Xuyên Không Thành Đại Minh Tinh
-
Chương 111
Theo quan niệm của nhiều người, đời người ta phải mở đại tiệc chúc mừng khi mới đầy tháng, khi tròn một tuổi cũng phải mở đại tiệc chúc mừng liên tiếp như thế cho đến năm lên mười. Ngày sinh nhật tròn ba tuổi của Nồng Nồng, cũng như năm ngoái không mời khách đến dự mà chỉ mở một bữa tiệc nhỏ tại nhà thôi nhưng vẫn long trọng hơn rất nhiều so với những nhà bình thường.
Nồng Nồng rất lanh lợi, trước giờ nhập tiệc còn muốn tự chọn váy và đòi được trang điểm.
Giản Nhân Nhân đương nhiên đồng ý, nhưng Nồng Nồng vốn vẫn còn nhỏ nên da cô bé không có chút tì vết nào, đối với Nồng Nồng mà nói thoa chút son dưỡng môi thì chính là trang điểm rồi.
Bữa tiệc sinh nhật này vẫn rất long trọng, khách mời đều là những bạn bè thân thiết, Nồng Nồng mặc váy công chúa chạy đi chạy lại trong phòng, không biết có bao nhiêu vui vẻ. Con trai của Bùi Tùng lớn hơn Nồng Nồng nửa tuổi, hai bé cũng có thể coi là thanh mai trúc mã.
Con trai Bùi Tùng tên là Bùi Khiêm nhưng khi nghe qua lại thấy giống phát âm của từ “đền tiền” do vậy anh đành thêm một chữ “Ngôn” nữa vào tên con trai tạo thành tên Bùi Khiêm Ngôn.
Bùi Khiêm Ngôn chính là tùy tùng chung thành nhất của Nồng Nồng, rõ ràng là anh nhưng chuyện gì cũng nghe theo Nồng Nồng. Như bây giờ thằng bé luôn đi sau ngoan ngoãn nâng váy cho Nồng Nồng. Trông thấy Bùi Khiêm Ngôn cam tâm tình nguyện, không oán không trách đi theo Nồng Nồng khiến cho Tống Thần nhìn muốn thổ huyết nói:
- Đúng là con trai của cậu, xong rồi, sau này lại trở thành một tên ngốc nghếch.
Trong giới có ai không biết, Bùi Tùng phải mất bao nhiên năm mới theo đuổi được bà xã Minh Tư của mình, chưa thấy ai si tình như anh. Cũng may sau bao khổ tận cam lai thì bây giờ cũng có một gia đình mỹ mãn rồi.
- Con trai em còn nhỏ như vậy mà đã biết thích bạn gái, cũng không phải chuyện gì xấu xa. - Minh Tư khoác tay Bùi Tùng tích cực khen con trai nhà mình. - Từ nhỏ đã có mục tiêu rồi, còn hơn lớn tuổi rồi mà vẫn không biết bản thân mình thích ai. Thế này thì em cũng không phải lo lắng về chuyện yêu đương của con trai nhà mình sau này nữa.
Thẩm Tây Thừa nãy giờ vẫn không nói gì chỉ xoay ly champagne trong tay lúc này mới cười ha ha nói:
- Ai nói thích nhau là có thể ở cùng nhau?
Dù hai bé nhân vật chính một đứa mới ba tuổi, một đứa thì ba tuổi rưỡi nhưng vẫn có thể nhìn ra được cậu bé ba tuổi rưỡi kia là bên tình nguyện.
Minh Tư không nói gì nữa, thật ra cô nhìn dáng bộ luôn đi theo nịnh nọt Nồng Nồng của con trai nhà mình bây giờ cũng có chút lo lắng, đứa nhỏ này không có chút dè dặt nào cả, hệt như khuôn đúc từ bố thằng bé ra.
Sự ấm áp của Bùi Tùng vẫn trước sau như một, ánh mắt anh nhìn theo hình dáng hai đứa trẻ nói:
- Nồng Nồng đáng yêu lại xinh đẹp, sau này nhất định sẽ có nhiều người thích, xem ra Khiêm Ngôn phải cố gắng hơn nữa mới được.
Thẩm Tây Thừa: “…”
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay tổ chức rất ấm cúng, bọn trẻ đều chơi đến mệt lả. Bùi Khiêm Ngôn ở lại Thẩm gia, thằng bé đương nhiên sẽ ngủ cùng Mặc Mặc.
Nói thật ra là Bùi Khiêm Ngôn có chút sợ Mặc Mặc.
Mặc Mặc cũng không phải ghét Bùi Khiêm Ngôn, dẫu sao cũng đều là trẻ con. Trước đây Mặc Mặc cũng thích đưa Bùi Khiêm Ngôn đi chơi cùng nhưng khi Bùi Khiêm Ngôn lẽo đẽo đi sau Nồng Nồng lại còn thêm lời trêu chọc của chú Tống Thần đã khiến cho Mặc Mặc rất không vui.
Thằng bé mà không vui thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Bùi Khiêm Ngôn như con sâu nhỏ nằm cạnh Mặc Mặc nhỏ giọng hỏi:
- Đại ca, có phải anh không thích em không ạ?
Từ lúc thằng bé hai tuổi, Mặc Mặc đã bắt em nhỏ tuổi hơn gọi mình là đại ca, thằng bé nghĩ rằng như vậy rất là oách.
- Đúng. - Mặc Mặc gật đầu.
Bùi Khiêm Ngôn cũng không đau lòng mà nghi hoặc hỏi:
- Tại sao ạ?
- Em mỗi ngày đều bám lấy Nồng Nồng, em lại còn muốn làm bạn trai của Nồng Nồng, em nằm mơ đi! - Nói đến câu sau thì cậu bé mười tuổi liền tức giận.
Bùi Khiêm Ngôn lắc lắc đầu nói:
- Không phải, đại ca, bố em nói đợi đến năm em đủ mười tám tuổi mới được hỏi Nồng Nồng làm bạn gái.
Câu này có nghĩa là bây giờ chưa muốn hỏi?
Thần sắc Mặc Mặc tốt lên trông thấy, nghĩ một chút rồi cười. Một người đàn ông mười tuổi như mình lại đi tức giận với một thằng nhóc con hơn ba tuổi nên liên dứt khoát khua tay nói:
- Tùy em thôi, dù sao thì em gái anh cũng không thích em.
Bùi Khiêm Ngôn lại hỏi:
- Sẽ có ngày Nồng Nồng thích em thôi.
Mặc Mặc cười một tiếng, vốn thằng bé muốn nói một câu thành ngữ gì đó, đại loại ý là thằng bé sẽ mở to mắt để đợi xem nhưng nhất thời chưa nghĩ ra, nhưng không thể để mất uy trước mặt Bùi Khiêm Ngôn được nên cuối cùng nói:
- Vậy anh sẽ chờ xem vậy.
Mấy hôm sau lúc ngồi trong lớp học, thằng bé bỗng nhớ ra, thành ngữ mà mình muốn nói là “mỏi mắt trông chờ”, vậy mà cũng không nhớ ra.
Hai trẻ nhỏ của Thẩm gia trước mắt cũng coi là khỏe mạnh, dù thỉnh thoảng có đau bệnh nhưng chỉ là ốm vặt. Không chỉ Giản Nhân Nhân mà Thẩm Tây Thừa cũng nghĩ rằng đây chính là cuộc sống tốt đẹp nhất rồi.
Trước khi đi ngủ, Thẩm Tây Thừa ôm lấy Giản Nhân Nhân từ phía sau, nhẹ nhàng hôn vào gáy cô nói:
- Anh đột nhiên thấy có chút cảm ơn tên Trần Phi kia.
Giản Nhân Nhân sớm đã quên người đó là ai, với lại bây giờ đã buồn ngủ rồi mà tự nhiên bị gợi nhớ lại nên rất tức giận liền dùng sức huých Thẩm Tây Thừa một cái:
- Còn cảm ơn tên lợn béo đấy!
Dù đêm đó đối với cô mà nói đã không còn là cơn ác mộng nữa nhưng tự nhiên lại nhớ đến tên béo kia vẫn khiến cô không được vui.
Thẩm Tây Thừa chịu đau, ôm lấy cô không buông:
- Nếu như không có đêm đó, nếu em không gõ cửa phòng anh thì sao chúng ta có ngày hôm nay được. Em không chừng cũng tìm ai đó kết hôn sống qua ngày rồi, còn anh cũng sẽ không để bố mẹ thúc giục nữa mà cưới một cô gái môn đăng hộ đối như ý bố mẹ. Dù cũng là kết hôn sinh con nhưng anh khẳng định sẽ không thể giống được như chúng ta bây giờ.
Hai người sẽ không vì thiếu mất người kia mà không sống được, chỉ là sống có vui vẻ như bây giờ hay không. Giản Nhân Nhân cũng hiểu ý anh, cô kéo lấy cánh tay anh đang đặt ở eo cô nhẹ nhàng nói:
- Vậy cũng không thể cảm ơn tên lợn béo kia mà phải cảm ơn em mới đúng. May mà có em gõ cửa phòng anh chứ.
Hai người không nói chuyện quá nhiều về buổi tối hôm đó nữa, sau một ngày công việc mệt mỏi, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Lúc Thẩm Tây Thừa tỉnh lại thì đúng bảy giờ sáng, anh như mọi khi định ôm lấy người bên cạnh, nào ngờ chỉ tóm được không khí, lúc này anh mới mơ hồ tỉnh lại. Mới đầu anh còn nghĩ Giản Nhân Nhân dậy trước nhưng đợi đến khi anh tỉnh táo hoàn toàn thì mới phát hiện ra điều không đúng, đây không phải phòng ngủ của anh và Giản Nhân Nhân, vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ. Anh xuống giường đi xem xét một vòng căn phòng vẫn không tìm thấy Giản Nhân Nhân đâu, anh bỗng thót tim phát hiện ra đây là khu nhà ở trước khi anh và Giản Nhân Nhân kết hôn.
Nhưng tại sao anh lại ở đây?
Dù trong đầu đầy nghi vấn nhưng anh vẫn cố trấn tĩnh lại, đầu tiên là gọi điện thoại cho Giản Nhân Nhân, kỳ lạ là trong danh bạ lại không có số điện thoại của cô, vẫn may là anh luôn ghi nhớ trong đầu số điện thoại ấy. Lúc anh nghĩ rằng sẽ không liên lạc được thì có người nhấc máy nhưng truyền tới lại không phải là giọng nói quen thuộc:
- Alo, xin hỏi ai vậy?
Là giọng của bà Giản?
Sao điện thoại của Nhân Nhân lại ở chỗ bà?
Thẩm Tây Thừa nhìn lại chiếc điện thoại trong tay, thế nào mà lại là một chiếc điện thoại kiển cũ của nhiều năm trước. Anh không phải giống như trong phim cái gì mà quay ngược thời gian đấy chứ?
Anh dè dặt hỏi:
- Dì ơi, đây là số điện thoại của Nhân Nhân ạ?
Giọng nói bà Giản kìm nén đau thương trả lời:
- Đúng, cậu là bạn của Nhân Nhân nhà tôi sao?
- Vâng ạ, Nhân Nhân đâu ạ?
Thẩm Tây Thừa nghĩ thấy thật tốt, anh biết lúc anh và Giản Nhân Nhân mới bắt đầu không hề tốt chút nào. Bây giờ anh có cơ hội quay ngược về quá khứ, vậy có thể cùng Nhân Nhân thuận theo tự nhiên kết hôn sinh con.
Thật ra anh vẫn muốn quay lại lúc có cả Giản Nhân Nhân, Mặc Mặc và Nồng Nồng nhất, bây giờ anh thật không hiểu mười năm đó rốt cuộc là một giấc mơ hay chỉ là một cuộc sống của người khác?
Bà Giản cuối cùng khóc ra tiếng, vô cùng đau thương.
Thẩm Tây Thừa cùng sống với bà Giản mười năm nên biết rằng mẹ vợ là một người rất tháo vát, anh chưa từng thấy bà như thế này bao giờ. Điều này khiến anh cũng không thể nhẫn nại được nữa nhanh chóng hỏi:
- Dì ơi, Nhân Nhân rốt cuộc xảy ra chuyện gì ạ?
Mẹ Giản không nói quá rõ ràng trong điện thoại mà chỉ khóc lóc không ngừng nhưng anh vẫn biết bà nói rằng Nhân Nhân chết? Đã chết?
Sao Thẩm Tây Thừa có thể tin được, anh gạt hết mọi công việc khác sang một bên, đợi khi anh đến nhà tang lễ đã nhìn thấy ông bà Giản mù mờ đứng trước cổng đón khách đến viếng. Anh không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, dường như toàn thế giới bỗng dưng im bặt. Anh như phát điên xông về phía trước quan tài, trên đó phủ một tấm vải, có người kéo anh lại nhưng anh ngỡ ngàng không nghe vẫn cố gắng tiến lại phía quan tài kéo tấm vải nhìn Giản Nhân Nhân đang nằm trong đó, trông cô rất bình thản tựa như đang ngủ vậy.
Trong thời khắc này trời đất như quay cuồng, cổ họng Thẩm Tây Thừa ho vài tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, bắn cả vào quan tài.
Là Giản Nhân Nhân tự sát, ông bà Giản không quan tâm gì nữa hết chỉ muốn tống Trần Phi – kẻ đã hãm hại con gái mình vào tù. Nhưng Trần Phi thà chết cũng không nhận tội, gân cổ cãi là Giản Nhân Nhân tự nguyện chứ chẳng có chuyện cưỡng bức nào ở đây cả. Ông bà Giản sao có thể nhẫn nhịn khi con gái bị bôi nhọ như vậy, trong thời gian ngắn như già đi rất nhiều.
Sau này, Trần Phi bị một tên mắc bệnh tâm thân dùng dao đâm chết tươi, chết rất thảm.
Ông bà Giản thấy Trần Phi chết rồi mới nản lòng đem theo hài cốt của Giản Nhân Nhân về quê.
Tại Nam Thị, bia mộ mất hai năm mới lập xong tại nghĩa trang, Giản Nhân Nhân được mai táng tại đây, bây giờ vẫn chưa có bia mộ. Thẩm Tây Thừa trông như già đi rất nhiều, anh đứng trước phần mộ của cô, tay cầm một bó hoa. Khu nghĩa trang rất yên tĩnh, anh dứt khoát ngồi xuống tự nói chuyện một hồi rồi ngủ lúc nào không biết.
- Bố ơi, dậy, dậy thôi bố.
Nồng Nồng trèo lên giường, nhìn thấy mẹ đi vào nhà tắm rồi liền ngồi luôn lên người bố, hai bàn tay nhỏ bé bụ bẫm vỗ vỗ vào mặt Thẩm Tây Thừa.
Thẩm Tây Thừa bị gọi tỉnh. Khi đôi mắt mở to, ở quanh viền mắt anh vẫn còn ướt nước trông vô cùng thống khổ. Bây giờ nhìn thấy con gái Nồng Nồng thì tim đập loạn nhịp.
- Bố ơi, bố mơ thấy ác mộng ạ? Bố khóc rồi kia! - Nồng Nồng nhanh chóng ôm lấy cổ Thẩm Tây Thừa, giọng sữa non nớt an ủi. - Không sợ, không sợ, đó chỉ là mơ, là giả thôi ạ.
Thẩm Tây Thừa cũng ôm chặt lấy Nồng Nồng, ngửi mùi thơm trên người cô bé, bên tai nghe thấy giọng nói an ủi non nớt cũng khiến anh dần dần bình tâm trở lại.
Đúng vậy, đó là mơ, là giả.
Giản Nhân Nhân nghe thấy tiếng kêu la của Nồng Nồng, cô đang rửa mặt dở trong nhà tắm liền đi ra nên trên mặt vẫn còn đầy bọt sữa rửa mặt, nhìn thấy hai bố con đang ôm nhau bèn hỏi:
- Sao vậy? Nồng Nồng, mẹ đã bảo con không được gọi bố dậy rồi cơ mà, để bố còn nghỉ ngơi.
Thẩm Tây Thừa đặt Nồng Nồng sang một bên, lật chăn ra rồi xuống giường đi đến ôm chặt Giản Nhân Nhân đang ngơ ngác vào lòng, lực tay anh rất mạnh làm cô thấy như bị ngộp thở.
- Thật tốt….
Chỉ là một giấc mơ thôi, thật tốt.
Giản Nhân Nhân dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn nhẹ nhàng hỏi:
- Mới sáng sớm ngày ra, anh làm sao vậy?
Thẩm Tây Thừa không nói gì cả.
Nồng Nồng ngồi trên giường lớn hai tay ôm cằm nhìn bố mẹ tình cảm ân ái rồi che miệng lại cười tủm tỉm, bộ dạng vỗ cùng vui vẻ.
---------------Xong rồi---------------
Tung Bông 🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸🌸
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook