Xuyên Không Tự Sự Ký
Chương 22: Thả câu. Khắc tinh

edit & beta: Hàn Phong TuyếtChuyện chiếc diều đã qua mấy ngày, nhưng lòng tôi vẫn không thôi nghĩ đến ông lão họ Nguyễn lẻ loi hiu quạnh, cho nên sau khi khỏe lại thì có đến thăm ông vài lần. Có lẽ là vì bản cô nương vừa hiểu chuyện lại đáng yêu, cũng bởi vì bản cô nương tốt bụng dễ gần, lại càng vì… tóm lại, ông lão họ Nguyễn đã không còn lạnh nhạt với tôi như lần gặp đầu tiên nữa. Hơn thế, tôi còn thường xuyên khuyên bảo, kể chuyện cười cho ông nghe, nên sau vài lần tán gẫu, ông đã coi tôi như cháu gái.

Đương nhiên… kính già yêu lão là truyền thống tốt đẹp, cố gắng tận dụng cũng là cách sinh tồn. Tiếp cận ông lão họ Nguyễn không chỉ bởi vì quý mến, mà quan trọng hơn là, tôi coi trọng ngôi nhà mà ông sống có một mình. Ông lão họ Nguyễn và Linh Nhi sống nương tựa vào nhau, giờ Nguyễn Linh Nhi đã chết, căn phòng phía tây của nàng bỏ trống, cả căn nhà có mỗi ông lão ở, vô cùng hiu quạnh.

Kế hoạch của tôi là: nếu một ngày nào đó Nhạc Thanh Âm đột nhiên trở mặt, không chịu nhận người chiếm cứ thân thể muội muội của anh ta là tôi đây, muốn đuổi tôi ra khỏi phủ – hoặc là có biến cố gì đó xảy ra thì tôi vẫn còn một đường lui. Trước tiên, tạo quan hệ tốt với ông lão họ Nguyễn, sau này có thể ở nhờ nhà ông. Như vậy, tôi có chỗ dừng chân, mà hai người cũng có thể chăm sóc lẫn nhau. Dạo trước tôi chăm chỉ đi lượn phố là để tìm một chốn ở, nay có nhà của ông lão họ Nguyễn rồi, cũng bớt được không ít việc.

Về vấn đề phí sinh hoạt, Nhạc Linh Ca mỗi tháng có hai lượng bạc tiêu vặt. May mà nàng không phải là một người thích tiêu xài, đã gom góp được hai ba chục lượng. Còn số trang sức của nàng, sau khi đi dạo các quán trang sức, tôi đã có thể ước lượng được mức giá, nếu mang đi cầm thì cũng được một món kha khá. Tính tổng cộng hết cả thì cũng phải tầm một trăm lượng. Dựa theo mức độ sống ở triều Thiên Long này thì số bạc ấy đủ cho tôi sống tiết kiệm trong hai, ba năm.

Tuy rằng bây giờ tôi chưa thấy Nhạc ca ca có ý muốn đuổi mình ra khỏi phủ, nhưng cứ phòng trước thì hơn.

Qua một thời gian ngắn tiếp xúc, tôi cho rằng đây là thời cơ tốt để đến thăm lão Nguyễn. Vậy nên, vừa sáng sớm ra, tôi không dẫn theo nha hoàn hay gã sai vặt nào cả, lén lút trốn ra từ cửa phụ. Cửa phụ chỉ có hai gia đinh canh gác, để giấu diếm, tôi mỉm cười nói với họ: “Ta đi mua ít thuốc bổ cho ca ca, chuyện này phải giữ bí mật mới bất ngờ, các ngươi đừng có bép xép gì đấy nhá!” Hai gia đinh vội vàng gật đầu.

Thẳng đường mà đi không ngừng nghỉ tới nhà lão Nguyễn. Nguyên nhân muốn ở nhờ đương nhiên không thể nói thật cho ông, mà ông vẫn còn chưa biết tôi là con gái của đại phu Hình bộ. Ông chỉ cho rằng tôi là con một gia đình giàu có nào đó, mà tôi còn dối ông rằng mình là con thứ, ở nhà hay bị bắt nạt. Tôi bèn bảo ông nếu sau này bị mẹ cả đuổi ra khỏi nhà thì muốn được nương tựa chỗ ông một thời gian. Ông lão đồng ý ngay, dù sao thì tôi cũng không có ở không.

Việc đã thành công mỹ mãn, tôi cũng yên lòng hơn. Lúc đi là đi đường trong thành, lúc về không vội, nên tôi đi dọc theo con sông phía tây thành, vừa đi vừa ngắm cảnh.

Sông này tên là Ngu Uyên, mà trong truyền thuyết thì Ngu Uyên là nơi mặt trời lặn. Mặt sông rất rộng, phía xa còn có núi, con đê bên cạnh xanh rờn cỏ non, liễu rủ trên bờ, gió mát thổi qua, thật là thư thái.

Từ từ men theo bờ cỏ, hái một bông hoa trắng nho nhỏ gài lên tóc, lòng vui vẻ hân hoan. Chợt thấy có một người nằm dưới bóng cây liễu, đầu gối lên hai tay, dùng một cái mũ rộng vành che mặt. Người đó mặc một bộ quần áo trắng, hai chân vắt hình chữ ngũ vẻ nhàn nhã, quần xắn lên tận đầu gối, để lộ hai bắp chân thon dài săn chắc, giữa hai ngón của bàn chân đang gác lên lại đang kẹp một cọng cỏ đuôi chó, phất phơ trong gió nhẹ. Bên cạnh hắn có một chiếc cần câu gác trên chạc cây, sợi dây buông xuống mặt nước, phía bên này còn có một cái giỏ đựng cá và đôi guốc mộc nằm chỏng trơ mỗi nơi một chiếc.

Thì ra là một người đang câu cá, thấy tôi đến gần vẫn cứ nằm im, chắc là đang ngủ say. Thật nhàn nhã.

Tôi nhìn về phía mặt sông, không thấy có cá cắn câu, lòng tự nhủ không biết người này đến đây để câu cá hay để ngủ nữa. Bây giờ mà có cá cắn câu thì hắn cũng không biết. Lại ngó nhìn sang, thấy quần áo mặc trên người tuy đơn giản nhưng tự nhiên, hai bắp chân dù để trần nhưng cũng sạch sẽ hồng hào. Nhàn nhã nằm giữa đất trời, không bị hồng trần quấy nhiễu, không lo nỗi buồn nhân thế, đạm bạc quang minh, yên tĩnh một mình, hẳn là người tiêu dao tự tại.

Lòng tôi không khỏi nảy sinh hảo cảm với người này, bởi vì bản lĩnh sống tùy theo ý mình của hắn là điều tôi luôn mong mỏi nhưng chẳng thể nào với tới. Tuy lúc này tôi sống không cần lo ăn lo mặc, nhưng lại suốt ngày phải quanh quẩn trong phòng, ăn nói cẩn thận, dè chừng, không được phép hành xử, nói năng thỏa thích, không thể muốn làm gì thì làm, kết quả tốt nhất là được gả cho một người giàu sang, sống hết quãng đời còn lại. Tôi sẽ dần dần bị thế giới cổ đại này đồng hóa, hoàn toàn biến thành một người cổ.

Đối với một người hiện đại như tôi thì bị trói buộc là điều vô cùng đáng sợ. Dưới chế độ phong kiến quân chủ chuyên chế, chẳng có mấy người hiểu được tự do chân chính là gì, cho nên họ quen với việc bị gò bó, nhưng tôi, tôi có thể quen được sao? Muốn sống đời giàu sang thì bắt buộc phải mất đi tự do. Có được phải có mất. Giàu sang và tự do, cái nào phù hợp với một nữ tử cổ đại yếu đuối không có bất kỳ năng lực kiếm sống nào hơn? Không nên quá lý trí, vì đáp án đương nhiên rất đắng lòng: giàu sang.

Cũng do tôi sớm hiểu được điều ấy, nên tôi mới hâm mộ con người bên cạnh này. Tôi ngồi xuống bên cạnh hắn, ôm gối nhìn mặt nước xanh lam biêng biếc, để cho làn gió nhẹ thổi bay tóc và tà áo, bất chợt cảm thấy khoan thai, thanh thản. Lòng vui vẻ, tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung: thực ra… gả cho một người như thế… cũng chưa hẳn là không tốt…

Đầu óc tưởng tượng của tôi một khi đã đứt phanh thì rất khó dừng lại. Mặt sông vẫn phẳng lặng, vậy mà trong đầu tôi đã gió nổi mây vần. Đang lúc suy nghĩ thích thú, chợt thấy một giọt ươn ướt rớt xuống. Tôi ngẩng lên nhìn, thấy chẳng biết từ lúc nào mây đen đã kéo đến kín cả bầu trời. Bầu trời lúc này đen kịt một màu, khiến người ta có cảm giác u ám.

Quả nhiên là trời tháng sáu, nói mưa là mưa ngay. Khi tôi còn đang nghển cổ, nheo mắt nhìn lên bầu trời thì đột nhiên trước mắt tối sầm lại, một chiếc mũ rộng vành chụp lên đầu tôi.

Cái mũ này? Chẳng lẽ là… người bên cạnh? Hắn… thì ra còn là một người tốt bụng!

Tôi vừa cảm kích vừa mong đợi nghiêng đầu nhìn, thấy hắn đã tỉnh, ngồi bên trái tôi, hai chân trần giẫm trên cỏ, tay áo bị xắn đến khuỷu, hai cánh tay chắc khỏe khoác lên đầu gối, một bàn tay còn cầm cọng cỏ đuôi chó lúc nãy. Tôi giơ một ngón tay nâng chiếc mũ lên, trước mắt liền xuất hiện gương mặt tươi cười của hắn.

Ợ… Chuyện này… Xin hãy nói với tôi, đây là ảo giác… Sao, sao có thể là hắn…

“Qúy đại nhân… hôm nay không ở phủ nha xử án à?” Tôi nói bằng giọng yếu ớt.

Gương mặt sắc bén này, nụ cười xấu xa này, không, không phải là Qúy đại cẩu quan thì còn là ai được chứ?! Gâu* MY GOD!

*Gâu: Tiếng chó sủa ấy mà ^^

Thường ngày thấy hắn mặc áo quan đỏ thẫm, hôm nay chợt đổi một bộ quần áo vẻ nhàn tản lười nhác, song, song vẫn làm người ta ghét như thế! Nhìn gương mặt không hề tỏ vẻ ngạc nhiên khi trông thấy tôi này, rõ ràng là ngay từ đầu hắn đã biết tôi ngồi bên cạnh hắn! Hắn, hắn hắn hắn lại giả vờ ngủ đến tận bây giờ! Thật là tức chết đi được.

Ông trời không có mắt! Lần động lòng thuần khiết ngọt ngào đầu tiên của tôi! Thật không ngờ lại bị lãng phí một cách thê thảm bởi tên cẩu quan này! Lẽ trời ở đâu? Nhọ hết đường nhọ! Hu hu hu hu!

Ánh mắt Qúy cẩu quan tràn ngập ý cười, hắn đáp lời: “Vi huynh thi thoảng cũng muốn len lén lười biếng một chút”.

Tôi chẳng muốn nói gì nữa, chầm chậm đứng dậy, phủi mấy cây cỏ dính trên người. Định trả lại chiếc mũ cho hắn, nhưng nhìn những hạt mưa rơi xuống mặt sông càng lúc càng lớn, tôi lập tức gạt bỏ ngay suy nghĩ này. Cẩu quan cũng đứng dậy, đeo đôi gỗ guốc vào, sau đó thu cần câu về, xách giỏ cá lên, nhìn tôi cười nói: “Linh Ca muội muội muốn tìm một chỗ trú mưa hay về phủ luôn?”

“Mưa to thế này sẽ không tạnh ngay được, Linh Ca về phủ thì hơn”, tôi đáp.

“Vậy vi huynh đưa muội muội về phủ”, cẩu quan cười tủm tỉm, đưa tay ra dấu mời, ý bảo tôi đi trước.

Tôi muốn từ chối, nhưng lại nghĩ cái mũ của hắn còn đang đội trên đầu tôi, chỉ đành đồng ý. Sải bước thật nhanh dọc theo con đê, đi còn chưa được lâu đã thấy mưa ào ào xối xuống, tôi bèn quay lại liếc cẩu quan, thấy quần áo trên người hắn ướt đẫm, dính sát vào thân, để lộ đường cong bắt mắt… Khụ khụ.

“Đại nhân… tìm một chỗ trú mưa thôi…” Tôi vẫn không thể ép trái tim mình sắt đá.

Cẩu quan đưa tay lên trán ngăn mưa rớt xuống mặt, cười với tôi: “Mưa thế này sẽ rất lâu tạnh, mau về phủ thì hơn”.

Đây, đây là tự ngươi nói đấy nhé, đến lúc đấy bị cảm bị sốt thì đừng có trách ta. Cái mũ là ngươi tự nguyện cho ta, ta không có nợ nần gì ngươi đâu đấy!

Không cần nhiều lời nữa, tôi bước nhanh chân hơn, cơ hồ như chạy chậm về Nhạc phủ. Cẩu quan vừa định đi về phía cửa lớn, tôi vội ngăn lại: “Đại nhân… đi cửa phụ đi”. Cẩu quan nhướng lông mày, nhìn tôi vẻ buồn cười, tôi không rảnh để ý hắn, dẫn hắn đến cửa phụ rồi vào phủ.

“Quần áo đại nhân ướt rồi, đại nhân không ngại thì thay tạm quần áo của gia huynh, chờ mưa tạnh rồi đi cũng không muộn”. Tôi vừa dẫn cẩu quan vào trong vừa nói.

“Vậy thì, làm phiền Linh Ca muội muội”. Cẩu quan đồng ý không hề khách sáo, làm tôi hối hận, mắng mình lắm chuyện. Cha con họ Nhạc không ở trong phủ, là chủ nhân duy nhất, tôi còn phải tiếp khách nghỉ ngơi, uống trà, tán gẫu, đúng là tự làm khổ mình.

Thường ngày chỉ có một mình Trường Nhạc hầu hạ Nhạc Thanh Âm, thật đen đủi là hôm nay hắn lại về nhà. Quy định trong Nhạc phủ vẫn có một chút ít nhân tính, mỗi người hầu được về thăm nhà một lần mỗi tháng, những ai quê ở xa thì được phép cộng tất cả các ngày nghỉ trong năm rồi về một thể.

Vậy nên… tôi chỉ đành dẫn cẩu quan đến chỗ Nhạc Thanh Âm ở. Bởi vì ca ca đáng sợ kia là người tôi muốn tránh còn không kịp nên tôi chưa từng đến gần chỗ anh ta ở bao giờ. Chỉ có những lúc anh ta không có nhà, nhằm làm quen với địa hình, tôi mới tới gần ngó nghiêng, cảm thấy hâm mộ nơi anh ta ở vô cùng.

Cũng độc chiếm một viện như tôi, nhưng Nhạc ca ca ở trong một cái lầu nhỏ hai tầng, xung quanh trúc xanh rờn một màu, đường đi lát đá trắng. Một hòn giả sơn bằng ngọc thạch trắng cao mấy mét tựa vào ngôi lầu. Bên trên, một giàn tử đằng rủ xuống mái hiên, chập chờn trong gió, tỏa hương thơm ngát, là nơi ở hợp với người tĩnh lặng thư thái. Lúc này mưa rào dội xuống lá trúc, càng làm tăng vẻ lạnh lẽo cô liêu.

Cũng không biết do Nhạc Thanh Âm căn dặn hay là đám người ở kính sợ mà đi suốt đường chẳng trông thấy bóng dáng ai. Tôi đặt chiếc mũ rộng vành xuống hành lang, nhẹ nhàng mở cửa ra.

Bên trong là một căn phòng nhỏ, có một cái bàn làm bằng gỗ lê, bên trên ngoài ấm chén ra thì không bài biện gì nữa. Phòng ngủ ở lầu hai, tôi dẫn theo cẩu quan ướt sũng đi lên. Phòng đầu tiên là thư phòng, phòng thứ hai mới là phòng ngủ.

Trong phòng, phía bắc đặt tủ quần áo và giường, trên giường là một chiếc màn mỏng tối màu, nhìn qua cửa sổ phía đông chỉ thấy trúc là trúc, phía trước cửa sổ đặt một bộ bàn ghế. Cả phòng ngủ sơn màu trắng đơn giản, rất hợp với phong cách của Nhạc Thanh Âm.

Tôi mở tủ quần áo ra, thấy quần áo gọn gàng chỉnh tề, tiện tay lấy một bộ màu xanh lục nhạt ra để xuống giường, rồi quay lưng với lấy chiếc khăn lau mặt trên kệ đưa cho cẩu quan, nhẹ nói: “Đại nhân lau nước mưa trước, Linh Ca đợi ở dưới lầu”.

Cẩu quan nhận lấy chiếc khăn, cười nói: “Linh Ca muội muội cũng đi thay quần áo đi”.

Tôi cúi đầu nhìn, thấy váy ướt đến đầu gối, còn dính ít bùn, thích thú nói: “Vậy thì, Linh Ca đi một lát rồi quay lại”. Nói xong bèn đi xuống, quay về viện của mình.

Vừa cởi quần áo ra tôi đã choáng váng. Đập vào mắt là một lớp bùn đất hình cái mông hiển hiện ngay trên phần mông của chiếc váy – chắc là tôi ngồi bệt lâu quá, đất lại ẩm nên mới bị dính như thế…

Tôi bỗng dưng nhớ ra, suốt đường về, cẩu quan vẫn đi sau lưng mình, vậy chẳng phải… Hắn, hắn cũng trông thấy?

Oa…

Tôi không sống nữa, hu hu hu, lớn thế này rồi… Cẩu quan chết tiệt! Hắn, hắn nhìn thấy hết, lại làm ra vẻ không biết – mặc dù chuyện thế này quả thật không tiện lên tiếng nhắc nhở, tránh cho tôi lúng túng, nhưng, nhưng càng như thế thì tôi lại càng khó xử! Hu hu hu… Chưa biết chừng tên cẩu quan kia đang âm thầm cười tôi! Tôi căm thù hắn, hu hu hu…

Bất chợt, tôi vừa thẹn vừa túng quẫn vừa căm phẫn, nhìn về hai cái dấu mông mà cả người lạnh run. Lục Thủy bị tôi dọa sợ, vội giơ tay lên sờ trán tôi. Tôi cắn răng nói: “Ta không sao… Mang quần áo khô lại đây…”

Thay quần áo xong, tôi phải lên tinh thần một lúc mới đè nén được cảm giác xấu hổ. Sai Thanh Yên đi pha một ấm trà ngon mang đến phòng Nhạc Thanh Âm, còn Lục Thủy thì cầm ô che cho tôi đi trước. Đến nơi, tôi hít một hơi thật sâu rồi mới đẩy cửa, thấy cẩu quan đang đứng chắp tay trước cửa sổ ngắm mưa, trên người mặc quần áo của Nhạc Thanh Âm. Dáng người Nhạc Thanh Âm khá gầy, nên trông cẩu quan mặc hơi chật. Vốn là một bộ quần áo làm người mặc toát lên vẻ phóng khoáng thoát tục, vậy mà để cho một người trổ mã quá tốt mặc lại thấy gợi cảm, làm tôi không kìm được mà muốn in ngay lên cặp mông trông có vẻ đàn hồi kia hai dấu chân.

E hèm… tỉnh táo lại, khiêm nhường mà sống, luyện mãi sẽ thành thép*.

*Luyện mãi thành thép: Qua rèn luyện lâu dài, tính cách trở nên kiên cường.

Cẩu quan nghe thấy tiếng tôi đi vào thì quay lưng lại, mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười chết tiệt này trong mắt tôi hôm nay chính là tội ác tày trời! Tội ác tày trời! Tội ác chồng chất! Tội ác ngập trời!

“Để đại nhân chờ lâu rồi”. Tôi cúi đầu nói nhỏ, không muốn nhìn gương mặt luôn treo nụ cười hiểu thấu lòng người kia.

“Mời Linh Ca muội muội ngồi”. Cẩu quan lại đảo khách thành chủ mời tôi ngồi, sau đó tủm tỉm ngồi xuống cái ghế đối diện. Thanh Yên bưng ấm trà vào, rót cho tôi và cẩu quan, rồi cùng Lục Thủy lui đến đứng sau lưng tôi.

Sau đó là im lặng. Bình thường, tình huống thế này thường khiến mọi người cảm thấy lúng túng, nhưng bản cô nương là ngoại lệ, trước giờ tôi luôn cảm thấy như không có gì xảy ra cả, ai thích làm gì thì làm, để xem da mặt ai đủ dày, thần kinh ai đủ vững.

Dù sao thì tôi cũng không muốn cho tên cẩu quan kia đẹp mặt, mà cẩu quan dường như cũng có sự nhạy bén trời sinh của loài chó, không có ý định trêu chọc gì tôi. Cho nên hai người bước vào giai đoạn PK* tinh thần. Tôi bưng chén trà lên thổi bọt trên miệng chén, rồi bắt đầu đếm lá, vài lá to, vài lá nhỏ, vài lá xoăn, vài lá dị dạng. Đếm xong xuôi bèn nhấp một ngụm. Nhìn gương mặt mình hiện lên trong chén trà, tôi thầm khen mấy câu, chớp mắt mấy cái rồi mới đạy nắp chén trà lại.

*PK: PK là tên viết tắt của cụm từ Personal Killing, ám chỉ hành động khi game thủ ra tay sát hại trước đối với người chơi khác trong game online và từ này không dùng cho các trường hợp tự vệ.

Không kìm được lòng, muốn nhìn lên xem cẩu quan lúc này có phải đang vò đầu bứt tai hay không, nào ngờ vừa nhấc mắt lên đã trông thấy ngay hai ánh mắt đang cười của hắn. Người, người này ấy thế mà cứ nhìn tôi không kiêng kỵ gì hết từ nãy tới giờ, không hề biết gượng gạo.

Hừ, kỳ phùng địch thủ* hử?

*Kỳ phùng địch thủ: Sức lực ngang nhau.

Được thôi, cho hắn một quân! Tôi mở to mắt, dùng ánh mắt vừa u mê vừa nghi hoặc nhìn hắn, ý là: đại nhân nhìn ta như vậy có chuyện gì sao?

Ý cười trong mắt cẩu quan càng rõ, hai đuôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, nhưng ánh nhìn lại chiếu vào mắt tôi thẳng thừng hơn. Ánh mắt kia dường như đang nói: xem đồ nhóc con nhà ngươi có thể giả bộ đến khi nào!

Này, này, một nhân viên công chức nhà nước như ngươi, trước khi hành động không biết kiểm điểm một chút sao? Có ai nhìn con gái nhà người ta như thế không? Chung quy là tôi không thể chịu thiệt. Ngươi liếc ta một cái, ta liếc trả mười cái, mắt mắt tương báo bao giờ mới dứt*? Cũng không phải không kết thúc, vì giờ còn sớm mà… Khụ.

*Mắt mắt tương báo bao giờ mới dứt: Chế từ câu “Oan oan tương báo bao giờ mới dứt”, ý chỉ độ “kịch liệt” của cuộc đọ mắt.

Chúng tôi mắt qua mày lại say sưa chém giết, Lục Thủy và Thanh Yên đã bắt đầu không chịu nổi không khí trầm mặc kỳ quái này. Lục Thủy khó xử bước đến, khẽ nói với tôi: “Tiểu thư, không còn sớm nữa, nô tỳ đi xem xem đồ ăn trưa đã chuẩn bị xong chưa. Tiểu, tiểu thư và Qúy đại nhân chờ một lát…” Vừa nói còn vừa nháy mắt với tôi, ý bảo tôi nói gì đó cho đỡ lúng túng.

Tôi cười nói với cẩu quan: “Bên ngoài còn chưa tạnh mưa, đại nhân hôm nay vừa hay không bận bịu gì, nếu đại nhân không chê… xin mời ở lại tệ phủ* ăn cơm trưa”.

*Tệ phủ: Cách gọi nhà mình khi trò chuyện với khách.

Cẩu quan cười nói: “Vậy thì, làm phiền Linh Ca muội muội”.

Ngươi… ngươi thật sự không hề khách sáo gì nhỉ?! Da mặt dày đến nhường nào? Chắc là dày đến mức dao đâm không rách phải không? Khoan đã, nếu hắn ở lại ăn cơm, chẳng phải tôi còn phải ăn cùng? A! Đáng chết! Hôm nay quả thực là ngày nhọ nhất của tôi, đã xấu hổ còn phải ăn cơm cùng người hại tôi xấu mặt!

Lòng ấm ức, tôi nghĩ lại, thấy chỉ cần tôi ở gần tên cẩu quan này là không có chuyện gì tốt đẹp. Chẳng lẽ bát tự của tôi và hắn khắc nhau? Bèn hỏi: “Nghe nói đại nhân vào kinh làm quan không lâu, vậy trước kia nhậm chức ở đâu?”

Cẩu quan cười nói: “Trước kia chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ ở Giang Nam thôi”.

Ồ… Thì ra trước kia là một huyện lệnh, hừ hừ, cũng chỉ thế thôi… Khoan, khoan đã! Nếu tôi nhớ không nhầm thì huyện lệnh các tỉnh là chức quan thất phẩm đúng không? Nhưng tri phủ là, là tòng tứ phẩm đấy! Hắn, hắn chỉ thoáng cái đã tăng năm cấp? Sao, sao có thể?! Nhất, nhất định là bò lên từ cửa sau.

Cố gắng không để lộ vẻ ngỡ ngàng, tôi hỏi tiếp: “Không biết quê quán đại nhân ở đâu?”

“Vọng thành, Giang Nam”, cẩu quan cười khẽ, “Là đồng hương với Linh Ca muội muội”.

À… đúng rồi, cha hắn và cha tôi là anh em tốt, nghe nói năm xưa cùng nhau vào kinh đi thi, lại cùng đỗ Tiến sĩ, cùng vào triều làm quan. Sau khi cha hắn về Giang Nam làm tri phủ thì hai người cũng ít gặp mặt.

“Xin hỏi đại nhân sinh vào lúc nào?” Tôi thuận miệng hỏi tiếp.

“Năm Lôi Sí bốn mươi hai, ngày mười lăm tháng tám, giờ Tý canh ba”. Ánh mắt cẩu quan lóe lên, cười đáp.

Tốt! Ngày sinh tháng đẻ của cẩu quan đã có, ngày mai phải tìm thầy bói xem mới được. Nếu quả thực bát tự của hắn khắc bát tự của tôi thì tôi phải mua ngay một tấm bùa đeo lên, đề phòng vận xui từ hắn… Hừ, lại còn mười lăm tháng tám, thế mà sống cũng không đến nỗi nào, không biết lúc người này sinh ra có hiện tượng gấu ăn trăng* hay không nữa, ha ha ha…

*Gấu ăn trăng: Nguyệt thực.

“Linh Ca muội muội cười gì vậy?” Cẩu quan nhìn tôi vẻ buồn cười.

Khụ khụ, lại không quản lý được vẻ mặt.

“Đại nhân trẻ tuổi như vậy, Linh Ca rất bội phục”. Tôi nói dối.

“Linh Ca muội muội quá khen”. Cẩu quan nheo mắt, mỗi lần hắn cười như vậy đều làm tôi có cảm giác xấu xa, “Thật ra thì, vi huynh thấy, bằng sự thông minh hiểu biết của Linh Ca muội muội, nếu sinh ra là nam nhi thì ắt sẽ còn tài giỏi hơn cả vi huynh!” Xem đi! Lại chơi xỏ! Thật đáng ghét!

“Đại nhân lại nói đùa”. Tôi che miệng vờ cười, thầm nghiến răng nghiến lợi.

Cẩu quan cười híp cả mắt, bỗng nhiên hơi cúi người lại gần, hạ giọng nói: “Chuyện đình Lan Dạ muội muội giải quyết thuận lợi chứ?”

Tôi ngơ ngẩn. Hắn… hắn làm sao mà biết được? Chẳng lẽ chỉ bởi vì tôi từng hỏi hắn “thước kiều tiên” có liên quan đến nơi nào mà hắn đoán ra được?

Cẩu quan dường như nhìn thấu sự nghi ngờ và khiếp đảm trong ánh mắt tôi, cười nói: “Hôm ấy nhắc đến đình Lan Dạ, vi huynh bèn nhớ tới một sự kiện có ghi lại trong hồ sơ mà mình từng đọc lúc tiếp quản công việc. Ngày sáu tháng sáu năm ngoái, một cô nương tên là Nguyễn Linh Nhi đâm đầu vào cột trụ ở đình Lan Dạ tự tử. Theo điều tra thì là chết vì tình. Hôm muội muội đến tìm vi huynh là ngày năm tháng sáu, lại kết hợp với ba chữ “thước kiều tiên” muội muội hỏi – thường thì chỉ có nam nữ hẹn hò mới sử dụng ám hiệu như thế, cho nên vi huynh bèn suy đoán: muội muội chắc là cảm thấy hứng thú trước chuyện xảy ra năm ngoái…”

Não, não hắn là não người sao? Không tính đến chuyện hắn nhớ được rõ ràng một sự kiện nhỏ ghi trong hồ sơ, chỉ dựa vào một câu hỏi vẩn vơ của tôi mà hắn có thể kết hợp các sự kiện liên quan để đoán ra dụng ý của tôi thì hắn cũng, quả thực… Quả là đáng để cho tôi ấm ức. Chẳng lẽ người này đích thị là khắc tinh của tôi?

“Đại nhân nghĩ nhiều rồi”, tôi gượng gạo nói, “Linh Ca nào có biết năm ngoái xảy ra một chuyện bi thảm đến vậy? Linh Ca chẳng qua là hỏi bâng quơ một câu như thế. Huống chi Linh Ca chỉ là một nữ tử, ngày ngày ở trong phủ ăn uống dạo chơi, dần dần tiêu tốn quãng đời còn lại mà thôi, đại nhân đừng giễu cợt Linh Ca nữa”.

“Dần dần tiêu tốn quãng đời còn lại? Linh Ca nghĩ vậy thật ư?” Người tiếp lời không phải cẩu quan, mà là Nhạc Thanh Âm đang rảo bước từ bên ngoài vào trong phòng.

~*~*~*~*~*~*~*~

Ừm, vừa rồi xảy ra một chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đấy, cho nên PT tạm ngừng đăng truyện. Sau một thời gian quan sát, thấy không có ảnh hưởng đến lượt view nên PT lại đăng tiếp:v

Một câu bình luận về chương này: Cười nghẹn chết tôi, còn suýt chảy máu mũi =)))))

Ở chương trước PT có đặt câu hỏi về chủ nhân con diều mặt quỷ, và vì rất nhiều bạn có đáp án là Qúy cẩu quan nên PT xin được phép tiết lộ là: PT đọc truyện lâu rồi, không nhớ rõ nữa, nhưng theo trí nhớ 3 giây của PT thì người đó chắc chắn không phải Qúy cẩu quan nhé ^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương