Xuyên không vào thế giới của Twilight
-
Chương 60
Đó là ngày bầu trời phủ lên nền tuyết trắng xóa và cái lạnh thấu xương. Hypatia thân vận chiếc đầm màu đen tuyền dài xuống tận gót. Cô khoác lên mình chiếc áo khoác bằng lông thú màu nâu hạt dẻ mà sáng nay cô thấy nó được đặt ngay ngắn trước cửa phòng. Chẳng hiểu tại sao giữa trời tuyết như thế này Hypatia lại có nhã hứng đi dạo. Chắc có lẽ vì vẻ đẹp của những cây đỗ quyên đỏ rực giữa nền tuyết trắng thu hút ánh nhìn của cô.
Những cái cây này thật lỗng lẫy, thật quyến rũ làm sao. Nó cứ như anh ấy vậy. Hửm, lại nghĩ tới nữa rồi.
Chưa bao giờ Hypatia cảm thấy ghét cái trí nhớ vô hạn của mình như vậy. Những cái kí ức đẹp đẽ đó, những cái kí ức mà từng giây từng khắc Hypatia muốn quên nhất lại xuất hiện rõ mồn một trong đầu cô. Nếu nó cứ xuất hiện như vậy ắt sẽ có ngày ảnh hướng đến kế hoạch mà cô ấp ủ bấy lâu.
Hypatia không phải là kẻ không có tham vọng. Và tham vọng lớn nhất của cô chính là lật đổ hắn. Lật đổ cái kẻ cao ngạo đó.
Cái gì mà không được gọi tên hắn ra chứ. Hắn có phải Voldemort đâu. Tôi chẳng thể hiểu nỗi cái thế giới này nữa. Thật mong sao cái kí ức này trôi nhanh nhanh một xíu để tôi còn trở về gặp Alec.
Hypatia không thích cái cảnh mà hắn luôn khinh thường những kẻ khác. Cô cũng chẳng thích cái cách mà hắn luôn cho rằng mình mạnh, luôn cho mình rằng đúng và luôn cho rằng mình cao quý hơn những kẻ mà hắn coi là hạ đẳng. Và hơn hết Hypatia đặc biệt căm ghét mỗi lúc hắn đi săn về là lại quăng một con sói đã chết tức tưởi ra trước mặt cô. Cô lượt chọn ở lại vì cô biết hắn, và chỉ có hắn mới có thể khai thác tối đa sức mạnh của cô. Nên, Night à, hãy đợi, đợi tới một ngày ta đủ mạnh để đánh bại ngươi, để trả thù cho những kẻ mà hắn gọi là yếu đuối kia.
Thôi bỏ qua cái câu chuyện trả thù này đi. Vấn đề chính ở đây là, làm sao để thoát khỏi cái đống tuyết này đây? Do mải mê ngắm nhìn cây đỗ quyên cũng như lo suy nghĩ về cái kế hoạch của mình mà một lớp tuyết dày đã chôn vùi cái chân của Hypatia và lớp áo dày cộm của cô. Cô nặng nề nhích ra khỏi lớp tuyết nhưng cái áo lông thú cứ kéo cô chùng xuống. Đang mãi vật lộn với cái áo thì bỗng cô nghe tiếng nói. Và không thể lầm được tiếng nói đó là của ai.
- Việc luyện kiếm cho cô ta dạo này sao rồi?
Rất nhanh sau đó có một giọng khàn khàn đặc trưng vang lên và Hypatia nghe qua cũng biết đó là kẻ đã dạy kiếm cho cô trong một tháng qua.
- Dạ thưa, cô ta không giống những ả ăn bám trước kia. Rất có năng lực, nhưng...
Aro ngập ngừng một lúc.
- Cứ việc nói.
- Năng lực của cô ta tuy rất lớn nhưng dã tâm và sức mạnh cũng không kém cạnh. Nếu Ngài giữ cô ta mãi ở bên, ắt sẽ có ngày gặp họa.
- Ngươi nghĩ ta ngu ngốc tới nỗi không thì thấy được cái dã tâm lật đổ ta sao? Ta biết cái âm mưu đó từ lâu rồi và ta cũng biết rằng trong cái lâu đài này kẻ muốn phản bội ta cũng không ít. Ta chỉ muốn xem xem cái kế hoạch trả thù hoàn hảo của cô ta như thế nào mà thôi
Rồi một trận cười đầy ma mị vang lên khắp khu vườn.
Hypatia như bị chôn chặt dưới đống tuyết. Nhất thời cô không biết phải phản ứng thế nào. Thì ra hắn biết tất cả kế hoạch của cô. Xem ra cô cũng quá kiêu ngạo rồi. Muốn lật đổ được hắn e rằng cô phải cần một kế hoạch tinh vi hơn.
Những cái cây này thật lỗng lẫy, thật quyến rũ làm sao. Nó cứ như anh ấy vậy. Hửm, lại nghĩ tới nữa rồi.
Chưa bao giờ Hypatia cảm thấy ghét cái trí nhớ vô hạn của mình như vậy. Những cái kí ức đẹp đẽ đó, những cái kí ức mà từng giây từng khắc Hypatia muốn quên nhất lại xuất hiện rõ mồn một trong đầu cô. Nếu nó cứ xuất hiện như vậy ắt sẽ có ngày ảnh hướng đến kế hoạch mà cô ấp ủ bấy lâu.
Hypatia không phải là kẻ không có tham vọng. Và tham vọng lớn nhất của cô chính là lật đổ hắn. Lật đổ cái kẻ cao ngạo đó.
Cái gì mà không được gọi tên hắn ra chứ. Hắn có phải Voldemort đâu. Tôi chẳng thể hiểu nỗi cái thế giới này nữa. Thật mong sao cái kí ức này trôi nhanh nhanh một xíu để tôi còn trở về gặp Alec.
Hypatia không thích cái cảnh mà hắn luôn khinh thường những kẻ khác. Cô cũng chẳng thích cái cách mà hắn luôn cho rằng mình mạnh, luôn cho mình rằng đúng và luôn cho rằng mình cao quý hơn những kẻ mà hắn coi là hạ đẳng. Và hơn hết Hypatia đặc biệt căm ghét mỗi lúc hắn đi săn về là lại quăng một con sói đã chết tức tưởi ra trước mặt cô. Cô lượt chọn ở lại vì cô biết hắn, và chỉ có hắn mới có thể khai thác tối đa sức mạnh của cô. Nên, Night à, hãy đợi, đợi tới một ngày ta đủ mạnh để đánh bại ngươi, để trả thù cho những kẻ mà hắn gọi là yếu đuối kia.
Thôi bỏ qua cái câu chuyện trả thù này đi. Vấn đề chính ở đây là, làm sao để thoát khỏi cái đống tuyết này đây? Do mải mê ngắm nhìn cây đỗ quyên cũng như lo suy nghĩ về cái kế hoạch của mình mà một lớp tuyết dày đã chôn vùi cái chân của Hypatia và lớp áo dày cộm của cô. Cô nặng nề nhích ra khỏi lớp tuyết nhưng cái áo lông thú cứ kéo cô chùng xuống. Đang mãi vật lộn với cái áo thì bỗng cô nghe tiếng nói. Và không thể lầm được tiếng nói đó là của ai.
- Việc luyện kiếm cho cô ta dạo này sao rồi?
Rất nhanh sau đó có một giọng khàn khàn đặc trưng vang lên và Hypatia nghe qua cũng biết đó là kẻ đã dạy kiếm cho cô trong một tháng qua.
- Dạ thưa, cô ta không giống những ả ăn bám trước kia. Rất có năng lực, nhưng...
Aro ngập ngừng một lúc.
- Cứ việc nói.
- Năng lực của cô ta tuy rất lớn nhưng dã tâm và sức mạnh cũng không kém cạnh. Nếu Ngài giữ cô ta mãi ở bên, ắt sẽ có ngày gặp họa.
- Ngươi nghĩ ta ngu ngốc tới nỗi không thì thấy được cái dã tâm lật đổ ta sao? Ta biết cái âm mưu đó từ lâu rồi và ta cũng biết rằng trong cái lâu đài này kẻ muốn phản bội ta cũng không ít. Ta chỉ muốn xem xem cái kế hoạch trả thù hoàn hảo của cô ta như thế nào mà thôi
Rồi một trận cười đầy ma mị vang lên khắp khu vườn.
Hypatia như bị chôn chặt dưới đống tuyết. Nhất thời cô không biết phải phản ứng thế nào. Thì ra hắn biết tất cả kế hoạch của cô. Xem ra cô cũng quá kiêu ngạo rồi. Muốn lật đổ được hắn e rằng cô phải cần một kế hoạch tinh vi hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook