Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi
-
Chương 1
Thành phố Tachi Kawa - Nhật Bản.
Con đường dẫn vào ngôi biệt thự màu xanh lam trước mặt được dải đá cuội, ven lối đi là hai hàng thẳng tắp được trồng rất nhiều hoa hồng. Mặt trời chiếu sáng, ánh nắng nhảy múa nhẹ nhàng trên từng kẽ lá, giọt sương từ đem qua còn sót lại vẫn lưu luyến trên tán lá.
Trong căn biệt thự, một tiếng hét oanh vàng long trời lở đất,...Và chủ nhân của cái tiếng hét kinh thiên động địa đó là của...Lăng Thiên Ân - Cô nàng có khuôn mặt baby nhưng lại có tính cách nóng nảy nhất:
" Tại sao lại như vậy chứ? ". Lăng Thiên Ân bức xúc hét lên. Ba người còn lại vẫn còn chưa hoàn hồn vì tiếng thét oanh vàng của Tiểu ân.
Tử Hạ ngoáy ngoáy bên tai vừa bị Tiểu Ân hét, hững hờ, nói:
" Chẳng sao cả, đơn giản là muốn về thì về thôi! ".
Cái đạo lí này của Tử Hạ làm Tiểu Ân tức muốn ói máu, khí huyết dâng trào:
" Này, người ta nói không muốn về thì sẽ không về. Không về. Không về! ".
Tiểu Ân ngang ngược cãi lại. Nhất quyết không chịu về. Vì sao ư? Bạn đang thắc mắc? Rất đơn giản. Kì nghỉ hè ở đại học Z lần này dài tới ba tháng, do kì thi vừa rồi căng thẳng hơn mọi năm nên mới được nghỉ dài như như vậy. Vì vậy, cả nhóm quyết định chọn Nhật Bản làm nơi vui chơi cho kì nghỉ hè. Kết quả thì sao, chưa đầy một tháng mà Tử Hạ đã kêu mọi người gấp rút thu dọn hành lí để về nước, tất nhiên không được, Lăng Thiên Ân cô chơi còn chưa có đủ, sao có thể nói về là về dễ dàng như vậy được. Tuyệt đối không thể!
Tử Hạ vứt quyển tạp chí lên bàn, phủi mông, đứng dậy, nhìn ba cô bạn thân của mình, nói:
" Các cậu chuẩn bị đi, 23 giờ tối nay máy bay khởi hành ". Đoạn, cô nhìn về phía Tiểu Ân đang trợn mắt nhìn mình, mày hơi nhướn lên, nói tiếp:
" Người nào không muốn về thì có thể ở lại chơi một mình! ". Tử Hạ lên phòng đóng cửa cái " Rầm ", coi như dội tiếp xô nước lạnh thứ hai vào Tiểu Ân. Cô đương nhiên biết, tính cách Tiểu Ân ham vui, mười bảy tuổi mà như tiểu hài tử, không dùng biện pháp mạnh thì tuyệt đối không có tác dụng.
Tiểu Ân nhìn theo bóng Tử Hạ đã khuất sau cánh cửa, tay run run chỉ chỉ trỏ trỏ, lắp bắp:
" Cậu..Cậu.."
Diệp Vân Du ngồi một lúc rồi đứng dậy, vuốt quần, nói
" Mình lên phòng trước đây! ". Cô quay đầu về phía Sở Dạ Nguyệt: " Tiểu Nguyệt, lát cho mình mượn cái Laptop của cậu "
Không nói gì coi như đồng ý, Tiểu Du cũng khuất dạng sau cánh cửa. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Im ắng đến lạ thường, thỉnh thoảng có vài tiếng cắn quả táo của Tiểu Ân. Cô lặng lẽ đưa mắt liêng liếc về phía Sở Dạ Nguyệt, nàng ấy vẫn cắm đầu vào cái điện thoại, giống như không một ai có thể phá vỡ không gian riêng tư ấy, Tiểu Ân lên tiêng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, nói:
" Tiểu Nguyệt này.."
Im lặng...
" Tiểu Nguyệt.."
Đáp trả Tiểu Ân là một không gian hoàn toàn im ắng....
Hết chịu nổi sự hững hờ của Tiểu Nguyệt, cô nàng hét to, tần suất coi như chỉ nhỏ hơn lúc nãy một chút:
" SỞ DẠ NGUYỆT, CẬU KHINH THƯỜNG NGƯỜI QUÁ ĐÁNG NÓ VỪA VỪA THÔI! ".
Lúc này Tiểu Nguyệt mới thoát ra khỏi thế giới Facebook trong điện thoại, cô ngoáy ngoáy lỗ tai, ánh mắt hoàn toàn là một vẻ mờ mịt nhìn Lăng Thiên Ân:
" Lăng Thiên Ân, cậu hét cái gì mà hét, ai vừa làm cậu bất mãn à mà hét? ". Đang yên đang lành bỗng dưng hét oang oang, cô còn chưa có muốn vào khoa tai mũi khám đâu!
" Là cậu chứ còn ai, cậu nghĩ trong phòng còn hai chúng ta, có cái gì làm mình bất mãn ngoài cậu? ". Tiểu Ân cũng bức xúc hét lại:
" Tại cậu, mình kêu sao cậu không nghe? ".
" Nói đi, có chuyện gì? ". Chắc chắn có chuyện!
Lúc này cái vẻ mặt bất mãn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười giả lả, mặt Tiểu Ân bây giờ vô cùng chân chó, cô vào thẳng vấn đề:
" Tiểu Nguyệt này,...Cậu..Có thể thương lượng với Tử Hạ, nói chúng ta không cần trở về Trung Quốc sớm vậy có được hay không? Nha! ". Hai ngón tay chọt chọt vào nhau, vẻ mặt đáng thương vô cùng.
" Hửm, là việc này? ". Cô hỏi ngược lại Tiểu Ân. Tiểu Ân gật đầu chắc nịch.
Nhưng:
" Việc này, xin lỗi nha, cậu biết một khi Tử Hạ quyết định thì không ai có thể thay đổi cái tư tưởng quái dị của cậu ấy còn gì, thôi,..Bỏ đi". Cô đứng dậy, vuốt vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, đi lên lầu. Cả người cô dựa vào tường, nghiêng đầu, tiếu tựa phi tiếu nhìn Lăng Thiên Ân:
" Tử Hạ nói, 23 giờ chúng ta sẽ bay đấy! ". Rồi lên thẳng phòng.
Lăng Thiên Ân nhìn cái bóng khuất dạng kia, ấm ức, Bĩu môi:
" Biết rồi! ".
*******
* Tại sân bay.
Thời tiết ở Nhật bây giờ đang là mùa hè nên khá oi bức, mặc dù trong sân bay có điều hoà nhưng vẫn không khỏi làm người ta thấy hơi bí.
Một góc nào đó trong sân bay, tại hàng ghế ngồi chờ, ba cô gái với ba phong cách khác nhau, mỗi người một việc, Tử Hạ nghe Head Phone, Tiểu Nguyệt chơi điện thoại, Tiểu Du xem tạp chí.
Tiểu Ân bước ra từ WC, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không ngừng cảm thán: " Nóng ghê cơ, ngu thật, tự nhiên lại chọn cái bộ quần áo kín mít như vậy, nóng quá trời quá đất! ". Kể cũng phải, bây giờ là mùa hè, Thiên Ân chọn mặc trang phục kín từ đầu tới chân như vậy, không nóng thì thật quái dị, đó là một chiếc áo thun dài tay kết hợp với quần Jeans rách màu đen.
" CHUYẾN BAY TỪ THÀNH PHỐ TACHI KAWA - TOKYO, NHẬT BẢN ĐẾN THÀNH PHỐ BẮC KINH TRUNG QUỐC SẮP CẤT CÁNH...."
Tiếng nói của người bán vé cất lên, bốn cô gái cất đồ đạc, chỉnh lại quần áo, kéo Va-li đi về phía cửa vào.
* Trên máy bay
Khoang hạng nhất ngồi thật thoải mái, Tiểu Ân vừa đặt mông xuống đã tựa đầu vào vai Tử Hạ mà ngủ say như chết. Diệp Vân Du và Sở Dạ Nguyệt ngồi ở hàng ghế trên mỗi người một việc, Tiểu Du lật sách Y Học ra nghiên cứu, và tất nhiên, Tiểu Nguyệt thì xem tạp chí thời trang.
Ánh mắt Tử Hạ nhìn vào một nơi vô định nào đó trong khoảng không ở ngoài bầu trời kia, rất lâu rồi, cô không bình yên như vậy, thuỷ chung vẫn là cô - một sát thủ chuyên nghiệp giết người không ghê tay, dạo gần đây, cái giấc mơ u ám kia xuất hiện ngày càng nhiều, hễ nhắm mắt lại là giấc mơ đó lại hiện ra. Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ kết thúc tất cả, mối thù gia tộc sẽ được thanh toán bằng sạch - bằng máu. Nhưng cô lại không biết rằng, chỉ vài phút nữa thôi, một chuyện không lường trước được sẽ xảy đến.
Ngoài trời đang nắng bỗng đen xì, mây đen ùn ùn kéo đến, những tiếng sấm, sét liên tục giằng xé bầu trời làm Tiểu Ân thức giấc, cô vươn vai, xoay cổ đầy nhức mỏi, ngáp một cái:
" Oáp, mỏi quá! ". Cô mắt nhắm mắt mở hỏi Tử Hạ bên cạnh:
" Tử Hạ à, có cái gì vậy? ". Cô nhìn ra bầu trời, thì ra sắp mưa.
Tử Hạ ánh mắt âm u vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhỏ:
" Sắp mưa rồi! ".Cô..Bỗng dưng có dự cảm chẳng lành chút nào...
" Uỳnh uỳnh...". Trên máy bay giờ rất hỗn độn, sét đánh trúng cách máy bay làm nó chao đảo..
Đùng! Tiếng máy bay nổ, khói và lửa ngùn ngụt, những mảnh vỡ loang lổ trên mặt nước, mà ở dưới là Đại Dương sâu thẳm.
Cả bốn người như vô lực, mặc cho cơ thể rơi xuống.
Trên bầu trời, năm chấm sáng vàng nhạt hiện ra, ghép nối thành một vòng tròn " Ngũ tinh tú ", hút bọn họ vào.
Bốn chấm...Tượng trưng cho bốn người bọn họ, biểu hiện của một giông tố sắp đến, vậy một chấm còn lại, sẽ là giành cho ai??
P/s: Nam chính trong chuyện có một số là không còn sạch, nhưng nó sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm sau này của họ!
Con đường dẫn vào ngôi biệt thự màu xanh lam trước mặt được dải đá cuội, ven lối đi là hai hàng thẳng tắp được trồng rất nhiều hoa hồng. Mặt trời chiếu sáng, ánh nắng nhảy múa nhẹ nhàng trên từng kẽ lá, giọt sương từ đem qua còn sót lại vẫn lưu luyến trên tán lá.
Trong căn biệt thự, một tiếng hét oanh vàng long trời lở đất,...Và chủ nhân của cái tiếng hét kinh thiên động địa đó là của...Lăng Thiên Ân - Cô nàng có khuôn mặt baby nhưng lại có tính cách nóng nảy nhất:
" Tại sao lại như vậy chứ? ". Lăng Thiên Ân bức xúc hét lên. Ba người còn lại vẫn còn chưa hoàn hồn vì tiếng thét oanh vàng của Tiểu ân.
Tử Hạ ngoáy ngoáy bên tai vừa bị Tiểu Ân hét, hững hờ, nói:
" Chẳng sao cả, đơn giản là muốn về thì về thôi! ".
Cái đạo lí này của Tử Hạ làm Tiểu Ân tức muốn ói máu, khí huyết dâng trào:
" Này, người ta nói không muốn về thì sẽ không về. Không về. Không về! ".
Tiểu Ân ngang ngược cãi lại. Nhất quyết không chịu về. Vì sao ư? Bạn đang thắc mắc? Rất đơn giản. Kì nghỉ hè ở đại học Z lần này dài tới ba tháng, do kì thi vừa rồi căng thẳng hơn mọi năm nên mới được nghỉ dài như như vậy. Vì vậy, cả nhóm quyết định chọn Nhật Bản làm nơi vui chơi cho kì nghỉ hè. Kết quả thì sao, chưa đầy một tháng mà Tử Hạ đã kêu mọi người gấp rút thu dọn hành lí để về nước, tất nhiên không được, Lăng Thiên Ân cô chơi còn chưa có đủ, sao có thể nói về là về dễ dàng như vậy được. Tuyệt đối không thể!
Tử Hạ vứt quyển tạp chí lên bàn, phủi mông, đứng dậy, nhìn ba cô bạn thân của mình, nói:
" Các cậu chuẩn bị đi, 23 giờ tối nay máy bay khởi hành ". Đoạn, cô nhìn về phía Tiểu Ân đang trợn mắt nhìn mình, mày hơi nhướn lên, nói tiếp:
" Người nào không muốn về thì có thể ở lại chơi một mình! ". Tử Hạ lên phòng đóng cửa cái " Rầm ", coi như dội tiếp xô nước lạnh thứ hai vào Tiểu Ân. Cô đương nhiên biết, tính cách Tiểu Ân ham vui, mười bảy tuổi mà như tiểu hài tử, không dùng biện pháp mạnh thì tuyệt đối không có tác dụng.
Tiểu Ân nhìn theo bóng Tử Hạ đã khuất sau cánh cửa, tay run run chỉ chỉ trỏ trỏ, lắp bắp:
" Cậu..Cậu.."
Diệp Vân Du ngồi một lúc rồi đứng dậy, vuốt quần, nói
" Mình lên phòng trước đây! ". Cô quay đầu về phía Sở Dạ Nguyệt: " Tiểu Nguyệt, lát cho mình mượn cái Laptop của cậu "
Không nói gì coi như đồng ý, Tiểu Du cũng khuất dạng sau cánh cửa. Trong phòng khách chỉ còn lại hai người. Im ắng đến lạ thường, thỉnh thoảng có vài tiếng cắn quả táo của Tiểu Ân. Cô lặng lẽ đưa mắt liêng liếc về phía Sở Dạ Nguyệt, nàng ấy vẫn cắm đầu vào cái điện thoại, giống như không một ai có thể phá vỡ không gian riêng tư ấy, Tiểu Ân lên tiêng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt, nói:
" Tiểu Nguyệt này.."
Im lặng...
" Tiểu Nguyệt.."
Đáp trả Tiểu Ân là một không gian hoàn toàn im ắng....
Hết chịu nổi sự hững hờ của Tiểu Nguyệt, cô nàng hét to, tần suất coi như chỉ nhỏ hơn lúc nãy một chút:
" SỞ DẠ NGUYỆT, CẬU KHINH THƯỜNG NGƯỜI QUÁ ĐÁNG NÓ VỪA VỪA THÔI! ".
Lúc này Tiểu Nguyệt mới thoát ra khỏi thế giới Facebook trong điện thoại, cô ngoáy ngoáy lỗ tai, ánh mắt hoàn toàn là một vẻ mờ mịt nhìn Lăng Thiên Ân:
" Lăng Thiên Ân, cậu hét cái gì mà hét, ai vừa làm cậu bất mãn à mà hét? ". Đang yên đang lành bỗng dưng hét oang oang, cô còn chưa có muốn vào khoa tai mũi khám đâu!
" Là cậu chứ còn ai, cậu nghĩ trong phòng còn hai chúng ta, có cái gì làm mình bất mãn ngoài cậu? ". Tiểu Ân cũng bức xúc hét lại:
" Tại cậu, mình kêu sao cậu không nghe? ".
" Nói đi, có chuyện gì? ". Chắc chắn có chuyện!
Lúc này cái vẻ mặt bất mãn hoàn toàn biến mất, thay vào đó là nụ cười giả lả, mặt Tiểu Ân bây giờ vô cùng chân chó, cô vào thẳng vấn đề:
" Tiểu Nguyệt này,...Cậu..Có thể thương lượng với Tử Hạ, nói chúng ta không cần trở về Trung Quốc sớm vậy có được hay không? Nha! ". Hai ngón tay chọt chọt vào nhau, vẻ mặt đáng thương vô cùng.
" Hửm, là việc này? ". Cô hỏi ngược lại Tiểu Ân. Tiểu Ân gật đầu chắc nịch.
Nhưng:
" Việc này, xin lỗi nha, cậu biết một khi Tử Hạ quyết định thì không ai có thể thay đổi cái tư tưởng quái dị của cậu ấy còn gì, thôi,..Bỏ đi". Cô đứng dậy, vuốt vuốt lại mái tóc hơi rối của mình, đi lên lầu. Cả người cô dựa vào tường, nghiêng đầu, tiếu tựa phi tiếu nhìn Lăng Thiên Ân:
" Tử Hạ nói, 23 giờ chúng ta sẽ bay đấy! ". Rồi lên thẳng phòng.
Lăng Thiên Ân nhìn cái bóng khuất dạng kia, ấm ức, Bĩu môi:
" Biết rồi! ".
*******
* Tại sân bay.
Thời tiết ở Nhật bây giờ đang là mùa hè nên khá oi bức, mặc dù trong sân bay có điều hoà nhưng vẫn không khỏi làm người ta thấy hơi bí.
Một góc nào đó trong sân bay, tại hàng ghế ngồi chờ, ba cô gái với ba phong cách khác nhau, mỗi người một việc, Tử Hạ nghe Head Phone, Tiểu Nguyệt chơi điện thoại, Tiểu Du xem tạp chí.
Tiểu Ân bước ra từ WC, cái miệng anh đào nhỏ nhắn không ngừng cảm thán: " Nóng ghê cơ, ngu thật, tự nhiên lại chọn cái bộ quần áo kín mít như vậy, nóng quá trời quá đất! ". Kể cũng phải, bây giờ là mùa hè, Thiên Ân chọn mặc trang phục kín từ đầu tới chân như vậy, không nóng thì thật quái dị, đó là một chiếc áo thun dài tay kết hợp với quần Jeans rách màu đen.
" CHUYẾN BAY TỪ THÀNH PHỐ TACHI KAWA - TOKYO, NHẬT BẢN ĐẾN THÀNH PHỐ BẮC KINH TRUNG QUỐC SẮP CẤT CÁNH...."
Tiếng nói của người bán vé cất lên, bốn cô gái cất đồ đạc, chỉnh lại quần áo, kéo Va-li đi về phía cửa vào.
* Trên máy bay
Khoang hạng nhất ngồi thật thoải mái, Tiểu Ân vừa đặt mông xuống đã tựa đầu vào vai Tử Hạ mà ngủ say như chết. Diệp Vân Du và Sở Dạ Nguyệt ngồi ở hàng ghế trên mỗi người một việc, Tiểu Du lật sách Y Học ra nghiên cứu, và tất nhiên, Tiểu Nguyệt thì xem tạp chí thời trang.
Ánh mắt Tử Hạ nhìn vào một nơi vô định nào đó trong khoảng không ở ngoài bầu trời kia, rất lâu rồi, cô không bình yên như vậy, thuỷ chung vẫn là cô - một sát thủ chuyên nghiệp giết người không ghê tay, dạo gần đây, cái giấc mơ u ám kia xuất hiện ngày càng nhiều, hễ nhắm mắt lại là giấc mơ đó lại hiện ra. Chỉ vài tiếng đồng hồ nữa thôi, cô sẽ kết thúc tất cả, mối thù gia tộc sẽ được thanh toán bằng sạch - bằng máu. Nhưng cô lại không biết rằng, chỉ vài phút nữa thôi, một chuyện không lường trước được sẽ xảy đến.
Ngoài trời đang nắng bỗng đen xì, mây đen ùn ùn kéo đến, những tiếng sấm, sét liên tục giằng xé bầu trời làm Tiểu Ân thức giấc, cô vươn vai, xoay cổ đầy nhức mỏi, ngáp một cái:
" Oáp, mỏi quá! ". Cô mắt nhắm mắt mở hỏi Tử Hạ bên cạnh:
" Tử Hạ à, có cái gì vậy? ". Cô nhìn ra bầu trời, thì ra sắp mưa.
Tử Hạ ánh mắt âm u vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhỏ:
" Sắp mưa rồi! ".Cô..Bỗng dưng có dự cảm chẳng lành chút nào...
" Uỳnh uỳnh...". Trên máy bay giờ rất hỗn độn, sét đánh trúng cách máy bay làm nó chao đảo..
Đùng! Tiếng máy bay nổ, khói và lửa ngùn ngụt, những mảnh vỡ loang lổ trên mặt nước, mà ở dưới là Đại Dương sâu thẳm.
Cả bốn người như vô lực, mặc cho cơ thể rơi xuống.
Trên bầu trời, năm chấm sáng vàng nhạt hiện ra, ghép nối thành một vòng tròn " Ngũ tinh tú ", hút bọn họ vào.
Bốn chấm...Tượng trưng cho bốn người bọn họ, biểu hiện của một giông tố sắp đến, vậy một chấm còn lại, sẽ là giành cho ai??
P/s: Nam chính trong chuyện có một số là không còn sạch, nhưng nó sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm sau này của họ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook