúng ta.
“Anh Tề, anh thông minh quá!”
Nghe được Tề Mộc đề nghị như thế, ánh mắt Phương Điềm Điềm tràn đầy vẻ sùng bái nhìn Tề Mộc, mà Tô Vãn ở bên cạnh vẫn bày ra dáng vẻ không có ý kiến gì.
Nhóm lửa?
Anh xác định đây là biện pháp tốt mà không phải là cách tìm đường chết đấy chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook