Xuyên Không Tự Sự Ký
-
Chương 25: Hãm hại. Nhà lao
edit & beta: Hàn Phong TuyếtMà kể cũng lạ thật,
trước hành động độc ác đến vậy của Mạnh Như Ý mà tôi vẫn không tức giận
nổi, có lẽ là bởi việc này trẻ trâu ấu trĩ quá mức, làm tôi chợt nổi
lòng thương cảm, thậm chí còn muốn ngất đi để thỏa mãn nguyện vọng nho
nhỏ của nàng ta.
Đương nhiên, giả vờ ngất thì thôi đi, nếu không sẽ càng khiến nhiều người chú ý. Tôi len lén nhìn quanh, may mà bên trong phòng ồn ào, ngoại trừ bàn tôi đang ngồi ra thì không ai phát hiện ở đây đã xảy ra chuyện.
Điền Tâm Nhan vội nói với tôi: “Mau vào phòng tỷ cởi áo xem có bị bỏng không! Nhân tiện thay luôn đồ của tỷ, may sao vóc người của muội không khác tỷ là bao”. Vừa nói vừa sai một nha hoàn đưa tôi đến phòng nàng. Mạnh Như Ý vờ tốt bụng đòi đi theo, từ chối không được, chỉ đành mặc kệ nàng.
Bởi vì Lục Thủy theo đám nha hoàn khác sang phòng bên ăn cơm nên tôi cũng không gọi được nàng theo, chỉ đành để nha hoàn của Điền Tâm Nhan và Mạnh Như Ý cùng đi đến khuê phòng.
Vào đến nơi, để nha hoàn giúp mình cởi áo xem, cũng không phải bỏng, chỉ hơi đỏ lên, tôi bèn thay một bộ đồ của Điền Tâm Nhan. Nha hoàn kia mang quần áo ướt của tôi đi cho người giặt, sáng mai lại mang đến Nhạc phủ trả.
Còn lại tôi và Mạnh Như Ý đi ra khỏi phòng Điền Tâm Nhan. Mạnh Như Ý cười nói: “Linh Ca đừng trách tỷ tỷ nhé! Tỷ tỷ thật sự không cố ý!”
Tôi cười cười, nói: “Linh Ca biết, sao có thể trách tỷ tỷ được? Tỷ tỷ đừng để bụng”.
Mạnh Như Ý cười đáp: “Tính tình Linh Ca vẫn tốt như thế, chẳng biết công tử nhà nào có phúc cưới được muội!”
Tôi biết nàng vòng vo như thế là để thăm dò ý tứ của tôi đối với Điền U Vũ, mà tôi chẳng buồn để ý, chỉ thản nhiên nói: “Linh Ca còn nhỏ, chưa nghĩ tới chuyện này. Tỷ tỷ, Linh Ca vừa uống hơi nhiều nên giờ đầu choáng váng khó chịu, tỷ cứ quay lại trước đi, Linh Ca ở đây hóng gió một lát”.
Mạnh Như Ý cười “hừ” một tiếng, nói: “Vậy thì tỷ quay lại phòng khách trước đây. Linh Ca chẳng lẽ là định ở đây chờ ai đó?”
Ôi chao… Nữ nhân này sao mà đa nghi thế? Tôi có tốt tính đến đâu cũng bắt đầu cảm thấy phiền, bèn cười nói: “Đợi ai cơ chứ? Có thể đợi được thì ắt sẽ đợi được, nếu không đợi được thì có cố gắng thế nào người đó cũng không tới”.
Mạnh Như Ý chợt biến sắc, gắng kiềm chế cả nửa ngày mới thốt lên được một câu: “Tỷ về phòng khách trước đây, một mình muội phải cẩn thận đấy!” Nói xong phất tay bỏ đi luôn.
Nữ nhân này… đúng là ngây thơ đơn thuần, không hề biết che giấu tâm tư, tình cảm bản thân. Nếu nhìn từ một góc độ khác thì vẫn có thể coi nàng là một người đáng yêu, chỉ đáng tiếc là lòng đố kỵ và ham muốn bá chiếm quá mãnh liệt, sau này gả cho Điền U Vũ chỉ e cũng phải khổ cực nhiều.
Ầy, quản họ làm khỉ gì, những chuyện này có liên quan gì đến tôi cơ chứ? Chỉ qua tối hôm nay thôi, tôi sẽ không giao thiệp với đám người này nữa, ai đi đường nấy.
Bởi vì người hầu trong Điền phủ đều chạy đi hầu hạ các vị khách quý nên lúc này trong viện chẳng có bóng người nào. Tôi đứng hóng gió đêm, cái đầu nhức nhối vì những tiếng ồn ào cuối cùng cũng được thư thái một chút. Thấy phía trước hòn giả sơn có một chiếc ghế đá, tôi bèn lại gần ngồi xuống, lòng tự nhủ cứ ngồi vậy đến tan tiệc thì tốt.
Nghĩ thế, toàn thân đều thả lỏng, ba chén rượu trong bụng bèn phát huy hiệu lực. Toàn thân đang mơ màng say thì đột nhiên gáy đau nhói, cảnh trước mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
A… Đau quá. Tôi trở mình giơ tay chạm vào gáy mà nhăn nhó mặt mày… Trở mình? Tôi đang ở đâu đây? Trên giường mình sao? Bây giờ mấy giờ rồi? Hức, sao đầu lại đau thế?
Tôi mở mắt, chợt ngẩn ngơ. Gắng chống người ngồi dậy, tay lại cảm thấy lạnh như băng. Hả, không phải chứ? Sao tôi lại ngủ dưới đất thế này? Một tay giữ gáy, một tay chống đầu gối lảo đảo đứng dậy. Đau đớn làm tôi choáng váng, mắt cũng không thấy rõ.
“A!!!” Có người hét lên chói tai, sau đó là những tiếng bước chân hoảng sợ vang lên từ xa.
Sao thế? Ai đang kêu vậy? Làm tôi nhức hết cả đầu. Chầm chậm đứng thẳng người lên, cảnh vật trước mắt rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng. Bóng cây, hòn giả sơn, ghế đá chìm trong đêm… Đây, hình như là Điền phủ… Đúng, là Điền phủ, chẳng phải tôi đến dự tiệc đấy sao… Nghĩ lại, tôi, tôi bị Mạnh Như Ý đổ canh lên người, phải đến phòng Điền Tâm Nhan thay quần áo, bởi vì không muốn quay về phòng khách nên định ngồi lại ghế đá một lát. Sau đó… gáy đau nhói, rồi ngất đi…
Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ, chẳng lẽ có người đánh lén tôi? Là Mạnh Như Ý?
Lòng cả kinh. Nữ nhân này đúng là hẹp hòi, đổ canh lên người người ta rồi còn chưa hả lòng ư? May mà lần này bị đánh không nặng lắm, nếu mạnh tay thêm tí nữa chắc là lại được xuyên không thêm một lần. Nàng đúng là dám ra tay, quả là kẻ ngu không biết sợ mà…
Dần bình tĩnh lại, tôi cúi đầu định phủi bụi đất trên người, ai ngờ vừa cúi xuống thì tôi hãi hùng đến mức suýt ngã ngửa – người nằm trên mặt đất không hề động đậy.
Ai? Là ai? Chẳng lẽ cũng bị đánh ngất như tôi?
Mở to mắt nhìn thật kỹ – A!
Người, người này… Sao trên người này lại có máu? Nhìn quần áo và kiểu tóc… Mạnh Như Ý! Chuyện, chuyện gì vậy? Nàng, nàng không phải đã về phòng khách rồi đấy ư?
Tôi còn chưa kịp tỉnh lại trước tình huống chấn động này thì thấy một loạt những tiếng bước chân chạy lại gần. Tôi nhìn lại, một bầy người nam nam nữ nữ, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc, lúc đến trước mặt tôi thì đều đứng sững lại.
“A!!!” Tốp nữ hét lên đinh tai, làm tôi lại choáng váng.
“Có chuyện gì thế?” Tốp nam hỏi.
Tôi đang định nói là tôi cũng không biết thì chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm: “Như Ý!” Ngay sau đó, một ông lão lao vọt ra, thoáng cái đã nhào tới gục trên người Mạnh Như Ý.
“Linh Ca!” Tôi nghe thấy có ai gọi mình, giương mắt nhìn lên, là Nhạc Thanh Âm.
“Ca…” Tôi há miệng, lại bởi vì quá sợ hãi mà không cất lên tiếng nổi.
Cả đám người loạn cào cào lên, ai đó hét “Tránh ra”, tôi thấy mấy gương mặt quen thuộc, Điền đại nhân, Nhạc Minh Giảo, Qúy cẩu quan và Điền U Vũ.
“Linh Ca!”
“Nha đầu!”
Nhạc Minh Giảo và Điền U Vũ sau khi thấy tôi thì phản ứng đầu tiên là định xông tới, nhưng bị tay của một người bên cạnh ngăn lại, trầm giọng nói: “Khoan đã! Chớ lại gần! Qúy đại nhân, ngươi xem xem Mạnh tiểu thư bị thương thế nào!”
Nghe giọng người này tựa như là cấp trên của Nhạc Minh Giảo. Qúy cẩu quan sải bước tới, ánh mắt liếc qua tôi thật nhanh, mang theo vẻ nghi ngờ và thăm hỏi. Hắn ngồi xuống xem xét Mạnh Như Ý, lặng im một chốc, rồi thấp giọng nói với ông già đang ôm lấy Mạnh Như Ý: “Mạnh đại nhân… Xin bớt đau buồn”.
Cái gì cơ, cái gì cơ? Mạnh Như Ý… chết rồi?
Tôi không dám tin cảnh trước mắt, chuyện quá bất ngờ làm tôi không kịp chuẩn bị. Một mỹ nhân khi nãy còn bày kế chơi tôi vừa chớp mắt đã chết… Sao, sao lại thế?
Mạnh đại nhân hét lên một tiếng, đột nhiên quay người nhào đến chỗ tôi, bị Qúy cẩu quan nhanh tay lẹ mắt tóm lấy. Vị quan lớn khi nãy lại ra lệnh: “Người đâu, mau dìu Mạnh đại nhân đi nghỉ ngơi! Những người vây xem cũng lui ra sau! Không có lệnh của bản quan thì không ai được lại gần hết!”
Vài ngước bước tới, cưỡng ép Mạnh đại nhân đi, mà Mạnh đại nhân vẫn trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, quát: “Con tiện nhân! Là mày giết Như Ý! Là mày giết Như Ý…”
Tôi chợt ngơ ngẩn. Ông lão này đúng là điên thật rồi, sao có thể bậy bạ cho một người là hung thủ như thế?
“Linh Ca! A!” Tôi nghe thấy tiếng kêu của Điền Tâm Nhan, định đến cạnh nàng, nhưng chẳng hiểu tại sao nàng lại nhìn tôi như nhìn quỷ, làm tốp nữ phía sau cũng hét lên theo.
Sao vậy? Tôi theo bản năng cúi đầu nhìn mình, không nhìn thì tốt, vừa nhìn cũng suýt chút nữa hét lên. Trước vạt áo tôi dính đầy máu tươi, dưới ánh đèn lồng sáng rực toát lên vẻ đáng sợ!
Sao lại có máu ở đây? Chẳng lẽ tôi cũng bị đâm? Không đúng… Không đúng, tôi không hề cảm thấy đau. Nhưng nhìn vết máu, rõ ràng là máu tươi… Có khi nào, máu là của Mạnh Như Ý?
Tại sao máu nàng lại dính lên người tôi?… Chắc là hung thủ đánh ngất tôi trước, sau đó giết Mạnh Như Ý, cho nên máu của Mạnh Như Ý mới bắn lên người tôi… Cũng không đúng, máu… phải bắn lên người hung thủ chứ! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
… Có người hãm hại tôi?
Tôi đưa mắt nhìn hiện trường, phát hiện cách thi thể Mạnh Như Ý không xa là một cái kéo dính đầy máu. Có lẽ hung thủ đã cầm chiếc kéo này đâm chết Mạnh Như Ý. Hung thủ bỏ hung khí lại đây, chỉ nhằm một mục đích, giá họa cho tôi!
Mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, tốp nữ thì có người hét lên, có người khóc lóc, loạn như vỡ chợ. Có thể gặp phải chuyện như vậy, chứng tỏ số tôi không phải là may mắn bình thường. Việc đã đến nước này, có sợ cũng vô dụng, chỉ có tỉnh táo mới tự vệ được.
Vị quan lớn nhìn tôi nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Nhạc tiểu thư, Mạnh tiểu thư có phải cô giết không?”
Tôi lắc đầu, tuy giọng rất nhẹ nhưng kiên quyết: “Không phải!”
“Nếu không phải cô giết thì cô giải thích chuyện này thế nào?” Quan lớn hỏi tiếp.
Tôi đang định trả lời thì lại nghe thấy có người hét lên: “Chính là nàng giết! Chính là nàng giết!”
Mọi người nhìn lại, thấy một tiểu thư mặt tái mét, người run run, chỉ tay vào tôi, nói: “… Nàng, nàng nhất định là vẫn hận Như Ý! Bởi vì, bởi vì Như Ý không cẩn thận đánh đổ canh nóng lên người nàng…”
Nữ nhân này quen quen, tôi nhớ lúc ăn cơm nàng ngồi cùng bàn với mình, ngay cạnh Mạnh Như Ý. Tôi nghĩ nàng đã sợ đến phát điên rồi, chưa động não đã làm loạn cả lên. Chỉ vì bị đổ nước canh nóng mà giết người, chuyện như vậy dù chỉ số thông minh như nàng cũng không làm đâu.
Nàng vừa dứt lời, lại có một nữ nhân khác kêu lên: “Là nàng! Chính là nàng! Nàng nhất định là ghen tức Như Ý có hôn ước với Điền công tử nên mới giết Như Ý!”
Hai người kia chắc là bạn của Mạnh Như Ý, bởi vì không chấp nhận được chuyện bạn mình đột nhiên chết nên lý do gì cũng nghĩ ra được. Vậy thì, “bạn” của tôi đâu? Tôi nhìn Điền Tâm Nhan, thấy nàng run rẩy núp sau đám nha hoàn, ánh mắt nhìn tôi ngoại trừ sợ hãi thì cũng chỉ có nghi ngờ.
Ồ, ngay cả bạn tốt lâu năm cũng không tin mình, lần này đi dự tiệc đúng là thật đáng chế nhạo. Ánh mắt tôi rời khỏi nàng, chầm chậm nhìn mọi người xung quanh. Trên mặt mỗi người đều viết dòng “Nàng quả nhiên là hung thủ”. Nhìn sang Điền U Vũ, hắn đang nhìn tôi trầm ngâm. Nhìn Nhạc Minh Giảo, mặt cau mày có đầy lo lắng. May sao, Nhạc cha vẫn còn tin tôi. Nhạc Linh Ca sao có thể giết người chứ? Mặc dù tất cả chứng cứ đều chỉ đến tôi.
Nhạc Thanh Âm đâu? Tôi đưa mắt, thấy anh ta đang ở giữa sân, ngồi kiểm tra thi thể Mạnh Như Ý. Qúy cẩu quan thì đang xem xét từng góc hiện trường một. Hai nam nhân này đã bắt tay vào phá án, làm tôi an tâm thêm nhiều.
Quan lớn lại nói: “Thái Bình phủ doãn Qúy đại nhân!” Qúy cẩu quan vội vàng “vâng” một tiếng. Quan lớn nói: “Vụ án này liên quan đến người thân của quan triều đình, không phải chuyện đùa, bản quan cho ngươi hai ngày để kết án, không được thiên vị bao che, cũng không được sợ hãi cấp trên, phải công chính nghiêm minh, nghe rõ chưa?”
“Vâng”, cẩu quan khom người đáp.
Quan lớn lại tiếp: “Xét thấy án này liên quan đến hai nhà Mạnh đại nhân và Nhạc đại nhân, để công bằng thì cả hai vị đều không được nhúng tay vào. Vì chuyện xảy ra rất lớn nên Qúy đại nhân có thể điều tra bất kỳ ai đến dự tiệc hôm nay, không ai được phép từ chối!”
Xem ra chức của vị quan này không phải là cao bình thường, mọi quan viên ở đây đều phải nghe lệnh ông. Sai nha phủ doãn Thái Bình nghe tin chạy tới, vây quanh hiện trường. Qúy cẩu quan mời mọi người giải tán, bao gồm cả Nhạc Minh Giảo bị cưỡng chế không tham gia. Nhạc Minh Giảo chỉ đành nhìn tôi một cái thật sâu rồi tránh đi.
Trừ người của phủ nha Thái Bình, hiện trường còn có Điền U Vũ. Mặc kệ sai nha ngăn cản, hắn vẫn nghênh ngang đi đến trước mặt tôi, đưa tay nâng cằm tôi lên, nhìn tôi chằm chằm, “Nha đầu ngốc! Vẫn không biết tự bảo vệ mình! Đáng bị đánh đòn!”
Tôi nhìn hắn, lòng thoáng nghi ngờ. Rốt cuộc là ai giết Mạnh Như Ý? Sao lại muốn giết nàng? Động cơ nữa? Động cơ là gì?
“U Vũ, đừng có làm ảnh hưởng đến việc phá án”. Nhạc Thanh Âm đi tới, trầm giọng nói: “Hiện trường ngoại trừ người của phủ nha thì không ai được phép ở lại”.
Điền U Vũ cười lạnh một tiếng, hừ giọng: “Vụ án này còn cần phá à? Hung thủ không phải là Linh Ca, huynh biết rõ hơn ta”.
“Cho nên mới phải tìm chứng cứ xác thực chứng minh muội ấy không phải là hung thủ”. Nhạc Thanh Âm lạnh lùng nói.
Điền U Vũ còn định nói thêm gì đó, chợt nghe thấy Điền đại nhân từ xa xa gọi tới: “U Vũ, con lại đây, cha có chuyện muốn nói với con!”
Điền U Vũ chỉ đành trừng mắt nhìn tôi một cái, ném cho một câu: “Nha đầu ngốc!”, rồi đi theo cha hắn.
Nhạc Thanh Âm lúc này mới nhìn tôi, đáy mắt trầm lặng không biết là nghĩ gì. Một lúc lâu sau mới nói: “Bị canh nóng đổ vào chỗ nào? Có bị thương không?”
Lòng tôi run lên: đây chính là sự khác biệt giữa người thân và người ngoài? Suy nghĩ đầu tiên không phải là quan tâm đúng sai trong sạch, mà là an nguy của mình. Chỉ cần thân thể không sao thì những chuyện khác đều không đáng nhắc tới.
Tôi bèn cười với anh ta, nhẹ giọng nói: “Không sao… May mà Linh Ca không bị thương, ca ca yên tâm đi… Bảo cha cũng yên tâm đi, Linh Ca không sao…”
Nhạc Thanh Âm gật đầu rồi quay người đi. Tôi biết anh ta làm vậy là để tránh hiềm nghi, dù sao thì tôi cũng là đối tượng bị tình nghi lớn nhất. Nha dịch trưởng Lý Hựu dẫn theo hai thuộc hạ bước tới, ôm quyền nói: “Nhạc tiểu thư, xin đắc tội! Theo chúng tôi về nha môn đi!”
Tôi cười khổ, năm lần bảy lượt ra vào phủ nha Thái Bình, lần này rốt cuộc cũng được làm kẻ tình nghi, “công khai” đi vào.
Bởi vì tôi chưa bị định tội, lại là tiểu thư nhà quan nên Lý Hựu sắp xếp cho tôi một phòng giam riêng. Có điều, hoàn cảnh cũng chẳng khá hơn chút nào. Trên bức tường cao chỉ có một cái cửa sổ to bằng đầu người, dưới đất là rơm rạ ươn ướt, góc tường có một cái bồn cầu tản ra mùi hôi thối.
Tôi đứng dựa vào cửa phòng giam, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đêm đang về khuya. Đêm hôm nay đúng là dài vô tận. Ngẫm nghĩ lại, thấy chuyện này thật khó tin. Người chết là Mạnh Như Ý, nguyên nhân bất luận là gì thì cũng làm người khác hiểu không thấu.
Giết người ắt phải có lý do, chia làm hai loại, cố ý và ngộ sát. Từ việc tôi bị hãm hại, có thể thấy vụ án này không phải là ngộ sát mà là hung thủ cố ý. Song cố ý giết người lại chia ra làm nhiều loại, ví dụ như giết người vì tình, vì nợ nần cãi nhau, báo thù. Dù có thế nào thì đều có động cơ, vậy hung thủ có động cơ gì?
Điều này tôi không tài nào nghĩ ra được, vì tôi không hề biết Mạnh Như Ý, chỉ thấy nàng là một người lòng dạ hẹp hòi. Song nữ nhân như thế, từ cổ chí kim có nơi nào không có, cũng không thể coi đó là khuyết điểm. Lòng dạ hẹp hòi thường biểu thị sự cố chấp, huống chi phần lớn đều là cố chấp vì tình yêu, cho nên càng không thể coi là sai lầm.
Cho dù động cơ của hung thủ là gì thì điều tôi băn khoăn là vì sao kẻ đó lại chọn không gian, thời gian, cách thức này để ra tay? Chuyện Mạnh Như Ý đánh đổ canh lên người tôi hoàn toàn là đột nhiên bộc phát, không ai đoán trước được, cho nên việc nàng đưa tôi đi thay quần áo cũng sẽ không nằm trong kế hoạch của hung thủ. Nhưng hung thủ lại giết Mạnh Như Ý vào đúng thời gian đó, hơn nữa còn giá họa cho tôi. Chẳng lẽ… hung thủ nhất thời nảy ra ý muốn giết người?
Đang mải suy tư, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần. Nhìn ra phía cửa nhà lao, trông thấy cai ngục cầm đèn, Qúy cẩu quan đi phía sau. Đến trước cửa phòng giam tôi, cai ngục lấy chìa khóa mở cửa ra, cẩu quan nhận lấy chiếc đèn lồng trong tay hắn rồi cho hắn lui.
Đợi cai ngục đi rồi, Qúy cẩu quan mới đẩy cửa vào. Có lẽ hắn vừa từ Điền phủ về, còn chưa kịp thay quan bào, trên người vẫn mặc áo màu đỏ tím, đứng trong phòng giam càng lộ ra vẻ cao lớn.
Giọng cẩu quan vang lên trên đầu, “Linh Ca không sao chứ?”
“Không sao, đa tạ đại nhân quan tâm”. Đứng trước vẻ cao lớn của hắn, tôi đột nhiên cảm thấy mình yếu ớt. Dù sao cũng là vô duyên vô cớ bị hãm hại, còn bị người người chỉ trích là tội phạm, cảm giác như cả thế gian đang hùa vào bắt nạt cô gái xuyên không yếu đuối là tôi đây vậy. Bất giác, cảm thấy vô cùng bất lực và phẫn nộ, buồn bực.
Cẩu quan giơ đèn lồng lên trước mặt tôi rồi cúi đầu nhìn, đôi mắt đen như hổ phách không có vẻ hài hước thường ngày nữa mà nhìn tôi rất chân thành.
“Kể cho ta nghe mọi chuyện”, hắn nói.
Tôi bèn kể từ lúc bị đổ canh lên người đến khi bị đánh ngất xỉu rồi tỉnh lại, cũng chỉ có vài câu mà thôi, không có ích gì mấy.
Cẩu quan ngưng mắt trầm tư, rèm mi buông xuống, trên gương mặt có một bóng mờ mờ. “Muội đại khái ngất bao lâu?” Hắn lại nhìn tôi hỏi.
Tôi nghĩ một lát. Từ việc tôi tỉnh lại mà không thấy người lạnh cứng thì thời gian không dài, bèn nói: “Ước chừng một tuần hương (5 phút đồng hồ) thôi”.
Cẩu quan gật đầu, lại hỏi: “Mạnh tiểu thư trước kia từng trêu chọc muội như vậy chưa?”
Chuyện này… chuyện này tôi làm sao biết được. Mặc dù dựa vào tính tình của Mạnh Như Ý thì chắc chắn là có, nhưng nếu cẩu quan hỏi cụ thể ra sao thì tôi sẽ không trả lời được, chỉ đành nói lập lờ nước đôi: “Những chuyện như thế trước giờ tiểu nữ không để ý lắm”.
Cẩu quan “ồ” một tiếng, liếc nhìn tôi, sau đó giơ lồng đèn ngó quanh phòng giam, nói: “Phải để Linh Ca chịu khó ở đây một đêm rồi… Một mình không sợ chứ?”
Sợ thì sao? Chẳng lẽ ngươi ở lại đây với ta?
Tôi lắc đầu, nhẹ đáp: “Đa tạ đại nhân quan tâm”.
Cẩu quan nhìn tôi, bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng, nói: “Linh Ca chắc là cũng không sợ, thử hỏi trong thiên hạ có được mấy nữ tử đứng trước tình huống bất lợi như vậy vẫn còn có thể bình tĩnh như thế?”
Tôi ngơ ra, biết là hắn nói đến tình cảnh ở Điền phủ khi nãy. Thật ra thì lúc đó tôi đã luống cuống, nếu không thì sao tôi lại không hoảng sợ chứ? Chỉ đành giấu diếm nói: “Linh Ca nào có bình tĩnh, là sợ đến ngây người mà thôi”.
Cẩu quan lại “à” một tiếng, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn tôi. Bị hắn nhìn vậy, tôi thoáng chột dạ, bèn cúi đầu nói: “Đại nhân… tin Linh Ca vô tội ư?”
“Ừm… Theo lý thuyết thì trước khi kết án, quan chủ thẩm là vi huynh không được phép có những phán đoán thiên vị”, cẩu quan sờ cằm nói, “Có điều, vi huynh tin là, bằng sự thông minh của Linh Ca, sau khi giết người tuyệt đối sẽ không ở lại hiện trường đợi người ta phát hiện”.
Hờ? Ý tuy là tin tôi, nhưng nghe thế nào cũng thấy khó chịu. Cẩu quan đúng là cẩu quan, lúc nào cũng có thể khiến người ta phát hỏa. Đáng ghét.
Đương nhiên, giả vờ ngất thì thôi đi, nếu không sẽ càng khiến nhiều người chú ý. Tôi len lén nhìn quanh, may mà bên trong phòng ồn ào, ngoại trừ bàn tôi đang ngồi ra thì không ai phát hiện ở đây đã xảy ra chuyện.
Điền Tâm Nhan vội nói với tôi: “Mau vào phòng tỷ cởi áo xem có bị bỏng không! Nhân tiện thay luôn đồ của tỷ, may sao vóc người của muội không khác tỷ là bao”. Vừa nói vừa sai một nha hoàn đưa tôi đến phòng nàng. Mạnh Như Ý vờ tốt bụng đòi đi theo, từ chối không được, chỉ đành mặc kệ nàng.
Bởi vì Lục Thủy theo đám nha hoàn khác sang phòng bên ăn cơm nên tôi cũng không gọi được nàng theo, chỉ đành để nha hoàn của Điền Tâm Nhan và Mạnh Như Ý cùng đi đến khuê phòng.
Vào đến nơi, để nha hoàn giúp mình cởi áo xem, cũng không phải bỏng, chỉ hơi đỏ lên, tôi bèn thay một bộ đồ của Điền Tâm Nhan. Nha hoàn kia mang quần áo ướt của tôi đi cho người giặt, sáng mai lại mang đến Nhạc phủ trả.
Còn lại tôi và Mạnh Như Ý đi ra khỏi phòng Điền Tâm Nhan. Mạnh Như Ý cười nói: “Linh Ca đừng trách tỷ tỷ nhé! Tỷ tỷ thật sự không cố ý!”
Tôi cười cười, nói: “Linh Ca biết, sao có thể trách tỷ tỷ được? Tỷ tỷ đừng để bụng”.
Mạnh Như Ý cười đáp: “Tính tình Linh Ca vẫn tốt như thế, chẳng biết công tử nhà nào có phúc cưới được muội!”
Tôi biết nàng vòng vo như thế là để thăm dò ý tứ của tôi đối với Điền U Vũ, mà tôi chẳng buồn để ý, chỉ thản nhiên nói: “Linh Ca còn nhỏ, chưa nghĩ tới chuyện này. Tỷ tỷ, Linh Ca vừa uống hơi nhiều nên giờ đầu choáng váng khó chịu, tỷ cứ quay lại trước đi, Linh Ca ở đây hóng gió một lát”.
Mạnh Như Ý cười “hừ” một tiếng, nói: “Vậy thì tỷ quay lại phòng khách trước đây. Linh Ca chẳng lẽ là định ở đây chờ ai đó?”
Ôi chao… Nữ nhân này sao mà đa nghi thế? Tôi có tốt tính đến đâu cũng bắt đầu cảm thấy phiền, bèn cười nói: “Đợi ai cơ chứ? Có thể đợi được thì ắt sẽ đợi được, nếu không đợi được thì có cố gắng thế nào người đó cũng không tới”.
Mạnh Như Ý chợt biến sắc, gắng kiềm chế cả nửa ngày mới thốt lên được một câu: “Tỷ về phòng khách trước đây, một mình muội phải cẩn thận đấy!” Nói xong phất tay bỏ đi luôn.
Nữ nhân này… đúng là ngây thơ đơn thuần, không hề biết che giấu tâm tư, tình cảm bản thân. Nếu nhìn từ một góc độ khác thì vẫn có thể coi nàng là một người đáng yêu, chỉ đáng tiếc là lòng đố kỵ và ham muốn bá chiếm quá mãnh liệt, sau này gả cho Điền U Vũ chỉ e cũng phải khổ cực nhiều.
Ầy, quản họ làm khỉ gì, những chuyện này có liên quan gì đến tôi cơ chứ? Chỉ qua tối hôm nay thôi, tôi sẽ không giao thiệp với đám người này nữa, ai đi đường nấy.
Bởi vì người hầu trong Điền phủ đều chạy đi hầu hạ các vị khách quý nên lúc này trong viện chẳng có bóng người nào. Tôi đứng hóng gió đêm, cái đầu nhức nhối vì những tiếng ồn ào cuối cùng cũng được thư thái một chút. Thấy phía trước hòn giả sơn có một chiếc ghế đá, tôi bèn lại gần ngồi xuống, lòng tự nhủ cứ ngồi vậy đến tan tiệc thì tốt.
Nghĩ thế, toàn thân đều thả lỏng, ba chén rượu trong bụng bèn phát huy hiệu lực. Toàn thân đang mơ màng say thì đột nhiên gáy đau nhói, cảnh trước mắt tối sầm lại, bất tỉnh nhân sự.
A… Đau quá. Tôi trở mình giơ tay chạm vào gáy mà nhăn nhó mặt mày… Trở mình? Tôi đang ở đâu đây? Trên giường mình sao? Bây giờ mấy giờ rồi? Hức, sao đầu lại đau thế?
Tôi mở mắt, chợt ngẩn ngơ. Gắng chống người ngồi dậy, tay lại cảm thấy lạnh như băng. Hả, không phải chứ? Sao tôi lại ngủ dưới đất thế này? Một tay giữ gáy, một tay chống đầu gối lảo đảo đứng dậy. Đau đớn làm tôi choáng váng, mắt cũng không thấy rõ.
“A!!!” Có người hét lên chói tai, sau đó là những tiếng bước chân hoảng sợ vang lên từ xa.
Sao thế? Ai đang kêu vậy? Làm tôi nhức hết cả đầu. Chầm chậm đứng thẳng người lên, cảnh vật trước mắt rốt cuộc cũng trở nên rõ ràng. Bóng cây, hòn giả sơn, ghế đá chìm trong đêm… Đây, hình như là Điền phủ… Đúng, là Điền phủ, chẳng phải tôi đến dự tiệc đấy sao… Nghĩ lại, tôi, tôi bị Mạnh Như Ý đổ canh lên người, phải đến phòng Điền Tâm Nhan thay quần áo, bởi vì không muốn quay về phòng khách nên định ngồi lại ghế đá một lát. Sau đó… gáy đau nhói, rồi ngất đi…
Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ, chẳng lẽ có người đánh lén tôi? Là Mạnh Như Ý?
Lòng cả kinh. Nữ nhân này đúng là hẹp hòi, đổ canh lên người người ta rồi còn chưa hả lòng ư? May mà lần này bị đánh không nặng lắm, nếu mạnh tay thêm tí nữa chắc là lại được xuyên không thêm một lần. Nàng đúng là dám ra tay, quả là kẻ ngu không biết sợ mà…
Dần bình tĩnh lại, tôi cúi đầu định phủi bụi đất trên người, ai ngờ vừa cúi xuống thì tôi hãi hùng đến mức suýt ngã ngửa – người nằm trên mặt đất không hề động đậy.
Ai? Là ai? Chẳng lẽ cũng bị đánh ngất như tôi?
Mở to mắt nhìn thật kỹ – A!
Người, người này… Sao trên người này lại có máu? Nhìn quần áo và kiểu tóc… Mạnh Như Ý! Chuyện, chuyện gì vậy? Nàng, nàng không phải đã về phòng khách rồi đấy ư?
Tôi còn chưa kịp tỉnh lại trước tình huống chấn động này thì thấy một loạt những tiếng bước chân chạy lại gần. Tôi nhìn lại, một bầy người nam nam nữ nữ, trên mặt đều là vẻ kinh ngạc, lúc đến trước mặt tôi thì đều đứng sững lại.
“A!!!” Tốp nữ hét lên đinh tai, làm tôi lại choáng váng.
“Có chuyện gì thế?” Tốp nam hỏi.
Tôi đang định nói là tôi cũng không biết thì chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm: “Như Ý!” Ngay sau đó, một ông lão lao vọt ra, thoáng cái đã nhào tới gục trên người Mạnh Như Ý.
“Linh Ca!” Tôi nghe thấy có ai gọi mình, giương mắt nhìn lên, là Nhạc Thanh Âm.
“Ca…” Tôi há miệng, lại bởi vì quá sợ hãi mà không cất lên tiếng nổi.
Cả đám người loạn cào cào lên, ai đó hét “Tránh ra”, tôi thấy mấy gương mặt quen thuộc, Điền đại nhân, Nhạc Minh Giảo, Qúy cẩu quan và Điền U Vũ.
“Linh Ca!”
“Nha đầu!”
Nhạc Minh Giảo và Điền U Vũ sau khi thấy tôi thì phản ứng đầu tiên là định xông tới, nhưng bị tay của một người bên cạnh ngăn lại, trầm giọng nói: “Khoan đã! Chớ lại gần! Qúy đại nhân, ngươi xem xem Mạnh tiểu thư bị thương thế nào!”
Nghe giọng người này tựa như là cấp trên của Nhạc Minh Giảo. Qúy cẩu quan sải bước tới, ánh mắt liếc qua tôi thật nhanh, mang theo vẻ nghi ngờ và thăm hỏi. Hắn ngồi xuống xem xét Mạnh Như Ý, lặng im một chốc, rồi thấp giọng nói với ông già đang ôm lấy Mạnh Như Ý: “Mạnh đại nhân… Xin bớt đau buồn”.
Cái gì cơ, cái gì cơ? Mạnh Như Ý… chết rồi?
Tôi không dám tin cảnh trước mắt, chuyện quá bất ngờ làm tôi không kịp chuẩn bị. Một mỹ nhân khi nãy còn bày kế chơi tôi vừa chớp mắt đã chết… Sao, sao lại thế?
Mạnh đại nhân hét lên một tiếng, đột nhiên quay người nhào đến chỗ tôi, bị Qúy cẩu quan nhanh tay lẹ mắt tóm lấy. Vị quan lớn khi nãy lại ra lệnh: “Người đâu, mau dìu Mạnh đại nhân đi nghỉ ngơi! Những người vây xem cũng lui ra sau! Không có lệnh của bản quan thì không ai được lại gần hết!”
Vài ngước bước tới, cưỡng ép Mạnh đại nhân đi, mà Mạnh đại nhân vẫn trừng mắt nhìn tôi chằm chằm, quát: “Con tiện nhân! Là mày giết Như Ý! Là mày giết Như Ý…”
Tôi chợt ngơ ngẩn. Ông lão này đúng là điên thật rồi, sao có thể bậy bạ cho một người là hung thủ như thế?
“Linh Ca! A!” Tôi nghe thấy tiếng kêu của Điền Tâm Nhan, định đến cạnh nàng, nhưng chẳng hiểu tại sao nàng lại nhìn tôi như nhìn quỷ, làm tốp nữ phía sau cũng hét lên theo.
Sao vậy? Tôi theo bản năng cúi đầu nhìn mình, không nhìn thì tốt, vừa nhìn cũng suýt chút nữa hét lên. Trước vạt áo tôi dính đầy máu tươi, dưới ánh đèn lồng sáng rực toát lên vẻ đáng sợ!
Sao lại có máu ở đây? Chẳng lẽ tôi cũng bị đâm? Không đúng… Không đúng, tôi không hề cảm thấy đau. Nhưng nhìn vết máu, rõ ràng là máu tươi… Có khi nào, máu là của Mạnh Như Ý?
Tại sao máu nàng lại dính lên người tôi?… Chắc là hung thủ đánh ngất tôi trước, sau đó giết Mạnh Như Ý, cho nên máu của Mạnh Như Ý mới bắn lên người tôi… Cũng không đúng, máu… phải bắn lên người hung thủ chứ! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ…
… Có người hãm hại tôi?
Tôi đưa mắt nhìn hiện trường, phát hiện cách thi thể Mạnh Như Ý không xa là một cái kéo dính đầy máu. Có lẽ hung thủ đã cầm chiếc kéo này đâm chết Mạnh Như Ý. Hung thủ bỏ hung khí lại đây, chỉ nhằm một mục đích, giá họa cho tôi!
Mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, tốp nữ thì có người hét lên, có người khóc lóc, loạn như vỡ chợ. Có thể gặp phải chuyện như vậy, chứng tỏ số tôi không phải là may mắn bình thường. Việc đã đến nước này, có sợ cũng vô dụng, chỉ có tỉnh táo mới tự vệ được.
Vị quan lớn nhìn tôi nghiêm nghị, trầm giọng nói: “Nhạc tiểu thư, Mạnh tiểu thư có phải cô giết không?”
Tôi lắc đầu, tuy giọng rất nhẹ nhưng kiên quyết: “Không phải!”
“Nếu không phải cô giết thì cô giải thích chuyện này thế nào?” Quan lớn hỏi tiếp.
Tôi đang định trả lời thì lại nghe thấy có người hét lên: “Chính là nàng giết! Chính là nàng giết!”
Mọi người nhìn lại, thấy một tiểu thư mặt tái mét, người run run, chỉ tay vào tôi, nói: “… Nàng, nàng nhất định là vẫn hận Như Ý! Bởi vì, bởi vì Như Ý không cẩn thận đánh đổ canh nóng lên người nàng…”
Nữ nhân này quen quen, tôi nhớ lúc ăn cơm nàng ngồi cùng bàn với mình, ngay cạnh Mạnh Như Ý. Tôi nghĩ nàng đã sợ đến phát điên rồi, chưa động não đã làm loạn cả lên. Chỉ vì bị đổ nước canh nóng mà giết người, chuyện như vậy dù chỉ số thông minh như nàng cũng không làm đâu.
Nàng vừa dứt lời, lại có một nữ nhân khác kêu lên: “Là nàng! Chính là nàng! Nàng nhất định là ghen tức Như Ý có hôn ước với Điền công tử nên mới giết Như Ý!”
Hai người kia chắc là bạn của Mạnh Như Ý, bởi vì không chấp nhận được chuyện bạn mình đột nhiên chết nên lý do gì cũng nghĩ ra được. Vậy thì, “bạn” của tôi đâu? Tôi nhìn Điền Tâm Nhan, thấy nàng run rẩy núp sau đám nha hoàn, ánh mắt nhìn tôi ngoại trừ sợ hãi thì cũng chỉ có nghi ngờ.
Ồ, ngay cả bạn tốt lâu năm cũng không tin mình, lần này đi dự tiệc đúng là thật đáng chế nhạo. Ánh mắt tôi rời khỏi nàng, chầm chậm nhìn mọi người xung quanh. Trên mặt mỗi người đều viết dòng “Nàng quả nhiên là hung thủ”. Nhìn sang Điền U Vũ, hắn đang nhìn tôi trầm ngâm. Nhìn Nhạc Minh Giảo, mặt cau mày có đầy lo lắng. May sao, Nhạc cha vẫn còn tin tôi. Nhạc Linh Ca sao có thể giết người chứ? Mặc dù tất cả chứng cứ đều chỉ đến tôi.
Nhạc Thanh Âm đâu? Tôi đưa mắt, thấy anh ta đang ở giữa sân, ngồi kiểm tra thi thể Mạnh Như Ý. Qúy cẩu quan thì đang xem xét từng góc hiện trường một. Hai nam nhân này đã bắt tay vào phá án, làm tôi an tâm thêm nhiều.
Quan lớn lại nói: “Thái Bình phủ doãn Qúy đại nhân!” Qúy cẩu quan vội vàng “vâng” một tiếng. Quan lớn nói: “Vụ án này liên quan đến người thân của quan triều đình, không phải chuyện đùa, bản quan cho ngươi hai ngày để kết án, không được thiên vị bao che, cũng không được sợ hãi cấp trên, phải công chính nghiêm minh, nghe rõ chưa?”
“Vâng”, cẩu quan khom người đáp.
Quan lớn lại tiếp: “Xét thấy án này liên quan đến hai nhà Mạnh đại nhân và Nhạc đại nhân, để công bằng thì cả hai vị đều không được nhúng tay vào. Vì chuyện xảy ra rất lớn nên Qúy đại nhân có thể điều tra bất kỳ ai đến dự tiệc hôm nay, không ai được phép từ chối!”
Xem ra chức của vị quan này không phải là cao bình thường, mọi quan viên ở đây đều phải nghe lệnh ông. Sai nha phủ doãn Thái Bình nghe tin chạy tới, vây quanh hiện trường. Qúy cẩu quan mời mọi người giải tán, bao gồm cả Nhạc Minh Giảo bị cưỡng chế không tham gia. Nhạc Minh Giảo chỉ đành nhìn tôi một cái thật sâu rồi tránh đi.
Trừ người của phủ nha Thái Bình, hiện trường còn có Điền U Vũ. Mặc kệ sai nha ngăn cản, hắn vẫn nghênh ngang đi đến trước mặt tôi, đưa tay nâng cằm tôi lên, nhìn tôi chằm chằm, “Nha đầu ngốc! Vẫn không biết tự bảo vệ mình! Đáng bị đánh đòn!”
Tôi nhìn hắn, lòng thoáng nghi ngờ. Rốt cuộc là ai giết Mạnh Như Ý? Sao lại muốn giết nàng? Động cơ nữa? Động cơ là gì?
“U Vũ, đừng có làm ảnh hưởng đến việc phá án”. Nhạc Thanh Âm đi tới, trầm giọng nói: “Hiện trường ngoại trừ người của phủ nha thì không ai được phép ở lại”.
Điền U Vũ cười lạnh một tiếng, hừ giọng: “Vụ án này còn cần phá à? Hung thủ không phải là Linh Ca, huynh biết rõ hơn ta”.
“Cho nên mới phải tìm chứng cứ xác thực chứng minh muội ấy không phải là hung thủ”. Nhạc Thanh Âm lạnh lùng nói.
Điền U Vũ còn định nói thêm gì đó, chợt nghe thấy Điền đại nhân từ xa xa gọi tới: “U Vũ, con lại đây, cha có chuyện muốn nói với con!”
Điền U Vũ chỉ đành trừng mắt nhìn tôi một cái, ném cho một câu: “Nha đầu ngốc!”, rồi đi theo cha hắn.
Nhạc Thanh Âm lúc này mới nhìn tôi, đáy mắt trầm lặng không biết là nghĩ gì. Một lúc lâu sau mới nói: “Bị canh nóng đổ vào chỗ nào? Có bị thương không?”
Lòng tôi run lên: đây chính là sự khác biệt giữa người thân và người ngoài? Suy nghĩ đầu tiên không phải là quan tâm đúng sai trong sạch, mà là an nguy của mình. Chỉ cần thân thể không sao thì những chuyện khác đều không đáng nhắc tới.
Tôi bèn cười với anh ta, nhẹ giọng nói: “Không sao… May mà Linh Ca không bị thương, ca ca yên tâm đi… Bảo cha cũng yên tâm đi, Linh Ca không sao…”
Nhạc Thanh Âm gật đầu rồi quay người đi. Tôi biết anh ta làm vậy là để tránh hiềm nghi, dù sao thì tôi cũng là đối tượng bị tình nghi lớn nhất. Nha dịch trưởng Lý Hựu dẫn theo hai thuộc hạ bước tới, ôm quyền nói: “Nhạc tiểu thư, xin đắc tội! Theo chúng tôi về nha môn đi!”
Tôi cười khổ, năm lần bảy lượt ra vào phủ nha Thái Bình, lần này rốt cuộc cũng được làm kẻ tình nghi, “công khai” đi vào.
Bởi vì tôi chưa bị định tội, lại là tiểu thư nhà quan nên Lý Hựu sắp xếp cho tôi một phòng giam riêng. Có điều, hoàn cảnh cũng chẳng khá hơn chút nào. Trên bức tường cao chỉ có một cái cửa sổ to bằng đầu người, dưới đất là rơm rạ ươn ướt, góc tường có một cái bồn cầu tản ra mùi hôi thối.
Tôi đứng dựa vào cửa phòng giam, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đêm đang về khuya. Đêm hôm nay đúng là dài vô tận. Ngẫm nghĩ lại, thấy chuyện này thật khó tin. Người chết là Mạnh Như Ý, nguyên nhân bất luận là gì thì cũng làm người khác hiểu không thấu.
Giết người ắt phải có lý do, chia làm hai loại, cố ý và ngộ sát. Từ việc tôi bị hãm hại, có thể thấy vụ án này không phải là ngộ sát mà là hung thủ cố ý. Song cố ý giết người lại chia ra làm nhiều loại, ví dụ như giết người vì tình, vì nợ nần cãi nhau, báo thù. Dù có thế nào thì đều có động cơ, vậy hung thủ có động cơ gì?
Điều này tôi không tài nào nghĩ ra được, vì tôi không hề biết Mạnh Như Ý, chỉ thấy nàng là một người lòng dạ hẹp hòi. Song nữ nhân như thế, từ cổ chí kim có nơi nào không có, cũng không thể coi đó là khuyết điểm. Lòng dạ hẹp hòi thường biểu thị sự cố chấp, huống chi phần lớn đều là cố chấp vì tình yêu, cho nên càng không thể coi là sai lầm.
Cho dù động cơ của hung thủ là gì thì điều tôi băn khoăn là vì sao kẻ đó lại chọn không gian, thời gian, cách thức này để ra tay? Chuyện Mạnh Như Ý đánh đổ canh lên người tôi hoàn toàn là đột nhiên bộc phát, không ai đoán trước được, cho nên việc nàng đưa tôi đi thay quần áo cũng sẽ không nằm trong kế hoạch của hung thủ. Nhưng hung thủ lại giết Mạnh Như Ý vào đúng thời gian đó, hơn nữa còn giá họa cho tôi. Chẳng lẽ… hung thủ nhất thời nảy ra ý muốn giết người?
Đang mải suy tư, chợt nghe thấy tiếng bước chân từ xa lại gần. Nhìn ra phía cửa nhà lao, trông thấy cai ngục cầm đèn, Qúy cẩu quan đi phía sau. Đến trước cửa phòng giam tôi, cai ngục lấy chìa khóa mở cửa ra, cẩu quan nhận lấy chiếc đèn lồng trong tay hắn rồi cho hắn lui.
Đợi cai ngục đi rồi, Qúy cẩu quan mới đẩy cửa vào. Có lẽ hắn vừa từ Điền phủ về, còn chưa kịp thay quan bào, trên người vẫn mặc áo màu đỏ tím, đứng trong phòng giam càng lộ ra vẻ cao lớn.
Giọng cẩu quan vang lên trên đầu, “Linh Ca không sao chứ?”
“Không sao, đa tạ đại nhân quan tâm”. Đứng trước vẻ cao lớn của hắn, tôi đột nhiên cảm thấy mình yếu ớt. Dù sao cũng là vô duyên vô cớ bị hãm hại, còn bị người người chỉ trích là tội phạm, cảm giác như cả thế gian đang hùa vào bắt nạt cô gái xuyên không yếu đuối là tôi đây vậy. Bất giác, cảm thấy vô cùng bất lực và phẫn nộ, buồn bực.
Cẩu quan giơ đèn lồng lên trước mặt tôi rồi cúi đầu nhìn, đôi mắt đen như hổ phách không có vẻ hài hước thường ngày nữa mà nhìn tôi rất chân thành.
“Kể cho ta nghe mọi chuyện”, hắn nói.
Tôi bèn kể từ lúc bị đổ canh lên người đến khi bị đánh ngất xỉu rồi tỉnh lại, cũng chỉ có vài câu mà thôi, không có ích gì mấy.
Cẩu quan ngưng mắt trầm tư, rèm mi buông xuống, trên gương mặt có một bóng mờ mờ. “Muội đại khái ngất bao lâu?” Hắn lại nhìn tôi hỏi.
Tôi nghĩ một lát. Từ việc tôi tỉnh lại mà không thấy người lạnh cứng thì thời gian không dài, bèn nói: “Ước chừng một tuần hương (5 phút đồng hồ) thôi”.
Cẩu quan gật đầu, lại hỏi: “Mạnh tiểu thư trước kia từng trêu chọc muội như vậy chưa?”
Chuyện này… chuyện này tôi làm sao biết được. Mặc dù dựa vào tính tình của Mạnh Như Ý thì chắc chắn là có, nhưng nếu cẩu quan hỏi cụ thể ra sao thì tôi sẽ không trả lời được, chỉ đành nói lập lờ nước đôi: “Những chuyện như thế trước giờ tiểu nữ không để ý lắm”.
Cẩu quan “ồ” một tiếng, liếc nhìn tôi, sau đó giơ lồng đèn ngó quanh phòng giam, nói: “Phải để Linh Ca chịu khó ở đây một đêm rồi… Một mình không sợ chứ?”
Sợ thì sao? Chẳng lẽ ngươi ở lại đây với ta?
Tôi lắc đầu, nhẹ đáp: “Đa tạ đại nhân quan tâm”.
Cẩu quan nhìn tôi, bỗng nhiên cúi đầu cười một tiếng, nói: “Linh Ca chắc là cũng không sợ, thử hỏi trong thiên hạ có được mấy nữ tử đứng trước tình huống bất lợi như vậy vẫn còn có thể bình tĩnh như thế?”
Tôi ngơ ra, biết là hắn nói đến tình cảnh ở Điền phủ khi nãy. Thật ra thì lúc đó tôi đã luống cuống, nếu không thì sao tôi lại không hoảng sợ chứ? Chỉ đành giấu diếm nói: “Linh Ca nào có bình tĩnh, là sợ đến ngây người mà thôi”.
Cẩu quan lại “à” một tiếng, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn tôi. Bị hắn nhìn vậy, tôi thoáng chột dạ, bèn cúi đầu nói: “Đại nhân… tin Linh Ca vô tội ư?”
“Ừm… Theo lý thuyết thì trước khi kết án, quan chủ thẩm là vi huynh không được phép có những phán đoán thiên vị”, cẩu quan sờ cằm nói, “Có điều, vi huynh tin là, bằng sự thông minh của Linh Ca, sau khi giết người tuyệt đối sẽ không ở lại hiện trường đợi người ta phát hiện”.
Hờ? Ý tuy là tin tôi, nhưng nghe thế nào cũng thấy khó chịu. Cẩu quan đúng là cẩu quan, lúc nào cũng có thể khiến người ta phát hỏa. Đáng ghét.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook