Một hàng mười mấy người nghênh ngang xông vào đại viện Hàn phủ. Dân đầu là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy, khuôn

mặt xem như tuấn tú, chỉ là cái vẻ âm u xấu xa trong mắt kia lại khiến người †a không có chút ấn tượng tốt nào.

Mười người đi sau thanh niên đều là một đám thanh niên mặc đồ đen.

Vừa thấy người dẫn đầu, Băng Nhi liền không nhịn được sợ hãi nói: “Gã... gã là Hàn Nguyên - đệ tử dòng bên của chủ mạch mà?”

Nhà họ Hàn là một đại gia tộc. Trong gia tộc, chỉ tính con cháu họ Hàn thôi là đã có mấy trăm người, hậu duệ trực hệ của các vị trưởng lão trong hội trưởng lão xem như con cháu chủ mạch, những người còn lại xem như dòng bên.

Nếu tách con cháu dòng bên ra khỏi chủ mạch thì bọn họ sẽ thành “chi nhánh” giống như đám người Hàn Mộc.

Đương nhiên, không có bất cứ con cháu dòng bên nào chịu rời khỏi gia tộc. Rốt cuộc thì chủ mạch nhà họ Hàn mới là trung tâm của gia tộc, cũng là nơi tập trung nhiều tài nguyên nhất. Vậy nên rất nhiều con cháu dòng bên đều sẽ nịnh bợ con cháu chủ mạch, để có thêm tài nguyên tu luyện.

Gã Hàn Nguyên trước mắt cũng không ngoại lệ. Gã chính là tâm phúc. của Hàn Thần thuộc chủ mạch nhà họ Hàn.


Hàn Nguyên dẫn một đám người đi vào chỉ nhánh nhà họ Hàn, đi thẳng tới tiền viện, vừa lúc thấy được Sở Hàn Tâm đang đứng ở cửa.

Trong mắt gã hiện lên vẻ kinh diễm sáng ngời. Gã nở nụ cười, chắp tay nói: “Ha ha... tiểu đệ Hàn Nguyên bái kiến đại tẩu!”

Dứt lời, gã quay lại quát với đám người phía sau: “Còn không mau lên đi chào hỏi đại tẩu!”

Một đám người đều cười ha ha chắp tay hành lễ với Sở Hàn Tâm. Sở Hàn Tâm vẻ mặt lạnh lùng nói: “Ai là đại tẩu của các ngươi?” Nghe vậy, ý cười trên mặt Hàn Nguyên càng thêm rõ ràng: “Ha ha... Sở cô

nương nói đùa, cô và Hàn Thần đại ca đã đính hôn, cũng sắp thành hôn rồi, bọn ta đương nhiên phải gọi một tiếng đại tẩu rồi.”

Nghe vậy, Băng Nhi, Trương quản gia và Hàn Mộc đều cảm thấy chấn động.

Còn Sở Hàn Tâm thì lại không hề phản bác, chỉ lạnh lùng nói: “Các ngươi đến đây để làm gì?”

Hàn Nguyên cười nói: “Ha ha... tiểu đệ nghe lệnh Hàn Thần đại ca, chính thức đến đây đưa sính lễ cầu hôn cho Sở cô nương!”


Dứt lời, gã vung tay lên, một tên thanh niên đồ đen bưng một cái khay nặng trĩu đi lên phía trước.

Sau đó, gã kéo mảnh gấm trên khay xuống, để lộ ra ánh vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Một khay chứa đầy đồng vàng! Hàn Nguyên cười nói: “Sở cô nương, một nghìn đồng vàng chỉ là một phần sính lễ thôi. Đây là danh sách quà tặng, cô nhìn xem có còn yêu cầu

khác nào không, cứ nói chứ đừng ngại.

Hàn Thần đại ca đã nói là khi nào thành thân, đại ca sẽ đưa thêm sính lễ mười nghìn đồng vàng nữa.”

Dứt lời, Hàn Nguyên bước lên vài bước, đưa danh sách quà tặng cho Sở Hàn Tâm.

Có điều, Sở Hàn Tâm không nhận, chỉ là nói với Hàn Nguyên bằng vẻ mặt lạnh băng: “Hôm nay tiểu đệ Hàn Lôi nhà ta đi chủ mạch. Không biết các ngươi có gặp hắn hay không?”

Nghe vậy, trong mắt Hàn Nguyên hiện lên vẻ là lạ, rồi nhanh chóng bày ra vẻ mờ mịt, nói: “Sở cô nương nói là Hàn Lôi đấy hả, ta không gặp hắn ở chủ mạch. Hay là Sở cô nương cứ nhận sính lễ trước, rồi ta lại đi dẫn các huynh đệ tìm người?”

Trong mắt Sở Hàn Tâm hiện lên vẻ sắc bén. Nàng lạnh lùng nhìn Hàn Nguyên, nói: “Nếu không thấy Tiểu Lôi thì ta sẽ không nhận bất cứ thứ gì.”

Hàn Nguyên bị ánh mắt của Sở Hàn Tâm dọa sợ, không nhịn được lùi ra sau một bước, sắc mặt thay đổi vài lần, rồi cười nói: “Được rồi, mọi thứ đều nghe theo Sở cô nương.”

Dứt lời, Hàn Nguyên hô lên với bên ngoài cửa lớn: “Nâng người vào đi!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương