Hạ Hi một tay kéo Kỳ Nhi sang một bên, nhấc chân đạp một cái.

Bịch!

Linh Nhi bị đạp bay, thân thể đập vào tường rồi bật lại, bò trên mặt đất.

“Aaaa…”

Tiếng kêu thét lên trong sân, doạ cho Kỳ Nhi run rẩy.

Cửa bên đó đột nhiên bị mở ra, Chi Nhi chạy sang vừa nhìn thấy Linh Nhi bò Á đất liền loạng choạng chạy đến, “Đại tỷ.”

Linh Nhi dường như muốn ngất đi, bò trên đất không phản ứng lại.

Chi Nhi ngẩng đầu, nước mắt không ngừng rơi xuống, “Đại, đại tẩu, tẩu…”

Hạ Hi muốn mở miệng cảnh cáo, cửa phòng của Du Nghĩa mở ra, thôn trưởng cùng với mất thôn dân bước ra, nhìn thấy rõ tình huống bên này liền ngơ ngác.

Chi Nhi khóc thút thít, “Đại tẩu, muội biết tẩu đã cảnh cáo chúng ta không được tới sân bên này, nhưng đại ca bệnh rồi, bệnh rất nghiêm trọng, đại tỷ quá lo lắng nên mới muốn qua nói với tẩu một tiếng, sao tẩu có thể, sao có thể…”

Nói tới đây thì không nói được nữa, cúi đầu nhìn Linh Nhi, nước mắt rơi càng nhiều hơn.

Hạ Hi nhíu mắt, miệng câu lên, “Ta vừa mới vào nhà chân còn chưa đứng vững liền cảm thấy có thứ gì đó xông tới. Ta làm sao biết được là chó hay là người chứ! Đương nhiên là phải động thủ trước rồi.”

“Ngươi, cái đồ…”

Linh Nhi vừa mới thở được vài hơi mở miệng liền mắng, Chi Nhi vội vàng bịt miệng nàng ta lại, “Đại tỷ, tỷ đừng nói gì, mau để đại phu giúp tỷ xem trước, có chỗ nào bị thương không.”

“Muội, muội buông ta ra!”

Linh Nhi không cam lòng mà hét lên, giọng nói ra liền bị bịt lại.

“Đại tỷ, nương và đại ca đều ngã xuống rồi, nếu như tỷ cũng ngã xuống thì muội với Hổ Tử làm sao sống chứ?”

Chi Nhi nước mắt không ngừng rơi xuống, ướt cả y phục của Linh Nhi, người khác nhìn vào sẽ thấy vô cùng đáng thương.

Hạ Hi câu miệng cười, nhìn nàng diễn.

Thôn trưởng mấy người bước sang, nhìn thấy Chi Nhi như vậy, liền cảm thấy không tán đồng với Hạ Hi, “Cử nhân nương tử, người ra tay thế này cũng nặng tay quá rồi.”

Hạ Hi ngạc nhiên, “Thôn trưởng, chẳng lẽ người cho rằng là ta đánh Linh Nhi thành thế này chứ?”

Thôn trưởng chau mày, “Chẳng lẽ không phải sao?”

Tuy Hạ Hi đem cách bắt cá dạy cho thôn dân lại còn để họ bán bánh ở cạnh quầy hàng của họ nhưng đánh người không phải chuyện nhỏ, làm trưởng của một thôn ông cũng không thể dung túng được.

“Đương nhiên không phải!”

Hạ Hi rất vô tội, chỉ vào chân của Linh Nhi, “Ta chỉ nhẹ nhàng đụng muội ấy một chút, là muội ấy tự mình không cẩn thận ngã, không tin thì mọi người nhìn chân muội ấy xem.”

Mọi người theo tay nàng mà nhìn sang, nhìn thấy một viên gạch ở cạnh chân của Linh Nhi, thôn trưởng mặt đột nhiên trở nên đỏ, “Cái đó, Cử nhân nương tử, người đừng trách, là ra trách lầm người rồi.”

Hạ Hi rộng lượng xua tay, “Không sao, ai gặp phải tình huống như này cũng đều sẽ cho là ta làm, nhưng cho dù ta có dùng bao nhiêu sức cũng thể đánh nàng ta nằm bẹp đất như vậy được.”

Linh Nhi đột nhiên hất tay Chi Nhi ra, nhảy dựng hét lên, “Chính là ả, là ả tiện nhân này, là ả…”

Nàng ta động tác rất nhanh, Chi Nhi muốn cản cũng không kịp, lo đến trán đầy mồ hôi.

“Du Linh Nhi!”


Thôn trưởng tức giận, giọng rất lớn.

Linh Nhi bị doạ lời phía sau liền bị kẹt lại ở cổ họng.

“Ngươi xem ngươi, một nha đầu chưa xuất giá, mở miệng là tiện nhân này tiện nhân kia, thật là mất mặt Du Cử nhân. Hơn nữa, Cử nhân nương tử là ai chứ? Là đại tẩu của ngươi, nàng mỗi ngày vất vả kiếm tiền nuôi cả nhà các người, giúp đại ca các ngươi học hành, ngươi không những không tôn trọng mà còn mở miệng là bội nhọ nàng. Thật là không ra gì.”

“Không phải như vậy, mọi người đừng để ả ta lừa!”

Linh Nhi giận dữ đáp lại, “Tiền ả ta kiếm được chưa bao giờ đưa cho chúng ta đồng nào.”

Nàng ta vừa nói xong, Hạ Hi nhẹ nhàng nói một câu, “Thế nên muội mới cố ý diễn kịch bôi nhọ ta?”

“Ta không có, là do ngươi đạp ta, ta đập vào bờ tường rồi bật lại.”

Hạ Hi nhìn mọi người, “Mọi người thấy có khả năng không?”

Nhìn Linh Nhi rồi lại nhìn Hạ Hi, mọi người đồng thời lắc đầu, đừng nói là một phụ nhân như Hạ Hi, ngay cả nam tử như bọn họ cũng không có khả năng đạp Linh Nhi một cái bay đập vào tường được.

“Ngươi nói dối!”

Linh Nhi tức đến dùng tay chỉ nàng định nói tiếp.

“Đủ rồi!”

Thôn trưởng quở mắng nàng ta, “Rốt cuộc chuyện là như thế nào mọi người trong lòng đều rất rõ, ngươi đừng có nói dối nữa, mau đứng dậy về sân viện nhà các người đi.”

“Không phải, thôn trưởng, thật sự là ả…”

“Đại tỷ, muội đỡ tỷ về.”

Chi Nhi ngắt lời nàng muốn đỡ nàng đứng dậy.

“Ngươi tránh ra!”

Linh Nhi đang lúc tức giận lập tức đẩy nàng ra, giãy dụa muốn bò dậy, nhưng toàn thân đều rất đau bò được một nửa đau đến mức lại sụp xuống, miệng đập xuống đất.

Đau đến bịt miệng lại, dường như có chút vết máu chảy ra ngoài.

“Đại tỷ.”

Chi Nhi bị nàng ta đẩy ngã ra đất, thấy nàng như vậy liền vội vã ngồi dậy, tiếng khóc càng rõ ràng hơn, “Tỷ sao rồi?”

Linh Nhi bịt miệng lại, trong mắt ngập tràn tức giận nhìn sang Hạ Hi.

Hạ Hi miệng câu lên, từng câu từng chữ ép, “Linh Nhi, ta và có thâm thù đại hận gì chứ, ngươi nhìn ta không thuận mắt như vậy, hôm nay trước mặt mọi người nói ra như vậy, nếu như là lỗi của ta thì xin lỗi muội.”

“Ngươi, cái đồ…”

Linh Nhi vừa mở miệng, Chi Nhi liền vội vã ngăn cản, “Đại tỷ, đừng nói nữa, đừng nói nữa, tỷ quên đại ca dặn dò chúng ta đừng chọc vào tẩu tử sao?”

Linh Nhi lòng không cam, nghĩ tới lời của Du Nghĩa nên đem nỗi hận trong lòng đè nén xuống, chỉ dùng đôi mắt mang theo ánh lửa trừng Hạ Hi, hận không thể đem đánh chết.

Thôn trưởng và mọi người nhìn cảnh này trong lòng cảm thán, chưa nói đến việc nhà mẹ Hạ Hi giàu có, Du gia gặp khó khăn liền giúp một tay, chỉ dựa vào Hạ Hi một tay nuôi cả nhà, Linh Nhi này quá ngu ngốc, hết lần này tới lần khác đối đầu với Hạ Hi.

“Đủ rồi, đỡ nàng về phòng đi, xem xem có bị thương ở đâu không.”

Thôn trưởng mở lời.

Chi Nhi phí sức mới đỡ Linh Nhi đứng dậy, cúi đầu về phòng.


“Cử nhân nương tử, chúng ta đi đây, nếu như có gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói.”

Hạ Hi gật đầu, “Đa tạ.”

Mọi người xua tay rồi lần lượt ra khỏi sân.

Hạ Hi không thèm nhìn sang sân bên kia quay về phòng của mình.

Tiếng bước chân truyền tới, sau đó là tiếng cửa bị đẩy ra, Hổ Tử bước vào, nhìn thấy Hạ Hi mắt liền sáng lên, “Đại tẩu, hai người chuẩn bị làm cơm chưa?”

Đã mấy ngày rồi nương và đại tỷ không cho hắn sang đây, hôm nay đại tỷ bị thương không có thời gian quản cậu nên cậu mới lén lút chạy sang.

“Phải đợi chút nữa.”

Hạ Hi trả lời.

“Ồ”

Hổ Tử đáp lời, nghĩ tới những món ngon được ăn trước đó liền không nhịn được nuốt nước miếng, trong mắt nhìn Hạ Hi, “Đại tẩu, buổi tối đệ muốn ăn cùng với hai người ở bên này.”

……

Du Nghĩa bệnh không nhẹ, phát số cao liền ba ngày đến ngày thứ tư mới thấy hạ được chút, cả người gầy hẳn đi.

Hạ Hi từ đầu đến cuối cũng không tới xem hắn tí nào, Du Nghĩa rất hận.

Lại dưỡng bệnh thêm năm sáu ngày, Du Nghĩa khỏi hẳn, khi Hạ Hi từ chợ quay về liền tới tìm nàng, “Cô cùng ta đến nhà nhạc phụ nhạc mẫu một chuyến.”

Hạ Hi nhướng mày, cười như không cười mang theo chút châm biếm, “Đến xin tiền?”

“Cô…”

Du Nghĩa sắc mặt đen lại.

“Vừa muốn xin tiền lại không muốn mất mặt, muốn dựa vào ta đi xin, Du đại Cử nhân, người tính toán cũng giỏi thật.”

“Hạ thị.”

Du Nghĩa nghiến răng nghiến lợi, “Chúng ta là phu thê.”

Hạ Hi gật đầu, dường như hiểu ra rồi, “Đúng vậy, chúng ta là phu thê…”

Nói tới đây nghiêng đầu nhìn hắn, “Hay là ta đi cùng ngươi một chuyến?”

Du Nghĩa sắc mặt thả lỏng ra.

“Ngươi đi đánh xe ngựa, ta với Kỳ Nhi về phòng thay y phục.”

Du Nghĩa sắc mặt lại căng thẳng, cảnh tượng ngày hôm đó đánh xe theo đến sơn trang vẫn quanh quẩn trước mắt, cả đời hắn cũng không muốn đánh xe ngựa nữa.

“Để Trụ…”

Lời phía sau chưa nói xong Hạ Hi đã bước chân vào phòng, lời nói lạnh lẽo truyền tới, “Nếu ngươi muốn người nhà mẹ ta biết chuyện ngươi làm với ta vậy thì cứ để Trụ Tử đưa chúng ta đi.”

Lời nói phía sau của Du Nghĩa kẹt lại, nhà mẹ Hạ Hi cách Nguỵ gia thôn có chút xa, hôm nay họ đi thì không thể quay về được. Trụ Tử theo đi nhất định phải ở lại, nếu như bị người khác nói ra nói vào, vậy thì những gì hắn biểu hiện những năm này đều phí công mất.


Cắn răng đến nhà Trụ Tử đánh xe, không hề nể mặt nói với Trụ Tử, “Chúng ta hôm nay đến nhà nhạc phụ nhạc mẫu một chuyến không chắc sẽ quay về.”

Hạ Hi và Kỳ Nhi thay y phục xong bước r, Du Nghĩa đã đánh xe đến chờ ở bên ngoài.

Hai người lên xe, Du Nghĩa quất dây cương, ngựa chầm chậm nhấc bước.

Có được sự dạy dỗ lần trước nên hắn không dám đánh quá nhanh nữa, chầm chậm mà đi, đợi đến Hạ gia thôn trời đã sẩm tối rồi.

Quen đường quen lối đến trước một trạch viện, dừng xe lại rồi lên trước gõ cửa.

Hạ Hi dắt Kỳ Nhi xuống xe ngựa, đánh giá căn nhà trước mặt, tường cao ngói xanh rất là khí phái.

Két két…

Cửa gỗ lớn mở ra, một cái đầu thò ra ngoài, “Ai…”

Một chữ vừa phát ra nhìn rõ là Du Nghĩa lập tức đổi giọng, “Cô gia đến rồi.”

Nói xong từ trong cửa bước ra, nhìn thấy Hạ Hi và Kỳ Nhi mắt liền sáng lên, hai ba bước liền tới trước mặt Hạ Hi, ngữ khí vui mừng, “Đại tiểu thư cũng về rồi sao?”

Hạ Hi gật đầu, mặt nở nụ cười, “Cha nương có nhà không?”

“Có, có, có.”

Người coi cửa liên tục gật đầu đưa tay ra, “Đại tiểu thư mau vào nhà đi.”

Hạ Hi dẫn Kỳ Nhi vào trong, người coi cửa theo ngay phía sau, “Phu nhân sớm đã dặn dò rồi, nói người mấy ngày này sẽ về nhà để chúng nô tài lưu tâm chút.”

Du Nghĩa sắc mặt không tốt đứng ở cửa, trước đó lần nào hắn tới người trong nhà này đều đón tiếp vô cùng nhiệt tình, không hề có chút lơ là nào, nhưng hôm nay đến ngay cả tên coi cửa cũng chẳng thèm để ý tới hắn, nhìn thấy cũng coi như không thấy gì.

Một nha hoàn bước tới, người coi cửa nói, “Tiểu Thuý, mau đi bẩm báo lão gia, phu nhân, đại tiểu thư về rồi.”

Nha hoàn lập tức xách chân váy chạy đi bẩm báo.

Qua một lúc tiếng bước chân rầm rộ vang lên, sau đó là hai bóng người một đỏ một xanh xuất hiện ở trong viện, xông thẳng tới chỗ của Hạ Hi, giọng vui vẻ, “Đại tỷ.”

Hạ Hi đưa tay đỡ lấy hai người.

Lực quá lớn nàng liền bị lùi lại một bước.

“Đại tỷ.”

Bé gái mặc y phục đỏ vồ vào lòng nàng, “Sao tới hôm nay tỷ mới quay về, chúng ta đều rất nhớ tỷ.”

Bé gái mặc y phục xanh cũng nói theo, “Đúng vậy, nương nói tỷ sẽ về, muội và nhị tỷ mỗi ngày đều mỏi mắt mong ngóng, mắt đều đỏ hết lên rồi.

Hạ Hi bị cảm xúc của hai người ảnh hưởng giọng cũng mang theo ý cười, “Trong nhà có chuyện nên lỡ mất chút thời gian.”

Bé gái mặc y phục đỏ bĩu môi, “Có chuyện gì chứ, đều là viện cớ, từ khi tỷ gả đi liền quên chúng ta luôn rồi.”

Nói xong mắt liếc sang nhìn thấy Kỳ Nhi, lập tức buông Hạ Hi ra, “Đây là Kỳ Nhi đúng không?”

“Dì hai.”

Kỳ Nhi gọi.

“Ai yo, Kỳ Nhi đã lớn như vậy rồi.”

Bé gái nói xong cúi người gõ nhẹ mặt của Kỳ Nhi, “Không hổ là cháu trai của ta, phấn điêu ngọc trác, quá là giống ta đi.”

Bé gái mặc y phục xanh cười ra tiếng, “Nhị tỷ, tỷ bớt dát vàng lên mặt đi, Kỳ Nhi trời sinh trông đẹp như vậy, có liên quan gì tới tỷ chứ.”

“Muội biết gì chứ, ta là dì của Kỳ Nhi, tất nhiên là giống ta rồi.”

Nói xong rồi nói lại bé trai mặc y phục xanh một câu, “Sao vậy, Kỳ Nhi không giống muội nên muội ghen tị sao?”

Bé gái mặc y phục xanh cười lắc đầu, hỏi Hạ Hi, “Đại tỷ, tỷ phu không tới sao?”

Cậu vừa hỏi thì người coi cửa mới nhớ ra đã quên Du Nghĩa ở bên ngoài, vỗ trán, “Hỏng rồi, nô tài quên không mời cô gia vào rồi.”


Nói xong vội vã quay người chạy ra ngoài.

Thấy Du Nghĩa sắc mặt xám xịt đứng bên ngoài liền vội cúi người xin lỗi, đưa tay làm động tác mời, “Cô gia, người mời vào trong, mời vào trong.”

Du Nghĩa vào cửa, bé gái mặc y phục đỏ ôm Kỳ Nhi quay vòng vòng, Kỳ Nhi hiếm lắm mới cười vui vẻ như vậy.

Hạ Hi và bé gái mặc y phục xanh nhìn thấy rất vui vẻ.

Quan sát thấy hắn bước vào, bé gái mặc y phục đỏ buông Kỳ Nhi ra, thu lại thần sắc, gọi, “Tỷ phu.”

Bé gái mặc y phục xanh cũng gọi, “Tỷ phu.”

Du Nghĩa miễn cưỡng cười một cái, “Nhị muội, tiểu muội.”

Kỳ Nhi nụ cười liền biến mất.

Bé gái mặc y phục đỏ nhìn thấy, một tay nắm lấy Kỳ Nhi, một tay nắm lấy một cánh tay của Hạ Hi, “Đi thôi, đi vào gặp cha nương.”

Căn nhà có hai sân viện, đến hậu viện, mấy người bước vào.

Hạ Văn và Diệp thị sớm đợi.

“Cha, nương.”

Ba tỷ muội bọn họ chào hỏi.

“Nhạc phụ, nhạc mẫu.”

Du Nghĩa cúi đầu hành lễ.

Hạ Văn và Diệp thị cười không khép được miệng, Diệp thị nói, “Đi đường xa như vậy, mệt rồi đúng không, mau đứng dậy đi, uống chén trà nóng đi.”

Du Nghĩa cảm ơn rồi mấy người họ ngồi xuống.

Nha hoàn bưng lên trà nóng và một chút điểm tâm, lần lượt đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh…

“Các con uống cốc trà nóng trước làm ấm cơ thể đã.”

Diệp thị thấy thế cứ vậy mà chào hỏi, mắt nhìn về phía Hạ Hi, không chút lơ.

Du Nghĩa cúi mặt, che đi hận ý trong ánh mắt.”

“Hiền tế à, sao hôm nay các con lại tới đây?”

Hạ Hi cười hỏi.

Du Nghĩ ngẩng đầu, ánh mắt khôi phục lại sự bình tĩnh, “Vốn muốn qua mấy ngày rồi tới nhưng tiểu tế mấy hôm trước nhiễm chút phong hàn nên lỡ mất giờ.”

“Có sao không?”

Hạ Văn mặt có ý nét mất đi đều là do chuyện năm đó.

Cẩn thận đánh giá kỹ lại, phát hiện hắn gầy đi không ít, cảm thấy rất thương xót, “Ở đây vài ngày để nhạc mẫu con làm đồ ăn ngon cho bổ cơ thể

“Đa tạ nhạc phụ quan tâm, tiểu tế về nhà thời gian dài rồi, muốn mau quay về miễn cho đại Nho hiểu nhầm, không chỉ đạo học vấn cho con nữa.”

“Học vấn quan trọng, nhưng sức khoẻ cũng vô cùng quan trọng, con cứ như vậy mà ra ngoài thì để chúng ta làm sao an tâm được?”

“Tiểu tế đã không sao rồi, nhạc phụ yên tâm.

Hạ Văn gật đầu, “Nếu đã như vậy, con bảo trọng thân thể, năm tới chúng ta đợi tin tốt của con.”

“Đa tạ nhạc mẫu.”

Hạ Văn xua tay, “Người đâu.”

Có nha hoàn bưng khay bước vào, trong khay có ít bút mực giấy nghiên, đi tới chỗ Du Nghĩa, đặt xuống chiếc bàn nhỏ bên cạnh Du Nghĩa, sau đó lui ra ngoài

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương