Việc kinh doanh của Mặc Mặc và Đinh Tử Hạo là chỉ có vào chứ không có ra. Vốn dĩ đồ ăn vặt là mang từ nhà đi nên hai cậu bé không mất một đồng nào để mua hàng, hơn nữa lại còn lấy lãi thêm năm hào đến một đồng hơn giá thị trường nên toàn bộ khoản tiền này đều vào túi hai cậu hết. Mặc Mặc mỗi tối đều học đếm tiền mình có được, dù không có bao nhưng thằng bé tin rồi sẽ có một ngày kiếm được thật nhiều.

Đương nhiên ngoài đạt thành tích cao môn toán ra Mặc Mặc và Đinh Tử Hạo còn không ăn quà vặt nữa. Không phải hai đứa không thích ăn, dù sao trẻ nhỏ có mấy đứa không thích ăn quà vặt đâu. Đối với hai cậu bé mà nói thì đồ ăn vặt ngon hơn cơm rất nhiều. Nhưng mỗi lần Mặc Mặc hay Đinh Tử Hạo muốn ăn thì người còn lại sẽ nói một câu:

- Nếu không ăn thì có thể kiếm hai mươi đồng.

Câu này nói ra thì ai còn có thể ăn được nữa? Đó chính là tiền nha!

Sau khi hai cậu bé không ăn đồ ăn vặt nữa thì một ngày ba bữa chính đều ăn rất nhiều và cũng không kén chọn nữa. Điều này khiến người lớn hai nhà đều rất vui mừng.

Vốn dĩ chẳng có mấy nhà nào thích để trẻ con nhà mình hay ăn quà vặt cả.

Thẩm Tây Thừa cũng chú ý. Cho nên lựa lúc Mặc Mặc ngủ say, anh đã làm một việc không được quân tử cho lắm đó là mở cặp sách của Mặc Mặc ra. Kết quả phát hiện không ít tiền được kẹp trong một cuốn sách. Sau đó anh liên tưởng đến chuyện gần đây Mặc Mặc ngày nào cũng mang những món quà vặt bản thân không thích ăn đến trường, suy nghĩ một chút anh liền đoán ra là chuyện gì.

Một hôm, Thẩm Tây Thừa tan làm sớm nên lái xe qua trường đón Mặc Mặc tan học. Trước cửa trường học có không ít xe con đỗ theo thứ tự, đều là đến đón con em nhà mình tan học.

Vì Mặc Mặc và Đinh Tử Hạo là bạn tốt nên Thẩm gia và Đinh gia cũng trở nên thân thiết. Đinh phu nhân cảm thấy trong xe hơi ngột ngạt nên hạ kính cửa sổ xuống, nhìn ra bên ngoài thì vừa hay trông thấy xe của Thẩm Tây Thừa, liền lay lay chồng nói:

- Ông xã, anh xem kia có phải xe của Thẩm tiên sinh không? Em thấy hơi quen mắt.

Đinh tiên sinh quả nhiên rời ánh mắt đang dán chặt trên chiếc điện thoại ra bên ngoài. Vừa nhìn anh ta đã biết là đúng..

Tính ra, Đinh gia ở Đế Đô cũng có thể coi là một gia tộc giàu có nhưng vẫn chưa so được với Thẩm gia. Năm ngoái hai nhà cùng cho con đi học mẫu giáo, không ngờ lại kết thành mối nhân duyên, được quen biết với Thẩm gia. Ai có thể ngờ được Thẩm Viễn Mặc và Đinh Tử Hạo lại trở thành bạn tốt. Dù mấy năm này nhà họ cũng không qua lại làm ăn gì với Thẩm gia, nhưng người trong giới đều biết họ có quan hệ không tệ với Thẩm gia nên người ngoài tương đối nể mặt nhà họ.

Bọn họ cũng không có ý xu nịnh Thẩm gia, sợ làm thái quá khiến con trai nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt tới thằng bé. Dù Thẩm gia vừa có quyền vừa có thế nhưng Đinh Tử Hạo nhà họ không thể trở thành thư đồng của thái tử được. Con cái đều là bảo bối của bố mẹ. Hình như vì họ không đi theo xu nịnh nên lại hợp với phong cách của Thẩm gia? Chí ít thì Đinh phu nhân nghĩ như vậy.

Không cần vợ thúc giục, Đinh tiên sinh rất tự giác xuống xe đi đến trước xe của Thẩm Tây Thừa. Thẩm Tây Thừa cũng đã sớm trông thấy anh ta nên cũng xuống xe cùng nói chuyện.

- Hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến đón con thế này?

Hai người gần như cùng đồng thanh nói câu đó.

Đinh tiên sinh cười nói:

- Hôm nay tan làm sớm, Tử Hạo thường trách móc nói chúng tôi không đến đón thằng bé tan học nên hôm nay thỏa mãn con trẻ một lần.

Thẩm Tây Thừa cũng cười nói:

- Tôi cũng tan làm về sớm, dù sao cũng không có việc gì nên qua đây đón thằng bé.

Trước kia khi Đinh tiên sinh đi ra ngoài xã giao cũng không phải chưa từng nghe chuyện về Thẩm Tây Thừa. Từ trước khi Thẩm Tây Thừa kết hôn cũng đã nghe qua, sau này lúc nghe người khác nói tình cảm của vợ chồng Thẩm Tây Thừa rất tốt còn có người không tin. Bởi vì một người tài giỏi như vậy lẽ nào lại nguyện ý dành trọn tình cảm cho một người phụ nữ? Tất nhiên không phủ nhận việc trên đời có người đàn ông một lòng một dạ chung thủy vô cùng. Dù sao bây giờ cũng là chế độ một vợ một chồng. Nhưng kiểu người như Thẩm Tây Thừa, không biết có bao nhiêu phụ nữ xếp hàng để được ở bên cạnh, lẽ nào anh ta không động tâm dù chỉ một chút?

Sau khi Đinh tiên sinh và Thẩm Tây Thừa trở nên thân thiết hơn thì anh phát hiện ra tình cảm của cặp vợ chồng này quả thực rất tốt. Dù sao cũng đều là đàn ông, anh ta có thể nhìn ra bên cạnh Thẩm Tây Thừa thật sự không hề có người phụ nữ nào khác.

- Lần này thi toán Tử Hạo nhà tôi được một trăm điểm, ông nội thằng bé vui vô cùng. - Về phương diện này Đinh tiên sinh lại nói thêm. - Thằng bé thật ra rất thông minh nhưng ngồi học không tập trung. Bây giờ cuối cùng cũng tập trung học hành rồi, khiến cả nhà vui mừng phát điên.

“Vui đến phát điên” đúng là hài hước, ít nhất cũng chọc cười được Thẩm Tây Thừa:

- Con trai tôi cũng vậy, bây giờ chỉ hi vọng mấy đứa duy trì được nhiệt huyết với việc học, dù chỉ giỏi một môn cũng được.
Đinh tiên sinh cũng rất tán thành. Có thể trong mắt nhiều người, việc học lệch môn không tốt chút nào. Nhưng giỏi một môn đương nhiên là tốt hơn nhiều so với việc không giỏi một môn nào chứ?

Hơn nữa mấy đứa nhỏ vừa mới học hết mẫu giáo thôi, mà những thứ học được ở trường mẫu giáo là có hạn. Bọn trẻ mới chậm chững vào lớp một nên có thể chưa có khái niệm về việc học hành. Bây giờ đạt được kết quả như vậy, người lớn trong nhà đều rất thỏa mãn rồi.

- Bây giờ hàng ngày ăn cơm cũng không phải nhắc nữa. Thằng bé mỗi ngày tan học về nhà đều giống như bị bỏ đói được thả ra vậy.

Dù hình dung về con nhà mình như thế không được hay cho lắm nhưng đó thật sự là những gì mà anh ta nhìn thấy.

Giữa đàn ông với nhau thì không giống như phụ nữ, không thể tụ tập một chỗ mà chỉ nói chuyện con cái. Sau khi nói mấy câu về chuyện con cái thì hai người bắt đầu chuyển sang nói chuyện tin tức, thời sự.

Có Đinh tiên sinh nói chuyện cùng khiến Thẩm Tây Thừa cảm thấy thời gian chờ đợi cũng trôi qua nhanh hơn.

Học sinh lớp một sẽ tan sớm nhất. Giờ tan được xếp theo từng khối một, mỗi khối sẽ tan vào thứ tự khác nhau. Vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Mặc Mặc và Đinh Tử Hạo đang khoác vai nhau. Hai cậu bé nhìn thấy bố mình đến đón thì cảm thấy không dám tin, thậm chí còn lấy bàn tay nhỏ dụi dụi mắt.

Cuối cùng xác nhận đúng là cả bố và mẹ đến đón thì hai cậu bé liền lao đến như tên lửa.

Thẩm Tây Thừa đón lấy Mặc Mặc. Dù nhóc con không còn tròn trịa như lúc trước nữa nhưng cân nặng không hề nhẹ chút nào. Anh ôm lấy Mặc Mặc, sau khi tạm biệt vợ chồng Đinh gia thì bế Mặc Mặc vào ghế sau xe.

Biểu hiện gần đây của Mặc Mặc rất tốt. Đến Thẩm Tây Thừa khi biết thằng bé thi toán được một trăm điểm cũng cảm thấy rất vui. Hơn nữa bây giờ thằng bé đã chịu khó ăn cơm hơn trước, khiến mọi người trong nhà không còn lo lắng nữa. Nhưng Thẩm Tây Thừa biết rằng tất cả đều có nguyên nhân của nó.

- Bố ơi, con thi toán được một trăm điểm, bố không thưởng cho con ạ? - Mặc Mặc xòe ngón tay ra, vẻ mặt mong đợi nói. - Bạn học ngồi trước con thi được tám mươi điểm mà bố mẹ đã thưởng cho bạn ấy rất nhiều tiền tiêu vặt còn có cả một chiếc máy bay điều khiển từ xa nữa.

Thẩm Tây Thừa chuyên tâm lái xe nói:

- Con đi học cho bố à?

- … Không ạ.

- Con không phải đi học cho bố, cũng không phải đi thi cho bố. Vậy con thi tốt thì sao bố lại phải thưởng cho con? - Thẩm Tây Thừa ngừng một chút lại nói. - Thành tích của con không tốt, thi không tốt thì sau này cùng lắm là học đại học không tốt bằng các bạn khác, nhưng đó cũng không phải chuyện lớn gì. Thành tích của con tốt, tất nhiên bố rất vui, thành tích của con không tốt thì bố cũng sẽ không mắng mỏ hay đánh con. Bố trước giờ đều không cho rằng đại học là con đường tốt nhất nhưng bây giờ con là học sinh thì đương nhiên phải chịu khó học hành, học giỏi hay không chỉ cần cố gắng hết sức thì sau này sẽ không hối hận.

Bây giờ nói với Mặc Mặc những lời này thằng bé vẫn chưa thật sự hiểu lắm.

- Nhưng lần này con được một trăm điểm môn toán, bố mẹ thật sự rất vui.

Mặc Mặc nghe vậy thì có tinh thần hẳn lên.

- Cho nên gần đây rốt cuộc con đang làm gì ở trường vậy hả? - Thẩm Tây Thừa nhìn Mặc Mặc qua gương chiếu hậu rồi nói. - Bố đều biết hết rồi nhưng vẫn muốn nghe con tự nói.

Thật ra anh mới chỉ đoán được lờ mờ còn chưa có chứng cứ xác thực.

Mặc Mặc vẫn là trẻ con nhưng trong lòng thằng bé thì bố là một người không gì là không thể. Thằng bé liền trở nên căng thẳng, bố đã biết mình làm kinh doanh ở trường rồi hay sao? Thằng bé không để Thẩm Tây Thừa đợi quá lâu liền nhanh chóng bộc bạch hết.

Thẩm Tây Thừa sau khi nghe xong, dù trước đó cũng đoán được chút ít nhưng thật sự nghe con trai nói như vậy, anh đột nhiên phát hiện Mặc Mặc đúng là con trai anh, con trai ruột.

Chỉ là năm đó bố mẹ anh không quản anh quá chặt về chuyện tiền tiêu vặt. Anh cũng không thiếu tiền, nhưng nếu thiếu thì nói không chừng cũng sẽ giống như Mặc Mặc kinh doanh luôn tại trường học.

Sau khi nói hết mọi chuyện, Mặc Mặc lại căng thẳng hỏi:

- Bố ơi, chắc bố không đồng ý con làm như thế ạ? Nhưng con thật sự không có tiền. Một tuần có mười đồng là quá ít không thể mua được cái gì cả.
Thẩm Tây Thừa suy nghĩ rồi nói:

- Đây là việc riêng của con. Con không trộm không cướp, bố cũng không quản.

Mặc Mặc không ngờ bố lại nói mấy lời tốt như vậy, lập tức không sợ gì nữa bắt đầu khoe thành tích của mình:

- Con đã tích góp được một khoản tiền nhỏ rồi. Bố ơi, đợi đến lúc sinh nhật bố là con có thể mua quà tặng bố rồi.

- Nhưng kinh doanh không phải là làm như vậy. Con bảo bà mua đồ ăn vặt cho con nên khoản tiền đó là của bà bỏ ra chứ không phải con. Hơn phân nửa tiền của con thật ra đều là kiếm từ người nhà. Con tiếp tục làm cũng không phải là không được nhưng con phải trả lại cho bà ngoại số tiền mà bà bỏ ra, số thừa lại mới là số tiền mà con kiếm được. - Thẩm Tây Thừa lại nói. - Nói trắng ra thì tiền mà con kiếm được là của bà ngoại con.

Mặc Mặc bây giờ đã là học sinh tiểu học rồi, dù mới học lớp một nhưng thằng bé rất thông minh lanh lợi, những lời Thẩm Tây Thừa nói thằng bé không phải không hiểu. Sau khi nghe hiểu lời bố nói thì Mặc Mặc khó tránh khỏi xấu hổ.

Đúng rồi, thằng bé đã lừa bà ngoại rằng muốn ăn quà vặt nên bà mới mua cho…

- Nhưng nếu con trả lại tiền cho bà thì mọi người trong nhà đều biết hết mất. Mọi người sẽ không đồng ý cho con tiếp tục làm như thế nữa đâu.

Thẩm Tây Thừa đã nghĩ ra cách giải quyết từ sớm:

- Vậy con về nhà phải chăm chỉ giúp bà làm việc, nói chuyện với bà nhiều hơn. Tiền thì tạm thời không cần trả lại nhưng bố hi vọng lần sau con sẽ tự dùng tiền của mình để mua hàng.

- Vâng ạ! - Mặc Mặc vụi vẻ gật đầu.

Dù sau này sẽ không kiếm được tiền nhiều như bây giờ nữa nhưng thằng bé cũng không muốn kiếm tiền của bà ngoại. Vẫn nên từ từ kiếm tiền vậy!

- Con có thể bán đồ ăn vặt của mình cho người khác không ạ? - Mặc Mặc hỏi.

- Đồ ăn vặt trong nhà thì con có thể mang đi bán nhưng mỗi tháng đều nhiều như vậy mà con lại mang đi bán hết thì con sẽ không có gì để ăn nữa đâu. Con phải nói rõ với mẹ con và bà ngoại, sau này đồ ăn vặt trong nhà sẽ hạn chế số lượng, con có hiểu không?

Mặc Mặc vội vã gật đầu nói:

- Được, được ạ!

Lúc đợi đèn xanh, Thẩm Tây Thừa lấy một chiếc máy bay điều khiển từ xa ở ghế phụ đưa cho Mặc Mặc nói:

- Cái này cho con nhưng không phải thưởng cho con vì được điểm cao mà là thưởng cho việc con đã thành thật với bố.

Mặc Mặc vô cùng bất ngờ ôm lấy món đồ chơi, còn hôn nó một lúc nói:

- Bố ơi, về sau con nhất định sẽ không giấu bố chuyện gì hết.

- Chuyện này con không cần nói cho mẹ biết.

- Con biết rồi, đây là bí mật giữa đàn ông với nhau ạ! - Mặc Mặc nói.

Bí mật giữa đàn ông với nhau…

Thẩm Tây Thừa liền bị thằng bé chọc cười.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương