*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Xem ra đây chính là tám công nhân xác chết vùng dậy trong lời của Vương Xung! Không ngờ lại xuất hiện ở đây."
Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng.
"Anh trai à, tám người này xấu quá! Chắc chắn là kẻ xấu đến bắt tôi."
Giang Tịch Ninh trốn đằng sau Lâm Phong, vẻ mặt sợ hãi nói.
"Logic của cô kiểu gì thế, dáng vẻ xấu thì chắc chắn là kẻ xấu sao?"
"Lẽ nào không đúng ạ?”
"Đương nhiên không phải rồi! Thân thể, vóc dáng là do ba mẹ ban cho, đây là trời sinh! Dung mạo và phẩm chất chả có tí liên quan nào cả! Hơn nữa tám tên trước mắt này cũng không phải là người!"
Lâm Phong chăm chú phổ cập khoa học cho cô nhóc.
"Không phải người, vậy đó là gì?"
"Là hành thi!"
"Hành thi là cái gì? Bộ dáng xấu như vậy cũng được gọi là hành thi á?"
Lâm Phong từ bỏ trò chuyện thêm.

Đúng là đàn gảy tai trâu.

Đúng lúc này, tám hành thi rống giận vọt tới, chúng trợn mắt nhe răng, dữ tợn hung ác.
"AII" Giang Tịch Ninh sợ hãi dùng tay che mắt.

Nhưng rất nhanh tất cả đã bình thường trở lại.
Cô ta cẩn trọng bỏ tay ra, phát hiện tám hành thi ấy vậy mà lại không thấy đâu nữa, trên mặt đất mờ tối lại dày đặc chằng chịt vô số mảnh thịt nhỏ.
"Ơ...!Hành thi đâu?”
Giang Tịch Ninh vô cùng khó hiểu hỏi.

"Nát rồi!"
"Hả? Ngủ á?"
Lâm Phong phát hiện giữa mình và cô nhóc này có sự khác biệt về khoảng cách thế hệ, thế nên anh không nói nhảm nữa mà tiến lên lấy dạ minh châu đi, sau đó đi ra khỏi hang động.
Giang Tịch Ninh liếc mắt nhìn xung quanh, thân thể không khỏi rùng mình một cái, sau đó vội vàng đi theo.
Sau khi hai người rời đi không lâu.


Bên trong hang động có một ông già tóc bạc bước vào.
Lão già nhìn tình cảnh bên trong, trên khuôn mặt già nua âm trầm đến mức suýt chút nữa nhỏ thành nước rồi!
Ông ta chỉ mới đi ra ngoài làm chút chuyện thôi mà quay về đã bị người ta phá †ổ.
"Tám hành thi mình để lại vậy mà đều bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ, lẽ nào là có võ giả Huyền kỳ ra tay."
"Không có gì bất ngờ xảy ra thì hản là nhà họ Giang phái người tới cứu con nhóc kia! Không ngờ lại có thể tìm đến nơi này, nhà họ Giang này cũng có chút bản lĩnh đấy!"
Lão già thâm trầm nói:
"Nhà họ Giang, chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu!"
Trước khi mặt trời lặn, Lâm Phong đã mang theo Giang Tịch Ninh về tới chân núi khu vực dự án.

Dọc theo đường đi, Giang Tịch Ninh ríu ra ríu rít không ngừng, nhiều lần nói lời khiến người ta kinh ngạc, mạch não lại càng kỳ lạ hơn.

Lâm Phong nhức đầu không thôi.

Anh cảm thấy tính cách của cô nhóc này có hơi giống với Lý Tiểu Khả, nếu hai người họ ở cùng một chỗ thì chắc chắn sẽ rất hợp với nhau.

Đám người Vương Xung vẫn đang đứng ở trước cửa hạng mục lo lắng chờ đợi, bây giờ nhìn thấy Lâm Phong trở về thì trong lòng không khỏi thở dài một hơi, vội vàng tiến lên nghênh đón.

"Cậu Lâm, cuối cùng cậu cũng trở về!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương