An Túc Quân và Vĩnh An Quân cộng vào là 5.500 người.

Theo kế hoạch, 5.000 người sẽ xuất phát từ phía cửa Bắc, thu hút sự chú ý của người Đảng Hạng, 500 người còn lại xuất phát từ phía cửa Nam, vòng qua con đường nhỏ, đi thẳng tới khu vực gần núi Thanh Thủy, tấn công kỵ binh Đảng Hạng đang bao vây ở đó, mở ra đường thoát cho Thiết Lâm Quân đang ở trên núi.

Sáng sớm hôm sau, liên quân An Túc và Vĩnh An đã tập hợp xong.

500 người nhân lúc trời còn chưa sáng đã âm thầm rời khỏi cửa Nam rồi.

5000 người còn lại chờ thêm khoảng một giờ, sau đó cũng khí thế hùng hổ xuất phát từ cửa Bắc.

Thành Vị Châu có trinh sát, Đảng Hạng cũng có.

Liên quân An Túc và Vĩnh An xuất phát ra khỏi thành chưa đầy nửa giờ, Lý Kế Khuê đã nhận được tin.

“Đánh với Đại Khang bao nhiêu năm nay, bọn chúng lần nào cũng đều nghe ngóng rồi chuồn, nếu không thì cũng phong tỏa thành, không dám ra ngoài, bây giờ cuối cùng đã xuất hiện những kẻ cứng đầu rồi”.

Lý Kế Khuê bật cười lớn: “Đúng lúc bị mất rất nhiều Hán nô, đỡ mất công chúng ta lại phải tới Trang Nguyên để bắt”.

Hán nô bắt được từ Trang Nguyên đa số đều già và yếu, còn chưa kịp áp giải đến Đảng Hạng thì đã chết hơn nửa rồi.

Mà tù nhân chiến tranh thường phải là thanh niên khỏe mạnh, như vậy mới được giới quý tộc Đảng Hạng yêu thích.

Tù nhân chiến tranh của Đại Khang cũng là một trong số những nguồn nô lệ quan trọng của Đảng Hạng.

“Đại Khang bây giờ đã khác trước, đại soái tốt nhất đừng nên sơ ý”.

Trợ tá hỏi: “Bọn chúng có bao nhiêu người?”
“Khoảng 5000 người, là An Túc Quân và Vĩnh An Quân”.


Trinh sát đáp: “Ngoài ra, trước khi trời sáng còn có khoảng 500 người âm thầm xuất phát từ cửa Nam”.

“Đại soái, phía Nam thành Vị Châu có một con đường nhỏ có thể vòng qua núi Thanh Thủy, 500 người này có lẽ là định tập kích núi Thanh Thủy”.

Trợ tá của Lý Kế Khuê sớm đã thông thạo địa hình của Thanh Thủy Cốc, cũng là người có kinh nghiệm dẫn binh, lập tức đoán ra được ý đồ của việc liên quân lần này.

Nghĩ một chút lại hỏi: “Người Đại Khang có mang theo tre và khiên không?”
“Chủ lực xuất phát từ cửa Bắc thì có mang, mấy chục xe lớn.

Nhưng năm trăm người xuất phát từ cửa Nam thì không mang, toàn bộ đều chỉ có hành trang đơn giản”.

“Bọn họ quả nhiên muốn dùng phương trận để đối phó với chúng ta”.

Trợ tá nói: “Đại soái, thiết lập phương trận cần thời gian.

Thần đề nghị lập tức xuất binh, tốt nhất là đánh cho bọn chúng không kịp trở tay”.

Lý Kế Khuê cũng khá lo lắng về phương trận của Thiết Lâm Quân, nghĩ một chút rồi gật đầu, hét ra bên ngoài:
“Truyền lệnh xuống, bảo Trác Bản lập tức tập hợp soái thứ nhất và soái thứ hai”.

Việc bị bắt vẫn còn là một cái gai trong lòng Trác Bản, hôm qua đã xin lệnh mấy lần, muốn dẫn binh chủ động đánh vào bên trong núi Thanh Thủy, nhưng đều bị Lý Kế Khuê từ chối.

Trong lòng vẫn còn đang thấy buồn phiền, giờ nghe thấy đánh trận, hưng phấn đến mức suýt nhảy dựng lên.

Kỵ binh Đảng Hạng một soái có 2000 người, soái thứ nhất và soái thứ hai thuộc về đội ngũ phản ứng nhanh, ăn cơm cũng mặc áo giáp và treo dao chiến trên người.

Khi Lý Kế Khuê mặc xong áo giáp chạy tới hiện trường, soái thứ nhất, soái thứ hai tổng cộng 4000 người đều đã tập hợp đủ trên lưng ngựa.


“Trác Bản tướng quân, ta nghĩ ngài đã được lĩnh giáo sự đáng sợ của phương trận Thiết Lâm Quân, trận chiến này nhất định phải cẩn thận.

Tốt nhất là đưa ra quyết định nhanh chóng, không cho bọn chúng cơ hội thiết lập phương trận”.

Trợ tá chạy tới nhắc nhở: “Có lẽ đối phương cũng đã phái trinh sát do thám con đường phía trước.

Nếu như thực sự không kịp ngăn cản bọn chúng vậy thì tấn công vào cánh bên của phương trận”.

“Ta đã quan sát rồi, lực sát thương của phương trận mặc dù lớn, nhưng hành động chậm, hơn nữa lực sát thương đều tập trung ở chính diện”.

“Lần trước chúng ta đã thất bại, nguyên nhân chủ yếu là do địa hình đặc biệt của Thanh Thủy Cốc.

Một bên là vách đá, và bên là dòng sông, khiến chúng ta phải đối mặt với chính diện của phương trận”.

“Nhưng trận chiến này, địa hình rộng, nếu ngài có thể vòng qua trái phải hoặc là phía sau bọn chúng, phương trận không cần phá cũng vỡ”.

“Có vẻ là như vậy!”
Hai mắt Trác Bản sáng lên, xuống ngựa hành lễ với trợ tá: “Đa tạ tiên sinh chỉ giáo”.

Hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho một trận chiến dùng máu rửa nhục, nhưng khi nghe thấy lời nhắc nhở của trợ tá, một kế hoạch tác chiến mới lập tức xuất hiện trong đầu hắn.

“Được rồi, xuất phát thôi”.

Trợ tá vỗ vai Trác Bản: “Chúc tướng quân chiến thắng trở về!”
“Đại soái, tiên sinh, hai người cứ chờ mà xem”.

Trác Bản xoay người lên ngựa, dắt theo kỵ binh lao về phía trước.


Trợ tá đoán đúng, kỵ binh Đảng Hạng có động tĩnh lớn như vậy, hoàn toàn không thể giấu được trinh sát của An Túc Quân.

Nhưng lần này Đảng Hạng xuất binh đều là kỵ binh, tốc độ thực sự quá nhanh.

Mặc dù đại quân điều động, tốc độ tổng thể đương nhiên không thể nhanh bằng một mình trinh sát, nhưng cũng không kém hơn bao nhiêu.

Khi trinh sát quay trở về An Túc Quân báo tin, Trác Bản đã dắt đại đội kỵ binh tới cách đó năm dặm rồi.

“Sao mà nhanh vậy?”
Đinh Vân Phi dù sao cũng là con ông cháu cha, còn là lần đầu đối mặt với kỵ binh Đảng Hạng.

Đừng chỉ thấy tinh thần chiến đầu hừng hực lúc xuất phát, khi kỵ binh Đảng Hạng đánh tới, hắn vẫn hoang mang lo lắng vô cùng.

“Nhanh, thiết lập đại trận, mau bảo các phụ binh vào hố vùi ngựa một trăm bước phía trước”.

Trình Bằng tuổi lớn hơn, kinh nghiệm chinh chiến cũng nhiều hơn, lập tức truyền lệnh cho lính liên lạc đánh trống, hạ lệnh cho đại đội dừng lại.

Sau một khoảng thời gian huấn luyện, khi mệnh lệnh của Trình Bằng truyền xuống, đội ngũ lập tức chia thành những nhóm nhỏ như khi diễn tập.

Binh hậu cần đẩy từng chiếc xe đầy khiên và tre dài, lao nhanh về phía mỗi phương trận.

Còn có hàng trăm phụ binh, mang theo xẻng sắt, cuốc và các vật dụng khác vội vã tiến về phía trước.

Đến khoảng một trăm bước, lập tức bắt đầu kế hoạch.

Đáng tiếc là tốc độ của kỵ binh thực sự quá nhanh.

Các phụ binh mới đào xong mấy cái thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa dày đặc rồi.

Khói và bụi do kỵ binh Đảng Hạng gây ra đã mù mịt khắp đất trời, có thể nhìn thấy rõ ràng.

Rất nhiều phụ binh đều sợ hãi run rẩy tay chân.


Bọn họ đều biết rất rõ, khi kỵ binh tới, bọn họ sẽ đối mặt với chuyện gì.

Những người được gọi là phụ binh chính là một loại binh lính phụ trợ.

Thông thường là do những người nông dân bần hèn và tù nhân tạo thành, không chỉ làm những công việc vất vả nhất, còn phải phụ trách tuyến đầu và những nhiệm vụ có xác suất chết cao nhất.

Vì vậy rất nhiều phụ binh đều đã nghĩ thông rồi, chuẩn bị tâm lý có thể chết bất cứ lúc nào.

Nhưng nghĩ thông và sợ hãi vẫn là hai chuyện khác nhau.

Nỗi sợ hãi cái chết là bản năng của tất cả các sinh vật, nhưng nó còn kinh khủng hơn cái chết nhiều, giống như có một con dao cứ luôn treo quanh cổ vậy.

Tiếng vó ngựa càng lúc càng gần, giống như tiếng sấm, đánh thẳng vào đầu của những phụ binh này.

Cuối cùng, có người không chịu được nữa, vất cuốc xuống, bỏ chạy.

Hắn thà bị đội chấp pháp chém chết còn hơn là bị ngựa của người Đảng Hạng đạp cho bét nhè.

Tuy nhiên không chỉ một mình hắn sợ hãi, tất cả các phụ binh đều sợ hãi.

Bây giờ có người dẫn đầu, những phụ binh khác lập tức có “tấm gương”.

Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, hàng trăm phụ binh đều đã vất dụng cụ xuống đất và bỏ chạy.

Đội chấp pháp chỉ có mấy chục người, làm sao mà ngăn nổi nhiều người thế chứ?
Đến cuối cùng, ngay cả đội chấp pháp cũng phải quay đầu bỏ chạy theo.

Phía sau họ mấy trăm mét, kỵ binh đã tới chân núi, xuất hiện trong tầm nhìn của An Túc Quân và Vĩnh An Quân.

Cũng may vài phương trận đã được thiết lập xong.

Đinh Vân Phi lo đến mức nói không ra lời, Trình Bằng lập tức tiếp nhận quyền chỉ huy đại quân, truyền lệnh cho các phương trận đã thiết lập xong ở phía trước..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương