Xuyên Ngược Tra Nam Chủ
-
Chương 20: Bà Chủ nhỏ thật có tiền và bản lĩnh a! (1)
Theo lời dặn dò của bà chủ đích thực cũng tức là Bạch Nhật Hy, những sinh viên đã được tuyển chọn rất đúng giờ đều có mặt tại công ty. Cả một toà nhà hơn mười tầng nhưng chỉ có đúng hai mươi mốt người bao gồm cả vị tổng tài thuê kia. Rất nhanh Bạch Nhật Hy cũng có mặt để chỉ định chức vụ cũng như những việc mà những nhân viên cần làm, cùng đó là sắp xếp văn phòng làm việc cho bọn họ.
“Mọi người cứ làm việc đúng chuyên môn mà bản thân đã học. Còn về văn phòng, ngoại trừ hai tầng cao nhất thuộc phòng làm việc của nhân viên chức vụ cao như tổng tài hay giám đốc ra thì các tầng còn lại mọi người cứ tự chọn, thích nơi nào thì chọn nơi đó đặt văn phòng làm việc. Còn thiếu thốn bất cứ thứ gì thì liền báo cáo với Chu tổng để anh ấy báo lại với tôi, và sau đó tôi sẽ chuyển khoản cho anh ấy để cung cấp thiết bị làm việc tiện nghi nhất cho mọi người.” Người được Bạch Nhật Hy gọi là Chu tổng chính là vị tổng tài thuê kia, Chu Nhất.
Mọi người có mặt nghe lời nói này từ Bạch Nhật Hy liền trợn mắt há mồm không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của họ lúc này. Bà chủ này của họ của quả thực là giàu có dư tiền đi, bọn họ thật không thể hiểu được suy nghĩ của người có tiền.
Vung một số tiền lớn để thuê hẳn một toàn nhà hơn mười mấy tầng ở trung tâm thành phố đã rất tốn kém, đã thế Bạch Nhật Hy còn vung thêm một số tiền lớn hơn để tuyển bọn họ về. Điều này làm cho bọn họ hoài nghi nhân sinh không thôi. Rõ ràng bà chủ này tuổi đời còn nhỏ hơn bọn họ, vậy mà người ta đã có thể làm bà chủ rồi, chưa kể người ta còn có thể kiếm được một số tiền lớn đến vậy. Những điều này làm cho bọn họ vừa ngưỡng mộ vị tổng tài đích thực này, vừa có chút lo sợ, ai biết được số tiền lớn như vậy cô kiếm được như thế nào cơ chứ. Lỡ như là tiền đen thì chẳng phải bọn họ sẽ chết chung với cô sao?
“Bà chủ, tôi… tôi có điều muốn hỏi?” Một vị sinh viên nam A với vẻ mặt bối rối lúng túng hướng đến Bạch Nhật Hy lên tiếng.
“Anh gọi tôi là Bạch tiểu thư được rồi, dù sao anh cũng lớn tuổi hơn tôi. Còn về điều anh muốn nói là gì thì tôi cũng biết rõ nên cứ yên tâm đi! Số tiền tôi kiếm được để mở công ty này hoàn toàn là tiền sạch, sẽ không gây hại gì đến mọi người.” Như nhìn thấu được đối phương Bạch Nhật Hy không nhanh không chậm đáp.
Bị nhìn thấu, người sinh viên kia có chút xấu hổ cùng áy náy liền gật đầu liên hồi như thể hiện rằng bản thân đã hiểu.
Nghe được câu trả lời xác nhận từ chính miệng Bạch Nhật Hy, những người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, mọi hoài nghi đều được gió thổi bay sạch. Bây giờ đối với những người nhân viên này đều chỉ có một cảm xúc duy nhất đối với bà chủ nhỏ này của họ đó chính là kính nể.
Bạch Nhật Hy trong một ngày hôm qua đã xem kỹ tất cả tư liệu về những nhân viên này của mình nên bây giờ cô nắm trong tay rất rõ từng ưu điểm khuyết điểm của từng người họ. Điều này càng dễ dàng giúp cô phân bố công việc phù hợp để thúc đẩy năng lực, tiềm năng vốn có của nhân viên chính mình.
“Anh, làm trưởng phòng kỹ thuật, còn hai cậu một người làm phó trưởng phòng một người làm tổ trưởng. Chị, làm trưởng phòng kế toán, còn chị làm phó trưởng phòng. Anh, làm trưởng phòng nhân sự, còn anh làm phó trưởng phòng. Anh, làm trưởng phòng quản lý tài chính. Còn chị làm phó trưởng phòng. Anh, làm trưởng phòng sáng tạo, chị làm phó trưởng phòng. Còn anh, anh, anh, chị, chị….” Bạch Nhật Hy sau một hồi phân bố vị trí làm việc thích hợp nhất rồi vỗ vỗ tay ra hiệu cho mọi người cùng nhau bắt tay dọn dẹp sắp xếp phòng làm việc của riêng bộ phận mình.
Bạch Nhật Hy sắp xếp mọi người vào những vị trí phù hợp nhất đối với bọn họ, nhưng chỉ riêng những ghế phó tổng giám đốc, giám đốc, phó giám đốc thì đều được bỏ trống.
Và những sinh viên được Bạch Nhật Hy quả thực rất đặc biệt so với người nhân viên ở công ty khác, bọn họ thừa biết những chiếc ghế ấy trống chỗ không chủ nhưng cũng không tò mò tham lam lên tiếng hỏi mà chỉ yên lặng làm theo những gì mà Bạch Nhật Hy chỉ định.
“Mọi người cứ làm việc đúng chuyên môn mà bản thân đã học. Còn về văn phòng, ngoại trừ hai tầng cao nhất thuộc phòng làm việc của nhân viên chức vụ cao như tổng tài hay giám đốc ra thì các tầng còn lại mọi người cứ tự chọn, thích nơi nào thì chọn nơi đó đặt văn phòng làm việc. Còn thiếu thốn bất cứ thứ gì thì liền báo cáo với Chu tổng để anh ấy báo lại với tôi, và sau đó tôi sẽ chuyển khoản cho anh ấy để cung cấp thiết bị làm việc tiện nghi nhất cho mọi người.” Người được Bạch Nhật Hy gọi là Chu tổng chính là vị tổng tài thuê kia, Chu Nhất.
Mọi người có mặt nghe lời nói này từ Bạch Nhật Hy liền trợn mắt há mồm không biết nên dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của họ lúc này. Bà chủ này của họ của quả thực là giàu có dư tiền đi, bọn họ thật không thể hiểu được suy nghĩ của người có tiền.
Vung một số tiền lớn để thuê hẳn một toàn nhà hơn mười mấy tầng ở trung tâm thành phố đã rất tốn kém, đã thế Bạch Nhật Hy còn vung thêm một số tiền lớn hơn để tuyển bọn họ về. Điều này làm cho bọn họ hoài nghi nhân sinh không thôi. Rõ ràng bà chủ này tuổi đời còn nhỏ hơn bọn họ, vậy mà người ta đã có thể làm bà chủ rồi, chưa kể người ta còn có thể kiếm được một số tiền lớn đến vậy. Những điều này làm cho bọn họ vừa ngưỡng mộ vị tổng tài đích thực này, vừa có chút lo sợ, ai biết được số tiền lớn như vậy cô kiếm được như thế nào cơ chứ. Lỡ như là tiền đen thì chẳng phải bọn họ sẽ chết chung với cô sao?
“Bà chủ, tôi… tôi có điều muốn hỏi?” Một vị sinh viên nam A với vẻ mặt bối rối lúng túng hướng đến Bạch Nhật Hy lên tiếng.
“Anh gọi tôi là Bạch tiểu thư được rồi, dù sao anh cũng lớn tuổi hơn tôi. Còn về điều anh muốn nói là gì thì tôi cũng biết rõ nên cứ yên tâm đi! Số tiền tôi kiếm được để mở công ty này hoàn toàn là tiền sạch, sẽ không gây hại gì đến mọi người.” Như nhìn thấu được đối phương Bạch Nhật Hy không nhanh không chậm đáp.
Bị nhìn thấu, người sinh viên kia có chút xấu hổ cùng áy náy liền gật đầu liên hồi như thể hiện rằng bản thân đã hiểu.
Nghe được câu trả lời xác nhận từ chính miệng Bạch Nhật Hy, những người có mặt đều thở phào nhẹ nhõm, mọi hoài nghi đều được gió thổi bay sạch. Bây giờ đối với những người nhân viên này đều chỉ có một cảm xúc duy nhất đối với bà chủ nhỏ này của họ đó chính là kính nể.
Bạch Nhật Hy trong một ngày hôm qua đã xem kỹ tất cả tư liệu về những nhân viên này của mình nên bây giờ cô nắm trong tay rất rõ từng ưu điểm khuyết điểm của từng người họ. Điều này càng dễ dàng giúp cô phân bố công việc phù hợp để thúc đẩy năng lực, tiềm năng vốn có của nhân viên chính mình.
“Anh, làm trưởng phòng kỹ thuật, còn hai cậu một người làm phó trưởng phòng một người làm tổ trưởng. Chị, làm trưởng phòng kế toán, còn chị làm phó trưởng phòng. Anh, làm trưởng phòng nhân sự, còn anh làm phó trưởng phòng. Anh, làm trưởng phòng quản lý tài chính. Còn chị làm phó trưởng phòng. Anh, làm trưởng phòng sáng tạo, chị làm phó trưởng phòng. Còn anh, anh, anh, chị, chị….” Bạch Nhật Hy sau một hồi phân bố vị trí làm việc thích hợp nhất rồi vỗ vỗ tay ra hiệu cho mọi người cùng nhau bắt tay dọn dẹp sắp xếp phòng làm việc của riêng bộ phận mình.
Bạch Nhật Hy sắp xếp mọi người vào những vị trí phù hợp nhất đối với bọn họ, nhưng chỉ riêng những ghế phó tổng giám đốc, giám đốc, phó giám đốc thì đều được bỏ trống.
Và những sinh viên được Bạch Nhật Hy quả thực rất đặc biệt so với người nhân viên ở công ty khác, bọn họ thừa biết những chiếc ghế ấy trống chỗ không chủ nhưng cũng không tò mò tham lam lên tiếng hỏi mà chỉ yên lặng làm theo những gì mà Bạch Nhật Hy chỉ định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook