Xuyên Không Thành Bích Dao, Nối Tiếp Duyên Với Quỷ Lệ
-
Chương 20: Rời Du đô về bên Quỷ Lệ
Tiểu Nhã ở Du đo 10 ngày, trong 10 ngày này nàng dã suy nghĩ rất nhiều, tối hôm qua là đêm cuối cùng nàng gặp được ý thức của mình ( Bích Dao) trong kiếp trước. Trước khi biến mất Bích Dao đã nói câu cuối cùng:
- Sau đêm nay ta sẽ không xuất hiện nữa. Ngươi là kiếp sau của ta cho nên ngươi bắt buộc phải trở về. Thú thần bị diệt rồi ngươi cũng không thể ở lại, Nhớ kĩ, lưu luyến đến mấy cũng không được gì.
Nàng sẽ... thật sự lưu luyến quá khứ kiếp trước này mà không nỡ rời đi thật ư? Không. Kiếp này nàng là Tiểu Nhã, kiếp trước là kiếp trước, chỉ là quá khứ đã qua mà thôi!
Nàng rời đi buổi chiều hôm đó, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn:
" Tiểu Hoàn, Thư Thư, ta đi đây. Du đô rất tốt, tốt hơn Hồ kỳ sơn nhiều. Đợi sau khi ta làm xong việc sẽ về Du đô với mọi người. Tạm biệt!"
Nửa đêm về đến Quỷ vương tông, nàng về lại sơn động lúc mới đầu đã tỉnh lại. Mọi thứ vẫn là như thế, không hề thay đổi. Chỉ khác không có Quỷ Lệ ở đây. U Cơ bước vào thấy nàng liền nói:
- Sao ngươi còn về đây, ngươi không sợ chết sao?
Tiểu Nhã khẽ mỉm cười, nàng bỏ lớp mặt nạ da người ra:
- Không sợ, con đã chết một lần rồi
U Cơ kinh ngạc nhìn nàng:
- Bích Dao, con thật sự tỉnh lại rồi?
- Dì U, con muốn biết mấy năm nay Quỷ Lệ sống thế nào!
- Qua đây ngồi, Dì nói con nghe
U Cơ kể hết sự tình mười năm khi nàng ngủ. Quả thật Quỷ Lệ cũng chẳng dễ dàng gì. Mười năm nay hắn đi làm việc Quỷ Vương, nghe Quỷ vương sai bảo, nếu hôm nào không có nhiệm vụ hắn lại một mình cô đơn đến sơn động này, nói chuyện với nàng, cuối cùng một mình rơi lệ ngồi cạnh nàng tới sáng. Sống mà như đã chết, còn nàng tuy chưa chết nhưng yên tĩnh ngủ mười năm yên bình trong vòng tay bảo vệ của hắn. Nghe U Cơ kể xong, nàng rơi lệ lúc nào cũng không hay. Thấy có thứ gì đang lăn trên má, nàng đưa tay chạm thử.
- Dì U, gọi Quỷ Lệ đến đây được không?
- Được. Để Dì U tìm hắn.
- Dì U, đừng nói với ai con đã tỉnh.
- Được
Không lâu sau, Quỷ Lệ bước vào nhìn nàng chằm chằm. Nàng cảm thấy lạnh lạnh sau lưng liền quay lại. Quỷ Lệ khuôn mặt không rõ là cảm xúc gì, chỉ thấy hắn nhìn nàng như thế.
- Bích Dao!
- Ừm, muội đây
Hắn bước đến ôm nàng vào lòng. Đây là cảm giác gì? Yêu ư? Tim của ca hai đập nhanh, chung một nhịp. Hắn là người kiếp trước nàng mang chấp niệm trong lòng. Chợt Quỷ Lệ lên tiếng:
- Tiểu Nhã!
Nghe hắn gọi Bích Dao nàng không thấy lạ, nhưng khi nghe hắn gọi tên Tiểu Nhã nàng tự thấy nhột trong lòng, nàng đẩy hắn ra vờ quở trách:
- Tiểu Nhã là ai?
Quỷ Lệ khẽ mỉm cười:
- Là nàng. Hôm đó ở trong động, ta thấy con rắn bò qua phía nàng nên đuổi nó giúp nàng. Lúc đó ta vô tình nhìn thấy dung mạo nàng.
Hóa ra từ hôm rơi xuống hồ hắn đã biết nàng là Bích Dao. Thảo nào hôm sau hắn lại thay đổi như thế, nấu cơm rồi nhìn nàng ăn.
- Sau đêm nay ta sẽ không xuất hiện nữa. Ngươi là kiếp sau của ta cho nên ngươi bắt buộc phải trở về. Thú thần bị diệt rồi ngươi cũng không thể ở lại, Nhớ kĩ, lưu luyến đến mấy cũng không được gì.
Nàng sẽ... thật sự lưu luyến quá khứ kiếp trước này mà không nỡ rời đi thật ư? Không. Kiếp này nàng là Tiểu Nhã, kiếp trước là kiếp trước, chỉ là quá khứ đã qua mà thôi!
Nàng rời đi buổi chiều hôm đó, chỉ để lại một tờ giấy trên bàn:
" Tiểu Hoàn, Thư Thư, ta đi đây. Du đô rất tốt, tốt hơn Hồ kỳ sơn nhiều. Đợi sau khi ta làm xong việc sẽ về Du đô với mọi người. Tạm biệt!"
Nửa đêm về đến Quỷ vương tông, nàng về lại sơn động lúc mới đầu đã tỉnh lại. Mọi thứ vẫn là như thế, không hề thay đổi. Chỉ khác không có Quỷ Lệ ở đây. U Cơ bước vào thấy nàng liền nói:
- Sao ngươi còn về đây, ngươi không sợ chết sao?
Tiểu Nhã khẽ mỉm cười, nàng bỏ lớp mặt nạ da người ra:
- Không sợ, con đã chết một lần rồi
U Cơ kinh ngạc nhìn nàng:
- Bích Dao, con thật sự tỉnh lại rồi?
- Dì U, con muốn biết mấy năm nay Quỷ Lệ sống thế nào!
- Qua đây ngồi, Dì nói con nghe
U Cơ kể hết sự tình mười năm khi nàng ngủ. Quả thật Quỷ Lệ cũng chẳng dễ dàng gì. Mười năm nay hắn đi làm việc Quỷ Vương, nghe Quỷ vương sai bảo, nếu hôm nào không có nhiệm vụ hắn lại một mình cô đơn đến sơn động này, nói chuyện với nàng, cuối cùng một mình rơi lệ ngồi cạnh nàng tới sáng. Sống mà như đã chết, còn nàng tuy chưa chết nhưng yên tĩnh ngủ mười năm yên bình trong vòng tay bảo vệ của hắn. Nghe U Cơ kể xong, nàng rơi lệ lúc nào cũng không hay. Thấy có thứ gì đang lăn trên má, nàng đưa tay chạm thử.
- Dì U, gọi Quỷ Lệ đến đây được không?
- Được. Để Dì U tìm hắn.
- Dì U, đừng nói với ai con đã tỉnh.
- Được
Không lâu sau, Quỷ Lệ bước vào nhìn nàng chằm chằm. Nàng cảm thấy lạnh lạnh sau lưng liền quay lại. Quỷ Lệ khuôn mặt không rõ là cảm xúc gì, chỉ thấy hắn nhìn nàng như thế.
- Bích Dao!
- Ừm, muội đây
Hắn bước đến ôm nàng vào lòng. Đây là cảm giác gì? Yêu ư? Tim của ca hai đập nhanh, chung một nhịp. Hắn là người kiếp trước nàng mang chấp niệm trong lòng. Chợt Quỷ Lệ lên tiếng:
- Tiểu Nhã!
Nghe hắn gọi Bích Dao nàng không thấy lạ, nhưng khi nghe hắn gọi tên Tiểu Nhã nàng tự thấy nhột trong lòng, nàng đẩy hắn ra vờ quở trách:
- Tiểu Nhã là ai?
Quỷ Lệ khẽ mỉm cười:
- Là nàng. Hôm đó ở trong động, ta thấy con rắn bò qua phía nàng nên đuổi nó giúp nàng. Lúc đó ta vô tình nhìn thấy dung mạo nàng.
Hóa ra từ hôm rơi xuống hồ hắn đã biết nàng là Bích Dao. Thảo nào hôm sau hắn lại thay đổi như thế, nấu cơm rồi nhìn nàng ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook