Xuyên không vào thế giới của Twilight
-
Chương 15
Có lẽ bấy lâu nay tôi đã hiểu sai về gia tộc Volturi. Thế mà trước giờ tôi luôn tự nhận chẳng ai hiểu Twilight bằng mình. Thật tự luyến.
Tôi không ngờ Alec lại có bộ dạng làm nũng như thế. Tôi cũng không ngờ Aro đành bất lực "nhường" tôi cho Alec.
Thế giới này đang thay đổi suy nghĩ của tôi. Chẳng biết về sau còn điều gì bất ngờ chờ đón tôi không nhỉ?
Sau khi thành công ăn vạ với Aro, Alec dẫn tôi đi giới thiệu với chị của hắn.
Khỏi cần nói tôi cũng biết đó là ai rồi. Jane Volturi. Bà chị với năng lực bá đạo chẳng thua gì hắn.
Tôi không muốn gặp chút nào.
- Đừng sợ, Oralie. Đã nói rồi, tôi được yêu thương nhất nhà đó!
Xì, hắn nói thì nghe hay quá. Với cái năng lực khủng khiếp của Jane thì hắn liệu có bảo vệ tôi nỗi không?
- Gọi tôi là Esther! Oralie gì chứ!
Nghe cứ ngứa ngứa thế nào ấy.
Mặc kệ tôi kịch liệt phản đối, hắn vẫn lôi tôi đi đến phòng của Jane. Không gõ cửa, không báo trước, hắn đạp cửa và lôi tôi vào.
Phòng của Jane chẳng có gì ngoài bốn bức tường. Cũng đúng thôi, cô ấy là ma cà rồng mà.
Căn phòng không rộng lắm. Xung quanh căm phòng chất đầy những cây nến trông rất cổ quái. Chính giữa là một cái ghế gỗ cũ kĩ. Và Jane đang ngồi trên đó để đọc sách.
- Jane, em về rồi nè!
- Cô gái này thơm đấy. Đưa cho Aro đi
Từ đầu đến cuối Jane không hề rời mắt khỏi quyển sách. Giọng cô ấy trầm và nghe rất ma mị. Tôi rất thích những người có giọng nói như vậy. Đột nhiên, tôi nhớ đến Brian. Giọng nói của anh ấy thật sự rất ấp áp
- Oralie là của em. Sao em phải đưa cho ông ấy chứ?
- Loài người vốn sinh ra là để làm thức ăn. Ánh sáng đời tôi gì chứ
Thức ăn? Chị em nhà này giống nhau thật đấy.
- Kệ em đi! Nhưng em nói trước chị không được đụng vào cô ấy đâu đấy.
- Chỉ là con người thôi mà. Chị không giành đâu
Thật sự không giành tôi sao? Vậy là tôi yên tâm rồi. Tính ra Jane cũng không đáng sợ như tôi nghĩ nhỉ
Tạm biệt căn phòng cổ quái của Jane, Alec hớn hở dẫn tôi đi thăm quan phòng hắn.
Trên đường đi hắn luôn mở miệng ghê bai phòng của chị hắn rất kì lạ.
Ừm, phòng chị hắn kì lạ, còn phòng hắn thì kì dị!
Phòng của hắn... Sau khi nhìn phòng của hắn tôi tự hỏi. Liệu hắn có biến thái không?
Căn phòng của hắn được bao phủ bởi toàn chăn là chăn. [????]
Dưới sàn có thật nhiều lớp chăn dày xếp chồng chất lên nhau đầy ắp cả căn phòng. Hắn còn treo những tấm chăn lên trần nhà. Những tấm chăn ấy rũ xuống kết hợp cùng với đèn led trắng (bóng đèn led duy nhất tôi có thể thấy tại gia tộc Volturi). Tất cả tạo nên khu cảnh thơ mộng đến kì lạ.
Hắn thật... Dị!!!!!!
Tôi không ngờ Alec lại có bộ dạng làm nũng như thế. Tôi cũng không ngờ Aro đành bất lực "nhường" tôi cho Alec.
Thế giới này đang thay đổi suy nghĩ của tôi. Chẳng biết về sau còn điều gì bất ngờ chờ đón tôi không nhỉ?
Sau khi thành công ăn vạ với Aro, Alec dẫn tôi đi giới thiệu với chị của hắn.
Khỏi cần nói tôi cũng biết đó là ai rồi. Jane Volturi. Bà chị với năng lực bá đạo chẳng thua gì hắn.
Tôi không muốn gặp chút nào.
- Đừng sợ, Oralie. Đã nói rồi, tôi được yêu thương nhất nhà đó!
Xì, hắn nói thì nghe hay quá. Với cái năng lực khủng khiếp của Jane thì hắn liệu có bảo vệ tôi nỗi không?
- Gọi tôi là Esther! Oralie gì chứ!
Nghe cứ ngứa ngứa thế nào ấy.
Mặc kệ tôi kịch liệt phản đối, hắn vẫn lôi tôi đi đến phòng của Jane. Không gõ cửa, không báo trước, hắn đạp cửa và lôi tôi vào.
Phòng của Jane chẳng có gì ngoài bốn bức tường. Cũng đúng thôi, cô ấy là ma cà rồng mà.
Căn phòng không rộng lắm. Xung quanh căm phòng chất đầy những cây nến trông rất cổ quái. Chính giữa là một cái ghế gỗ cũ kĩ. Và Jane đang ngồi trên đó để đọc sách.
- Jane, em về rồi nè!
- Cô gái này thơm đấy. Đưa cho Aro đi
Từ đầu đến cuối Jane không hề rời mắt khỏi quyển sách. Giọng cô ấy trầm và nghe rất ma mị. Tôi rất thích những người có giọng nói như vậy. Đột nhiên, tôi nhớ đến Brian. Giọng nói của anh ấy thật sự rất ấp áp
- Oralie là của em. Sao em phải đưa cho ông ấy chứ?
- Loài người vốn sinh ra là để làm thức ăn. Ánh sáng đời tôi gì chứ
Thức ăn? Chị em nhà này giống nhau thật đấy.
- Kệ em đi! Nhưng em nói trước chị không được đụng vào cô ấy đâu đấy.
- Chỉ là con người thôi mà. Chị không giành đâu
Thật sự không giành tôi sao? Vậy là tôi yên tâm rồi. Tính ra Jane cũng không đáng sợ như tôi nghĩ nhỉ
Tạm biệt căn phòng cổ quái của Jane, Alec hớn hở dẫn tôi đi thăm quan phòng hắn.
Trên đường đi hắn luôn mở miệng ghê bai phòng của chị hắn rất kì lạ.
Ừm, phòng chị hắn kì lạ, còn phòng hắn thì kì dị!
Phòng của hắn... Sau khi nhìn phòng của hắn tôi tự hỏi. Liệu hắn có biến thái không?
Căn phòng của hắn được bao phủ bởi toàn chăn là chăn. [????]
Dưới sàn có thật nhiều lớp chăn dày xếp chồng chất lên nhau đầy ắp cả căn phòng. Hắn còn treo những tấm chăn lên trần nhà. Những tấm chăn ấy rũ xuống kết hợp cùng với đèn led trắng (bóng đèn led duy nhất tôi có thể thấy tại gia tộc Volturi). Tất cả tạo nên khu cảnh thơ mộng đến kì lạ.
Hắn thật... Dị!!!!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook