Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi
-
Chương 33: Ám Sát
Tại một vùng ngoại ô biên giới giữa Nam Cung và Hiên Viên Quốc.
Tiếng gió gào thét từng đợt quét qua, trong gió còn lẫn cả mùi vị của máu tanh. Khung cảnh xơ xác, thây chất thành đống, tiếng đao kiếm vẫn không ngừng va chạm.
“Bảo hộ vương gia!”. Một trong số những người mặc quân phục triều đình hô to. Mắt thấy người được hắn gọi là Vương gia vừa mới trúng một kiếm ở bả vai, hắn mới lo lắng.
“Ta không sao!”. Hiên Viên Triệt bị trúng một nhát kiếm, hiển nhiên có chút đau đớn, nhưng lớn lên ở chiến trường, đối với hắn mà nói vết thương này bất quá cũng chỉ giống như cắt phải ngón tay mà thôi!
Hai bên giao chiến, một bên là quân đội của triều đình Hiên Viên, quân phục màu đỏ thẫm, bên kia từ đầu đến cuối đều là hắc y, bọn chúng chính là càng giết càng nhiều, chết lớp này thì lớp khác lại đến.
“Hừ, Thập ngũ vương gia, chúng ta đã nói rồi, ngài ngoan ngoãn tốt nhất đem ngọc tỷ kia giao ra đây, ta còn có thể xem xét đưa ngài thuốc giải độc, bằng không, hai canh giờ nữa e là toàn bộ Hiên Viên Quốc này sẽ chìm trong tang thương đấy!”. Tên cầm đầu cùng những hắc y nhân khác phía sau đeo khăn che mặt, nhưng ánh mắt hung ác sát khí đều không che dấu.
“Ngươi, vọng tượng, nằm mơ đi, khụ… Khụ!”. Hiên Viên Triệt hiểu ra, một kiếm kia của hắc y nhân kia là có độc, mà lúc này số lượng hắc y nhân xuất hiện ngày càng nhiều, độc trong người Hiên Viên Triệt lại vừa vặn phát ra. Hắn một tay ôm ngực không ngừng ho khan, tiếng ho như xé ra, cuối cùng phun một ngụm máu đỏ sẫm, thân thể đứng không vững liền chống kiếm khuỵ xuống.
“Vương gia!”. Người đứng đầu quản lý ngự lâm quân hô to, trong tiếng hô còn có sự lo lắng; hắn dừng kiếm, thấy quân lính mà Vương gia mang theo trong chuyến đi này đã ngã xuống hơn phân nửa. Mà đám người kia toan tính cũng thật độc ác, độc hạ trong trường kiếm xâm nhập vào cơ thể căn bản là sau hai canh giờ thì vô phương cứu chữa!
Hắn rút cây sáo trúc nhỏ bằng một ngón tay ra, đưa lên miệng thổi dài một tiếng. Từ xa, một con ngựa có bộ lông trắng muốt đang chạy lại về phía hỗn loạn bên này.
“Giết hắn!”. Tên cầm đầu lạnh giọng ra lệnh, tất cả trường kiếm đều hướng về phía Hiên Viên Triệt mà sát!
Hắn (Ý chỉ người đứng đầu ngự lâm quân triều đình Hiên Viên – Là một nhân vật phụ sau này không nhắc đến) mặc kệ đao kiếm sau lưng, tận tâm dìu Hiên Viên Triệt Thập ngũ vương gia tựa hồ sắp ngất đi lên ngựa, vì Hiên Viên Triệt đã không còn thanh tỉnh, hắn chỉ có thể đem Thập ngũ vương gia lên ngựa với tư thế nằm sấp. Người đó dùng roi quất vào mông ngựa, bạch mã nhận lệnh, phi theo đường thẳng, chạy thẳng đường vào kinh thành Hiên Viên Quốc, vượt qua biên giới Hiên Viên và Nam Cung Quốc.
Trước khi bạch mã thật sự rời khỏi tầm mắt, người đó nhìn theo bóng ngựa, hét to:
“Nhất định phải đưa ngài ấy vào được kinh thành!”. Sau đó lại lao vào chém giết.
Hắc y nhân đứng đầu nhìn bóng ngựa xa dần, mâu quang lộ sát ý, ra lệnh cho hai hắc y nhân khác ở phía sau:
“Hai ngươi đuổi theo, không lấy được ngọc tỷ thì cũng phải giết được hắn, mang đầu về cho thiếu chủ!”
“Vâng!”. Hai hắc y nhân lĩnh lệnh rồi biến mất.
Đến khi trận chiến kết thúc, tất cả,… Đều không còn một ai sống sót, thây chất thành đống.
Ánh tịch dương lặng lẽ bao trùm tất cả, dần nhường chỗ cho bầu trời đêm, ban ngày trời nắng, ban đêm gió lạnh càn quét.
Từng bông tuyết rơi xuống, Vân Du đứng dưới gốc cây liễu, mặc kệ gió lạnh tạt vào mặt đau rát mà chìa bàn tay ra, cảm nhận từng bông tuyết tan thành hạt nước, mỉm cười! Từ lúc xuyên đến thời đại này, đây là lần đầu tiên nàng thấy nơi này có tuyết rơi.
Tầm mắt nàng bị thu hút bởi vật trắng đằng xa sau viện. Lúc nàng mua lại nơi này mới biết đằng sau cửa hàng còn có một cái viện nho nhỏ có thể trồng thêm một ít thảo dược. Bước chân nàng không tự chủ mà di chuyển, đến gần chỗ vật trắng muốt ngay lập tức có chút giật mình, một con ngựa có bộ lông trắng muốt hơn phân nửa nhiễm huyết sắc, bên cạnh là một bạc y nam tử, toàn thân hắn đều là máu, huyết nhục mơ hồ!
Như thế nào nàng lại cảm thấy nam tử này nhìn có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ rằng mình đã gặp hắn ở đâu!
Bên ngoài đường lớn có tiếng người, bây giờ sắc trời cũng đã tối mịt, những hộ dân xung quanh trừ tửu lâu, kỹ viện, những nơi buôn bán thì cũng đã lên đèn đóng cửa, hai người đó giọng thì thầm rất đáng nghi:
“Tìm thấy không?”. Hắc y nhân giọng nói bất thường lộ rõ sự hung ác.
“Không thấy, vào đến trong thành liền mất dấu, cũng không thấy vết máu!”. Người kia đáp lại, giọng nói có chút rụt rè.
“Khốn kiếp, để lão tử biết được kẻ nào cứu hắn liền phanh thây kẻ đó!”. Kẻ kia trong giọng nói tràn đầy sự tức giận cùng hàn khí không hề che dấu, dám nói như vậy, khẳng định kẻ đứng sau vô cùng có thế lực!
Kiếp trước Vân Du cũng là sát thủ, thính giác lại nhạy bén hơn người thường, những lời nói của hai người kia nàng đều nghe thấy cả! Nàng nhìn bạc y nam tử, ngẫm một lúc rồi thấp giọng, nói nhỏ:
“Đi, vào trong!”. Trong lòng Vân Du nổi lên sự từ bi hiếm thấy, không hiểu sao khi nhìn thấy nam tử này sắp bước vào quỷ môn quan, nàng liền có chút không đành lòng. Nàng vươn tay, một tay đỡ lấy thắt lưng hắn, một tay kéo tay hắn khoác qua vai mình, sau đó nặng nhọc lê từng bước vào trong phòng bệnh. Mỗi bước đi đều có những vết máu nhỏ xuống, sau đó nhanh chóng bị tuyết vùi lấp, lưu lại những bước chân sột soạt trên mặt tuyết.
Vất vả lắm Vân Du mới đem nam nhân này kéo vào được trong phòng, nhanh chóng ra ngoài lấy chậu nước ấm cùng một chiếc khăn sạch sau đó quay trở lại. Tiểu Du đặt chậu nước xuống, tiến đến gần giường, vươn tay ý muốn xem vết thương của hắn nặng nhẹ ra sao, nam nhân kia bỗng mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, tay rất không thiện ý nắm lấy cổ tay nàng dùng sức vặn ra, lạnh giọng, hỏi:
“ Ngươi muốn làm gì?”. Mất nhiều máu, cơ thể lại trúng độc, hắn cũng không nhìn rõ người trước mặt có hình dạng ra sao, chỉ biết đó là một nữ tử, qua giọng nói và mùi hương trên người nàng toả ra.
“Không thấy sao? Ta chính là muốn cởi áo ngươi!”. Vân Du mắt thấy người này môi bắt đầu tím lên, giọng khàn khàn, sắc mặt lại trắng bệch, hất cái bàn tay không có ý tốt của hắn đang nắm lấy tay của nàng ra, tiếp tục nhiệm vụ dang dở - cởi y phục của hắn!
“Ngươi, không….Biết xấu hổ!”. Hiên Viên Triệt giận dữ mắng nàng một câu, sau đó toàn thân vô lực ngất đi. Cũng không nghe thấy câu cuối cùng của nàng đầy ám muội kia; nếu nghe được, khẳng định hắn sẽ còn dùng câu từ khó nghe nhất mắng nàng!
“ Hừ, sắp chết rồi còn xấu hổ cái gì?”.
Tiếng gió gào thét từng đợt quét qua, trong gió còn lẫn cả mùi vị của máu tanh. Khung cảnh xơ xác, thây chất thành đống, tiếng đao kiếm vẫn không ngừng va chạm.
“Bảo hộ vương gia!”. Một trong số những người mặc quân phục triều đình hô to. Mắt thấy người được hắn gọi là Vương gia vừa mới trúng một kiếm ở bả vai, hắn mới lo lắng.
“Ta không sao!”. Hiên Viên Triệt bị trúng một nhát kiếm, hiển nhiên có chút đau đớn, nhưng lớn lên ở chiến trường, đối với hắn mà nói vết thương này bất quá cũng chỉ giống như cắt phải ngón tay mà thôi!
Hai bên giao chiến, một bên là quân đội của triều đình Hiên Viên, quân phục màu đỏ thẫm, bên kia từ đầu đến cuối đều là hắc y, bọn chúng chính là càng giết càng nhiều, chết lớp này thì lớp khác lại đến.
“Hừ, Thập ngũ vương gia, chúng ta đã nói rồi, ngài ngoan ngoãn tốt nhất đem ngọc tỷ kia giao ra đây, ta còn có thể xem xét đưa ngài thuốc giải độc, bằng không, hai canh giờ nữa e là toàn bộ Hiên Viên Quốc này sẽ chìm trong tang thương đấy!”. Tên cầm đầu cùng những hắc y nhân khác phía sau đeo khăn che mặt, nhưng ánh mắt hung ác sát khí đều không che dấu.
“Ngươi, vọng tượng, nằm mơ đi, khụ… Khụ!”. Hiên Viên Triệt hiểu ra, một kiếm kia của hắc y nhân kia là có độc, mà lúc này số lượng hắc y nhân xuất hiện ngày càng nhiều, độc trong người Hiên Viên Triệt lại vừa vặn phát ra. Hắn một tay ôm ngực không ngừng ho khan, tiếng ho như xé ra, cuối cùng phun một ngụm máu đỏ sẫm, thân thể đứng không vững liền chống kiếm khuỵ xuống.
“Vương gia!”. Người đứng đầu quản lý ngự lâm quân hô to, trong tiếng hô còn có sự lo lắng; hắn dừng kiếm, thấy quân lính mà Vương gia mang theo trong chuyến đi này đã ngã xuống hơn phân nửa. Mà đám người kia toan tính cũng thật độc ác, độc hạ trong trường kiếm xâm nhập vào cơ thể căn bản là sau hai canh giờ thì vô phương cứu chữa!
Hắn rút cây sáo trúc nhỏ bằng một ngón tay ra, đưa lên miệng thổi dài một tiếng. Từ xa, một con ngựa có bộ lông trắng muốt đang chạy lại về phía hỗn loạn bên này.
“Giết hắn!”. Tên cầm đầu lạnh giọng ra lệnh, tất cả trường kiếm đều hướng về phía Hiên Viên Triệt mà sát!
Hắn (Ý chỉ người đứng đầu ngự lâm quân triều đình Hiên Viên – Là một nhân vật phụ sau này không nhắc đến) mặc kệ đao kiếm sau lưng, tận tâm dìu Hiên Viên Triệt Thập ngũ vương gia tựa hồ sắp ngất đi lên ngựa, vì Hiên Viên Triệt đã không còn thanh tỉnh, hắn chỉ có thể đem Thập ngũ vương gia lên ngựa với tư thế nằm sấp. Người đó dùng roi quất vào mông ngựa, bạch mã nhận lệnh, phi theo đường thẳng, chạy thẳng đường vào kinh thành Hiên Viên Quốc, vượt qua biên giới Hiên Viên và Nam Cung Quốc.
Trước khi bạch mã thật sự rời khỏi tầm mắt, người đó nhìn theo bóng ngựa, hét to:
“Nhất định phải đưa ngài ấy vào được kinh thành!”. Sau đó lại lao vào chém giết.
Hắc y nhân đứng đầu nhìn bóng ngựa xa dần, mâu quang lộ sát ý, ra lệnh cho hai hắc y nhân khác ở phía sau:
“Hai ngươi đuổi theo, không lấy được ngọc tỷ thì cũng phải giết được hắn, mang đầu về cho thiếu chủ!”
“Vâng!”. Hai hắc y nhân lĩnh lệnh rồi biến mất.
Đến khi trận chiến kết thúc, tất cả,… Đều không còn một ai sống sót, thây chất thành đống.
Ánh tịch dương lặng lẽ bao trùm tất cả, dần nhường chỗ cho bầu trời đêm, ban ngày trời nắng, ban đêm gió lạnh càn quét.
Từng bông tuyết rơi xuống, Vân Du đứng dưới gốc cây liễu, mặc kệ gió lạnh tạt vào mặt đau rát mà chìa bàn tay ra, cảm nhận từng bông tuyết tan thành hạt nước, mỉm cười! Từ lúc xuyên đến thời đại này, đây là lần đầu tiên nàng thấy nơi này có tuyết rơi.
Tầm mắt nàng bị thu hút bởi vật trắng đằng xa sau viện. Lúc nàng mua lại nơi này mới biết đằng sau cửa hàng còn có một cái viện nho nhỏ có thể trồng thêm một ít thảo dược. Bước chân nàng không tự chủ mà di chuyển, đến gần chỗ vật trắng muốt ngay lập tức có chút giật mình, một con ngựa có bộ lông trắng muốt hơn phân nửa nhiễm huyết sắc, bên cạnh là một bạc y nam tử, toàn thân hắn đều là máu, huyết nhục mơ hồ!
Như thế nào nàng lại cảm thấy nam tử này nhìn có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ rằng mình đã gặp hắn ở đâu!
Bên ngoài đường lớn có tiếng người, bây giờ sắc trời cũng đã tối mịt, những hộ dân xung quanh trừ tửu lâu, kỹ viện, những nơi buôn bán thì cũng đã lên đèn đóng cửa, hai người đó giọng thì thầm rất đáng nghi:
“Tìm thấy không?”. Hắc y nhân giọng nói bất thường lộ rõ sự hung ác.
“Không thấy, vào đến trong thành liền mất dấu, cũng không thấy vết máu!”. Người kia đáp lại, giọng nói có chút rụt rè.
“Khốn kiếp, để lão tử biết được kẻ nào cứu hắn liền phanh thây kẻ đó!”. Kẻ kia trong giọng nói tràn đầy sự tức giận cùng hàn khí không hề che dấu, dám nói như vậy, khẳng định kẻ đứng sau vô cùng có thế lực!
Kiếp trước Vân Du cũng là sát thủ, thính giác lại nhạy bén hơn người thường, những lời nói của hai người kia nàng đều nghe thấy cả! Nàng nhìn bạc y nam tử, ngẫm một lúc rồi thấp giọng, nói nhỏ:
“Đi, vào trong!”. Trong lòng Vân Du nổi lên sự từ bi hiếm thấy, không hiểu sao khi nhìn thấy nam tử này sắp bước vào quỷ môn quan, nàng liền có chút không đành lòng. Nàng vươn tay, một tay đỡ lấy thắt lưng hắn, một tay kéo tay hắn khoác qua vai mình, sau đó nặng nhọc lê từng bước vào trong phòng bệnh. Mỗi bước đi đều có những vết máu nhỏ xuống, sau đó nhanh chóng bị tuyết vùi lấp, lưu lại những bước chân sột soạt trên mặt tuyết.
Vất vả lắm Vân Du mới đem nam nhân này kéo vào được trong phòng, nhanh chóng ra ngoài lấy chậu nước ấm cùng một chiếc khăn sạch sau đó quay trở lại. Tiểu Du đặt chậu nước xuống, tiến đến gần giường, vươn tay ý muốn xem vết thương của hắn nặng nhẹ ra sao, nam nhân kia bỗng mở mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, tay rất không thiện ý nắm lấy cổ tay nàng dùng sức vặn ra, lạnh giọng, hỏi:
“ Ngươi muốn làm gì?”. Mất nhiều máu, cơ thể lại trúng độc, hắn cũng không nhìn rõ người trước mặt có hình dạng ra sao, chỉ biết đó là một nữ tử, qua giọng nói và mùi hương trên người nàng toả ra.
“Không thấy sao? Ta chính là muốn cởi áo ngươi!”. Vân Du mắt thấy người này môi bắt đầu tím lên, giọng khàn khàn, sắc mặt lại trắng bệch, hất cái bàn tay không có ý tốt của hắn đang nắm lấy tay của nàng ra, tiếp tục nhiệm vụ dang dở - cởi y phục của hắn!
“Ngươi, không….Biết xấu hổ!”. Hiên Viên Triệt giận dữ mắng nàng một câu, sau đó toàn thân vô lực ngất đi. Cũng không nghe thấy câu cuối cùng của nàng đầy ám muội kia; nếu nghe được, khẳng định hắn sẽ còn dùng câu từ khó nghe nhất mắng nàng!
“ Hừ, sắp chết rồi còn xấu hổ cái gì?”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook