Xuyên không vào thế giới của Twilight
-
Chương 37
- Sao... Sao anh lại tự tiện đụng vào đồ của em? - tôi cáu gắt vừa nói vừa giật phăng cuốn sách trên tay anh ấy.
Alec kẽ ngước đầu hỏi ngược lại tôi
- Em giấu anh chuyện gì có đúng không? - giọng anh ấy rất êm dịu nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự mông lung và pha chút giận dữ trong lời nói của anh ấy.
Tôi do dự đảo mắt nhìn xung quanh ấp úng nói
- Em... không có.
Alec bỗng đứng phắc dậy. Hai tay anh ấy giữa chặc lấy bả vai tôi. Ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Đôi mắt của anh ấy đỏ ngầu. Không phải là màu đỏ của viên hồng ngọc mà tôi thấy hằng ngày. Đó là màu đỏ của sự giận dữ.
Trước đây tôi chưa từng thấy anh ấy giận dữ như thế bao giờ.
- Oralie! Trả lời anh - anh ấy nhấn mạnh từng con chữ - Rốt cuộc em là ai? Tại sao? Tại sao bọn nhà Cullen đó lại xuất hiện cực kì chi tiết trong cuốn sách mà lúc nào em cũng mang bên mình? Tại sao?
Tôi có thể thấy được sự hỗn loạn và gấp rút trong lời nói của anh ấy..
Tôi lúc này chỉ biết im lặng. Nhiều lúc tôi đã tự nhủ rằng mình lúc ấy thật hèn hạ.
- Trả lời anh đi Oralie! - Alec dường như đã mất hết khiên nhẫn.
- Em... em... Anh có thể bình tĩnh lại nghe em giải thích không? - tôi ấp úng nói
Alec như ngớ ra. Dường như anh ấy đã nhận ra sự kịch động vừa nãy của mình. Anh thả lỏng đôi bàn tay lúc này đã bấu chặt lên bả vai tôi khiến tôi đau nhức vô cùng. Alec dịu giọng xuống, bảo tôi
- Em nói đi. - Ánh mắt anh ấy trở nên trầm xuống.
- Liệu... anh có tin em không? - tôi dè dặn hỏi
Alec kẽ nở một nụ cười nhẹ rồi kéo tôi ngồi xuống.
- Anh tin em.
Lời nói của anh ấy dịu dàng nhưng không kém phần chắc chắn.
Sau đó tôi đã kể cho anh ấy nghe tất cả mọi việc. Tôi là ai và anh ấy là ai
- Thật... Thật sao? - vẻ mặt Alec trở nên lúng túng thấy rõ.
Tôi kẽ gật đầu.
- Vậy... anh vốn chỉ là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết đó thôi đúng không?- anh ấy cau môi cười một nụ cười chua chát.
- A... Alec... Anh nghe em nói này. Em không quan tâm anh là ai. Em chỉ cần biết em yêu anh thôi. Nên...
- Nhưng anh quan tâm - Alec quát thẳng vào mặt tôi khiến tôi giật bắn mình.
Alec bỗng đứng phắc dậy và rời đi. Tôi định ngăn anh ấy lại nhưng anh ấy chỉ lạnh lùng nói với tôi
- Hãy để anh yên! - rồi anh ấy biến mất để lại tôi một mình trong căn phòng đơn độc.
Thất thần được một lúc tôi mới lấy lại được bình tĩnh. Tôi quyết định đi tìm Jane để xin cô ấy cho lời khuyên.
Alec kẽ ngước đầu hỏi ngược lại tôi
- Em giấu anh chuyện gì có đúng không? - giọng anh ấy rất êm dịu nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được sự mông lung và pha chút giận dữ trong lời nói của anh ấy.
Tôi do dự đảo mắt nhìn xung quanh ấp úng nói
- Em... không có.
Alec bỗng đứng phắc dậy. Hai tay anh ấy giữa chặc lấy bả vai tôi. Ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
Đôi mắt của anh ấy đỏ ngầu. Không phải là màu đỏ của viên hồng ngọc mà tôi thấy hằng ngày. Đó là màu đỏ của sự giận dữ.
Trước đây tôi chưa từng thấy anh ấy giận dữ như thế bao giờ.
- Oralie! Trả lời anh - anh ấy nhấn mạnh từng con chữ - Rốt cuộc em là ai? Tại sao? Tại sao bọn nhà Cullen đó lại xuất hiện cực kì chi tiết trong cuốn sách mà lúc nào em cũng mang bên mình? Tại sao?
Tôi có thể thấy được sự hỗn loạn và gấp rút trong lời nói của anh ấy..
Tôi lúc này chỉ biết im lặng. Nhiều lúc tôi đã tự nhủ rằng mình lúc ấy thật hèn hạ.
- Trả lời anh đi Oralie! - Alec dường như đã mất hết khiên nhẫn.
- Em... em... Anh có thể bình tĩnh lại nghe em giải thích không? - tôi ấp úng nói
Alec như ngớ ra. Dường như anh ấy đã nhận ra sự kịch động vừa nãy của mình. Anh thả lỏng đôi bàn tay lúc này đã bấu chặt lên bả vai tôi khiến tôi đau nhức vô cùng. Alec dịu giọng xuống, bảo tôi
- Em nói đi. - Ánh mắt anh ấy trở nên trầm xuống.
- Liệu... anh có tin em không? - tôi dè dặn hỏi
Alec kẽ nở một nụ cười nhẹ rồi kéo tôi ngồi xuống.
- Anh tin em.
Lời nói của anh ấy dịu dàng nhưng không kém phần chắc chắn.
Sau đó tôi đã kể cho anh ấy nghe tất cả mọi việc. Tôi là ai và anh ấy là ai
- Thật... Thật sao? - vẻ mặt Alec trở nên lúng túng thấy rõ.
Tôi kẽ gật đầu.
- Vậy... anh vốn chỉ là nhân vật phản diện trong cuốn tiểu thuyết đó thôi đúng không?- anh ấy cau môi cười một nụ cười chua chát.
- A... Alec... Anh nghe em nói này. Em không quan tâm anh là ai. Em chỉ cần biết em yêu anh thôi. Nên...
- Nhưng anh quan tâm - Alec quát thẳng vào mặt tôi khiến tôi giật bắn mình.
Alec bỗng đứng phắc dậy và rời đi. Tôi định ngăn anh ấy lại nhưng anh ấy chỉ lạnh lùng nói với tôi
- Hãy để anh yên! - rồi anh ấy biến mất để lại tôi một mình trong căn phòng đơn độc.
Thất thần được một lúc tôi mới lấy lại được bình tĩnh. Tôi quyết định đi tìm Jane để xin cô ấy cho lời khuyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook