Xuyên Không Thành Vua Chúa
-
Chương 24: Thu mua lòng người
"Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng." Mục Hiếu Trung nói chúc mừng không ngớt, tuy tư chất của Hoàng Thượng không thể xưng tụng là kỳ tài võ học, nhưng thời gian công phá huyệt vị đầu tiên chỉ chậm hơn hắn lúc đó nửa canh giờ, xem ra thiên phú cũng không tệ lắm, hơn nữa nịnh hót Hoàng Thượng là chuyện nên làm.
Diệp Khôn biết rõ là lời nịnh nọt, nhưng rất hưởng thụ. Bây giờ anh đang rất có hứng đối với việc tu luyện thần công tuyệt thế, nếu không phải trong long anh còn để bụng chuyện về cấm vệ bí mật thì anh vẫn muốn ở trong ngự thư phòng tiếp tục tập luyện.
Mấy cấm vệ bí mật trải qua đào tạo đặc biệt thất lạc trong dân gian kia đã lặng lẽ trở về hoàng thành đang ở chỗ tập kết nào đó trong thành đợi mệnh lệnh của thánh thượng.
Hoàng Thượng muốn bí mật xuất cung, Mục Hiếu Trung không những không lo lắng, ngược lại cảm thấy rất kích động, cũng rất cảm động, cái gọi là kẻ sĩ chết vì tri kỷ, đây chính là tâm trạng của hắn lúc này. Hắn ước gì có thể moi tim móc phổi ra cho Hoàng Thượng nhìn tấm lòng trung thành của mình.
Còn về sự an toàn của Hoàng Thượng, ngược lại hắn cũng chẳng lo lắng gì, trước hết, là vì Hoàng Thượng mặc thường phục bí mật xuất cung, chỉ có hắn và mấy cấm vệ bí mật này biết, mà bản thân hắn lại là cao thủ võ học, đã gần đạt tới cấp bậc tông sư. Dưới tay hắn lại có không ít cao thủ hàng đầu, chỉ cần không phải là loại cao thủ khủng bố cấp bậc Liên Nguyệt tiên tử gì đó, những người khác muốn qua được cửa ải của hắn chỉ sợ là không có mấy người.
Diệp Khôn chỉ tin tưởng Lan Phi, Hạnh Nhi, và Mục Hiếu Trung, đối với Tô Xuân Vinh anh vẫn còn hơi đề phòng. Anh muốn bí mật xuất cung, đương nhiên trước hết phải đẩy Tô Xuân Vinh ra, sau đó dưới sự bảo vệ của bát đại cẩm vệ Long Hổ, đi theo đám người Mục Hiếu Trung lặng lẽ chuồn ra khỏi Hoàng cung theo lối cửa hông.
Tô Xuân Vinh là người đứng đầu tất cả thái giám trong hoàng cung. Bản than ông ta lại là một lão hồ ly đã thành tinh, Hoàng Thượng chuồn khỏi hoàng cung há có thể giấu được ông ta sao?
Tô Xuân Vinh không âm thầm đi theo bảo vệ Diệp Khôn, ông ta biết tu vi của Mục Hiếu Trung rất cao, lại tuyệt đối trung thành với Hoàng Thượng, cộng thêm tám cấm vệ Long Hổ tu vi không tệ, còn có mấy cấm vệ bí mật kia của Mục Hiếu Trung nữa, chỉ cần không đụng phải cao thủ khủng bố cấp bậc tông sư thì không cần lo lắng cho sự an toàn của Hoàng Thượng.
"Hoàng Thượng, sẽ có một ngày người biết lòng trung thành của nô tài." Tô Xuân Vinh vẫn luôn trốn người sau bức tường, dùng ánh mắt đưa tiễn bóng lưng đã biến mất của Diệp Khôn, bất đắc dĩ thở dài một tiếng sau đó xoay người trở về hoàng cung.
Diệp Khôn lén chuồn ra khỏi hoàng cung, cũng là lần đầu tiên anh đi dạo phố, nhìn dòng người cuồn cuộn không dứt, các sản phẩm rực rỡ muôn màu kia anh sắp hoa mắt rồi.
Hôm nay anh mặc trường bào màu xanh ngọc, trong tay cầm theo quạt giấy, bày ra dáng vẻ của một công tử thế gia, anh tuấn lịch thiệp, phong lưu đa tình, hào hoa phong nhã.
Trên đường lớn, dòng người qua lại như thoi đưa, phố phường có vẻ rất phồn hoa, sầm uất, có rất nhiều mỹ nữ đi trên đường, đương nhiên vẫn không sánh được với cấp bậc cỡ Lan Phi và Lệ Phi kia, nhưng cũng có thể được coi là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn. Hơn nữa có một số tiểu thư xinh đẹp, mấy phụ nữ đã có chồng còn lén lút nhìn anh, lúc chạm mắt anh, còn e thẹn gò má ửng hồng, càng toát lên vẻ đẹp động lòng người.
Không nghĩ tới tỉ lệ quay đầu của anh đây cũng rất cao đấy, lòng hư vinh của Diệp Khôn đạt được sự thỏa mãn cực lớn, sau lưng giống như mọc cánh, đi đường cứ như đang bay.
Hơn bốn mươi tên cấm vệ đều tập trung trong đại trạch ở một ngõ sâu nào đó của thành Nam, nơi này không phải khu náo nhiệt, trái lại rất hẻo lánh, ít người qua lại, đúng là chỗ ẩn thân tốt.
Ngôi đại trạch này vốn là nhà cũ của một thương nhân nào đó sống ở hoàng thành, bình thường cứ để trống, trong số đám cấm vệ này có người là cháu trai của người kia cho nên mấy cấm vệ bí mật này đương nhiên mượn ở.
Diệp Khôn theo đám người Mục Hiếu Trung đi vào bên trong trạch viện này, bốn mươi mấy tên cấm vệ sớm đã đồng loạt quỳ lạy: "Khấu kiến Hoàng Thượng."
Diệp Khôn khoát tay ngăn lại: "Bình thân, tất cả ngồi xuống đi."
Hoàng Thượng cho ngồi?
Một đám cấm vệ ngây ra một hồi mới phản ứng lại được, mọi người ai nấy cũng cảm thấy e dè, không ai dám ngồi xuống, ngay cả ba cấm vệ đã bị Liên Nguyệt tiên tử đánh tàn phế cũng đã bình thường lại hơn cả người bình thường, đang đứng thẳng lưng ưỡn ngực.
Diệp Khôn nhìn đám cấm vệ nửa người trên mặt đồ đen này, ai nấy cũng kích động đến nỗi hốc mắt đỏ lên, trong lòng không khỏi mừng thầm, anh đây vẫn chưa làm gì mà các ngươi đã kích động thành thế này rồi ư?
Anh gọi Mục Hiếu Trung đến bên cạnh, sau đó nói ra dự đinh đã ấp ủ từ lâu.
Nhắc tới tiếng xấu Cẩm Y Vệ của triều Đại Minh nổi tiếng, Huyết Tích Tử của triều Thanh, ai mà không sợ đến hồn vía lên mây?
Diệp Khôn muốn ngồi vững trên giang sơn này thì không chỉ nắm giữ được lòng trung thành tuyệt đối của quân đội, mà còn phải có những cơ quan đặc vụ giống như Cẩm Y Vệ và Huyết Tích Tử, bất cứ động tĩnh gì anh cũng phải biết, những cấm vệ bí mật này đều mặc đồ đen vậy thì gọi là Hắc Y Vệ đi.
Ngôi trạch viện cũ này cứ tạm thời bố trí thành tổng bộ bí mật của Hắc Y Vệ, Mục Hiếu Trung là Chỉ huy sứ của Hắc Y Vệ, các cấp trở xuống khác sẽ do hắn tự phân công.
Diệp Khôn nghĩ cách, mấy trăm ngàn lượng bạc mà Hạnh Nhi thay anh kiếm được lấy hết ra, bảo Mục Hiếu Trung mua mấy ngôi nhà dân san sát nhau ở gần đấy.
Nơi này không chỉ là nơi ở tạm thời của Hắc Y Vệ mà cũng là cứ điểm bí mật huấn luyện Hắc Y Vệ, cho nên phải cần chỗ lớn, tóm lại Hắc Y Vệ không thấy được ánh sáng hết thảy mọi chuyện bắt buộc phải được tiến hành bí mật.
Vì muốn hoàn toàn mua chuộc đám người Mục Hiếu Trung cho nên Diệp Đại Thiên Tử còn ân cần hỏi thăm ba tên cấm vệ đã trở thành người tàn phế kia, sau đó bảo Mục Hiếu Trung phát tiền để bọn họ nuôi sống gia đình, cố gắng hết sức sắp xếp thỏa đáng cho bọn họ.
Thật ra một khi Hắc Y Vệ đi vào hoạt động thì vẫn cần rất nhiều chức quan văn, quản lý sổ sách, nhân viên văn thư chịu trách nhiệm ghi chép, quản lý hồ sơ, phân tích, sàng lọc, phân loại tin tức tình báo thu thập được,... tất cả những công việc đó đều cần phải có nhân lực, những người này không nhất định phải biết đánh biết giết.
Một đám Hắc Y Vệ cảm động đến lệ rơi đầy mặt, soàn soạt một cái tất cả đều quỳ rạp xuống đất: "Hoàng Thượng anh minh thần võ, chúng tôi thề sẽ hiếu trung với Hoàng Thượng cho đến chết!"
Biểu hiện của Diệp Khôn khiến cho đám Hắc Y Vệ này cảm động đến rơi nước mắt, bọn họ gia nhập vào cấm vệ bí mật không phải là vì vinh hoa phú quý sao? Mà hôm nay Hoàng Thượng đã cho bọn họ cơ hội, hơn nữa lại còn quan tâm đến mức độ này, sao không khiến bọn họ cảm động đến choáng váng đầu óc cho được? Ai nấy ước gì có thể móc tim móc phổi ra để Hoàng Thượng nhìn thấy được lòng trung thành của bọn họ.
Diệp Khôn mỉm cười, cười đến đắc ý, cười rất vui vẻ, rốt cuộc trong tay anh đây cũng nắm giữ được môt lực lượng bí mật tuyệt đối trung thành với bản thân, tuy vẫn còn yếu nhưng tuyệt đối không thể xem thường.
Vì để diễn cho vở kịch này hoàn mỹ hơn, khiến cho đám người Hắc Y Vệ này càng quyết một lòng hơn, Diệp Khôn cho người mua rượu, mua thịt, cùng ăn cùng uống trong trạch viện với bọn họ, chuyện này càng khiến cho đám Hắc Y Vệ kia cảm động đến không biết diễn tả thế nào.
Thịt no rượu say, kịch cũng diễn xong rồi, Diệp Khôn mang theo tâm trạng cực kỳ vui vẻ nghênh ngang rời khỏi căn cứ chỉ huy sứ, bắt đầu đi loanh quanh khắp phố.
Diệp Khôn hiếm lắm mới ra ngoài một chuyến, đương nhiên phải đi dạo rồi. Anh xuyên không đến thế giới này tốt xấu gì cũng phải nhìn tòa thành trì nổi tiếng của hoàng đô này chứ, cả ngày ru rú trong hoàng cung đối mặt với đám đại thần kia, có nhiều khi rất đau đầu.
Trên đường phố ngựa xe như nước, người đi đường qua lại không dứt, Diệp Khôn cầm quạt giấy ung dung dạo bước, tám cấm vệ Long Hổ đi theo bảo vệ, luôn bám sát theo, hai người đi trước mở đường, hình ảnh kia rất có cảm giác bá đạo như cua bò ngang lộ.
Diệp Khôn biết rõ là lời nịnh nọt, nhưng rất hưởng thụ. Bây giờ anh đang rất có hứng đối với việc tu luyện thần công tuyệt thế, nếu không phải trong long anh còn để bụng chuyện về cấm vệ bí mật thì anh vẫn muốn ở trong ngự thư phòng tiếp tục tập luyện.
Mấy cấm vệ bí mật trải qua đào tạo đặc biệt thất lạc trong dân gian kia đã lặng lẽ trở về hoàng thành đang ở chỗ tập kết nào đó trong thành đợi mệnh lệnh của thánh thượng.
Hoàng Thượng muốn bí mật xuất cung, Mục Hiếu Trung không những không lo lắng, ngược lại cảm thấy rất kích động, cũng rất cảm động, cái gọi là kẻ sĩ chết vì tri kỷ, đây chính là tâm trạng của hắn lúc này. Hắn ước gì có thể moi tim móc phổi ra cho Hoàng Thượng nhìn tấm lòng trung thành của mình.
Còn về sự an toàn của Hoàng Thượng, ngược lại hắn cũng chẳng lo lắng gì, trước hết, là vì Hoàng Thượng mặc thường phục bí mật xuất cung, chỉ có hắn và mấy cấm vệ bí mật này biết, mà bản thân hắn lại là cao thủ võ học, đã gần đạt tới cấp bậc tông sư. Dưới tay hắn lại có không ít cao thủ hàng đầu, chỉ cần không phải là loại cao thủ khủng bố cấp bậc Liên Nguyệt tiên tử gì đó, những người khác muốn qua được cửa ải của hắn chỉ sợ là không có mấy người.
Diệp Khôn chỉ tin tưởng Lan Phi, Hạnh Nhi, và Mục Hiếu Trung, đối với Tô Xuân Vinh anh vẫn còn hơi đề phòng. Anh muốn bí mật xuất cung, đương nhiên trước hết phải đẩy Tô Xuân Vinh ra, sau đó dưới sự bảo vệ của bát đại cẩm vệ Long Hổ, đi theo đám người Mục Hiếu Trung lặng lẽ chuồn ra khỏi Hoàng cung theo lối cửa hông.
Tô Xuân Vinh là người đứng đầu tất cả thái giám trong hoàng cung. Bản than ông ta lại là một lão hồ ly đã thành tinh, Hoàng Thượng chuồn khỏi hoàng cung há có thể giấu được ông ta sao?
Tô Xuân Vinh không âm thầm đi theo bảo vệ Diệp Khôn, ông ta biết tu vi của Mục Hiếu Trung rất cao, lại tuyệt đối trung thành với Hoàng Thượng, cộng thêm tám cấm vệ Long Hổ tu vi không tệ, còn có mấy cấm vệ bí mật kia của Mục Hiếu Trung nữa, chỉ cần không đụng phải cao thủ khủng bố cấp bậc tông sư thì không cần lo lắng cho sự an toàn của Hoàng Thượng.
"Hoàng Thượng, sẽ có một ngày người biết lòng trung thành của nô tài." Tô Xuân Vinh vẫn luôn trốn người sau bức tường, dùng ánh mắt đưa tiễn bóng lưng đã biến mất của Diệp Khôn, bất đắc dĩ thở dài một tiếng sau đó xoay người trở về hoàng cung.
Diệp Khôn lén chuồn ra khỏi hoàng cung, cũng là lần đầu tiên anh đi dạo phố, nhìn dòng người cuồn cuộn không dứt, các sản phẩm rực rỡ muôn màu kia anh sắp hoa mắt rồi.
Hôm nay anh mặc trường bào màu xanh ngọc, trong tay cầm theo quạt giấy, bày ra dáng vẻ của một công tử thế gia, anh tuấn lịch thiệp, phong lưu đa tình, hào hoa phong nhã.
Trên đường lớn, dòng người qua lại như thoi đưa, phố phường có vẻ rất phồn hoa, sầm uất, có rất nhiều mỹ nữ đi trên đường, đương nhiên vẫn không sánh được với cấp bậc cỡ Lan Phi và Lệ Phi kia, nhưng cũng có thể được coi là hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn. Hơn nữa có một số tiểu thư xinh đẹp, mấy phụ nữ đã có chồng còn lén lút nhìn anh, lúc chạm mắt anh, còn e thẹn gò má ửng hồng, càng toát lên vẻ đẹp động lòng người.
Không nghĩ tới tỉ lệ quay đầu của anh đây cũng rất cao đấy, lòng hư vinh của Diệp Khôn đạt được sự thỏa mãn cực lớn, sau lưng giống như mọc cánh, đi đường cứ như đang bay.
Hơn bốn mươi tên cấm vệ đều tập trung trong đại trạch ở một ngõ sâu nào đó của thành Nam, nơi này không phải khu náo nhiệt, trái lại rất hẻo lánh, ít người qua lại, đúng là chỗ ẩn thân tốt.
Ngôi đại trạch này vốn là nhà cũ của một thương nhân nào đó sống ở hoàng thành, bình thường cứ để trống, trong số đám cấm vệ này có người là cháu trai của người kia cho nên mấy cấm vệ bí mật này đương nhiên mượn ở.
Diệp Khôn theo đám người Mục Hiếu Trung đi vào bên trong trạch viện này, bốn mươi mấy tên cấm vệ sớm đã đồng loạt quỳ lạy: "Khấu kiến Hoàng Thượng."
Diệp Khôn khoát tay ngăn lại: "Bình thân, tất cả ngồi xuống đi."
Hoàng Thượng cho ngồi?
Một đám cấm vệ ngây ra một hồi mới phản ứng lại được, mọi người ai nấy cũng cảm thấy e dè, không ai dám ngồi xuống, ngay cả ba cấm vệ đã bị Liên Nguyệt tiên tử đánh tàn phế cũng đã bình thường lại hơn cả người bình thường, đang đứng thẳng lưng ưỡn ngực.
Diệp Khôn nhìn đám cấm vệ nửa người trên mặt đồ đen này, ai nấy cũng kích động đến nỗi hốc mắt đỏ lên, trong lòng không khỏi mừng thầm, anh đây vẫn chưa làm gì mà các ngươi đã kích động thành thế này rồi ư?
Anh gọi Mục Hiếu Trung đến bên cạnh, sau đó nói ra dự đinh đã ấp ủ từ lâu.
Nhắc tới tiếng xấu Cẩm Y Vệ của triều Đại Minh nổi tiếng, Huyết Tích Tử của triều Thanh, ai mà không sợ đến hồn vía lên mây?
Diệp Khôn muốn ngồi vững trên giang sơn này thì không chỉ nắm giữ được lòng trung thành tuyệt đối của quân đội, mà còn phải có những cơ quan đặc vụ giống như Cẩm Y Vệ và Huyết Tích Tử, bất cứ động tĩnh gì anh cũng phải biết, những cấm vệ bí mật này đều mặc đồ đen vậy thì gọi là Hắc Y Vệ đi.
Ngôi trạch viện cũ này cứ tạm thời bố trí thành tổng bộ bí mật của Hắc Y Vệ, Mục Hiếu Trung là Chỉ huy sứ của Hắc Y Vệ, các cấp trở xuống khác sẽ do hắn tự phân công.
Diệp Khôn nghĩ cách, mấy trăm ngàn lượng bạc mà Hạnh Nhi thay anh kiếm được lấy hết ra, bảo Mục Hiếu Trung mua mấy ngôi nhà dân san sát nhau ở gần đấy.
Nơi này không chỉ là nơi ở tạm thời của Hắc Y Vệ mà cũng là cứ điểm bí mật huấn luyện Hắc Y Vệ, cho nên phải cần chỗ lớn, tóm lại Hắc Y Vệ không thấy được ánh sáng hết thảy mọi chuyện bắt buộc phải được tiến hành bí mật.
Vì muốn hoàn toàn mua chuộc đám người Mục Hiếu Trung cho nên Diệp Đại Thiên Tử còn ân cần hỏi thăm ba tên cấm vệ đã trở thành người tàn phế kia, sau đó bảo Mục Hiếu Trung phát tiền để bọn họ nuôi sống gia đình, cố gắng hết sức sắp xếp thỏa đáng cho bọn họ.
Thật ra một khi Hắc Y Vệ đi vào hoạt động thì vẫn cần rất nhiều chức quan văn, quản lý sổ sách, nhân viên văn thư chịu trách nhiệm ghi chép, quản lý hồ sơ, phân tích, sàng lọc, phân loại tin tức tình báo thu thập được,... tất cả những công việc đó đều cần phải có nhân lực, những người này không nhất định phải biết đánh biết giết.
Một đám Hắc Y Vệ cảm động đến lệ rơi đầy mặt, soàn soạt một cái tất cả đều quỳ rạp xuống đất: "Hoàng Thượng anh minh thần võ, chúng tôi thề sẽ hiếu trung với Hoàng Thượng cho đến chết!"
Biểu hiện của Diệp Khôn khiến cho đám Hắc Y Vệ này cảm động đến rơi nước mắt, bọn họ gia nhập vào cấm vệ bí mật không phải là vì vinh hoa phú quý sao? Mà hôm nay Hoàng Thượng đã cho bọn họ cơ hội, hơn nữa lại còn quan tâm đến mức độ này, sao không khiến bọn họ cảm động đến choáng váng đầu óc cho được? Ai nấy ước gì có thể móc tim móc phổi ra để Hoàng Thượng nhìn thấy được lòng trung thành của bọn họ.
Diệp Khôn mỉm cười, cười đến đắc ý, cười rất vui vẻ, rốt cuộc trong tay anh đây cũng nắm giữ được môt lực lượng bí mật tuyệt đối trung thành với bản thân, tuy vẫn còn yếu nhưng tuyệt đối không thể xem thường.
Vì để diễn cho vở kịch này hoàn mỹ hơn, khiến cho đám người Hắc Y Vệ này càng quyết một lòng hơn, Diệp Khôn cho người mua rượu, mua thịt, cùng ăn cùng uống trong trạch viện với bọn họ, chuyện này càng khiến cho đám Hắc Y Vệ kia cảm động đến không biết diễn tả thế nào.
Thịt no rượu say, kịch cũng diễn xong rồi, Diệp Khôn mang theo tâm trạng cực kỳ vui vẻ nghênh ngang rời khỏi căn cứ chỉ huy sứ, bắt đầu đi loanh quanh khắp phố.
Diệp Khôn hiếm lắm mới ra ngoài một chuyến, đương nhiên phải đi dạo rồi. Anh xuyên không đến thế giới này tốt xấu gì cũng phải nhìn tòa thành trì nổi tiếng của hoàng đô này chứ, cả ngày ru rú trong hoàng cung đối mặt với đám đại thần kia, có nhiều khi rất đau đầu.
Trên đường phố ngựa xe như nước, người đi đường qua lại không dứt, Diệp Khôn cầm quạt giấy ung dung dạo bước, tám cấm vệ Long Hổ đi theo bảo vệ, luôn bám sát theo, hai người đi trước mở đường, hình ảnh kia rất có cảm giác bá đạo như cua bò ngang lộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook