Xuyên Không Thành Nam Thê Của Điền Chủ
-
1: Chẳng Lẽ Mình Xuyên Không Rồi Sao
Hoa Bỉ Ngạn một ngàn năm hoa nở, một ngàn năm hoa tàn.
Hoa với lá không bao giờ được gặp nhau, vốn dĩ họ là một cặp uyên ương đẹp nhưng làm trái ý trời để được bên nhau vì thế phải làm chịu cảnh người một nơi ta một kiếp.
Chàng trai nhìn đã ngoài bốn mươi đang ngồi vắt chéo chân trên máy bay đọc lời dẫn trong cuốn sách trên tay, ký ức về người đó lại tái hiện trong đầu từng chút từng chút như một bộ phim tua chậm.
"Cảm ơn thì phải có thành ý chứ.
Xem nào tớ thích cậu lâu như vậy hết ngày mai cậu đồng ý làm người yêu tớ đi."
---
"Tớ không sao..., chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Âu Dương Viêm mỉm cười khi hắn đuổi theo Từ Trạch, thấy người đó nổ súng liền theo bản năng xông ra bảo vệ.
"Đều tại tớ liên lụy cậu."
Tầm nhìn của Từ Trạch bị nước mắt nhòe đi, từng giọt lệ ấm nóng rơi trên tay hắn.
Nhìn máu không ngừng chảy trên vết thương anh càng lo sợ.
"Đừng khóc, tớ không sao thật mà."
---
"Không phải cậu tỏ tình với tớ sao? Tớ đồng ý...!đồng ý làm người yêu cậu.
Xin cậu đừng ngủ nói chuyện với tớ đi!"
"Tớ...!yêu...!cậu."
Từ Trạch nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út tuy đã lỗi thời từ rất lâu và cũng không còn sáng bóng như trước, nhưng đây là đồ ý nghĩa duy nhất hắn để lại cho cậu.
Ngày Âu Dương Viêm ra đi thứ hắn mang theo bên người chỉ có duy nhất chiếc nhẫn này.
Phải chi khi đó bản thân dũng cảm chấp nhận yêu hắn chắc mọi chuyện sẽ không như bây giờ.
Tâm trí Từ Trạch đang lơ lửng trên mây thì bị kéo lại do máy bay rung lắc mạnh, cũng may bản thân đã cài dây an toàn.
Nét mặt của những người xung quanh trên mặt dần xuất hiện sự lo lắng cùng hoang mang.
Tiếng tiếp viên hàng không phát trên loa, từng người xuất hiện với dáng vẻ chuyên nghiệp không ngừng trấn an hàng khách.
Từ Trạch gật đầu tỏ ý đã biết.
Hôm nay là kỉ niệm hai mươi lăm năm ngày cưới của con trai.
Hai đứa muốn tổ chức lại đám cưới tất nhiên cần có cha xuất hiện chứ.
Dưới sự trấn an của tiếp viên hàng không mọi người dần ổn định lại tinh thần.
Máy bay vừa trở lại trạng thái thăng bằng thì lần nữa rung lắc dữ dội.
Từ Trạch cảm thấy bản thân dường như đang rơi, cơ thể dồn về một bên trước mắt là hình bóng của Âu Dương Viêm, rồi dần dần tối đen.
- --
Từ Trạch nhìn xung quanh tối đen không chút ánh sáng, khuôn mặt trong bóng tối đầy hoang mang.
Mình đang ở đâu?
Y tiến về phía trước đi mãi đi mãi vẫn chỉ là màu đen tối tăm đáng sợ.
Từ Trạch không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi cơ thể đã trở nên đuối sức thì nghe thấy tiếng nói bên tai.
"Cố quân, người đừng chết mà, người chết rồi cuộc sống sau này của ta sẽ rất thảm."
Từ Trạch không biết tiếng nói kia của ai, người tên Cố quân kia là ai? Dường như từ nơi phát ra tiếng có lực hút, cơ thể mất trọng lực Từ Trạch từ từ rời khỏi mặt đất bay theo.
"AAAAA..."
Tiếng hét thất thanh của người nằm trên giường làm cho thư đồng bên cạnh giật mình, chậu nước mới thay rời khỏi tay rớt xuống đất.
"Cố quân, người tỉnh rồi."
Thư đồng có ngoại hình nhỏ gầy nhưng khá nhanh nhẹn, nhảy qua chậu đồng tiến đến bên giường gỗ đỡ người tưởng chừng sắp qua đời kia ngồi dậy.
Thân thể Từ Trạch cảm thấy rã rời, toàn thân đều đau như bị hành hạ trong thời gian dài.
Bên cạnh bỗng xuất hiện cánh tay vươn đến giúp đỡ, y dựa theo đó ngồi dậy ngước mắt nhìn người vừa xuất hiện.
Ngươi là ai vậy?
"May quá người tỉnh rồi, nô còn đang lo người mãi mãi không tỉnh.
Cố quân người cũng không nghĩ thấu đáo chút nào, sao lại tự tử trong kiệu hoa như vậy chứ?"
Thư đồng bên cạnh thấy chủ tử không sao liền thở phào nhẹ nhõm.
Chủ tử còn sống thì cuộc sống tương lai của hắn mới tươi đẹp chứ.
Từ Trạch nghe không hiểu người đối diện nói gì, y đảo mắt nhìn xung quanh một lượt.
Sao nơi này lại giống trong phim Âu Dương Viêm hay xem quá vậy?
Âu Dương Viêm...
Dòng ký ức trong đầu liên tục ùa về, vẻ mặt Từ Trạch hớt ha hớt hải, lo lắng.
Y vứt tấm chăn trên người qua một bên, xuống giường chạy ra cửa.
Vừa nãy Âu Dương Viêm bị trúng đạn y mới đưa người đến bệnh viện.
Cậu ấy dường như không còn sức để nói nữa, hơi thở rất yếu ớt.
Trên người Từ Trạch chỉ mặc nội y mỏng màu trắng chạy ra trước cửa.
Trước mặt y là một nơi không khác gì trong phim còn có rất nhiều người đang bận rộn tới lui.
"Cố quân, Cố quân người đang làm gì vậy?"
Thư đồng bị hành động của Từ Trạch làm cho bất ngờ, đứng hình trong tích tắc mới vội vã chạy đến đóng cửa lại.
"Người muốn đi thỉnh an lão phu nhân thì cũng phải mặc y phục đàng hoàng đã, đã muộn ba ngày rồi thì muộn thêm chút cũng chẳng sao đâu."
Lời nói luyên thuyên bên tai khiến đầu óc Từ Trạch rối mù, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy? Rõ ràng y đang ở trong bệnh viện, vừa mới nói chuyện với Âu Dương Viêm, nhìn người ấy bị trúng đạn máu chảy ướt một mảng áo.
Thế nhưng vừa mở mắt ra mọi thứ đã thay đổi hết rồi.
Hơn hết, cái người trước mặt này còn luôn miệng gọi y là Cố quân nữa chứ.
"Ngươi là ai vậy?"
Lời nói đầu tiên sau khi chủ tử Cố quân tỉnh lại khiến thư đồng muốn ngất xỉu.
Có phải tự tử chẳng thành rồi quay ra mất trí nhớ không?
Dứt lời, Từ Trạch thấy giọng nói của mình hoàn toàn xa lạ.
Hai tay y theo bản năng che miệng nhìn xung quanh tìm kiếm, tầm mắt liền va vào cái gương đồng ở bên giường.
Từ Trạch đẩy người trước mặt đang đứng như tượng qua một bên đến cạnh bàn.
Không phải chứ! Người trong gương là mình sao? Khuôn mặt này, khuôn mặt này...!Từ Trạch sờ tay lên mặt nhéo thật mạnh vào má.
Đau chảy nước mắt nghĩa là không phải mơ rồi.
Lần nữa, y đảo mắt khắp nơi xung quanh, rồi nhìn xuống bản thân đang mặc y phục lụa trắng kiểu dáng thời xưa.
"Chẳng lẽ mình xuyên không rồi?"
Thư đồng hồi thần đi đến bên cạnh Từ Trạch.
Mất trí nhớ thì mất trí nhớ còn đỡ hơn là mất mạng, hắn nghĩ thầm.
"Bẩm Cố quân, nô tên Tài Nhân.
Trước khi người gả đến đây vẫn nô luôn đi theo người."
Từ Trạch nghe người đối diện giới thiệu, qua lời nói cùng với y phục người này mặc càng thêm khẳng định bản thân thật sự xuyên không giống như trong phim Âu Dương Viêm hay xem.
"Vậy ngươi nói tôi biết tôi là ai?"
Tiểu thư đồng nghe đến đây liền chắc chắn chủ tử của mình thật sự mất trí rồi.
"Người tên là Cố Chu Dao, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ nô đã đi theo người.
Hai ta làm nghề ăn mày ở thành Tây.
Một tháng trước có một lão phu nhân đến nói muốn người là thiếp cho nhi tử của bà."
Thư đồng thuật lại mọi chuyện một cách nhanh nhất cho Từ Trạch.
Dừng lại một lúc, hắn đỡ y về giường ngồi lại tiếp tục nói.
"Chủ tử suy nghĩ mấy ngày thì đồng ý.
Qua một tháng chuẩn bị thì người được gả vào đây.
Tuy làm thiếp nhưng vẫn được làm lễ thành hôn, có kiệu rước đàng hoàng.
Người ngồi trong kiệu không biết tại sao lại uống thuốc độc tự tử, may mà có một pháp tăng đi qua cứu mạng.
Mạng thì được cứu sống rồi nhưng lại chẳng nhớ được gì."
Từ Trạch ngồi yên vị chú tâm nghe thư đồng nói mà như đang nghe kể chuyện.
Thật quá là ảo ma Canada, y thầm nghĩ.
Y tưởng truyện chỉ xuất hiện trong phim ai ngờ ngoài đời vẫn có.
Dựa theo lời kể của thư đồng trước mặt, như vậy chủ nhân thật của cái xác này đã chết trong ngày thành hôn đó rồi.
Bản thân y không hiểu lý do nào lại được nhập hồn vào.
Như vậy làm sao trở lại hiện tại đây?
"Đây là thời nào rồi?"
Nếu thật là y xuyên không thì chắc cũng chỉ là một trong những thời đại y đã từng được học nhỉ?
"Năm nay là năm thứ mười sáu Niên Thượng, đất nước hòa bình được hai mươi năm."
Từ Trạch chăm chú lắng nghe để xem mình đã xuyên không về thời đại nào rồi, nhưng mà...
Niên Thượng là thời đại nào vậy?
Làm gì có thời đại Niên Thượng?
Ban đầu còn hy vọng kiếm cách trở về bây giờ đến cả thời đại còn không có trong lịch sử, cũng không biết rõ nguyên nhân tại sao bản thân lại ở đây thì làm sao mà về bây giờ?
Đứa con Từ Khải Trạch cũng chẳng biết sẽ như thế nào khi không có y ở bên cạnh.
Còn Âu Dương Viêm nữa, không biết cậu ta đã được cứu chưa, có bị sao không?
"Người đã hôn mê ba ngày rồi bây giờ người đã là Cố quân thiếp thứ tư của thiếu quân Dạ Tử Nguyệt."
Từ Trạch buồn rầu nghe người đối diện nói, miệng y muốn rơi xuống đất, thiếp thứ tư luôn rồi sao? Con người này đúng là trăng hoa quá mà!
"Bây giờ người tỉnh rồi cũng nên đi dâng trà cho lão phu nhân với phu nhân đi, không thôi sau này sẽ vất vả."
Nghe thư đồng nói, Từ Trạch đang buồn rầu chợt lung lay.
Cũng đúng! Bây giờ thân phận của y là Cố Chu Dao con dâu nhà họ Dạ.
Tuy không biết thời đại này là thời đại nào nhưng đã là thời xưa thì chắc chắn sẽ có rất nhiều quy củ cùng với những mưu kế nham hiểm.
"Người đi lấy cho ta bộ quần áo đi."
Từ Trạch thở dài.
Đành phải đi dâng trà rót nước với mẹ chồng trước vậy, muốn yên thân sau này đành phải thuận theo thôi, y bỉu môi suy nghĩ.
"Quần áo là gì?"
Thư đồng ngây ngô nhìn chủ tử của mình.
Sao mất trí rồi nói chuyện khó hiểu quá vậy? Câu hỏi không hóc búa kia khiến Từ Trạch chẳng biết trả lời làm sao.
Y đành cố gắng lục lọi, tìm kiếm trong đầu mình những từ ngữ cổ đại ít ỏi.
"Y phục.
Lấy cho ta bộ y phục."
Cũng may, trước kia mỗi khi rảnh Âu Dương Viêm đều kéo y xem phim cổ trang, nếu không cũng chẳng biết nói làm sao nữa.
Thư đồng nghe lời quay đi lấy y phục, một tháng chuẩn bị kia lão phu nhân đã sai người may cho chủ tử mấy chục bộ nếu không chắc Cố Chu Dao cũng không có bộ đồ đàng hoàng mà mặc.
Thư đồng lấy y phục mang tới theo thường lệ chuẩn bị giúp Cố Chu Dao thay mới thì bị người ngăn lại.
Muốn tôi khỏa thân trước mặt người khác hả, không có đâu!
"Ta tự thay được, ngươi đi ra đi."
Từ Trạch nhận lấy y phục rồi đuổi người.
Thư đồng ngây ngô nghĩ, mất trí nhớ rồi không biết còn nhớ cách mặc y phục không nữa? Từ Trạch nhìn ra ngoài, thấy cửa đã đóng mới quay lại nhìn y phục trên tay.
Y cau mày: "Mặc cái nào trước bây giờ."
Thư đồng đứng trông bên ngoài một lúc liền nghe bên trong gọi tên mình.
Biết ngay mà, đến bản thân còn quên mất mình là ai thì làm sao còn nhớ cách mặc y phục được chứ! Dưới sự trợ giúp của Tài Nhân cuối cùng Từ Trạch cũng vật lộn xong với bộ y phục hết sức rườm rà này.
"Cố quân mặc y phục này thật đẹp."
Miệng lưỡi lẻo mép của thư đồng khiến tâm trạng Từ Thạch thêm sầu, từ bây giờ y sẽ phải sống thay cho Cố Chu Dao, phải tập làm quen thôi.
"Phải gọi là soái, rất soái."
Từ Trạch nhìn thư đồng ngu ngốc khen nam nhân đẹp thì bĩu môi.
Y từng bước đi đến bên gương ngồi xuống hắn chải tóc, cài trâm giống như bản thân đang đóng phim cổ trang vậy.
Khuôn mặt này nếu đóng phim chắc sẽ nhanh chóng thành ngôi sao hạng A thôi.
Vừa nãy nhìn không kĩ cho đến bây giờ nhìn lại đúng là yêu nghiệt mà.
Đàn ông con trai có cần phải đẹp đến như vậy không?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook