Xuyên Không: Thiếu Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 47: 47: Đúng Lúc Này

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Vương Xung trả lời bằng giọng đương nhiên.
“Nếu biết đó là cây liễu, vậy ông không thấy lạ chút nào sao? Cây liễu thuộc âm, sinh trưởng nhờ nước! Hai cây liễu có đường kính rộng chừng một mét mọc.

hai bên bờ suối ở trên ngọn núi này, ông lại cảm thấy bình thường ư?”
Lâm Phong cười khẩy một tiếng.
Vương Xung nghe vậy thì ngơ ngẩn.
Nghe được lời nhắc nhở ấy, ông ta cũng cảm thấy hơi sai sai.
Một cây liễu bình thường có đường kính thân từ ba đến bốn mươi centimet đã tốt lắm rồi, nhưng trên ngọn núi này lại có cây liễu to đến mức ấy?
“Người ta có câu khí gặp gió sẽ tan, gặp nước sẽ dừng, gặp núi sẽ kẹt!”
“Ông nhìn đi, hai cây liễu này mọc sừng sững đăng trước ngọn núi, được âm khí thấm vào nên vừa thô vừa to!”
“Tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn, ngọn núi này cao mấy trăm mét nhưng lại bị chia thành hai nửa, song trụ chọc trời, năng khó chiếu vào! Buổi tối sương mù làm †ăng thêm độ ẩm, vừa âm u vừa ẩm ướt! Từ đó tạo thành bố cục tàng âm trên núi!”
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, công nhận phong thuỷ ở nơi này cũng khá tốt! Nhưng đó là với ma quỷ thôi! Còn với con người ấy hả...!Ha ha, thì lại là một nơi tốt để nuôi dưỡng thi thể, chôn ở đây chắc khoảng mấy chục năm nữa sẽ có thể biến thành cương thi đấy.”
Lâm Phong thản nhiên nói.
“Tí tách!”

Nghe thấy mấy câu ngắn ngủi này, trên trán Vương Xung đã dần dần toát mồ hôi lạnh!
Chẳng lẽ phong thuỷ ở đây thật sự có vấn đề?
Nhưng tại sao lúc trước ông thầy phong thuỷ kia không phát hiện? “Cậu...!Cậu em Lâm, vậy cậu nghĩ bây giờ phải làm thế nào?” Vương Xung hồi hộp hỏi.
“Tôi cho ông hai lựa chọn, một là chặt hai cây liễu này, sau đó san bằng hai ngọn núi này, để cho âm khí ở đây tan đi hết là sẽ ổn.”
“Không được! Chặt hai cây liễu này thì dễ giải quyết lắm! Nhưng núi Thái Hồ là thăng cảnh rừng quốc gia cấp 5A, không thể cho nổ được! Cậu em Lâm, cậu nói cho tôi biết lựa chọn thứ hai đi thì hơn!”
Vương Xung nhíu mày đáp.
“Lựa chọn thứ hai là các ông chọn công trường khác! Tôi có thể giúp ông chọn một chỗ tốt, bảo đảm ông sẽ mưa thuận gió hoà, bình bình an an.”
Lâm Phong trả lời.

Vương Xung nghe vậy bèn cười khổ, nói:
“Cậu em Lâm, cậu cũng thấy rồi đấy! Dự án này sắp hoàn thành rồi, nếu bây giờ đổi địa điểm thì sẽ bị lỗ hơn một tỷ! Còn cách nào khác không?”
“Vừa muốn có tiền vừa muốn giữ mạng! Chuyện tốt trên thế giới này đều bị ông chiếm hết cải”
Lâm Phong cười khẩy.

Nghe vậy, Vương Xung gượng cười một tiếng, nhất thời không biết phải nói gì!
Mặc dù ông ta rất giàu, nhưng nhoáng cái bay mất một tỷ thì ông ta cũng xót lắm chứ!
Đúng lúc này.
Một nhóm người đội mũ bảo hộ màu đỏ đang ởi tới từ cách đó không xa.
Lâm Phong cũng biết đôi chút về ý nghĩa của các loại mũ bảo hộ công trình.
..
Các bạn vào google.com gõ me_truyen_hot và vào tìm kiếm truyện mình muốn nhé.

Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Mũ bảo hộ màu đỏ dành cho người quản lý dự án, mũ bảo hộ vàng dành cho.

công nhân bình thường, mũ bảo hộ trắng dành cho cán bộ quản lý và giám sát viên, còn mũ bảo hộ xanh lam dành cho nhân viên phụ trách an toàn hoặc nhân viên chuyên về lĩnh vực nào đó.

Những người này đều đội mũ bảo hộ màu đỏ, rõ ràng là người quản lý của dự án này.
“Đại ca!”
Người đàn ông trung niên đi đầu bước tới trước mặt Vương Xung, cung kính chào hỏi.
“Ừm”
Vương Xung gật đầu, sau đó cười giới thiệu với Lâm Phong:
“Cậu em Lâm, đây là Trương Bân! Cậu ấy là người quản lý dự án này, và cũng là tướng tài đắc lực dưới tay tôi!”
Cậu em Lâm?
Trương Bân ngạc nhiên nhìn Lâm Phong.
Ông ta biết tính nết của đại ca nhà mình, có thể được gọi là cậu em thì chắc chắn có chỗ hơn người!
Nghĩ đến những chuyện kỳ quái xảy ra gần đây, Trương Bân lập tức hiểu, bèn cười nói:
“Chắc đây là vị cao nhân ban cho lá bùa kia nhỉ? Tôi là Trương Bân, nếu cậu không chê thì cứ gọi tôi một tiếng Bân Tử là được!
Lâm Phong gật đầu đáp: “Tôi chưa đến trình cao nhân đâu, chỉ là một người bình thường thôi!”
“Ha ha...!Tôi nghe nói người có tài ắt sẽ khiêm tốn từ lâu rồi, hôm nay được gặp mới biết quả đúng như thết”
Trương Bân cười đáp.

Lâm Phong nghe vậy cũng không đáp lại nữa.
Nếu Trương Bân đã có thể quản lý một dự án lớn thế này thì đương nhiên phải có bản lĩnh ăn khôn nói khéo, có điều không liên quan tới ông ta lắm!
“Tôi đi loanh quanh ngọn núi này xem sao.” Lâm Phong nhìn sang Vương Xung.


“Để tôi đi với cậu!”
Vương Xung vội lên tiếng.

“Không cần! Ông đi theo sau tôi sẽ bất tiện hơn thôi, tôi sẽ quay lại trước khi trời tối.”
Lâm Phong lắc đầu, sau đó đi nhanh ra ngoài.

Anh cũng không giấu giếm gì cả.

Chỉ sau vài cú bật nhảy, anh đã biến mất trong núi rừng rộng lớn.

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi của tất cả mọi người ở đây đều co lại!
Tốc độ nhanh quá!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương