Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh
-
Chương 75
Thẩm Tây Thừa hiện giờ làm gì có chút dáng vẻ nào người uống say cơ chưa?
Giản Nhân Nhân không biết anh đang giả vờ hay đã tỉnh rượu rồi. Đương nhiên chuyện trước mắt vẫn quan trọng hơn. Mặc dù cô bị anh đè ép đến mức không thở nổi nhưng cũng chẳng dám đẩy anh ra. Trực giác nói cho cô biết rằng, lúc này Thẩm Tây Thừa rất nguy hiểm. Hơn nữa, cô chưa từng thấy qua bộ dạng này của anh bao giờ.
- Gì cơ?
Cô rụt cổ lại, nhỏ giọng hỏi.
Bởi vì thẹn thùng mà trên gương mặt trắng ngần chầm chậm ửng hồng, càng lộ ra sự mềm mại, căng tràn. Chẳng nhìn ra chút dấu vết nào cô đã sinh con cả.
Trên người phảng phất hương chanh thơm mát, vô cùng dễ chịu.
Thẩm Tây Thừa nhích lại gần, tựa cằm lên vai cô, tham lam ngửi hương thơm vương trên mái tóc.
- Nhân Nhân, trong lòng em, anh là người thế nào?
Đột nhiên vào giờ khắc này anh rất muốn biết, trong lòng cô nghĩ thế nào về mình. Thẩm Tây Thừa chưa từng trải qua cảm xúc như vậy bao giờ. Anh muốn áp chế cảm giác ghen tỵ kia xuống nhưng thật sự không thể kiềm nén nổi.
Đã áp chế không được, khống chế cũng không xong, thì mặc kệ nó bùng phát đi.
Cho tới bây giờ, anh vốn không phải người biết ẩn nhẫn. Chẳng qua khi với cô thì anh luôn cố gắng nhẫn nại.
Nương theo không khí ám muội mập mờ, nhịp tim của Giản Nhân Nhân cũng run rẩy theo. Cô cực lực cố gắng trấn tĩnh, cố gắng nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời cho vấn đề anh đưa ra.
Bởi vì cô đột nhiên phát hiện ra, Lư Thù Nhiên nói tâm tình anh không tốt, khả năng cao nguyên nhân bắt nguồn từ cô mà ra.
Chẳng qua cô vò đầu bứt óc cả buổi tối cũng không nghĩ ra mình sai sót chỗ nào.
- Tỉnh táo, khắc chế, cẩn thận. Đây chính là anh trong mắt em.
Thẩm Tây Thừa tự cười nhạo mình một tiếng.
- Trước khi chúng ta chưa kết hôn, anh luôn muốn trở thành người toàn năng trong lòng em. Thế nhưng giờ có những chuyện anh không thể biết được, em nói cho anh đi.
Ngay cả Thẩm Tây Thừa cũng không biết thì làm sao cô biết?
- Chuyện gì thế?
Cô kiên nhân dỗ anh. Thẩm Tây Thừa của hiện tại thật giống như đang trở về bản thân ở tuổi đôi mươi.
- Ghen tỵ. – Anh chậm rãi trả lời, ánh mắt chăm chăm nhìn cô không chớp. – Làm sao để kiềm chế được sự ghen tỵ?
Giản Nhân Nhân tròn mắt nhìn anh, trong đầu không hiểu ý người này là gì.
- Ghen tỵ?
- Đúng vậy, ghen tỵ vô cùng. – Thẩm Tây Thừa ấn đầu cô về phía lồng ngực của mình. – Anh từng học qua rất nhiều thứ. Bất luận là khó khăn đến đâu, anh đều ngạo mạn cho rằng mình có thể dàn xếp ổn thỏa, kể cả em.
Hình như sợ cô không thoải mái nên đành buông ra, trở người ngồi dậy. Sau đó anh kéo nút cà vạt, cởi khuy áo ra rồi cúi đầu không nhìn cô.
- Em thật sự là một điều ngoài ý muốn. Mặc dù em rất đẹp nhưng sau đêm đó anh chưa từng nghĩ tới việc sẽ cùng em tiến xa hơn. Về sau anh đi tìm em, nói rằng muốn bù đắp cho em, nhưng quả thật lúc đó ít nhiều trong lòng cũng có chút khinh thường. Anh cho rằng em sẽ muốn anh đi trả thù Trần Phi, hoặc em sẽ cần một khoản tiền, hay muốn cơ hội phát triển. Nhưng rốt cuộc, thứ gì em cũng không cần.
- Chẳng qua những điều ấy không đủ để khiến anh nghĩ rằng em đặc biệt.
Từng câu từng chữ anh nói ra đều cố gắng phân tích những sâu thẳm bên trong nội tâm của mình, bỏ qua mấy thứ lãng mạn hóa, chỉ còn đọng lại sự chân thực đến tàn khốc.
- Em đã không muốn, đương nhiên anh sẽ không cố chấp. Nhưng anh muốn rằng, vì anh có lỗi với em nên vào thời điểm thích hợp sẽ trợ giúp em một chút. Chờ khi nào em cần đến sự giúp đỡ thì anh sẽ giúp. Ban đầu quan hệ của chúng ta chỉ vỏn vẹn có vậy.
Mặc dù suy nghĩ ấy, tư tưởng ấy chẳng có chút lãng mạn nào, nhưng Giản Nhân Nhân hiểu những lời này là thật lòng. Bởi vì người giỏi giang và nổi bật như anh làm sao chỉ vì một đêm, chỉ vì khuôn mặt mà phải lòng người khác. Lời nói thật trước nay đều tàn khốc như vậy. Cũng may thời điểm ban đầu trong lòng cô cũng chẳng có hảo cảm gì với anh, vì thế có thể hiểu được.
Ngày ấy, bất kể là cô hay anh đều muốn quên đi buổi tối ngày hôm đó.
Đối với cô mà nói, đủ tồi tệ để so sánh với một cơn ác mộng. Còn đối với anh, chắc gì đã vẻ vang mà nhắc đến.
- Em biết. – Giản Nhân Nhân gật đầu. – Em lúc ấy cũng nghĩ vậy. Cho dù về sau phát hiện ra mình mang thai, trong lòng em cũng nghĩ sẽ bỏ con đi. Bởi vì em hiểu rõ chúng ta không hợp nhau.
Thẩm Tây Thừa đưa tay nắm lấy tay cô, để mười ngón tay đan chặt vào nhau.
- Sau này bạn em gọi điện tới, nói với anh rằng em có bầu rồi, muốn anh phải chịu trách nhiệm. Nhưng ở bên nhau có mấy phút thôi, anh thật sự không tin em.
- Sau đó thì sao?
- Em tha lỗi cho anh nhé! Anh đã đi điều tra về em sau đêm hôm đó. Ở khía cạnh này anh muốn cẩn thận từng chút một. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy, em sẽ không lừa anh. – Thẩm Tây Thừa dừng lại một chút. – Hôm sau anh đi tìm em. Có những chuyện nhất định phải nói rõ, anh tôn trọng quyết định của em, quyết bỏ hay giữ con đều là ở em. Nhưng đứng trên phương diện một người đàn ông mà nói, khi biết được mình sắp làm bố rồi, trong lòng anh vẫn muốn giữ đứa bé này ở lại.
- Vâng, em hiểu.
Rõ ràng làm biện pháp rồi vẫn có thể mang thai. Không nghi ngờ gì nữa, đứa trẻ này chính là định mệnh.
Một khi đã là định mệnh thì tự nhiên anh sẽ sinh ra mong chờ.
- Em là mẹ của con anh, cũng là vợ của anh. Ngay từ đầu anh đã tâm niệm rằng bản thân phải chăm sóc, phải bảo vệ em thật tốt. Đó là vừa trách nhiệm, cũng là bù đắp. Bởi vì em là người thân của anh. Nhưng đôi khi ngay cả chính anh cũng không hiểu được, tại sao anh lại… - Thẩm Tây Thừa cười khổ một tiếng. – Thích em…
Giản Nhân Nhân nghe thấy câu tỏ tình mình đã mong chờ từ lâu, không chỉ tim đập nhanh mà trong lòng còn nghẹn ngào xúc động.
- Ai cũng nói em còn trẻ như vậy đã kết hôn và sinh con cùng với anh, trong khi anh lớn tuổi hơn em nhiều như thế là thua thiệt em rồi. Như vậy hiện tại anh thích em, thích nhiều hơn em thích anh rất nhiều, em có cảm thấy mình được lợi hay không?
Giản Nhân Nhân đã sớm nhận ra tình cảm anh dành cho mình. Không phải tự tin mù quáng mà là từ quá trình sống cùng nhau, từ những hành động ấm áp dịu dàng anh thường thể hiện.
Cô nghĩ, với tính cách của anh sẽ chẳng có khả năng nói ra mấy câu như vậy. Chẳng qua dù không tỏ tình thì cũng không có nghĩa anh vô tâm vô ý. So với lời nói thì những điều anh có thể làm, nên làm anh đều đã làm được. Vài câu tỏ tình thương thích mến mộ có nói hay không cũng có sao đâu?
Đã cùng chung sống vợ chồng hơn một năm nay, hôn lễ cũng sắp tổ chức, thật ra cô hiểu rõ, có thể khiến anh nói ra những lời này ắt phải có nguyên nhân nào đó. Cô lẳng lặng đợi anh nói hết, đợi nguyên nhân khiến đêm nay anh bộc phát như vậy.
Thẩm Tây Thừa cũng không để Giản Nhân Nhân chờ quá lâu. Như cô đã đoán, vốn anh chẳng phải người giỏi ăn nói, nhưng hôm nay uống rượu, lại thổ lộ tâm tình như vậy quả thật là có lý do.
Đó chính là ghen tỵ anh đã nói.
- Nhân Nhân, anh không phải là một người đàn ông lạnh lùng trầm tĩnh như trong tưởng tượng của em. Cũng sẽ có lúc anh ghen tuông, hay cáu giận mất kiểm soát. Có thể nói ghen tuông sẽ khiến em cười mất, nhưng thật sự là có.
Thẩm Tây Thừa nhìn cô thật lâu, vòng vo lâu như vậy cuối cùng cũng đã đi vào vấn đề chính.
- Ghen sao? – Giản Nhân Nhân không rõ vì sao anh lại như vậy. – Em không qua lại với người cũ, thậm chí quan hệ thân thiết với người khác phái cũng không có. Với ai cũng giữ khoảng cách đúng mực. Anh nói là anh ghen, nhưng em không hiểu.
Thà rằng cô có gì đó với người cũ, quan hệ ngoài luồng sau khi đã kết hôn hoặc có kết giao thân thiết với người khác phái thì cô có thể thông cảm được việc anh ghen. Nhưng cô hiện tại… Phải nói một chút, mỗi ngày người khác phái cô tiếp xúc nhiều nhất chính là anh và Mặc Mặc, chẳng lẽ anh lại đi ghen với Mặc Mặc? Vậy quá ấu trĩ rồi!
- Thật ra anh không có biện pháp cũng không có lập trường trong chuyện ghen tuông này. Dù sao nếu muốn truy ra thì quá khứ của em còn trong sạch hơn anh rất nhiều. Chỉ là đến giờ có một chuyện anh vẫn không hiểu rõ. – Ánh mắt anh thêm thâm trầm. Trên gương mặt không hề có ý cười. Cơ hồ khí chất nho nhã bình thường đều bị anh thu lại hết, chỉ còn sự càn rỡ. – Thanh Minh là ai?
Suýt nữa Giản Nhân Nhân còn cho rằng lỗ tai mình có vấn đề, bằng không sao Thẩm Tây Thừa lại hỏi đến chuyện này?
Thanh Minh sao?
- Cậu ấy là bạn em. – Giản Nhân Nhân nhìn Thẩm Tây Thừa bằng ánh mắt không thể tin được. – Chẳng lẽ anh cho rằng em với cậu ấy có chuyện gì? Làm sao có thể chứ? Cậu ấy là người xuất gia! Em với cậu ấy chỉ là bạn bè bình thường thôi. Lần này nếu không phải đường cùng rồi thì cậu ấy cũng chẳng tìm đến em, bình thường em và cậu ấy rất ít khi liên hệ với nhau.
Dù Thẩm Tây Thừa hoài nghi người cũ thì trong lòng cô còn thấy chấp nhận được. Ai ngờ được anh lại để ý Thanh Minh?
Có nhầm không vậy?
Thanh Minh là người xuất gia! NGƯỜI! XUẤT! GIA!
Thẩm Tây Thừa nhìn cô. Ban đầu anh do dự không biết nên hỏi hay không, nhưng giờ đã nói đến mức này rồi còn không tiếp tục, chỉ sợ sau này dù trong lòng anh hay cô đều sẽ chôn chặt một rễ cây rất sâu. Cây gai đó mang tên: Không tín nhiệm.
Anh không thích cảm giác này, không thích bản thân biết rõ đó là nguy hiểm rồi mà còn bỏ qua.
- Vậy em có thể nói cho anh biết không? Vì sao mỗi lần em gặp khó khăn không giải quyết được, hoặc gặp đả kích lớn khiến bản thân bế tắc, em đều gặp người đó? - Thẩm Tây Thừa nhìn vào sâu, thật sâu trong ánh mắt tràn đầy hoang mang của Giản Nhân Nhân. – Lần đầu tiên là khi em bị Trần Phi giăng bẫy hạ thuốc đưa tới khách sạn, kết quả là đi nhầm vào phòng anh. Anh biết điều này đối với em mà nói là cơn ác mộng, cũng là đả kích rất lớn. Lần thứ hai là khi em biết mình có thai, theo như anh biết thì ngày đó em để Trần Bội nhận kết quả kiểm tra của mình, còn em đến chùa tìm người đó.
Thẩm Tây Thừa rất hiểu Giản Nhân Nhân. Hai lần này đối với cô mà nói, nếu chỉ dùng cụm từ bước ngoặt cuộc sống để hình dung thì không đủ. Dù là lần nào, cô đều vô cùng yếu ớt khó phản kháng lại được. Thế nhưng cô không nghĩ đến việc về nhà tìm cha mẹ, cũng không dựa vào bạn bè bên cạnh mà là đi tìm hòa thượng Thanh Minh.
Tình cảm cô dành cho Thanh Minh rốt cuộc là gì? Nói đúng hơn là lệ thuộc người này đến mức vào rồi?
Theo lý mà nói, đây đều là quá khứ của Giản Nhân Nhân. Như cô đã nói, quá khứ thì nên ngủ yên. Dù sao cả hai đều không xuất hiện trong quá khứ của nhau nên bây giờ phải biết nâng niu gìn giữ hiện tại. Nhưng Thẩm Tây Thừa phát hiện ra, anh để ý, rất để ý…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook