Cạnh tủ lương thực là hai lu lớn đựng lương thực, một lu đựng bột ngô, một lu đựng bột cao lương.
Lâm Mạch xem xong nhà bếp rồi đi vào phòng vệ sinh ở bên phải sân.
Phòng vệ sinh này không chỉ là nơi vệ sinh, mà còn được chia làm hai gian, gian trong là nhà vệ sinh, gian ngoài là phòng rửa mặt.
Vì mẹ của Lâm Mạch rất sạch sẽ, nên khi xây nhà, cha của Lâm Mạch đã nhờ người quen vận chuyển một xe gạch men sứ từ tỉnh về, lát cả tường và sàn của cả hai gian này.
Từ cửa phòng vệ sinh đi vào là phòng rửa mặt.
Dựa vào tường bên trong, có một thùng gỗ lớn dùng để tắm.
Cạnh cửa có giá rửa mặt, trên giá đặt một chậu men, thường dùng để rửa tay.
Trên giá còn có hộp xà phòng và khăn tay chuyên dùng để lau tay màu trắng.
Cạnh giá rửa mặt có một lu lớn đựng nước, có nắp gỗ, trên nắp đặt một cái gáo múc nước.
Đối diện với giá rửa mặt và thùng gỗ là một tủ không có cánh, giống như giá để đồ thời nay nhưng rộng hơn nhiều.
Tầng dưới cùng của tủ chồng hai chồng chậu men, mỗi chồng bốn cái và đều được đánh dấu, phân biệt là của bốn người trong nhà dùng để rửa mặt và rửa chân.
Tầng giữa của giá để bốn ly men, mỗi ly để bàn chải và kem đánh răng của từng người.
Trên cùng của giá treo khăn mặt của mỗi người, khăn mặt của từng người có màu sắc khác nhau: khăn của bà là màu đỏ, của ba là màu xanh lam, của mẹ là màu tím, còn của Lâm Mạch là màu hồng nhạt.
Mỗi người có hai chiếc khăn mặt, một dùng để lau mặt và một để lau chân.
Giữa phòng rửa mặt và nhà vệ sinh có một cánh cửa.
Mở cửa ra là thấy trong nhà vệ sinh có bồn cầu bằng sứ trắng, trên có gắn két nước đầy đủ, phía dưới là ống dẫn trực tiếp thông ra bể phốt ở ngoài sân sau.
Mỗi lần sử dụng xong, chỉ cần kéo cần gạt là có thể xả sạch sẽ.
Ở góc nhà cũng có một lu lớn đựng nước, mỗi lần dùng xong nhà vệ sinh phải dùng gáo gỗ để thêm nước vào két.
Tuy rằng tốn sức, nhưng cách này sạch sẽ hơn nhiều.
Bên trái bồn cầu có một chiếc ghế nhỏ, trên đặt một chồng giấy vệ sinh khá hiếm vào thời đó.
Bên phải bồn cầu là một thùng đựng giấy vệ sinh đã qua sử dụng.
Sau khi tham quan xong sân trước, Lâm Mạch đến sân sau.
Giống như nhà Vương Kiến Thiết, dưới cửa sổ có một mảnh đất lớn, trồng các loại rau thường dùng trong nhà như cải trắng và củ cải.
Tuy nhiên, điểm khác biệt là sân sau nhà Lâm Mạch không có chuồng heo mà có một giếng nước, giếng nước nằm ở vị trí giống như chuồng heo của nhà Vương Kiến Thiết, tức là ở bên trái sân.
Bên phải sân cũng có một chuồng gà, nuôi bốn con gà mái.
Những con gà này thường do bà Trương, bà nội của Lâm Mạch, chăm sóc.
Vì bà đã lớn tuổi nên đội sản xuất không còn yêu cầu bà phải làm việc nữa.
Hơn nữa, gia đình bà dù sống trong làng nhưng đều ăn lương thực mua, không phụ thuộc vào đội sản xuất.
Trứng gà thường để lại cho gia đình ăn, không đem ra hợp tác xã để đổi lấy hàng hóa.
Lâm Mạch dạo một vòng quanh sân sau, sau đó đến trước cửa hông gần giếng nước, đẩy cửa ra và bước sang sân bên cạnh.
Đúng vậy, căn nhà kế bên cũng là của gia đình Lâm Mạch, mặc dù nghe có vẻ phức tạp nhưng thực tế đó là ngôi nhà cũ của gia đình, nơi bà nội và cha của Lâm Mạch đã từng sống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook