Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 929: Cái chết của Tiêu Nham Thọ

Chương 931

Trong gió bắc giá lạnh như băng, hai đội kỵ binh đang chém giết chung một chỗ như hai con giao long quấn chặt lấy nhau, Tiêu Nham Thọ gừng càng già càng cay hai tay nắm chặt cây thương, cây thương lớn được làm từ thép ròng dưới sự vũ động của y giống hệt như Thương Long rời bến, liên tiếp quật ngã mười tám người Nữ Chân khỏi ngựa, nhìn thấy chủ tướng Tiêu Nham Thọ dũng mãnh như thế, những kỵ binh Liêu quốc phía sau cũng uy danh đại chấn, gắt gao theo chặt phía sau Tiêu Nham Thọ liều chết lao ra ngoài.

- Đừng có ham chiến, tất cả theo ta xông thang theo hướng đông!

Thật vất vả mới có thể phá được vòng vây, Tiêu Nham Thọ lập tức hướng về những tướng sĩ phía sau hô to một tiếng, sau đó dẫn đầu cả đoàn người chạy trốn về phía đông.

Lúc trước vì để yểm hộ đám người Tiêu Hàn Gia Nô dẫn đầu phần lớn mọi người rút lui, Tiêu Nham Thọ đã chủ động yêu cầu dẫn đầu một đội kỵ binh làm chệch hướng đại quân Nữ Chân, khiến cho đại bộ phận chủ lực rút khỏi chiến trường, nên mới thoát được hoàn cảnh hai mặt giáp công vô cùng bất lợi này. Lại nói tiếp, bọn họ cũng vô cùng may mắn, lúc mới bắt đầu người Nữ Chân cũng không ngờ rằng họ sẽ chủ động tiến công, nên đã bị họ đánh cho trở tay không kịp, thế nhưng đợi đến sau khi người Nữ Chân phản ứng lại, năm nghìn kỵ binh trong tay Tiêu Nham Thọ đã bị đánh cho phải liên tiếp lui về phía sau, căn bản không thể nào ngăn nổi quân tiên phong bén nhọn của người Nữ Chân.

Bất quá may mắn chính là, hiện tại Tiêu Hàn Gia Nô đã dẫn đầu đại quân thành công rút lui khỏi chiến trường, tuy rằng A Cốt Đả đã phát hiện ra được hướng đi của Liêu quân nhưng binh lực trong tay gã lại quá ít ỏi, còn bị kỵ binh của Tiêu Nham Thọ bám trụ không buông một cách gắt gao, cho nên căn bản cũng không có cách nào đuổi theo được, điều này cũng khiến gã trở nên ngoan độc, cuối cùng không thèm để ý tới chủ lực quân Liêu đang chạy trốn nữa mà tập trung tất cả lực lượng vây công mấy nghìn kỵ binh của Tiêu Nham Thọ, xem ra là nhất định muốn kìm chặt ông ở chỗ này.

Đối mặt với loại tình huống gay go kiểu này, Tiêu Nham Thọ cũng chỉ có thể vừa đánh vừa lui, nhung chỉ trong choc lat khi ong thoai lui đen duới chân tòa thành Liêu Dương phủ, Cao Vĩnh Xương bên trong thành rốt cục cũng hiểu rõ rằng Liêu quân muốn chạy trốn, lập tức ôm tâm tính đánh chó mù đường, rốt cục cũng mở cửa thành ra cùng với người Nữ Chân tiền hậu giáp kích Tiêu Nham Thọ, có thể nói hiện tại Tiêu Nham Thọ đã rơi vào tuyệt cảnh, thậm chí ngay cả Tiêu Nham Tho cung đeu cho rang mình thực sự phải chết dưới chân tòa thành Liêu Dương phủ.

Nhưng điều khiến tất cả mọi người không ai ngờ tới chính là sức chiến đấu của quân đội dưới trướng Cao Vĩnh Xương quả thực quá kém, bọn họ vây lấy ky binh của Tiêu Nham Thọ từ phía sau, lúc này mấy ngàn kỵ binh đã bị người Nữ Chân tiêu diệt gần một nửa, số còn lại cũng vết thương chồng chất, nhưng hơn một vạn tướng sĩ thủ hạ của Cao Vĩnh Xương ngay cả số ky binh Liêu quốc còn sót lại cũng không ngăn trở nổi, không ít người còn chưa tiếp xúc với Liêu quân đã liền thét to một tiếng ném vũ khí bỏ chạy, bởi vì lúc trước bọn họ đã từng bị Tiêu Nham Thọ đánh giết vô cùng thảm khốc cho nên rất nhiều người khi nhìn thấy quân Liêu đều có một loại sợ hãi theo bản năng.

Thân là một tướng lĩnh ưu tú, Tiêu Nham Thọ cũng vô cùng nhạy bén phát hiện ra chỗ khác lạ bên phía Cao Vĩnh Xương, lập tức vui mừng quá đỗi mà gầm lên một tiếng, không còn để ý tới người Nữ Chân trước mặt, xoay người liền đánh thẳng về phía người Bột Hải sau lưng. Kết quả không ngờ mấy ngàn Liêu quân còn sót lại lại vô cùng dễ dàng đánh giết hơn vạn người Bột Hải đang bao vây mà thoát được ra ngoài, việc này khiến cho A Cốt Đả đuổi theo phía sau cũng tức giận mắng mỏ người Bột Hải một tiếng, sau đó dẫn quân tiếp tục đuổi giết, lần này gã đang rất quyết tâm giải quyết triệt để đối thủ cũ Tiêu Nham Thọ này.

Binh lực gấp mấy lần đối phương mà vẫn để cho quân Liêu thoát được khỏi vòng vây, điều này cũng khiến Cao Vĩnh Xương cảm thấy mất sạch mặt mũi, gã lập tức ra lệnh cho thủ hạ hộ tống người Nữ Chân cùng nhau truy kích, ngoài ra còn có cả quân đội đang trú đóng tại tiền phương cũng phải tham dự việc chặn đánh bên trong, bởi vì tuy rằng Tiêu Nham Thọ đã phá được vòng vây nhưng lại bỏ chạy theo phía đông của Liêu Dương phủ thành, nơi đó vẫn đang nằm vững trong tay mình như trước.

Tiêu Nham Thọ thẳng một đường chạy trốn về phía đông, chẳng những phải nghĩ biện pháp thoát khỏi truy binh Nữ Chân phía sau mà còn phải phòng ngừa việc bị người Bột Hải chặn lại phía trước, thực ra ông biết chạy trốn theo hướng đông cũng không phải là một ý kiến hay, biện pháp tốt nhất chính là chạy theo hướng Tây Nam hoặc hướng Tây, đáng tiếc A Cốt Đả phía sau lại vô cùng khôn khéo, căn bản không hề cho ông cơ hội chuyển hướng, cho nên dù rơi vào đường cùng ông cũng bất chấp tất cả mọi thứ, dù sao cũng chỉ cần không rơi vào trong tay người Nữ Chân là được rồi.

Nhưng ngay lúc vừa rồi, kỵ binh của Tiêu Nham Thọ lại gặp phải một đội ky binh Nữ Chân đang truy kích, may mắn là nhân số của đối phương không nhiều lắm. Bọn họ liều chết mãi cuối cùng cũng thoát ra được bên ngoài, nhưng điều này cũng không hề khiến Tiêu Nham Thọ cảm thấy thoải mái, mà ngược lại trong lòng lại càng thêm trầm trọng, bởi vì bỗng nhiên có một đội kỵ binh Nữ Chân xuất hiện từ phía trước họ, như vậy kế tiếp sẽ còn có đội thứ hai, thậm chí là đội thứ ba, đến lúc đó cũng sẽ không chỉ là từng đội kỵ binh Nữ Chân nho nhỏ nữa.


Cho tới khi màn đêm buông xuống, kỵ binh dưới trướng do Tiêu Nham Thọ suất lĩnh đã mỏi mệt không chịu nổi nữa đi tới một thành trấn hoang vu, do lúc trước Cao Vĩnh Xương tạo phản, không ngừng trưng dụng binh lính từ các thành trấn xung quanh Liêu Dương phủ, cho nên không ít thành trấn đều bị hủy bởi chiến hỏa, tòa thành trấn trước mắt nhóm người Tiêu Nham Thọ cũng là một trong số đó, mặc dù phần lớn phòng ốc đều đã sụp xuống nhưng dấu vết để lại cũng còn rất mới, ngoài ra bên trong thành trấn còn có thể thấy được một vài thi cốt, chỉ có điều trong vòng mấy tháng này, những bộ hài cốt đó cũng đã bị dã thú gặm nát nham nhở, khiến cho khi màn đêm phủ xuống, toàn bộ thành trấn cũng mang theo một chút âm trầm khủng bố.

Vốn dĩ những thành trấn hoang tàn kiểu này cũng không thích hợp cho kỵ binh nghỉ ngơi, bởi vì trên mặt đất có vô số thứ lẫn lộn, phần lớn con đường cũng đã đều bị ngăn trở, không thích hợp cho việc kỵ binh rời đi. Tuy nhiên đám người Tiêu Nham Thọ đã trải qua cả một ngày trời chạy trối chết, cho dù lúc này còn có thể kiên trì, nhưng chiến mã dưới thân cũng đã không thể trụ nổi nữa, mới rồi đã có vài con ngựa miệng sùi bọt mép ngã lăn ra đất, nếu như tiếp tục chạy thêm, chỉ sợ cuối cùng tất cả chiến mã cũng đều ngã xuống vì mệt mỏi.

Cũng chính bởi vậy, cho nen Tieu Nham Thọ không thể không hạ lệnh nghỉ ngơi bên ngoài thành trấn, chẳng qua trước kia Tiêu Nham Thọ cũng không hề nghĩ tới việc sẽ gặp phải loại tình huống này, theo như suy đoán của ông, hoặc là bọn họ không thể trốn thoát, toàn bộ chết trận tại chỗ, hoặc là có thể thoát khỏi được vòng vây trùng trùng đẻ hội họp với đại quân phía trước, cũng vì như vậy nên trước đó căn bản ông chẳng hề chuẩn bị một chút lương khô nào, điều này cũng khiến cho hiện tại bọn họ vừa mệt vừa đói nhưng tìm mãi cũng không có cái gì ăn được, cuối cùng Tiêu Nham Thọ chỉ còn cách giết chết mấy con chiến mã để bổ sung vào quân lương.

Theo màn đêm đang dần phủ xuống, đội ky binh Liêu quốc đã mệt mỏi không chịu nổi cũng dần dần bắt đầu trở nên yên lặng,. Tiêu Nham Thọ ăn xong mấy miếng thịt ngựa nhạt nhẽo cũng có cảm giác cơn buồn ngủ đang dần kéo đến, dù sao ông cũng đã không còn trẻ tuổi nữa, đừng có thấy ban ngày ông chém giết vô cùng mãnh liệt như vậy với người Nữ Chân, nhưng dù sao tố chất thân thể cũng không thể so sánh được với những người trẻ tuổi, cho nên rất nhanh cũng chìm vào giấc ngủ, hơn nữa lúc ngủ còn ôm chặt lấy vũ khí của mình, dù sao thì người Nữ Chân cũng có thể đuổi tới bất cứ lúc nào, ông không thể không chuẩn bị cho tốt được.

Địch tap kích! !!

Đúng lúc Tiêu Nham Thọ đang ngủ say, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu thê lương vang vọng khắp đại doanh, ngay sau đó liền truyền đến một loạt tiếng vó ngựa vang như sấm rền, khiến cho đám người Tiêu Nham Thọ gần như bật dậy ngay lập tức, hai ba bước đã chạy tới bên cạnh chiến mã nhảy lên yên ngựa.


Phản ứng của đám người Tiêu Nham Thọ cũng không chậm, nhưng những ky binh Nữ Chan đanh len nay lại con nhanh hon, ngay dung luc đam người Tieu Nham Thọ vừa mới lên ngựa chuẩn bị tập hợp xung phong đã ngay lập tức nhìn thấy có kỵ binh Nữ Chân xung phong tiến vào từ hướng Tây Bắc, những kỵ binh thủ hạ dưới trướng Tiêu Nham Thọ còn chưa kịp tăng tốc đối với người Nữ Chân mà nói căn bản chẳng hề có một chút uy hiếp nào, trong chớp mắt đã bị người Nữ Chân tàn sát vô số.

Giet! !!

Nhìn thấy cục diện ngày càng bất lợi, Tiêu Nham Thọ chẳng những không hề lùi bước mà ngược lại còn hét lớn một tiếng xung phong liều chết tiến lên trước, bởi ông biết nếu như hiện tại xoay người bỏ chạy sẽ gặp phải cái chết còn nhanh hơn nữa, không bằng ngay lúc này liều chết đánh cược một lần, nếu như chẳng may có thể đẩy lui được ky binh Nữ Chân thì bọn họ vẫn còn có được một con đường sống.

Có chủ tướng Tiêu Nham Thọ dẫn đầu, những k binh Liêu quốc bị người Nữ Chân dọa đến ngốc nghếch cuối cùng cũng tỉnh ngộ lại, vài người thông minh cũng biết rằng lúc này bọn họ không thể chạy trốn, rơi vào đường cùng cũng chỉ còn mỗi cách tiếp tục kiên trì đánh giết, tuy nhiên phần đông ky binh Liêu quốc lại bị người Nữ Chân hung hãn dọa cho vỡ mật, không ngờ lại quay đầu ngựa chạy trốn, nhưng bọn họ đã quên mất phía sau mình chính là thành trấn hoang tàn, không ít chiến mã Liêu quân đạp trên nền đất tan hoang khiến cho đùi ngựa bị thương, người ngồi phía trên cũng bị quăng xuống đất, đầu rơi máu chảy, coi như là không bị ngã chết nhưng trong lúc nhất thời cũng khó mà có thể nhúc nhích được.

Tiêu Nham Thọ thế như mãnh hổ liều chết xung phong xông lên phía trước, liên tiếp chém ngã ba kỵ binh Nữ Chân, nhưng lúc này số ky binh Liêu quốc theo ông tiến lên giết địch cũng chỉ có mấy trăm người, dưới sự tấn công của hơn ngàn ky binh Nữ Chân, có vẻ nhân lực đơn mỏng, hơn nữa lại còn không ngừng có người ngã xuống, chỉ trong chốc lát mấy trăm người đã bị hạ gục hơn một nửa, cuối cùng chỉ còn lại có trên dưới một trăm người hộ vệ chặt chẽ bên người Tiêu Nham Thọ, thêm nữa hiện giờ Tiêu Nham Thọ cũng đã không còn sức để dũng mãnh được như lúc vừa rồi nữa, dù sao cũng đã tuổi cao sức yếu, lúc trước lại không được nghỉ ngơi tốt, đợt xung phong liều chết vừa rồi đã làm tiêu hao hết thể lực mà ông vất vả mãi mới khôi phục được, đến giờ phút này cũng không còn sức để tiếp tục chiến đấu được nữa.

- Giết! Giết! Giếttt! !!


A Cốt Đa nhìn đối thủ cu bao nam của mình đang ở trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ mặt cô đơn, một lúc lâu sau mới chậm rãi cất tiếng:

- Tiêu Nham Thọ, ta kính ngươi là anh hùng, cũng là một nhân tài khó kiếm được, vận số của Liêu quốc đã hết, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, một là chết, hai là thần phục ta, ngươi chọn cái nào?

Nghe thấy A Cốt Đả muốn chiêu hàng mình, Tiêu Nham Thọ không kìm được bật cười ha hả, ngay sau đó bỗng nhiên vung đao chém vào bụng con ngựa của mình, chiến mã bị đau phía dưới, giống hệt như một mũi tên sắc nhọn lao thẳng về phía A Cốt Đả, dường như là muốn từ trong tuyệt cảnh giết chết kẻ địch lớn nhất của Đại Liêu này.

Đáng tiếc bên cạnh A Cốt Đả cũng được an bài không ít hộ vệ, không đợi Tiêu Nham Thọ lao tới gần chỗ gã, từ hai bên đã có mười mấy kỵ binh xông tới, ngay lập tức mười mấy thanh trường thương đâm ra, không ngờ đã đóng đinh Tiêu Nham Thọ ngay trên chien ma, thế nhưng trước khi Tiêu Nham Thọ chết vẫn còn cố dùng hết một chút khí lực cuối cùng của chính mình phi chiến đao thẳng ra ngoài, đáng tiếc chưa kịp tới trước mặt A Cốt Đả chiến đao đã mất hết lực mà rơi xuống đất, phát ra những tiếng 'leng keng' giòn tan.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương