Tôi thức giấc trong một căn phòng đầy ánh sáng.
Cũng không hẳn nhiều ánh sáng thế này là tệ, tôi chỉ hơi khó chịu một chút với sự sáng chói này thôi.

Bỗng, một giọng phụ nữ, không quá già cũng không quá trẻ, vang lên bên tai khiến tôi không thể ngăn mình quay đầu nhìn qua:
“Ngài Oscar, ngài tỉnh rồi…!”
Oscar? Không, đây nào có phải là… tên… mình… mà sao lại có người trong phòng mình, còn tỏ ra bình thường với chuyện bà ta đang ở trong phòng mình nữa chứ? Thấy tôi cứ ngây người ra như một con thỏ sợ hãi, người phụ nữ mặc trang phục của một người hầu lo lắng tiến đến bên cạnh.

Trong tiếng sột soạt của vải trải giường, tôi chợt chạm vào một lọn tóc đỏ, dài, hơi xoăn
Nhìn thấy màu tóc đỏ rực choàng qua lưng và vai mình, tôi dần dần hiểu ra vấn đề, giờ chỉ cần tìm ra cái gương nữa là mọi khúc mắc của tôi sẽ được giải quyết ngay tắp lự.
“Mang cho ta… cái gương.

Nhanh lên.”
Những người hầu lập tức răm rắp làm theo lệnh.

Vốn là kẻ phải răm rắp làm theo lệnh người khác, giờ đây thấy có người cho mình chỉ tay năm ngón vẫn khiến tôi không khỏi giật mình.


Những người hầu ở đây cũng thật nhanh nhẹn, trước cả khi tôi kịp ngáp đến cái thứ hai, họ đã mang được một tấm gương to bằng cả thân tôi đến.
Còn gì nữa đâu mà khóc với sầu hả tôi ơi.

Thôi tới nước này thì có muốn chối cũng không còn đường mà chối được.

Lặng lẽ sờ tay lên mặt, tôi thầm cảm thán trước khuôn mặt ăn tiền đã khiến biết bao cô gái, trong đó có cả tôi, đổ số tiền mình để dành để dụm được vào mua bản DLC.
À, nãy giờ dông dài mãi chắc cũng làm bạn mất kiên nhẫn rồi nhỉ.

Tôi là Mia, một nhân viên văn phòng bình thường.

Từng là một nhân viên văn phòng bình thường thì đúng hơn.

Lí do vì sao tôi phải dùng đến thì quá khứ thì hẳn là bạn cũng thấy rồi: Bằng một sự sắp đặt *không may **nào đó mà tôi đã chuyển sinh đến thế giới trong một game giả lập hẹn hò dành cho nữ giới mà tôi thường chơi.

Khi chuyển sinh, tôi cũng đã nhập vào, hoặc hoá thành, tôi chẳng biết nữa, một trong những đối tượng hẹn hò với nữ chính trong game.

*Tôi chẳng còn nhớ lắm chuyện gì đã xảy ra, trừ cái bàn giấy mình thường ngồi làm việc và cái điện thoại thân thuộc… Tôi đã vô tình làm rơi điện thoại nên cúi xuống nhặt nó, và khi tôi nhận ra thì bản thân đã nằm trên chiếc giường êm ái của hầu tước Oscar del Miro rồi.
Mà, thế có lẽ là mình đã ngủm củ từ rồi.
Thôi vậy cũng được.
Được con khỉ! Tôi vội vỗ vào khuôn mặt đẹp trai mà bản thân vẫn chưa thể chấp nhận đấy là mặt mình.

Nhưng đau đến thế thì quả là thật rồi… Cố gắng không lộ ra vẻ hoảng loạn, tôi lấy lại vẻ điềm tĩnh vốn có cho nhân vật.

Quay qua những người hầu, tôi cố gắng trấn an họ:
“Xin lỗi vì đã làm các người lo lắng.

Mọi người có thể lui được rồi.


Về phần ta, ta có thể tự để ý bản thân mình, nên cũng không cần sốt sắng thế đâu.”
Trước ánh mắt của những người hầu, tôi chỉ xua tay một cách thiếu kiên nhẫn để họ kéo nhau rời đi.

Biết là làm thế hơi thô lỗ, nhưng bây giờ tôi đã quá mệt để nhì nhằng ba mớ chuyện này.

Tôi muốn có không gian riêng để được tự do tìm hiểu Oscar một chút, nói cách khác là tôi muốn biết rõ cơ thể mình hơn, khi đằng nào mình cũng sẽ phải sống với nó từ đây cho đến hết đời.
Nhưng thật kì lạ là chỉ khi chạm vào cơ thể này, tôi mới cảm nhận được rằng mình đang sống.

Mái tóc đỏ như lửa hồng thật mềm mại làm sao trong cái chạm của bàn tay tôi.

Tôi cứ vô thức quấn lọn tóc vào ngón tay mình, mân mê, vuốt ve; vẻ đẹp của Oscar quả là rất đặc biệt.

Không đẹp một cách chói loá như nam chính là hoàng tử Alistair, nhưng đó cũng không phải vai trò của anh ấy.

Người đàn ông với mái tóc đỏ rực này là người đẹp trai, hào sảng, đóng vai “anh lớn” đối với nữ chính.

Lí do vì sao tôi mê anh ta như điếu đổ cũng là thế - sự ấm áp của một người luôn quan tâm chăm sóc khiến tôi dễ dàng mềm lòng.

Đuôi mắt hơi sắc của Oscar có lẽ sẽ khiến người khác cho rằng anh hơi dữ, nhưng sự tử tế của anh đã dần dần chứng minh cho người chơi thấy rằng mọi thứ về anh đều đáng được chú ý.


Tôi cũng từng tốn biết bao nhiêu tiền để mua những mặt hàng từ goods được bán chính thống trên cửa hàng cho đến mấy món ăn collab quán cà phê bị cho quá nhiều đường so với khẩu vị thông thường của tôi.

Nhưng không phải ai cũng yêu Oscar đến mức ấy, chắc vậy.
Quả táo Adam trên cần cổ Oscar chính là lời nhắc nhở mạnh mẽ cho tôi rằng đây là cơ thể của một người đàn ông, và tôi cần phải chấp nhận chuyện đó.

Trước đây, khi còn là một cô gái, bản thân tôi đã trải qua những chuyện không thoải mái mà mình chỉ có thể ước nó không xảy ra với tất cả những cô gái trên thế giới này.
Bây giờ, tôi là Oscar và Oscar là tôi.

Không gì tôi làm có thể thay đổi thực tại này cả.

Tôi buộc phải sống cuộc đời của anh ấy, vì bản thân mình đã cướp nó đi.

Đưa tay ôm lấy mặt, tôi cúi gục người, cố gắng không để bất cứ ảnh phản chiếu nào lọt vào mắt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương