Tống Thần sau khi đã ngắt điện thoại, vẫn như đang trong trạng thái ngẩn ngơ, mắt mở to, mồm há hốc, rất lâu sau mới hoàn hồn lại được.

Lô Thù Nhiên bước tới, đẩy anh một cái, cười nhạo:

-Sao mà đơ cả mặt ra thế?

Tống Thần véo vào cánh tay một cái, thấy có cảm giác đau, anh mới nói như vậy với Lô Thù Nhiên:

- Hôm nay tôi bị đánh sấp mặt rồi.

Lô Thù Nhiên thấy khuôn mặt cậu ta trắng nhợt như mấy đứa con nít vậy:

- Ai cơ?

Nguyễn Tinh cũng bước qua đây, cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ làm tôn lên được dáng vóc. Hoàn toàn không nhìn ra được là con cô đã sắp vào tiểu học rồi:

- Ai dám đánh vào mặt một nhân vật nổi tiếng cộng đồng mạng như anh. Nói ra để trêu cho bọn em vui thôi à ?

Tống Thần vô cùng tức tối, chỉ hận là không có dũng khí để nghiền nát cái điện thoại này ra:

- Thẩm Tây Thừa đúng là cái thứ không ra gì mà, tôi bảo cậu ta tới tiệc sinh nhật tôi, cậu ta nói cái gì mà ăn chơi sa đọa. Hôm nay cậu ta lại muốn tới, cũng chỉ là vì cô vợ của cậu ta muốn đến. Con người này có thể không cần sĩ diện tí không, cho dù là có thực sự trọng sắc khinh bạn thì ít nhất cũng nên ngụy trang vào tí chứ.

Thế này đã là gì.

Đến ngụy trang cũng không muốn, quả nhiên là tình anh em nhựa* mà, khiến người khác đau lòng a!

Lô Thù Nhiên ngạc nhiên:

- Tây Thừa cũng đến, đúng là chuyện lạ mà!

Nguyễn Tinh thì lại rất vui mừng:

- Tốt quá, Nhân Nhân cũng đến, coi như em cũng tìm được người nói chuyện cùng rồi.

Vốn dĩ cô cũng đã định hẹn Giản Nhân Nhân cùng đến nhưng tiếc là cô vẫn chưa hết tháng ở cữ, chỉ đành vậy thôi. Không ngờ là cô ấy cũng đến.

Nói xong hai người họ liền đi ra cửa đứng đợi vợ chồng họ. Chỉ còn lại có Tống Thần đứng cạnh hồ bơi, tức đến phát điên. Cuối cùng chỉ có thể hậm hà hậm hực trở lại phòng khách, vẫn cứ nên ngoan ngoãn ra nghênh đón vị đại thần Tây Thừa này thôi.

Thẩm Tây Thừa là vô cùng đặc sắc trong giới phú nhị đại.

Cho dù là yêu vợ đến mức như Lô Thù Nhiên cũng sẽ không nỡ từ chối trường hợp như này, tuy là lần nào cậu ta cũng đem vợ đi theo. Thẩm Tây Thừa từ những năm đầu đã nổi danh là người biết chơi nhất trong giới, những nơi mà có sự xuất hiện của anh có thể coi là những cuộc vui ngoài sức tưởng tượng. Thế nhưng có một ngày, anh lại không chơi nữa.

Khi chơi anh vô cùng phóng khoáng, ngạo mạn không màng trời đất. Không giống như mấy tên thiếu gia chơi đùa với phụ nữ đến tận bến.

Anh cũng đã từng chơi đua xe, chơi những trò vận động cảm giác mạnh, tất cả những trò hay ho thú vị cơ bản là anh cũng đều đã chơi qua. Cho dù là một tay chơi khét tiếng trong giới như Tống Thần hiện giờ, năm đó cũng chỉ xếp sau anh mà thôi.

Có người nói, sau khi Thẩm Tây Thừa đã chiến thắng được giới hạn khó nhất của cuộc đua năm đó nên anh hoàn toàn cảm thấy không còn ý nghĩa nữa, thế là vào công ty tiếp nhận công việc đi vào kỉ luật. Cũng có thể là trong lòng Thẩm Tây Thừa năm hai mấy tuổi đó nghĩ là kế thừa sản nghiệp đồ sộ đó từ tay cha mình, mới là lần khiêu chiến có ý nghĩa nhất trong đời anh.

Từ đó về sau, anh gần như biến mất khỏi những cuộc vui sa đọa này.

Bây giờ người khác khi nhắc đến anh, ngoài cái dáng vẻ thư sinh đeo kính gọng vàng, khí chất nho nhã, lịch thiệp đó ra, thì là một doanh nhân thành công. Là người thành công nhất trong giới phú nhị đại.

Chỉ có điều là, hôm nay Thẩm Tây Thừa lại muốn đến dự party này. Dù gì anh và Tống Thần cũng là bạn bè, điều này không hề kì lạ. Kì lạ là anh lại đem theo vợ mới cưới cùng đến tham dự.

Ngay lập tức, nhân vật chính của bữa tiệc này lại biến thành vợ chồng Thẩm Tây Thừa. Mọi người tụ tập lại một chỗ, khẽ khàng bàn luận về hai người họ.

- Các người đã ai gặp qua vị Thẩm phu nhân này chưa? Tôi mới chỉ thấy trên ảnh Tống Thần gửi trong nhóm bạn bè, bức ảnh đó quả thực rất đẹp. Nghe nói là , hình như hai người họ vẫn chưa tổ chức đám cưới thì phải ?

- Giấy đăng ký kết hôn đã lấy rồi, chỉ còn thiếu có một nghi lễ nữa thôi. Bọn họ kết hôn rất vội vàng, nghe nói là lúc đó đã dính bầu rồi, chắc có lẽ là sợ bụng to mặc váy cưới không đẹp thì phải. Mẹ tôi nghe Thẩm phu nhân nói, đợi sinh đứa bé xong, khôi phục lại vóc dáng mới tổ chức. Với danh tiếng của Thẩm gia, hôn lễ này nhất định không thể làm sơ sài được, cần phải lo lắng nhiều thứ lắm.

- Không phải nói là mới sinh con sao? Chẳng phải là mới cách đây ít lâu sao? Sao đã xuất hiện rồi?
- Cô ấy có lẽ trong tháng chỉ ở nhà nên buồn bực quá nên mới theo đến đây. Nhưng Thẩm tiên sinh cũng đã nhiều năm lắm rồi mới lại đến tham gia party như này, lần gần nhất tôi gặp anh ta cũng đã là hai năm trước rồi.

Mấy năm nay, Thẩm Tây Thừa ngoài những bữa tiệc xã giao và họp hành ra, cơ bản những cái nào có thể hủy được đều hủy hết. Vậy nên những năm nay những thiếu gia chưa phải tiếp quản sự nghiệp của gia đình càng ngày càng ít có cơ hội gặp anh.

- Chẳng lẽ mấy người không tò mò sao? Người phụ nữ có thể thu phục được Tây Thừa là người như thế nào?

- Bọn họ không phải vì đứa bé nên mới cưới sao? Có em bé đương nhiên là thắng lợi rồi, nghe nói là vì có em bé nên Thẩm gia mới gật đầu đồng ý hôn sự đấy.

- Có phải hơi ngốc tí không, cứ cho là vì đứa bé nên mới cưới đi nhưng chẳng phải cũng là Thẩm Tây Thừa cho cô ta cơ hội để mang bầu đó thôi. Tôi nghe bố tôi nói, Thẩm Tây Thừa rất cưng chiều cô vợ đó.

Cho dù thế nào, mọi người nói là rất mong chờ sự xuất hiện của Thẩm Tây Thừa nhưng lại càng mong chờ hơn sự xuất hiện của Giản Nhân Nhân, người mà được trong giới đồn thổi là kỳ tích.

Còn không phải vậy sao? Gia cảnh bình thường, cũng lại không có quyền thế, với thân phận một ngừoi phụ nữ tầm thường như thế lại có thể gả vào nhà họ Thẩm, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy không thể nào rồi. Quan trọng là cô đã làm được rồi, lại còn sinh được cho Thẩm gia một người thừa kế nữa.

Tống Thần tổ chức sinh nhật quả là khoa trương hết sức, vốn là sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần nên anh ta mặc sức mà tung hoành,không lo lãng phí.

Sinh nhật lần này được tổ chứ ở căn biệt thự đứng tên anh, trong biệt thự có cả hồ bơi nên vừa bước vào đã thấy vô số những mỹ nữ đang diện áo tắm. Nếu dựa theo cách chấm điểm tiêu chuẩn trên weibo thì những mỹ nữ này ít nhất cũng phải đạt 7 điểm khuôn mặt, 8 điểm vóc dáng...

Trong phòng khách, ngay cạnh hồ bơi đều đều đã đặt mấy cái bàn dài, trên đó là bánh ngọt và rất nhiều đồ ăn vặt khác, cũng có cả rượu vang, sâm panh, thậm chí có cả bia.

Lúc Giản Nhân Nhân bước xuống xe, thấy bên trong biệt thự toàn là những siêu xe đang để ở đó, cô thốt lên bất ngờ:

- Hôm nay đến đây không biết bao nhiêu người nữa!

Thẩm Tây Thừa cũng vừa xuống xe, đến bên cạnh cô:

- Mối quan hệ của Tống Thần rất rộng. Sinh nhật của cậu ta, người trong giới cho dù có thân quen hay không, chỉ cần cậu ta mở lời mời thì nhất định sẽ đến tham dự.

- Vậy hôm nay có phải em...không thích hợp đến đây không?

Giản Nhân Nhân cúi đầu xuống nhìn lại dáng vẻ của mình lại cảm thấy là mình không ăn nhập gì với bữa tiệc này.

Cô trang điểm đơn giản quá rồi.

Trước đây cũng đã nhìn thấy qua trên truyền hình những bữa tiệc của giới nhà giàu, ai đó cũng đều trang điểm rất lộng lẫy.

- Sao lại không thích hợp?

Giản Nhân Nhân nhìn anh, lại nói:

- Em nghe mẹ nói, xuất hiện trong những bữa tiệc thế này phải mặc lễ phục, phải đeo trang sức, đây là thể hiện sự tôn trọng đối với người khác.

Cô đưa tay đặt lên người:

- Bây giờ em đang nuôi con, đeo nhẫn sợ sẽ xây xát đến đứa bé, đeo dây chuyện thì sợ đứa bé kéo mất. Anh nhìn xem, bây giờ trên người em trống không thế này, em không sợ người khác nhìn em thế nào mà sợ là anh bị mất mặt thôi.

Chỉ có những người nuôi con mới biết, đến nhẫn cũng không dám đeo vì da của em bé rất mỏng manh, dây chuyền và vòng tay lại càng không nói đến nữa, những đứa trẻ hay thích nắm đồ...

Lúc nãy ra cửa vội vàng quá nên quên mất mang một ít trang sức theo...

Tiệc sinh nhật của phú nhị đại và người bình thường dù gì là cũng có sự khác biệt mà.

Cô bây giờ không chỉ còn đại diện cho mình cô nữa mà là đại điện cho Thẩm Tây Thừa và Thẩm gia, cứ như vậy đi vào chẳng phải sẽ khiến anh mất mặt sao?

Cô có chút phân vân.

- Em đợi anh một lát.

Thẩm Tây Thừa quay lại xe, chưa đến một phút anh đã quay trở lại đem theo một hộp trang sức đưa cho cô:

- Vốn là định ngày mai mới đưa cho em, nhưng bây giờ hẳn là vừa lúc em dùng được.
Giản Nhân Nhân đón lấy chiếc hộp với vẻ mặt hoài nghi, bên trong chiếc hộp giấy có một hộp nhẫn bọc nhung kiểu cổ:

- Đây là cái gì vậy?

- Em mở ra xem đi.

Cô chỉ đành mở ra xem. Trong nháy mắt chiếc hộp mở ra, một người không mấy hứng thú với trang sức như cô cũng phải thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Quả thực là quá lóa mắt, quá đẹp đi mà.

Đó là một đôi khuyên tai.

Một quả cầu tròn màu bạch kim bao quanh nó là đầy những viên kim cương sáng lấp lánh.

Thiết kế vô cùng tinh xảo, kim cương rất bắt mắt. Giản Nhân Nhân cuối cùng cũng đã hiểu ra, tại sao lại có nhiều phụ nữ đam mê với trang sức đến vậy.

Cô quay sang nhìn Thẩm Tây Thừa, đến chính cô cũng không phát hiện ra, ánh mắt của cô còn sáng lấp lánh hơn cả viên kim cương kia:

- Là tặng cho em à? Nhân dịp gì vậy?

Cũng không phải là dịp lễ gì, cũng không phải sinh nhật của cô, sao anh lại muốn tặng cô món đồ đắt giá đến thế này?

Thẩm Tây Thừa lấy đôi hoa ti từ trong hộp ra, chậm rãi đáp:

- Để anh đeo lên cho em.

- Vâng..

Những ngón tay thon dài của anh khẽ vén lọn tóc xoăn của cô lên, để lộ ra vành tai nhỏ gọn trắng hồng của cô.

Có lẽ là sợ làm đau cô nên động tác của anh hết sức nhẹ nhàng, cẩn thận.

- Là trong lúc em mang bầu anh đã tìm người thiết kế nó, luôn thấy là em sẽ thích nó. Mặc dù là nói làm mẹ thì khổ cực bao nhiêu cũng cam tâm tình nguyện nhưng anh thấy là mình vẫn nên ghi nhận những công sức mà em đã bỏ ra. Không có em thì sẽ không có Mặc Mặc, cũng sẽ không có gia đình ba người chúng ta bây giờ.

Anh lại ngập ngừng:

- Nhân Nhân, cảm ơn em.

Nghe được những lời này, người phụ nữ đang đang trong thời kỳ nhạy cảm như Giản Nhân Nhân khóe mắt đỏ hoe lên.

Đúng vậy, phận là người mẹ, cho dù sinh nở có vất vả bao nhiêu cô cũng đều cam tâm tình nguyện, đều có thể chịu đựng được, chỉ bởi vì cô là một người mẹ. Những khổ cực, những đóng góp này của cô thật may anh đều hiểu, anh đều ghi nhớ nó.

Đây cũng là lần đầu cô làm mẹ. Từ trong tận đáy lòng cô luôn hy vọng có người sẽ khen cô, khen cô làm rất tốt, khen cô
thật dũng cảm.

Bây giờ đây, người đó lại là Thẩm Tây Thừa, thật tốt biết bao.

Thẩm Tây Thừa đã đeo xong cho cô đôi bông tai. Trong thời gian mang bầu cô đã cắt tóc ngắn, bây giờ cũng đã dài ra không ít, vừa hay dài gần đến vai. Vì để đến bữa tiệc này, cô đã quấn nhẹ mấy lọn tóc cho xoăn lên, cho dù là trang điểm có hơi nhạt nhưng cũng đã đủ đẹp, kết hợp thêm với đôi bông tai lấp lánh này lại càng trông cô rạng rỡ hơn.

Anh bỗng đưa tay ra, nắm lấy tay cô, đan mười ngón tay thật chặt vào nhau.

Cô ngẩng đầu lên vừa đúng nhìn thấy một bên mặt anh, nghe thấy anh nói:

- Có anh bên cạnh, không kẻ nào dám coi thường em đâu.

Giản Nhân Nhân ngẩn người, ngay lập tức hiểu ra ý của anh, cô gật đầu một cái thật mạnh đáp:

- Em biết rồi.

Trang sức có đắt tiền đến mấy, đá quý có lấp lóa đến đâu đều không thể sánh được với tấm lòng chân quý này của anh!

- Đi thôi, Thẩm phu nhân, đừng để bọn họ đợi lâu quá!

Hai vợ chồng họ nắm tay nhau thẳng tiến vào khu biệt thự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương