Xuyên Không Về Đại Việt
9: Cảm Hóa Lòng Người


Hiên nhà yên lặng giữa đêm hôm trống vắng, từng cơn gió lạnh lùa vào mang theo cái rét buốt của gió mùa đông bắc làm tê tái tâm can.

Xung quanh chỉ có tiếng côn trùng thỉnh thoảng lại xen kẽ rít lên vài hồi hoặc tiếng chó sủa lúc nửa đêm.Ngôi nhà của Dì Linh do xây dưới gốc Đa to lớn, cành lá sum sê rũ xuống nên vào lúc tối trời nơi đây càng trở nên u ám dị thường, toát lên cái vẻ tĩnh mịch cô liêu khiến cho người ta phải khiếp đảm.

Nằm ở cánh trái căn nhà, khuất trong góc tối nơi thân cột gỗ Lim có một bóng người bị dây thừng trói vòng quanh cơ thể, siết chặt vào thân cột, vì đêm tối lờ mờ nên nhất thời không thể nhìn rõ được đây rốt cuộc là nam hay nữ.

Chỉ thấy người nọ đứng bất động như một pho tượng vậy.Chợt có tiếng đế giày nện cộp cộp vào mặt đất cứng rắn, ánh đèn dầu le lói đột nhiên được ai đó thắp lên soi sáng một khoảng không gian trống trải bên dưới mái hiên.Một bóng người thình lình đi đến trước thân cột gỗ nơi đang trói buộc nhân ảnh kia.


Nhờ có ánh đèn chiếu sáng nên bây giờ mới nhìn thấy được người bị trói thì ra chính là nữ đệ tử phái Nga Mi.Dư Thiếu Nhi lúc này bộ dạng đã trở nên xơ xác như người bệnh, đầu tóc hơi rối loạn do gió mạnh thổi tung bay, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi tím tái và cả người mềm nhũn không còn chút sức lực vì nàng đã bị trói lẫn bỏ đói thật lâu rồi.

Thứ duy nhất vẫn còn linh động đó chính là đôi mắt tuyệt đẹp, thần quang chớp lóe thể hiện sự kiên cường không chịu khuất phục.Long đi đến trước mặt nàng, nhìn thiếu nữ mềm yếu nhưng trên người phảng phất bộc lộ ra bản tính kiên cường không khác gì bậc nam nhân làm hắn thầm hô một tiếng ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy có chút không được thoải mái vì đã biến một cô gái ngây thơ thành bộ dạng như bây giờ.– Ăn cơm không? Long bất ngờ mở miệng hỏi, xem ra hắn thực sự không muốn nữ nhân này bị chết đói.

Đối với hắn nàng vẫn còn chỗ để dùng đến, là nhân tố quan trọng giúp Long giảm thiểu tối đa thương vong trong chiến tranh.Thiếu nữ tuyệt nhiên không nói nửa lời, chỉ dùng ánh mắt lạnh như băng, chằm chằm nhìn hắn.

Cái ánh mắt như muốn xé xác Long ra thành trăm mảnh, nếu nhãn quang của nàng có thể giết chết người thì chỉ với cái liếc mắt vừa rồi cũng đủ để giết chết Long mấy bận rồi.– Haizz! Cô cần gì phải khổ sở vậy chứ? Nếu không ăn sẽ chết đói đấy! Long thở dài một tiếng cất lời xót thương.Đoạn hắn đưa tay chỉnh lại mái tóc đẹp giúp thiếu nữ, bàn tay nhân cơ hội vuốt ve khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc của nàng.

Có lẽ gió lạnh đã làm cho dung diện như hoa kia héo hắt tuy nhiên vẫn không thể nào giấu được vẻ xinh đẹp mỹ lệ của Thiếu Nhi nữ tử.Bất ngờ đôi mày lá liễu nhíu lại cùng với đó là một giọng nói lạnh lẽo toát ra từ bờ môi mềm của nàng:– Ta sống hay chết thì có liên quan gì tới ngươi? Làm ơn đừng dùng bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào cơ thể ta, nếu không cho dù có thành quỷ ta cũng sẽ không tha cho ngươi!Dư Thiếu Nhi hung hăng gằn từng chữ, nàng thừa biết dung mạo của bản thân trước giờ làm điên đảo chúng sinh, câu hồn đoạt phách đám nam nhân nên nghĩ rằng gã thanh niên trước mắt này cũng không ngoại lệ, bị nhan sắc của nàng hấp dẫn nên nảy sinh ý nghĩ dâm tà muốn chiếm đoạt nàng.Nghĩ tới đây Thiếu Nhi bỗng rùng mình một cái, ngoài mặt vẫn tỏ ra một dạng hung hăng, kiên định nhưng sâu bên trong nội tâm thì như con cừu non đứng trước miệng sói hoang, lúc nào cũng nhìn thấy được những kết cục bi thảm mà bản thân sắp sửa đối diện.– Haha! Nàng có vẻ khá tự tin vào nhan sắc của mình nhỉ? Yên tâm, mặc dù nàng rất đẹp nhưng vẫn chưa đủ để khiến ta phải giở trò đê tiện bỉ ổi ra đâu! Lắc đầu cười nhẹ xem thường, Long điềm nhiên đi vòng ra sau cởi trói cho nàng với vẻ mặt tỉnh bơ.Hành động này của hắn lập tức khiến cho Dư Thiếu Nhi trợn mắt không dám tin là thật, mãi đến khi Long tiến sát lại đứng đối diện, nàng mới sực tỉnh táo.– Ngươi! Ngươi không sợ sau khi ta được tự do liền sẽ giết ngươi sao? Dư Thiếu Nhi trong mắt lóe lên sự nghi hoặc, buột miệng thăm dò, mỹ mâu linh động chớp chớp đôi mi quan sát biểu cảm trên mặt Long.– Haha! Nếu ta sợ thì đã không thả nàng ra rồi! Long không chút do dự đáp.Không phải là hắn không sợ, trước khi làm ra hành động này hắn đã suy diễn thử ở bên trong nội tâm rồi.


Long cảm thấy bản thân có thể cảm hóa lòng người, nhất là đối với nữ nhân, hơn nữa còn là tuyệt sắc nữ nhân thì hắn càng có tự tin mười phần nắm chắc.– Con người của ngươi thật quái dị! Ứ! Bất ngờ nàng nhoẻn miệng cười tươi, đôi môi mỏng như cánh hoa đào vì thiếu nước mà nứt nẻ nhưng khi cười vẫn toát lên vẻ đẹp rạng ngời.

Cái sự xa lạ giữa hai người trong bất giác bị kéo gần lại hơn một chút.Tuy nhiên, vừa rồi có lẽ đã là toàn bộ sức lực của Dư Thiếu Nhi, nói xong nàng nhẹ rên một tiếng, cả cơ thể mềm nhũn ra nhu nhược đổ nhào vào người Long mà không hề có một chút phản kháng nào cả.

Nàng vẫn còn tỉnh táo nhưng hiện tại không thể nào vận động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta ôm mình, trắng trợn đụng chạm trên cơ thể băng thanh ngọc khiết.– Thật là một nữ nhân mạnh miệng! Cơ thể đã hết hết chống đỡ được vậy mà vẫn hung hăng đe dọa ta! Long cảm khái, hắn thầm nghĩ không lẽ nữ tử luyện võ nào cũng quật cường như thế này sao? Tâm tính đôi khi còn hơn cả cánh mày râu chứ chẳng đùa.Cảm nhận được từng tấc da thịt đàn hồi cực điểm trên cơ thể của Dư Thiếu Nhi làm Long kích thích không thôi.

Người luyện võ có khác, cơ thể không có một chút mỡ thừa nào cả, da thịt mềm mại thôi rồi, chỉ cần chạm nhẹ mấy đầu ngón tay vào thôi là thằng đệ giữa hai chân đã vội ngẩng đầu lên biểu tình.Vội rùng mình một cái, Long thầm hô hiện tại chưa phải lúc thích hợp.


Cố kìm nén dâm ý bừng bừng, hắn nhẹ nhàng bế thiếu nữ đến bộ bàn đá trước hiên, nơi đó ánh đèn dầu vẫn sáng tỏ, so với ánh trăng trên trời còn muốn sáng hơn.Tại chiếc bàn đá không biết từ khi nào đã dọn lên sẵn mâm cơm nhỏ chỉ đủ cho một người dùng.

Thức ăn còn nóng hổi, bốc lên mùi thơm nức mũi làm cho cái bụng vốn đang đói meo của Dư Thiếu Nhi bỗng sôi sục phát ra âm thanh ục ục quen thuộc.Hai con người đứng bên chiếc bàn, cả hai đều im lặng không nói, chợt âm thanh vui tai của bao tử lại réo lên.“Ục! Ục!”– Ta… ta không có đói… thực sự… không phải như ngươi nghĩ đâu! Mắc cỡ chỉ biết úp mặt vào ngực Long, thiếu nữ lí nhí như tiếng muỗi kêu, Long nghe mà thầm mắc cười.– Không phải ngại! Những món này là do ta đích thân xuống bếp làm, cô dù có ghét ta thì cũng phải ráng sức mà ăn, nếu không tức là có lỗi với ông bà, cha mẹ rồi! Long mỉm cười nói, bàn tay dỗ dành vuốt nhẹ sống lưng thiếu nữ trấn an nàng, làm xua tan đi cảm giác ngượng ngùng vừa rồi.– Phì! Cái gì mà có lỗi với ông bà, cha mẹ chứ? Ngươi đừng nói bậy! Long cuối cùng cũng thành công chọc cho Thiếu Nhi cười.Nàng dùng mỹ mâu long lanh lườm hắn một cái rồi chậm rãi lấy một loại phong thái điềm đạm ngồi xuống khối gỗ tròn vốn dùng để làm ghế kia.– Á!Đột nhiên la lên cùng với biểu cảm đau đớn trên mặt, thân hình mềm mại của Dư Thiếu Nhi chao đảo nghiêng trái ngả phải, cũng may nhờ có Long đứng ở phía sau đỡ được nên mới không ngả, thành công giúp nàng ngồi xuống.– Bị sao vậy? Long vẫn quan tâm hỏi.– Chắc do bị trói trong thời gian lâu, lúc này đi lại máu huyết vẫn chưa kịp lưu thông khiến chân tay có chút tê cứng, tạm thời mất cảm giác! Dư Thiếu Nhi suy nghĩ một chút rồi nói.Lập tức người thanh niên phía sau lưng nàng nghe xong liền cúi xuống, hắn ngồi chồm hổm trước mặt nàng, một tay nâng cẳng chân của nàng lên, tay còn lại khéo léo rút ống giày vải ra, trong chốc lát hai bàn chân trắng nõn mềm mại không có một vết sẹo xuất hiện trước mắt Long.– Á! Ngươi tính làm gì ta? Dư Thiếu Nhi ngay lập tức hét lên.Thiếu nữ hoảng hốt thu đôi chân lại, vẻ mặt cảnh giác nhìn Long, cả người lúc nào cũng trong tâm thế phòng vệ khẩn thiết.– Không phải sợ! Ta có ý tốt muốn giúp cô xoa bóp chân thôi! Vừa nói hắn vừa mạnh mẽ cưỡng bức kéo lấy đôi chân thon thả của thiếu nữ, bàn tay khéo léo nhanh chóng xoa bóp từng tấc da thịt sáng bóng như ngọc.– Ư! Không muốn mà… đừng…Dư Thiếu Nhi ngượng ngùng vùng vẫy hai bàn chân, miệng đẹp uể oải chối từ nhưng liền bị Long ngắt lời.– Còn không mau ăn cơm? Chẳng lẽ chờ ta đút cho cô à? Hắn trừng mắt nhìn nàng, vẻ mặt hung dữ thoáng cái dọa cho thiếu nữ phát khiếp.

Nàng tự giác cúi đầu dùng đôi tay run rẩy bưng chén cơm lên ăn trong nỗi lo âu thấp thỏm.Dưới ngọn đèn dầu, mỹ nhân thân là con tin lại đang ngồi thưởng thức mỹ vị còn gã thanh niên vốn đóng vai kẻ địch bây giờ lại chuyển sang người hầu, hắn chăm sóc nàng như bảo mẫu chăm con vậy.

Nếu là Dì Linh hoặc Hiền Nhi nhìn thấy cảnh này không biết sẽ nghĩ như thế nào đây.Nhiệt tình xoa bóp cho mỹ nữ, đây có lẽ là một việc thân mật quá lố giữa hai con người có thân phận nhạy cảm như Long và Thiếu Nhi.

Nhưng hắn nào có nghĩ được nhiều như vậy, chỉ nhìn thấy mười ngón chân như những búp măng non, da thịt trắng phau của nàng là bao nhiêu phiền toái đều bị Long vứt hết ra sau đầu.Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân.


Chân lý bao giờ cũng đúng cả!Chén cơm trên tay vơi đi hơn một nửa, đột nhiên Dư Thiếu Nhi hé môi, trong mắt lấp lóe ý cười hỏi:– Hai nữ nhân kia đâu rồi? Mỹ phụ đoan trang và thiếu nữ khả ái kia là gì của ngươi?– Các nàng là người thân của ta! Khuyên cô một câu, đừng có dại dột mà đánh chủ ý vào họ, nếu không thì đừng trách ta độc ác!Long vẫn đều đặn xoa bóp, chỉ có điều giọng hắn ngày càng hạ thấp xuống, bất giác xuất hiện cảm giác lạnh lẽo trong lời nói khiến cho Dư Thiếu Nhi rùng mình một cái.– Hừ! Người thân ư? Ta thì lại không nghĩ đơn giản như vậy đâu! Coi lời đe dọa của Long như gió thổi bên tai.

Không biết hiểu như thế nào mà đột nhiên nàng lại nói như vậy, ngữ điệu mờ ám làm Long cũng hơi chột dạ.Thời gian cứ thế mà chầm chậm trôi, cũng không biết đã qua bao lâu, nhìn sắc trời hừng đông, ước chừng phải vào giấc canh hai, canh ba gì đó.Trăng tròn, trăng khuyết, trăng cũng tàn…Mây mỏng, mây dày, mây cũng tan.Người đứng, sương giăng, tóc bạc trắng…Bên thềm, hiên vắng, mộng nhân gian.Thiếu nữ tâm tình có lẽ không được tốt, nàng lặng lẽ đứng sóng vai bên cạnh Long mà dùng thơ hát lên tiếng lòng, sau một lúc, cửa sổ tâm hồn nhấp nháy, Dư Thiếu Nhi bỗng quay sang nhìn người thanh niên bên cạnh rồi buồn bã nói:– Chiến tranh chỉ toàn mang lại đau khổ cho dân chúng, người chết chưa chắc đã thua mà người ở lại sống liệu có vui? Nếu trên đời này không có chiến tranh thì tốt biết bao! Ngươi có nghĩ như vậy không?Những lời vừa rồi phải là người từng thấy cảnh tượng thảm khốc trong chiến tranh mới có thể nói ra được, không ngờ một cô gái với tuổi đời không quá lớn như nàng lại có thể nói ra ngần ấy lời như vậy.Long nghe mà thầm giật mình, hắn sực nhớ lại ở thời đại này chiến hỏa dấy lên khắp nơi, nhân dân đau thương cùng cực, bên cạnh đó một số môn phái luyện võ được lập ra cũng là vì mục đích dẹp loạn chiến tranh, đem đến hòa bình cho con người, tuy nhiên càng có nhiều môn phái được thành lập, quyền lực càng lớn mạnh thì chiến tranh ngày càng kéo dài không thấy chấm dứt.Tất cả sự khơi mào cho chiến hỏa đều xuất phát từ lòng tham không đáy của con người mà ra.– Chiến tranh sẽ chẳng bao giờ chấm dứt cả, hòa bình chỉ đến trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, rồi sẽ lại có kẻ khơi mào các cuộc chiến! Ngày nào con người còn tồn tại thì ngày ấy chiến tranh vẫn còn diễn ra.Long suy tư tự nói ra suy nghĩ của bản thân, điều hắn nói không phải là vô căn cứ.

Quả thật ở thời kim tiền, giữa các quốc gia ở Châu Âu vẫn còn có chiến tranh xảy ra, thậm chí ở ngay Châu Á thường xuyên xảy ra các cuộc chiến tranh lạnh căng thẳng cực kỳ.Cụ thể là có một quốc gia nào đó luôn ấp ủ tham vọng tràn trề, vẽ ra “đường lưỡi bò” trắng trợn sửa đổi bản đồ thế giới, ngang ngược xâm chiếm Biển Đông, rình rập sơ hở để xâm phạm, hung băn càn rỡ muốn dấy lên chiến sự ở Đông Lào.Vạn Lính Chinh Chiến, Vạn Cốt Khô…Hỏa Dược Phát Nổ, Xác Xuống Mồ.Cớ Rằng Vì Đâu? Dân Lại Khổ?Lòng Tham Quá Lớn, Đặt Nơi Mô?Hắn ngửa mặt nhìn trời, đôi mắt mông lung chợt ứa nước, hai hàng lệ lăn dài xuống gò má hốc hác vì cảm thụ được sự bi lụy mà chiến tranh mang lại.Từ xưa đến giờ, chiến tranh luôn gắn liền với đau thương, mất mát, biết bao nhiêu con người ngả xuống tại chiến trường, nỗi đau thương đó quả thật không thể dùng từ ngữ bình thường mà diễn giải được.Cha Mẹ Mất Con, Vợ Mất Chồng…Danh Vọng Vật Chất, Hóa Hư Không.Mồ Sâu Ba Thước, Chôn Ta Xuống…Thiên Sinh Kiếp Này, Không Hoàn Không.Thân là một người hiện đại, Long hiểu rõ chiến tranh khốc liệt cỡ nào, trong gia đình hắn từng có người là thương binh trở về sau trận chiến, nhận thấy rõ những mất mát vật chất lẫn tinh thần mà chiến tranh đã cướp đi nên Long cực kỳ ghét chiến tranh.

Và hắn lần này vô tình xuyên không về quá khứ chính là có ý định ở trong đầu, dù hắn không thể sửa đổi quá khứ, nhưng ít nhất hắn cũng có thể làm giảm bớt những mất mát mà chiến tranh đem lại.– Đêm nay tâm sự nhiều rồi! Đã không còn sớm nữa, cô mau vào trong nghỉ ngơi, sáng mai cùng ta xuất phát đến một nơi! Giọng hắn nghẹn ứ chỉ có thể thốt ra bấy nhiêu, thân hình cao gầy thấp thoáng đi ra sau hè, để lại thiếu nữ một mình đứng bên hiên nhà.Dư Thiếu Nhi lúc này còn đang thất thần trước ý thơ của Long, gương mặt xinh đẹp ngơ ngác không nói nên lời, những câu thơ đầy vị tang thương đau buồn mà vừa rồi hắn ngâm lên.

Nàng nghe mà lòng nghẹn ngào, mãi đến khi bóng lưng Long biến mất, lệ châu như mưa chợt tuôn trào ướt đôi mi cong, thiếu nữ chỉ có thể nức nở nấc từng tiếng một.Sau đêm nay, nàng có lẽ sẽ đối với hắn có một cái nhìn khác, có thể là ngưỡng mộ hoặc cũng có thể là căm thù..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương