Tô Vũ sắp xếp cho Du Đường gặp Ngụy Sâm là một tuần sau.
Hôm đó Du Đường dẫn Khương Viện đi hóa trị, đưa cô về nhà, lại nhắn cho Ngụy Mặc Sinh buổi tối đánh quyền anh chú ý an toàn rồi mới tới chỗ hẹn với Ngụy Sâm.
Nơi hai người gặp nhau là phòng 302 của club Kim Thần do nhà họ Ngụy gia quản lý.

Ngoài cửa có hai bảo tiêu, lưng thẳng tắp, xem cánh tay và bàn chân của họ Du Đường biết ngay hai người này không đơn giản.
Du Đường mở cửa ra, nhìn một người đàn ông tuấn mỹ cầm ly rượu uống với tốc độ không nhanh cũng chả chậm.
Ngụy Sâm được nhà Ngụy giáo dục rất tốt.

Các phương diện gần như hoàn mỹ, không có chút khí chất nào của một tên nhị thế tổ ăn chơi trác táng.

Lần đầu gặp anh hắn cũng rất quy củ, thậm chí có thể nói là cực kỳ lễ phép.

Nhưng Du Đường vẫn thấy hắn rất nguy hiểm, trực giác nói cho anh, tiếp xúc quá nhiều với hắn chắc chắn sẽ có chuyện.

"Giám đốc Ngụy."
"Ngồi đi." Ngụy Sâm ý bảo Du Đường ngồi bên cạnh hắn.

Du Đường vừa ngồi xuống, Ngụy Sâm lại chỉ ly rượu thứ hai trên bàn: "Uống đi."
Du Đường nhíu mày.

Nói thật, anh không tin Ngụy sâm, anh sợ ly rượu đó bỏ thứ gì kỳ quặc.
"Giám đốc Ngụy, tôi chạy motor tới đây, không thể uống rượu."
"Không sao, uống say tôi kêu tài xế chở cậu về nhà."
"Chở tôi về nhà ai?" Du Đường đơn giản trực tiếp nói.

"Đừng nói là tới chừng tôi mở mắt ra thấy mình nằm trên giường nhà giám đốc Ngụy chứ."
"Cậu đúng là cái gì cũng dám nói." Ngụy Sâm liếc anh một cái, trên mặt hiện ra tươi cười, sau đó ngồi thẳng dậy, kêu phục vụ sinh.
Ngay trước mặt Du Đường đem cái ly trên bàn đổ, lại lấy chai rượu còn nguyên nhãn mác trên tay phục vụ sinh mở nắp, đưa cho Du Đường: "Không uống thứ gì bỏ thêm thuốc, vậy phải uống hết ly này đi, uống hết rồi hãy nói chuyện."
????
Vãi, ly rượu đó bỏ thuốc thật!
Du Đường kinh ngạc.

Anh từng nói người này nguy hiểm, hiện tại xem ra, trực giác của anh chuẩn tới mức đi mua vé số được rồi!
Nhưng anh không tiện phát hỏa với người kia, chỉ có thể từ chối: "Giám đốc Ngụy, tôi không uống nhiều được."
Cả một bình vang đỏ, uống xong anh có thể vẽ đi bằng mồm luôn.
"Dạo gần đây tôi có hơi buồn." biểu tình Ngụy Sâm đột nhiên hiện vẻ cô đơn.

"Nhưng tôi là đứa con duy nhất nhà họ Ngụy, từng lời nói hành động đều ảnh hướng tới danh dự gia đình cho nên không thể bộc lộ cảm xúc.


Khó khăn lắm mới tìm được anh, muốn uống với anh chút rượu.

Anh không thể nể mặt tôi sao?"
Du Đường trong lòng trợn trắng mắt, nhưng nghĩ tới lời Tô Vũ, cuối cùng vẫn nhận bình rượu.
"Được rồi, tôi uống." Uống xong rồi còn phải biểu đạt sự quan tâm của mình với Ngụy Sâm.

"Giám đốc Ngụy gặp chuyện buồn phiền gì? Có thể nói với tôi thử xem sao.
"Đúng là sảng khoái." Ngụy Sâm cười tủm tỉm nhìn anh uống hết rượu.

"Chuyện khiến tôi buồn phiền hả..."
Sắc mặt của hắn đột nhiên âm trầm: "Đó là hôm nay mới biết, hóa ra ông già nhỏ bệnh liệt giường còn có con riêng lưu lạc bên ngoài!"
"Đã vậy ông ta còn đem cái nhẫn ngọc quan trọng nhất giấu ở chỗ ả đàn bà chết tiệt kia! Nếu đứa con riêng này bị ông già lớn tìm về, dù cho nó là phế vật, cũng sẽ ảnh hưởng tới địa vị của tao ở nhà họ Ngụy."
"Tao phải tìm được thằng oắt kia trước ông già lớn." Ngụy Sâm ngửa đầu, đem rượu trong ly uống sạch, ném nó lên tường, cái ly vỡ nát rơi xuống đất.
Hắn lạnh lùng nói: "Lấy lại nhẫn của nhà Ngụy tụi tao, rồi xử lý nó!"
...
Trận chiến đầu Ngụy Mặc Sinh đã đánh ra danh tiếng.


Năng lực một đấm K.O đối thủ và ngoại hình ưu tú làm phía lên sân khấu của hắn cao không ít, buổi tối đại một trận đã kiếm về 5000.
Mặc xong quần áo, Ngụy Mặc Sinh gom gọn đồ đạc từ sau phòng thay quần áo đi ra ngoài, đi ngang qua hành lang đột nhiên nghe được có người nhắc tên Du Đường.
"Anh Đường kiếm sườn Ngụy Sâm để dựa thiệt hả?"
"Hình như là thật.

Hôm kia tao nghe ông chủ gọi điện cho ai, nói định đem hợp đồng của anh Đường bán cho Ngụy Sâm."
"Ngụy Sâm thích đàn ông chuyện này ai cũng biết, tự nhiên ân cần tìm anh Đường, chuyện này cũng đã chắc tám chín phần rồi."
"Haizz...!Không ngờ cuối cùng anh Đường lại đi tới mức bị đàn ông bao dưỡng."
"Đừng nói bậy, lỡ như anh Đường với người ta là lưỡng tình tương duyệt thì sao?"
"..."
Nghe bọn họ nói chuyện, tay Ngụy Mặc Sinh nắm chặt thành quyền, móng tay găm vào trong thịt, mắt tràn ra lệ khí.
Rầm ——
Nhịn không được nện một đấm lên tường, hắn đi tới trước mặt hai người kia, giọng lãnh ngạnh: "Mấy anh biết anh Đường đang ở đâu không?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương